Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1612: Cái đầu biết chạy

- Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!

Trong Phá Thiên Quan tập trung hơn một vạn bảy nghìn cường giả có đế tư với cảnh giới từ Thần Minh Cảnh trở lên của cả vũ trụ, lúc này tất cả đều kích động khó tả. Trong số họ có không ít người từng thấy trận chiến truyền kỳ giữa Chung Nhạc và Chư Tà, chính là trận chiến đó khiến Chung Nhạc có được huyền thoại bất bại!

Nhiều cường giả khác tuy không được tận mắt chứng kiến trận chiến đó nhưng cũng nghe tin đồn về nó, còn có không ít người trải qua trận chến dùng thần kính chiếu lại tình hình của trận chiến để hậu bối nghiên cứu tham khảo.

Uy danh của bí cảnh thứ bảy được truyền khắp thiên hạ.

Lúc này, cường giả mở ra bí cảnh thứ bảy muốn so tài với “khai sơn quái” Chung Nhạc, chắc chắn đây sẽ là trận chiến ghi vào trong sử xanh!

- Tại sao lão tử không mở được bí cảnh thứ bảy?

Thiên Huyền Tử kích động tới run lên, tự lẩm bẩm:

- Nếu cũng tham gia trận chiến này, đánh cho lão Dịch vãi cả ra quần thì lão tử còn khoe khoang hơn cả Dương Hầu thị!

Kim Trọng Vũ hét lớn, khí tức lập tức bùng phát khiếp thần ma xung quanh phải lùi về sau. Ai ai cũng lộ vẻ kinh hãi, trận chiến giữa Dương Quan Viễn và Yêu Tinh Nguyệt lúc trước đã vô cùng đáng kinh ngạc, giờ nhìn bản lĩnh của Kim Trọng Vũ chắc chắn không hề thua kém hai người kia, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.

Rắc rắc rắc

Trong cơ thể Kim Trọng Vũ vang lên tiếng xương mọc thêm, từng cái đầu mọc ra từ cổ, từng cánh tay thò ra dưới sườn, giơ tay một cái, tay cầm sáu loại thần binh gồm khánh, bát, lâu, tháp, gian, tiễn, đều có dáng dấp của đế binh!

Cùng lúc này, dưới sườn hắn lại thò ra thêm một cánh tay, cũng cầm một món thần binh, món thần binh này cũng có dáng dấp đế binh, là một chiếc lò!

Dương Quan Viễn, Yêu Tinh Nguyệt mấy người sắc mặt ngưng trọng, ba đầu bảy tay, tay cầm bảy món đế binh, có nghĩa là Kim Trọng Vũ cũng mở được bí cảnh thứ bảy, hơn nữa còn có thành tựu hơn người về Thất Đạo Luân Hồi!

Sáu món thần binh trước của hắn đại diện cho sáu loại thành tựu đế cấp của Lục Đạo Luân Hồi, món thần binh thứ bảy nghĩa là hắn đã nghiên cứu bí cảnh thứ bảy đạt tới một cảnh giới cao thâm, bắt đầu tiếp cận tới Thất Đạo Luân Hồi!

Nếu không có ai truyền thụ thì có lẽ họ đều không thể sánh được với tư chất của Kim Trọng Vũ!

- Mới một trăm năm từ khi Dịch tiên sinh mở ra bí cảnh thứ bảy, sao đã có người có thê rnghiên cứu được bí cảnh thứ bảy tới trình độ cao thâm như vậy được?

Yêu Tinh Nguyệt ánh mắt lay động, nói nhỏ”

- Chắc chắn sau lưng Kim Trọng Vũ có cao nhân truyền thụ, chắc chắn không phải đế của Kim Thiên thị!

Bảy món thần binh mang dáng dấp đế binh củv Kim Trọng Vũ chấn động, lập tức trời long đất lở, chiếc khánh trong tay hắn rung lên, đạo âm khủng bố truyền r, xuyên qua linh hồn. “Kim bát” giơ cao, không gian biến dạng, tế “lâu” lên biến thành mười tám cột động thiên, bảo tháp bay trên cao trấn áp chư thiên, lò lửa là Luyện Tinh Lô, trong lò là các ngôi sao xoay chuyển tựa vòng xoáy, giản là Kim Giao Giản biến thành kim giao. Tiên là Thắng Xà Tiên, tốc độ như điện!

Hắn không chỉ có tấn công từ xa mà có cả cận chiến, thần thông bạo phát là kinh thiên động địa!

- Dịch Quân Vương nguy hiểm rồi!

Lâu Chính Sư bọn họ sắc mặt đại biến, thực lực Kim Trọng Vũ thực sự kinh người, bảy món thần binh kia đúng là đáng kinh ngạc.

- Còn cường hãn hơn Dịch Quân Vương năm xưa.

Bàn Kê mừng rỡ:

- Đây lẽ nào là loại thần thông đầu tiên của Thất Đạo Luân Hồi? Chưa biết chừng có thể một chiêu hạ gục Dịch Quân Vương, căn bản không cần Nguyệt công chúa ra tay!

Uỳnh uỳnh!


Kim Trọng Vũ bước ra, không gian chấn động vỡ ra từng tầng từng tầng, xuất hiện trước mặt Chung Nhạc, mảnh vỡ không gian bắn ra xung quanh như mảnh lưu ly.

Thời gian mở bí cảnh thứ bảy có hạn, hắn buộc phải tốc chiến tốc thắng, vừa lên là dùng tới thất đại đế binh, thất bảo hợp nhất, uy năng hợp nhất trong nháy mắt hiện ra hư ảnh của Thất Đạo Luân Hồi!

Công kích cuồng bạo như vậy nhưng lại nhìn có vẻ vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức đáng sợ, mọi thanh âm khác đều bị áp chế, thấp thoáng dường như nghe thấy đạo âm của viễn cổ chư thần!

Đó là đạo âm vô cùng đặc biệt, không giống với thần ngữ, âm điệu của mỗi chữ đều vô cùng quá dị, có cái rất ngắn, có cái rất dài, dường như đang tôn sùng viễn cổ chư thần!

Bất luận là cường giả Tử Vi Tinh Vực hay vũ trụ cổ xưa thì đều động dung, thần thông cỡ này đúng là đoạt thiên địa tạo hóa!

Nhưng lúc này, chỉ nghe keng một tiếng lanh lảnh, đao quang lóe lên, trong ánh đao quang chói lòa đó chỉ thấy được Chung Nhạc hai tay vung đao nhằm bảy quầng sáng chém xuống!

Đó là bảy quầng sáng tạo thành từ thất đại đế binh, va đập với đao quang của Chung Nhạc, đột nhiên bảy quầng sáng vỡ ra!

Kim Trọng Vũ lùi nhanh về sau, lùi mấy vạn dặm mới dừng lại được, lập tức lại lao về phía trước, hắn tránh được đao quang Chung Nhạc, định quay trở lại tấn công, vạn dặm với cấp cường giả cỡ hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Ngay khi hắn tới trước mặt Chung Nhạc định công kích lại thì hắn bỗng phát hiện không thấy cánh tay thứ bảy đâu.

Kim Trọng Vũ kinh hãi, vội quay đầu lại, quay thì hắn mới phát hiện cổ mình cũng không thấy đâu nữa!

Đầu hắn nhìn về phía sau, thấy cái đầu thứ hai cách hắn trăm dặm, sau đó ở phía xa hơn là cái đầu thứ ba, rồi xa hơn nữa là cổ của hắn, sau đó là cánh tay, bàn tay, ngực, bụng, hai cái đùi, hai cẳng chân..

Rồi hắn nhìn thấy nơi hắn đứng khi lùi xa vạn dặm là hai bàn chân!

Kim Trọng Vũ kêu thét lên, lạnh toát sống lưng, không biết đã xảy ra chuyện gì!

Những người khác cũng khó hiểu, so với Kim Trọng Vũ thì họ nhìn thấy được nhiêu fhơn, nhưng vẫn khó lòng áp chế được sự chấn kinh trong lòng.

Lúc nãy Kim Trọng Vũ lùi sau vạn dặm tránh đao của Chung Nhạc, rồi guồng chân lao về phía Chung Nhạc, mọi người thấy hai chân của hắn tuy nhấc lên nhưng bàn chân thì đã đứt lìa, ở nguyên tại chỗ.

Khi đùi nâng lên thì cẳng chân cũng rơi xuống.

Khi thân người Kim Trọng Vũ lao về phía Chung Nhạc, thân thể giống như tan rã, hai đùi rơi xuống, rồi tới bụng, sau đó là các cánh tay, ngực, cổ, đầu.

Cuối cùng tới trước Chung Nhạc chỉ còn lại cái đầu ở giữa trong số ba cái đầu của hắn.

Tốc độ của hắn qua snhanh, thậm chí ngay bản thân hắn cũng không phát hiện bản thân đã bị cắt rời.

Tuy hơn một vạn bảy nghìn thần ma ở đây thấy Kim Trọng Vũ bị cắt lìa thân thể, nhưng đao của Chung Nhạc chém lên người Kim Trọng Vũ khi nào thì họ không rõ, chỉ có các Đế Quân mới nhìn rõ được đao quang của Chung Nhạc, trong lòng kinh hãi.

Một đao của Chung Nhạc chém xuống, chém tan thất bảo hợp nhất của Kim Trọng Vũ, chém vỡ bảy quầng sáng, trực tiếp phá vỡ công kích mạnh nhất của Kim Trọng Vũ. Khi Kim Trọng Vũ lùi sau, đao quang của Chung Nhạc biến mất, không phải đao quang biến mất mà là chém vào tầng tầng không gian!

Khi Kim Trọng Vũ lùi về sau, nhục thân nguyên thần bị không gian chi nhẫn chém qua nhưng hắn lại không biết, tưởng rằng đã tránh được thần đao của Chung Nhạc..

Vì thế Kim Trọng Vũ mới không biết bản thân đã bị chém rời toàn thân.

Một đao của Chung Nhạc đã xuất thần nhập hóa tới mức có thể uy hiếp được Đế Quân, không thể không khiến các Đế Quân có mặt tại đây sắc mặt nặng nề, tự cảm thấy khó lòng phá giải.

Kim Trọng Vũ vội vàng triệu hồi nhục thân, trong lòng kinh hãi. Một đao của Chung Nhạc không chỉ cắt lìa toàn thân hắn mà ngay cả nguyên thần cũng bị tách rời. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được các mảnh nhục thân nguyên thần của hắn, chỉ cần nối lại là có thể hồi phục như cũ.


Hắn vừa hồi phục nhục thân thì thấy Chung Nhạc lấy ra một cái vỏ đao, đang chuẩn bị cho đao vào vỏ. Sắc mặt hắn tái mét, vội thét lên:

- Dịch tiên sinh, thủ hạ lưu tình!!

Lần Chung Nhạc giết Chư Tà cũng dùng chiêu này, tra đao vào vỏ, đạo âm kích phát uy năng của thời quang chi nhận, chém chết Chư Tà, lúc này hắn thấy Chung Nhạc cho đao vào vỏ, lẽ nào lại không kinh hãi?

Chung Nhạc đút đao vào vỏ, Kim Trọng Vũ sắc mặt tái mét, gần như hồn tiêu phách tán, nhưng lại thấy bản thân bình an vô sự, toàn thân túa mồ hôi lạnh, suýt nữa thì ngã ra đất, cố gắng lắm mới giữ cho mình đứng thẳng được.

Thần đao và vỏ đao của Chung Nhạc biến mất, hắn cười:

- Kim sư huynh, chỉ đùa thôi, không cần phải lo lắng. Hôm nay là đại hội chư đế tương lai, ta sẽ không tùy tiện sát sinh.

Kim Trọng Vũ cười gượng, muốn nói nhưng lại lộ ra giọng run run nên phải ngậm mồm không nói gì.

Chung Nhạc nhìn bảy người còn lại, cười:

- Mấy vi sư huynh sư tỷ, còn ai muốn thỉnh giáo?

Thiên Yêu thị Yêu Tinh Nguyệt hơi biến sắc mặt, lẩm bầm:

- Ta biết mà, cho dù có mở được bí cảnh thứ bảy, được lão đầu tử truyền thụ thì cũng không phải đối thủ của hắn. Lão đầu tử cứ nói giờ ta là vô địch trong cùng cảnh giới.

Dương Quan Viễn cười hà hà:

- Dịch Quân Vương, ta còn chưa hồi phục, ngươi đợi ta vài chục tới trăm năm, đến khi ta hồi phục sẽ so tài với ngươi.

- Tên này còn vô sỉ hơn ta nhiều!

Thiên Huyền Tử nhìn Phù Lê phấn khích nói:

- Là người đồng đạo của chúng ta!

Phù Lê trợn mắt.

Văn Nguyệt công chúa nhìn Ô Khanh Tuyền, Ô Khanh Tuyền hiểu ý, tiến tới, cười:

- Dịch tiên sinh, thiếp thân là nữ tử, vẫn mong tiên sinh thương hoa tiếc ngọc.

Chung Nhạc vô cùng thân thiện, nói:

- Quận chúa không cần phải cười điệu vậy, trong mắt ta không phân biệt nam nữ, nếu quận chúa đủ mạnh thì thương thế sẽ nặng một chút. Nếu quận chúa rất yếu thì thương thế sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Ô Khanh Tuyền chớp mắt cười:

- Tiên sinh nói vậy là sao?

Chung Nhạc nghiêm túc nói:

- Nếu mạnh thì ta không thể nương tay, vì thế thương thế sẽ nặng, nếu yếu thì ta còn có thể nương tay, như vậy thương thế sẽ nhẹ hơn.

Ô Khanh Tuyền hô lên điệu đà, bảy quầng sáng xuất hiện sau đầu, bảy quầng sáng cắt rời các tầng không gian, cánh tay thon nhỏ của nàng tập hợp Thất Đạo Luân Hồi chi lực tấn công Chung Nhạc.

Năm ngón tay của nàng khẽ rung lên, bắn ra các quầng sáng huyền diệu. Trong vòng sáng là thiên sơn vạn thủy, trùng trùng điệp điệp, mỗi vòng sáng giống như một tòa động thiên!

Công kích này khác với Kim Trọng Vũ. Kim Trọng Vũ chiến ý ngập trời, vừa ra tay là vô cùng bá đạo, sát phạt chi khí đậm đặc, công thế hung mãnh. Còn Ô Khanh Tuyền thì nhu mì hơn, như thơ như họa, không có chút khí tức khói lửa.

Nhưng công kích của nàng lại không hề thua kém Kim Trọng Vũ về tu vi thực lực, ẩn giấu sát phạt chi khí ẩn chứa một cách hoàn hảo trong bàn tay!

- Quận chúa điệu gì chứ?

Chung Nhạc giơ tay lên cười nói:

- Ta đã nói rồi, trong mắt ta chỉ có địch ta, không có phân biệt nam nữ!

Hai người tung chưởng, hai bàn tay chạm nhau, vô thanh vô tức, nhưng Ô Khanh Tuyền lại lộ vẻ kinh hãi, bảy quầng sáng sau đầu rung chuyển, thân người nàng run lên, trong cơ thể phát ra tiếng nổ tanh tách, rồi bỗng nhiên như người không xương ngã ra.