Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1445: Vĩnh viễn không làm nô (2)

Nguyện anh linh tướng sĩ chết trận còn chưa đi xa, ở trên trời cổ vũ các hậu bối anh dũng chiến đấu!

Nguyện anh linh tướng sĩ chết trận còn chưa đi xa, ở trên trời ngẩng đầu ba thước, trừng phạt hạng người gian nịnh trong hậu bối…



Thanh âm trầm thấp của đám Tộc lão không ngừng vang vọng, cất cao giọng ngâm xướng hành khúc của Âm Khang thị. Bản hành khúc này rất có sức cuốn hút, vừa có thể tế điện anh linh tướng sĩ chết trận cũng có thể cổ vũ hậu bối học tập tiên liệt, khiến cho phụ nữ và trẻ em lão ấu Âm Khang thị bên bờ sông cũng đồng thời ca hát theo.

Các Ma Thần Tướng sát bờ sông đẩy những chiếc thuyền chứa đầy quần áo của các tướng sĩ chết trận vào trong Thiên Hà, trên đầu thuyền đều đốt một cây thanh đăng, chở theo niềm thương nhớ và ký thác của các tộc nhân, những chiếc thuyền nhao nhao lái vào trong Thiên Hà.

- Tới lúc nào Nhân Tộc ta mới có thể quang minh chính đại tế tự tiên liệt Phục Hy thị đây?

Chung Nhạc nhìn theo những chiếc thuyền phiêu đãng trong Thiên Hà, nắm chặt bàn tay Âm Phần Huyên, trong lòng thầm nghĩ:

- Ngày này sẽ có! Nhất định sẽ có! Hồn thiêng của các tổ bối, tiên liệt Phục Hy ta ở trên trời nhất định vẫn đang nhìn, đang nhìn những kẻ hậu nhân này chúng ta…

Lần tế điện anh linh chiến sĩ Âm Khang thị này mang tới cho hắn sự xúc động rất lớn, không chỉ là không quên đi tiền bối, không quên đi anh liệt, đồng dạng cũng là ngưng tụ tâm linh chủng tộc.

Nhân Tộc hiện tại đang tế tự những thứ gì?

Là đám sài lang hổ báo thành Thần kia!

Là những kẻ thống trị cao cao tại thượng kia!

Nhân Tộc hẳn là nên tế tự tiền bối, tiên liệt của chính mình, mà không phải là Thần ngoại tộc, Ma ngoại tộc. Nhân Tộc hẳn không phải tế tự những Thần Ma đã trấn áp chính mình, thống trị chính mình, nô dịch chính mình.

- Nhân Tộc, thề không làm nô! Vĩnh viễn không làm nô!


Ngày hôm sau, thám báo Âm Khang thị báo lại, Thủy sư Thiên Đình và Bàn Hồ thị vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có Thủy sư đang xây dựng cơ sở tạm thời bên cạnh Thiên Hà Chi Châu, đều tự thao luyện chiến trận. Tới ngày thứ ba, bọn họ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm vẫn là như vậy.

Nhưng tới ngày thứ sáu, đã thấy Hạm đội những đại doanh khác của Thủy sư Thiên Đình nhao nhao lái tới, Chiến hạm kéo dài liên miên không dứt, càng nhiều doanh trại tạm thời được xây dựng lên.

- Bất luận Thủy sư Thiên Đình tới bao nhiêu, cũng chỉ là một con đường chết!

Âm Phó Khang mỉm cười, nói:

- Đế binh của Âm Khang thị ta cũng không phải là ăn chay! Cho dù toàn bộ binh lực của Thủy sư Thiên Đình đều kéo tới, bất quá cũng chỉ tương đương với uy năng của một đạo Luân Hồi cấp bậc Đại Đế, không phải là đối thủ của Đế binh! Cô gia, ngươi nên trở về Trấn Thiên Quan rồi, ta sẽ không lưu ngươi nữa. Trấn Thiên Quan đồng dạng cũng vô cùng trọng yếu! Sau này nếu có việc gì, ngươi cứ việc lên tiếng, Âm Khang thị ta sẽ giúp ngươi bảo vệ Trấn Thiên Quan!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói lời nào. Âm Phó Khang sai người chuẩn bị thuyền. Đám người Âm Phần Huyên, Phù Lê, và Hồn Đôn Vũ lên thuyền. Chung Nhạc cũng dẫn theo Bệ Ngạn lên thuyền. Âm Phó Khang dẫn theo tộc nhân đưa tiễn. Chiếc lâu thuyền lái ra khỏi Thiên Hà Chi Châu, đi về phía phương hướng Đế tinh.

Đột nhiên, Chung Nhạc nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ của thám báo lái ngang, trong lòng khẽ động, gọi gã thám báo kia dừng lại, hỏi:

- Thiên Hà Chi Châu của Bàn Hồ thị có tình huống gì không?

Gã thám báo kia cung kính nói:

- Hôm nay có một chiếc thuyền nhỏ đã tới, trên thuyền nhỏ có một gã nam tử trẻ tuổi, được Lâu Chính Sư và cao tầng của Bàn Hồ thị đón vào!

- Nam tử trẻ tuổi?

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, hỏi:

- Bộ dáng của nam tử trẻ tuổi kia như thế nào?


Gã thám báo liền dùng tinh thần lực quan tưởng ra bộ dạng của gã nam tử trẻ tuổi kia. Sắc mặt Chung Nhạc đại biến, cao giọng quát lớn:

- Phù Lê, chuyển hướng, quay về Thiên Hà Chi Châu!

Phù Lê không hiểu ý hắn, nhưng vẫn xoay chuyển đầu thuyền, lái về phía Thiên Hà Chi Châu của Âm Khang thị.

Sắc mặt Chung Nhạc âm tình bất định, trong lòng thầm nghĩ:

- Phong Vô Kỵ! Người tới chính là Phong Vô Kỵ! Lâu Chính Sư và Bàn Hồ thị mời hắn tới, nhất định là muốn thuyết phục Phục Hy Thần Tộc trong Thế Ngoại Chi Địa. Nếu Phục Hy Thần Tộc cũng xuất chiến, vây công Âm Khang thị, Âm Khang thị tuyệt đối chống đỡ không nổi!

Chiếc lâu thuyền hỏa tốc chạy trở về. Lúc này, Âm Phó Khang còn chưa đi xa, chợt nhìn thấy chiếc lâu thuyền quay trở lại, lộ ra thần sắc kinh ngạc, mỉm cười hỏi:

- Sao cô gia trở lại rồi?

- Ta tới giúp nhạc phụ dọn nhà!

Chung Nhạc từ trên lâu thuyền nhảy xuống, gấp không kịp đợi nói:

- Việc lớn không tốt! Thủy sư Thiên Đình liên hợp với Bàn Hồ thị, lại cộng thêm Phục Hy Thần Tộc trong Thế Ngoại Chi Địa, nơi này tuyệt đối không giữ được!

Âm Phó Khang nhất thời giật mình, thất thanh nói:

- Phục Hy Thần Tộc? Đám Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa kia? Thế Ngoại Chi Địa đã bị phong ấn, Phục Hy bên trong không thể đi ra a!

Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Bọn họ có thể đi ra! Lần trước, gã Phong Thanh Vũ kia không phải đã đi ra sao?

Sắc mặt Âm Phó Khang đại biến:

- Đám Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa còn có tồn tại Đế cấp tồn thế. Nếu bọn họ tới vây công Âm Khang thị ta…

Chung Nhạc quả quyết nói:

- Toàn bộ tộc nhân Âm Khang thị đều dọn khỏi nơi này, đi tới Trấn Thiên Quan!