Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 125: Lục dực kim ngô

Đám Luyện khí sĩ Đằng Vương đều đứng yên nơi đó, nhìn chằm chằm bậc thang dẫn lên cung điện với sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Một vị Luyện khí sĩ thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:

– May đó chỉ là phong cấm Khai Luân cảnh, nếu không uy lực còn lớn hơn nữa.

Trên cầu thang đỏ một mảng thú huyết, xuất hiện những đồ đằng văn kỳ dị, không ngừng lưu động trên cầu thang, ngay sau đó máu tươi dần biến mất, đồ đằng văn cũng biến mất theo.

Qua thật lâu sau, Đằng Vương đột nhiên chậm rãi bước đi, bước lên bậc thang thứ nhất, tiếp tục đứng đó không động đậy.

Lúc này dưới chân y có dây leo không ngừng mấp máy như rắn, liên tục sinh trưởng, mọc ra dây mới, lá và dây tạo nên đồ đằng văn phức tạp, làm cho đồ đằng văn xuất hiện trên thềm đá ngừng lưu chuyển.

– Đằng Vương quả nhiên lợi hại, không hổ là cao thủ trẻ tuổi nổi tiếng nhất Hãm Không thành.

Một Luyện khí sĩ đầu dê đột nhiên lên tiếng:

– Nhưng Đằng Vương này, với bản lĩnh của ngươi khó mà đi qua một trăm lẻ tám bậc thang, che dấu tất cả đồ đằng văn biến hóa chứ? Thước có khi ngắn, mà tấc có khi dài, chi bằng tập trung trí tuệ của chúng ta mới có thể cùng tiến vào cung điện của Yêu Thần Minh Vương, đạt được truyền thừa. Đằng Vương nghĩ sao?

Đằng Vương không đáp, nhìn bậc thang kế tiếp, trán toát mồ hôi lạnh. Đúng như lời của vị Luyện khí sĩ đầu dê kia, y nhìn ra biến hóa của đồ đằng văn trên bậc thứ nhất, nên mới dùng dây leo tạo nên đồ đằng văn đối ứng, che lại sự biến hóa của đồ đằng văn trên bậc. Nhưng sự biến hóa của đồ đằng văn ở bậc thứ hai vượt quá những gì y biết, nên y không phá giải được.

Đúng lúc này, tiếng tỳ bà vang lên, trời giáng mưa phùn tí tách. Ngư Huyền Cơ tay cầm ô, Hồ Thất Muội ôm tỳ bà cùng bước tới dưới mưa phùn. Hai vị cao thủ nhìn một trăm lẻ tám bậc thang, kinh ngạc ồ một tiếng, rồi dừng lại ngay trước cầu thang.

– Khó, khó đấy, một trăm lẻ tám bậc thang này, khó hơn lên trời!

Ngư Huyền Cơ liếc những Luyện khí sĩ khác, rồi cười nói:

– Các vị, chi bằng chúng ta chung sức phá giải một trăm lẻ tám cái bậc thang này, tới khi vào trong cung điện, tìm được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương rồi, tranh cãi cũng không muộn!

Lúc này lại có thêm vài Luyện khí sĩ Yêu tộc nữa đi tới, đều là những người có thực lực mạnh mẽ. Một người trong số đó nói:

– Kẻ có thể cảm ứng được sự biến hóa của đồ đằng văn ẩn giấu trong những bậc thềm kia, hẳn đều là cao thủ. Giờ quả thực không phải lúc để chúng ta phân ra thắng bại, mà là lúc nên chung sức đồng lòng mới đúng!

Đằng Vương trên bậc thềm đột nhiên mở miệng:

– Được thôi! Liên thủ vượt qua cầu thang này, tới khi tìm được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương, sẽ định thắng bại!

Những Luyện khí sĩ này đều là cao thủ nổi tiếng trong Thoát Thai cảnh, tầm mắt và kiến thức khác nhau. Chỉ dựa vào mỗi một người thì cùng lắm là phá giải được một, hai đồ đằng văn trên bậc đá, nhưng nếu tất cả cùng giúp sức thì có thể phá được một trăm lẻ tám đạo đồ đằng văn kia.

– Ô? Sao Long Nhạc vẫn chưa tới nhỉ?

Hồ Thất Muội nhìn xung quanh, lại không thấy Chung Nhạc đâu, thì thào:

– Thực lực của hắn rất cao, không thể nào lại chết dọc đường được? Sao mà giờ vẫn chưa tới?


– Hắc Sơn bí cảnh này cực kỳ hung hiểm, nếu bất cẩn, cho dù là Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh không ra khỏi được khu rừng rậm kia, kể cả cường giả Khai Luân cảnh cũng phải nuốt hận trong đó.

Ngư Huyền Cơ nói:

– Đến giờ còn chưa tới đây, có lẽ Long Nhạc huynh đã gặp nạn rồi.

Hắc Sơn bí cảnh thật sự quá nguy hiểm, bọn họ đến được nơi này là quá cẩn thận, né tránh đám Côn tộc xuất quỷ nhập thần kia. Nếu không cần chiến đấu, là sẽ nhanh chóng bỏ đi. Nhưng trên đường đi, bọn họ gặp không ít Yêu tộc chết ở trong miệng Côn tộc, nên biết Côn tộc lợi hại ra sao. Nơi nguy hiểm như vậy, ngay cả cường giả Khai Luân cảnh đều có thể chết ở đó, huống chi là một Long Nhạc với bản lĩnh xấp xỉ bọn họ?

Sâu trong rừng rậm, một đạo kim quang bay múa xung quanh Chung Nhạc, phi qua phi lại như điện, không ngừng đụng với kiếm khí bay lượn quanh người hắn, toát ra tia lửa.

Đạo kim quang này mấy bận phá được kiếm tứ thức, suýt thì chạm tới người Chung Nhạc.

Kiếm tứ thức cực kỳ đáng sợ, vô thanh vô tức, vậy mà lần này lại gặp được đối thủ không thể chém giết. Chủ yếu cũng là vì Côn tộc trong đạo kim quang này khá là nhỏ, kiếm tứ thức tuy có thể chém trúng người nó, nhưng khó mà nhốt nó trong kiếm trận được. Không nhốt được nó thì kiếm tứ thức khó mà phát huy được uy lực.

– Khó trách Kiếm Kiển chỉ được xếp thứ tám trong mười hung binh, mỗi thứ đều có sở trường riêng, mà Kiếm Kiển cũng có thứ không thể đối phó được!

Keng…

Một tiếng keng vang lên, đạo kim quang này hung hăng đâm vào Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn hiện ra trước người Chung Nhạc, khiến vô số vết rạn nứt xuất hiện trên mặt khiên. Côn tộc trong kim quang tuy nhỏ, nhưng lại có chứa sức mạnh rất là to lớn.

Mà đụng phải Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn này khiến thứ trong kim quang lập tức hiển lộ, là một con rết màu vàng có mọc sáu cánh, dài chừng một thước.

Rết này có trăm cái chân, bay vun vút trên không trung hệt như võ đạo tông sư đạp không phi hành. Lại thêm ba đôi cánh vô cùng sắc bén, khiến tốc độ của nó vô cùng nhanh. Mà trong thân hình nhỏ bé kia có chứa nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ, chỉ một lần va chạm đã khiến Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn được luyện nên từ kim khí của Chung Nhạc đầy vết rạn nứt, suýt thì vỡ tan.

– Thì ra là thứ này! Yêu Thần Minh Vương!

Chung Nhạc lập tức biến thành Minh Vương tám cánh tay, nắm lấy các đạo kiếm khí. Năm đạo kiếm khí KIm, Mộc, Long tướng, Thổ, san hô liên tục chém xuống.

Con Lục Dực Kim Ngô kia vừa đụng đầu vào Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn, đầu óc choáng váng, chưa kịp vỗ cánh bay lên thì đã bị năm kiếm khí của Chung Nhạc liên tiếp chém xuống như cuồng phong bạo vũ. Năm đạo kiếm khí kết nối thành một tuyến, chỉ chém vào một nơi. Kiếm quang như chiếc quạt hạ xuống. Kiếm khí và Lục Dực Kim Ngô va chạm phát ra một tiếng vang, âm thanh qua đi, chỉ thấy con rết kia bị chém thành hai nửa.

– Lực phòng ngự của nó thật đáng sợ!

Chung Nhạc cảm thán. nếu là Luyện khí sĩ, kể cả Yêu tộc, Nhân tộc hay Thần tộc, nếu bị hắn dùng kiếm khí dày đặc như mưa chém xuống như vậy, cho dù là một kiếm, đối phương đã chẳng thể chịu nổi, không chết cũng sẽ bị thương. Vậy mà con Lục Dực Kim Ngô này lại khiến hắn phải chém nhiều cái mới giết được, có thể thấy lực phòng ngự của Côn tộc mạnh mẽ biến thái tới mức nào.

– Toàn thân con rết này lại được tạo nên từ kim khí, chính là một viên Kim linh châu có hình dáng con rết!

Chung Nhạc nhặt hai nửa con rết lên, lòng khiếp sợ. Chỉ thấy cấu tạo nội tạng của nó cực kỳ phức tạp, trên nội tạng có đầy đồ đằng văn như những bánh răng máy móc tinh xảo, ăn ngoại vật là tinh luyện kim khí trong đó nhét vào cơ thể.

– Không hổ là chủng tộc mà Ma Thần tạo nên! Con này còn nhỏ, nếu là trưởng thành thì hẳn là sẽ lớn hơn, sẽ càng khủng khiếp hơn, ta không thể nào đối phó được!

Hắn vừa nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy sởn tóc gáy, vội nhảy ra xa, rồi lao đi thật nhanh. Ở phía sau hắn, một con kim ngô dài hơn một trượng vỗ cánh bay tới, đuổi theo sát sau người hắn. Bất cứ cây cối hay núi đá nào, chỉ cần bị con kim ngô này đụng nhẹ là lập tức dập nát!


– Kim ngô trưởng thành!

Chung Nhạc sởn tóc gáy, con kim ngô trưởng thành kia có tốc độ cực nhanh, toàn thân hóa thành một mảnh kim quang, nhanh chóng đuổi tới gần.

– Lần này nguy rồi!

Chung Nhạc liên tục vừa chạy vừa lách, mà không cách nào thoát khỏi con kim ngô này, trán toát đầy mồ hôi lạnh. Đột nhiên phía trước vang lên tiếng ti ti, Chung Nhạc da đầu run run, phía trước là một mảng cả trăm mẫu đầy ánh vàng chói mắt, chính là một đàn Thiên tàm.

Thiên tàm có hình thể không lớn, chỉ dài hơn một thước. Nhưng cả trăm mẫu đều lấp lánh kim quang, đủ hiểu phía trước có bao nhiêu con Thiên tàm rồi.

Chung Nhạc lập tức chuyển hướng sang bên phải của đàn Thiên tàm, cấp tốc lao đi. Phía sau hắn, kim quang phủ kín trăm mẫu lập tức rung rung, vô số Thiên tàm vỗ cánh, vui vẻ đuổi theo, ầm ầm những tiếng ti ti.

Chung Nhạc quay đầu nhìn, thì thấy con Lục Dực Kim Ngô kia đuổi theo trước nhất, theo sau là đám Thiên tàm. Chúng nó đi qua đâu, núi rừng nơi đó lập tức bị xoắn nát.

– Chọc phải tổ vò vẽ… Chọc phải tổ vò vẽ rồi!

Chung Nhạc thở dài, mà ở vách núi trước mặt hắn có một tổ ong cực lớn treo lơ lửng, tổ ong này đen láy, rõ ràng là được làm từ kim thiết. Còn trong tổ ong là những con ong độc phải to bằng cái chậu rửa mặt ra ra vào vào, thường để lộ ra cái gai độc phải dài tới một thước.

– Kiếm khí mở đường, phá núi!

Chung Nhạc cắn răng, trước người hiện lên năm đạo kiếm khí, như một mũi khoan cắt vào trong vách núi. Kiếm khí xoay tròn như gió, đục ra một cái hang lớn, mà hắn thì không ngừng chân chút nào, vội vã chui vào trong lòng núi.

Những con ong độc kia bị kinh động, theo sau Lục Dực Kim Ngô và đàn Thiên tàm rào rào chạy tới phía vách núi. Kim ngô chui vào thông đạo mà Chung Nhạc mở ra đầu tiên. Thông đạo này khá nhỏ, không thể bay được, con kim ngô lập tức hoạt động hàng trăm cái chân điên cuồng đuổi theo.

– Giết ngươi ở đây!

Trong lòng núi, Chung Nhạc đột nhiên dừng lại, quát to một tiếng. Hắn khiến năm đạo kiếm khí tụ tập lại một chỗ, xoay người đánh tới con kim ngô đang đuổi theo.

– Minh Vương tám tay, Long tướng lực!

Bùm bùm, từ dưới nách hắn, từng cánh tay xuất hiện, đồng loạt bắt lấy kiếm khí. Kim kiếm khí, Mộc kiếm khí, Thổ kiếm khí, Long tướng kiếm khí và san hô kiếm khí được luyện lại làm một thể, hóa thành kiếm quang ngũ sắc.

Cơ bắp trong cơ thể Chung Nhạc rung rung, Long tướng đồ đằng văn khắc lên xương cốt, đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương khắc ngoài làn da. Hắn thét một tiếng, rồi lao lên đánh tới con Lục Dực Kim Ngô kia.

Ầm!

Sơn thể rung chuyển dữ dội. Đầu con kim ngô kia bị kiếm quang ngũ sắc bổ ra một đường, đau tới mức thân thể vặn vẹo, khiến đất đá hai bên tróc ra, bụi tung mịt mù. Trong bụi mù ấy, con kim ngô đột nhiên phun ra khói độc màu vàng. Chung Nhạc lập tức khiến tinh thần lực hiển hóa thành một vị Toại Hoàng. Sau đầu Toại Hoàng xuất hiện mặt trời và mặt trăng, cùng tỏa sáng chiếu rọi huyệt động. Ánh trăng và liệt hỏa đẩy hết khói độc cùng bụi mù ra.

– Chết đi!

Chung Nhạc giơ tay lên rồi đánh mạnh xuống, kiếm quang ngũ sắc liên tục chém xuống. Toại Hoàng và nhật nguyệt thêm vào khiến hắn như rơi vào trạng thái cuồng bạo, kiếm như gió liên tục chém xuống. Con kim ngô kia định lùi lại, nhưng đằng sau đã bị đám ong độc và Thiên tàm cản lối, chúng chặn kín sơn động, không cách nào xoay người được.

– Keng….

Con kim ngô này rốt cuộc đã bị hắn bổ vỡ đầu, chết ngay trong sơn động. Mà sau kim ngô, ong với Thiên tàm ra sức bò lên, không thể bay.

Kiếm khí trong tay Chung Nhạc lập tức tách ra làm năm, năm cánh tay giang ra bắt lấy năm đạo kiếm khí, còn ba cánh tay còn lại thì hoặc tung chưởng, hoặc vung quyền, như thủy triều điên cuồng tấn công lũ ong độc và Thiên tàm.

Cả ngọn núi không ngừng rung chuyển, bị chấn động dẫn dến nứt ra. Giằng co hơn nửa canh giờ, thế mới ngừng rung chuyển.

Trong thông đạo, Chung Nhạc toàn thân đẫm máu, đứng đó thở hổn hển, cơ bắp co rút, cả người run rẩy. Mà thi thể ong độc với Thiên tàm chất đầy trong sơn động.

Tân Hỏa bay ra từ trong mi tâm Chung Nhạc, ngơ ngác nhìn thi thể trong sơn động, lẩm bẩm:

– Trong cơ thể mỗi con là một viên linh châu, phát tài rồi… Nhạc tiểu tử, làm thêm phát nữ, đảm bảo càng có nhiều hơn!

Chung Nhạc thì ngã thẳng xuống đất, mệt quá nên đã ngất đi.