Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1168: Vu oan (1)

Đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh có thể nhìn ra vừa rồi giữa Thiên Ti nương nương và Chung Nhạc chính là một trận đọ sức. Nhưng trong trận đọ sức này, những bản lĩnh mà hai người sử dụng, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả. Hiện tại từ kết quả xem ra, hai người hẳn là bất phân thắng bại.

Bọn họ cũng không biết, giao phong giữa Thiên Ti nương nương và Chung Nhạc mặc dù nhìn như đọ sức âm luật, nhưng thật ra lại là giao phong nhân quả. Thiên Ti nương nương nỗ lực dệt ra sợi tơ nhân quả của Chung Nhạc, nhét Chung Nhạc vào trong mạng lưới nhân quả, chưởng khống hắn. Mà Chung Nhạc đồng dạng cũng là như vậy, nỗ lực chưởng khống Thiên Ti nương nương. Hai người đọ sức chính là tạo nghệ trên phương diện nhân quả, trên phương diện thôi diễn. Nhưng ai cũng khó có thể chưởng khống đối phương, cuối cùng tơ đứt tay bị thương.

Sự hung hiểm trong này so với đại chiến đao thật thương thật còn kinh tâm động phách hơn. Chỉ là bọn họ mượn âm luật để biểu hiện ra trận chiến này, thoạt nhìn thì rất êm tai đẹp mắt mà thôi. Đương nhiên, hành vi của Chung Nhạc phóng đãng, lớn tiếng hát một khúc ca tục tĩu, có chút thô tục, đã phá hủy bầu không khí.

Thiên Ti nương nương quay trở lại trong trường đình, cười tủm tỉm, nói:

- Không nghĩ tới hôm nay gặp được kỳ phùng địch thủ! Dịch tiên sinh, giữa ngươi và ta sợ rằng còn có thể có chút liên quan, sẽ dây dưa không rõ a!

Chung Nhạc cũng mỉm cười, nói:

- Lời này của nương nương giải thích thế nào?

Thiên Ti nương nương khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Mỗi người đều vì chủ mình! Các vị, ta xin phép lui xuống trước a!

Dứt lời, chiếc váy hoa sen khẽ đong đưa, khom người thi lễ một cái với tất cả mọi người, nhẹ nhàng lui ra. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, liếc mắt nhìn Ương Trường Sinh, trong lòng thầm nghĩ:

- Mỗi người đều vì chủ mình? Chủ của nàng chính là Ương Trường Sinh của Trung Ương thị sao? Lai lịch Ương Trường Sinh mặc dù tôn quý, xuất thân Đế tộc, nhưng sợ rằng còn chưa thể chưởng khống được tồn tại bậc này a?

Mặc dù trên phương diện nhân quả, tạo nghệ của Thiên Ti nương nương cũng không cao minh hơn hắn bao nhiêu, nhưng thực lực sâu không thể lường, hơn nữa tinh thông thôi diễn suy tính, phương diện trí tuệ sợ rằng còn cao hơn hắn không ít. Vừa rồi Chung Nhạc giao phong với nàng, có thể cảm giác được điểm này. Hắn nỗ lực xây dựng một mạng lưới nhân quả bao phủ tất cả thế lực của Tử Vi, thường xuyên trí tuệ cạn kiệt, mà tu vi của nữ tử này còn cao thâm hơn hắn rất nhiều, trí tuệ cũng thâm trầm hơn một chút.

Vừa rồi bọn họ đọ sức chính là trên phương diện tạo nghệ nhân quả. Nếu tiếp tục liều mạng đánh tiếp, đánh tới lúc Chung Nhạc trí tuệ cạn kiệt, Chung Nhạc cũng chỉ có thể rơi vào trong mạng lưới của nàng. Cho nên Chung Nhạc quyết định thật nhanh, hát vang một khúc, dùng bài ca dân gian thô bỉ phá giải tiếng đàn ưu tú cao nhã của nàng.

Nhân vật bậc này, nếu muốn khuấy động phong vân thiên hạ, cũng không chút khó khăn. Ương Trường Sinh chỉ mới là một tôn Thần Minh. Một tôn Thần Minh lại dám nghĩ tới chuyện khuấy động phong vân thiên hạ sao? Hiển nhiên là không có khả năng! Bởi vậy, vị chủ trong miệng Thiên Ti nương nương kia không phải là Ương Trường Sinh, mà là còn có người khác. Hẳn là tồn tại có thể ngang vai ngang vế với Thiên Đế và Tiên Thiên Đế Quân. Chỉ có tồn tại đẳng cấp này mới dám tính toán bọn họ.


- Trên tạo nghệ nhân quả đạt tới loại trình độ như nàng, tuyệt đối không tầm thường. Nếu như muốn giết người, thậm chí cũng không cần động thủ! Ta nhất định phải cẩn thận cẩn thận hơn mới được!

Chung Nhạc không khỏi cẩn thận đề phòng. Thiên Ti nương nương vừa xuất hiện liền nhằm vào hắn, dệt ra sợi tơ nhân quả của hắn, có thể thấy được là vì đối phó hắn mà tới, mục đích rất không đơn thuần.

- Nàng nói mỗi người đều vì chủ mình. Trong lời nói của nàng, chủ của ta chính là chỉ Tiên Thiên Đế Quân. Nói như vậy, mục đích nàng đối phó ta là vì muốn đối phó Tiên Thiên Đế Quân. Muốn đối phó Tiên Thiên Đế Quân, cần phải nhấc lên cuộc chiến giữa Tiên Thiên Đế Quân và Thiên Đế. Nói cách khác…

Ánh mắt hắn rơi xuống trên người Mục Khanh Tuyền, có chút suy tư:

- Mục đích của Thiên Ti nương nương đồng dạng với ta, là muốn vị Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung này chết đi, mượn cơ hội này nhấc lên thiên hạ đại loạn!

Thiên Ti nương nương cũng đã tính ra, cái chết của Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung chính là khởi nguyên nhân quả khiến cho thiên hạ loạn lạc. Cho nên mục đích của nàng, hoặc là nói mục đích của chủ nàng, chính là muốn Mục Khanh Tuyền chết, nhiễu loạn thiên hạ, giúp cho bọn họ đạt được lợi ích trong loạn thế.

- Như vậy mấy trăm tôn Thiên Thần hắc bào ở phụ cận Tử Vi Đế Tinh kia chính là do Thiên Ti nương nương an bài rồi!

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời hiểu rõ. Mục đích của hắn tương đồng với Thiên Ti nương nương, thủ đoạn cũng là tương tự. Bất quá, Thiên Ti nương nương nghĩ muốn nhét cả hắn vào trong mạng lưới nhân quả, biến thành một bộ phận của mạng lưới, như vậy Chung Nhạc liền không đồng ý rồi. Sống chết của Mục Khanh Tuyền không quan hệ gì với hắn, nhưng muốn ngay cả hắn cũng đồng thời lôi vào, vậy thì không được.

Kẻ thao túng nhân quả, nếu ngay cả chính mình cũng rơi vào trong nhân quả, vậy sẽ mất đi thân phận kẻ thao túng, biến thành một đốm bèo trôi theo dòng nước trong dòng thủy triều nhân quả hỗn loạn. Đừng nói là chưởng khống người khác, ngay cả vận mệnh của chính mình cũng không thể chưởng khống, bất cứ lúc nào cũng có khả năng táng thân.

Nếu Chung Nhạc cũng bị dính líu vào, vậy thì nguy hiểm rồi! Sợ rằng Tiên Thiên Đế Quân chưa chắc sẽ buông tha cho hắn.

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, mỉm cười nói:

- Trung Ương thị có thể có được một nhân tài như vậy, tương lai nhất định sẽ thịnh vượng phát đạt. Ta hôm nay xin được chúc mừng Trường Sinh trước rồi!

Ương Trường Sinh chắp tay hoàn lễ, kinh ngạc hỏi:

- Sao Dịch tiên sinh lại nói như vậy?


Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghi hoặc, hỏi:

- Thiên Ti nương nương không phải là tùy tùng của ngươi sao?

Ương Trường Sinh nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói:

- Dịch tiên sinh, ngươi hiểu lầm rồi! Thiên Ti nương nương không phải là tùy tùng của ta, nàng là tùy tùng của Văn Đạo điện hạ!

Nào ngờ Văn Đạo điện hạ lại lắc đầu, bật cười nói:

- Trường Sinh, ngươi mới là hiểu lầm a! Vị Thiên Ti nương nương này không phải là kẻ đi theo của Lục Vọng huynh sao? Phải không, Lục huynh? Ta thấy nàng và ngươi nói chuyện vô cùng thân thiết a!

Sắc mặt Lục Vọng lại càng nghi hoặc, nhìn về phía Lục Băng Nga, hỏi:

- Tỷ tỷ, nàng tựa hồ là cùng ngươi tới đây a?

Sắc mặt Lục Băng Nga kịch biến, lắc đầu nói:

- Ta nhớ lại thời điểm ngươi nghênh tiếp Văn Đạo điện hạ và Trường Sinh sư đệ, nàng là theo chân Văn Đạo điện hạ và Trường Sinh sư đệ tiến vào, liền cho rằng nàng là tùy tùng của bọn họ, cũng không có hỏi qua…

Sắc mặt đám người nhất thời đại biến. Thiên Ti nương nương vậy mà nghênh ngang tiến vào Thánh địa của Lật Lục thị, lại khiến cho tất cả bọn họ đều cho rằng là bộ hạ tùy tùng của đối phương, bọn họ vậy mà một chút cũng không nhận ra.

- Đuổi theo!

Lục Băng Nga khẽ quát một tiếng, thân hình bay lên, phóng nhanh ra ngoài Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ. Tinh thần nàng ba động, thanh âm truyền ra ngàn vạn dặm:

- Không được để nữ tử kia chạy thoát!

Đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh cũng nhao nhao phóng người đuổi theo. Từng tôn từng tôn Thần Ma Lật Lục thị bị kinh động, nhao nhao xuất động. Thậm chí có cả Tạo Vật Chủ xuất mã, sưu tầm bốn phía, tìm kiếm hạ lạc của Thiên Ti nương nương. Một lúc lâu sau, Thiên Ti nương nương phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua vậy, không chút tung tích.

Đám người Chung Nhạc và Mục Khanh Tuyền cũng đuổi theo, nhưng cũng đều không tìm được hạ lạc của Thiên Ti nương nương. Cao tầng Lật Lục thị nổi giận, xông ra khỏi Thánh địa Lật Lục thị. Từng tôn từng tôn tồn tại đáng sợ sưu tầm bốn phía, tinh thần lực càn quét ức vạn dặm, cũng đều không chút thu hoạch.

Trên dưới Lật Lục thị chấn động. Đường đường Đế tộc, lại bị một nữ tử không rõ lai lịch lẫn vào Thánh địa Đế tộc, thậm chí còn chuyện trò vui vẻ với con trai con gái của Tộc trưởng mà không ai nhận ra. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho Lật Lục thị biến thành trò cười của mọi người.

- Kính xin các vị chớ nói chuyện này ra ngoài!