Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 105: Nhị nữ tranh phong

Giọng nàng không lớn, nhưng truyền tới từng ngóc ngách trong sơn cốc và Tinh Không Điện. Hàng trăm Luyện khí sĩ tụ tập trong Tinh Không Điện đang hoan hô reo mừng cho chiến thắng của Hiếu Sơ Tình, nghe thấy giọng nói này thì đều quay ra nhìn.

Vì hàng năm không ra ngoài nên sắc mặt Khâu Cấm Nhi có phần tái nhợt, nhưng vẻ đẹp của nàng lại không hề thua kém Thủy Thanh Nghiên và Hiếu Sơ Tình. Nàng trông yếu ớt, khiến người ta thật muốn bảo vệ.

Tiếng hoan hô dần tắt, không biết bao nhiêu ánh mắt tập trung vào người Khâu Cấm Nhi, thầm khen dung nhan mỹ lệ xuất trần của nàng.

– Khâu Đàn thị Khâu Cấm Nhi? Chẳng lẽ là vị linh thể trời sinh thứ năm của Kiếm Môn ta? Vị có tiên thiên Mộc linh thể?

Những tiếng bàn tán xôn xao khắp những tòa thạch đài trong Tinh Không Điện. Ai nấy đều hưng phấn không thôi. Tiên thiên Mộc linh thể và tiên thiên Nguyệt linh thể, trận chiến này ắt hẳn là một trận long tranh hổ đấu!

Mà lại còn là trận chiến giữa hai thiếu nữ xinh đẹp, nghĩ tới thôi cũng khiến người ta kích động rồi!

Nhưng Khâu Cấm Nhi ngồi xe lăn, nên không ai coi trọng nàng cho lắm. Hơn nữa nghe đồn là thiếu nữ Khâu Đàn thị này yếu ớt hay bệnh, ít khi ra khỏi Thần Dương Điện, không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, hơn phân nửa không phải là đối thủ của Hiếu Sơ Tình.

– Khâu sư tỷ, Mộc linh thể?

Hiếu Sơ Tình bay lên khỏi đáy cốc, đứng đối diện với Khâu Cấm Nhi ở giữa không trung. Sau đầu ả là một vầng minh nguyệt chiếu rọi khiến ả trông vô cùng thánh khiết, ả cười nói:

– Sư tỷ, chân của sư tỷ không tiện, lỡ tiểu muội khiến sư tỷ bị thương thì không được tốt cho lắm.

Khâu Cấm Nhi cười nói:

– Sư muội yên tâm, ta có năng lực bảo vệ bản thân!

Mà ở trên thạch đài nơi Chung Nhạc đang đứng, Lộc bà bà giơ tay làm động tác cắt cổ với Khâu Cấm Nhi, ý bảo nàng hãy ra tay tiêu diệt “tình địch”.

Khâu Cấm Nhi chớp mắt, hỏi:

– Hiếu sư muội có nghênh chiến không?

– Đồng môn luận bàn, há có thể né tránh?

Hiếu Sơ Tình biết trận này sẽ khiến nàng ta vang danh khắp Kiếm Môn, nếu thắng Khâu Cấm Nhi sẽ khiến Luyện khí sĩ trong Kiếm Môn coi mình thành nữ thần, sẽ có càng nhiều người ủng hộ. Mà những người đó chính là lợi khí giúp nàng ta sống yên ổn ở Kiếm Môn, và có thể chống lại thần sứ.

Thần sứ có địa vị khá cao ở Kiếm Môn, khó mà rung chuyển được. Nếu ả có được nhiều người ủng hộ như vậy, lại xử lý được kẻ trốn thoát khỏi mặt trăng, Thần tộc Hiếu Mang tất sẽ triệu hồi thần sứ trở về, để ả đảm đương trọng trách này, khiến địa vị và quyền lực của ả sẽ như nước lên thuyền lên!

Bên trong Tinh Không Điện, “Thủy Thanh Nghiên” đột nhiên cười nói:

– Thần sứ đại nhân, xem ra địa vị của ngươi gặp nguy hiểm rồi. Nếu Hiếu Sơ Tình thắng Khâu Cấm Nhi, sẽ được nhiều Luyện khí sĩ của Kiếm Môn ủng hộ, tìm được tên Luyện khí sĩ Nhân tộc kia, thì sợ rằng vị trí thần sứ này sẽ đổi chủ thôi.

Ở sau lưng mụ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng mờ, trong bóng mờ ấy là một đôi mắt như ngọn lửa xanh lục sâu thẳm, thần sứ lạnh nhạt nói:

– Ha ha, Lão Mẫu định ủng hộ nó ư? Hiếu Sơ Tình quá bộc lộ bản thân rồi, muốn thay vị trí ta thì còn non lắm.

– Nếu nàng ta làm được chuyện khiến cao tầng Thần tộc các ngươi hài lòng, thay thế ngươi chính là một lời của cao tầng kia chứ nhỉ?

“Thủy Thanh Nghiên” cười nói.

Giọng nói kia hừ lạnh:

– Nếu Lão Mẫu coi trọng ả mà xem thường ta, chỉ có thể nói là trí tuệ của Lão Mẫu thật khiến ta thất vọng!

“Thủy Thanh Nghiên” quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng tối kia lui đi như thủy triều, không còn dấu vết, không khỏi lắc đầu:


– Đúng là kẻ khiến người ta không nhìn thấu…

Lúc này bên ngoài, Hiếu Sơ Tình cười nói:

– Mời Khâu sư tỷ!

– Được!

Khâu Cấm Nhi lập tức động tâm niệm, vô số tiếng gầm rú rào rào vang lên. Chỉ thấy trong sơn cốc vô số dây leo điên cuồng sinh trưởng, ngay lập tức bắn tới Hiếu Sơ Tình. Trên những dây leo to đùng đó phủ kín lưu tinh đồ đằng văn, thậm chí còn sáng loáng như kim loại.

Hiếu Sơ Tình đứng im bất động, mặt trăng sau đầu từ từ chuyển động, từng đạo thần thông bắn ra chém tới mấy cây dây, cười nói:

– Sư tỷ đi đứng không tiện, như vậy ta cũng đứng im mà so đấu với sư tỷ!

Khâu Cấm Nhi mỉm cười, sau lưng đột nhiên hiện lên một ngôi sao, hóa ra chính là Mộc diệu tinh. Từng đạo kiếm khí bắn ra từ bên trong, trông nhỏ bé, nhưng lại mang theo uy lực không gì sánh nổi, quét tới phía Hiếu Sơ Tình.

Nàng đạt được kiếm văn của Đại Tự Tại Kiếm Khí mà Chung Nhạc truyền thụ cho, nên trình độ về Mộc kiếm khí cao hơn Chung Nhạc rất nhiều. Lần này nàng thi triển Mộc kiếm khí khiến Hiếu Sơ Tình sắc mặt đột biến, mặt trăng sau lưng ả phải tòa sáng, bắn ra từng đạo nguyệt quang kiếm khí để ngăn cản Mộc kiếm khí.

Giữa không trung vang lên những tiếng ầm ầm. Kiếm khí của hai thiếu nữ đụng vào nhau, khiến sơn cốc chấn động không thôi. Đám Luyện khí sĩ đều khiếp sợ, bởi mỗi một chiêu ấy thôi có khi bọn họ không thể chống đỡ được.

Giữa không trung càng lúc càng nhiều dây leo, những dây leo to đan thành cái võng. Phía trước Tinh Không Điện như biến thành một khu rừng rậm nguyên thủy, cành lá dây dợ trăng khắp nơi. Con người bước vào nơi này trở nên bé nhỏ đi rất nhiều.

Xe lăn của Khâu Cấm Nhi hạ xuống một chiếc lá, mà hoa văn trên lá cũng lại là đồ đằng văn.

Nàng giơ một bàn tay trùm lên đằng diệp. Dây leo co duỗi như rồng như mãng, không ngừng đâm tới phía Hiếu Sơ Tình. Cùng lúc đó từng đạo Mộc kiếm khí theo dây leo bao phủ khắp không trung đồng loạt tấn công Hiếu Sơ Tình với thế công vô cùng mãnh liệt, khiến người ta xem mà hoa mắt.

Dây leo đan hành võng, nên chỗ nào cũng có thể bắn Mộc kiếm khí ra. Hiếu Sơ Tình hệt như một con sâu rơi vào mạng nhện, nguy hiểm trùng trùng.

Hiếu Sơ Tình lại biến sắc mặt, cảm thấy khá là khó chơi. Ả dám khẳng định tu vi của Khâu Cấm Nhi cao hơn ả rất nhiều, uy lực của Mộc kiếm khí cũng mạnh ghê gớm. Nếu ả tiếp tục thi triển hình thái thứ nhất của Nguyệt linh thì chắc chắn sẽ thua.

– Hình thái thứ hai của nguyệt linh, Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm!

Hiếu Sơ Tình khẽ quát, vầng trăng sau đầu ả lập tức càng lúc càng sáng, ánh trăng bắt đầu tuôn trào, từng vầng trăng sáng bay ra. Có tất cả là sáu vầng trăng sáng, bên trong xuất hiện những đạo đồ đằng văn hình ngũ giác.

Mọi người còn đang mải mê quan sát đồ đằng văn có hình ngũ giác tinh kia, thì thấy sáu vầng trăng sáng này không phải là trăng, mà là sáu con mắt. Sau lưng Hiếu Sơ Tình, nguyên thần Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm xuất hiện, chính là hình thái thứ hai của nguyệt linh, Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ.

Nguyên thần này vừa xuất hiện, mở sáu con mắt ra khiến không khí ầm ầm chấn động, ánh trăng như nước bắt đầu trào ra, giữ lại những đạo Mộc kiếm khí đang bắn tới.

Hiếu Sơ Tình thở phào một hơi, lập tức phản kích. Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ kia há mồm, một cái lưỡi dài như kiếm, vẽ nên một đường cong quét tới Khâu Cấm Nhi.

Lại đúng lúc này, Mộc diệu tinh sau lưng Khâu Cấm Nhi cũng biến đổi, hóa thành một con Huyền điểu. Huyền điểu giương cánh, những chiếc lông vũ sắc bén như kiếm được phóng ra.

Hình thái thứ hai của Mộc diệu linh, nguyên thần Huyền Điểu!

Hai nguyên thần va vào nhau, vang lên tiếng ầm chấn động khắp nơi. Hiếu Sơ Tình bị chấn cho lảo đảo lùi ra sau, trong giây lát mắt lóe lên tinh quang, nhưng lại lập tức nén xuống, ả cười nói:

– Khâu sư tỷ hãy dừng tay, tiểu muội bị đánh lui rồi, tự nhận không địch lại nổi sư tỷ!

Khâu Cấm Nhi vội thu nguyên thần Huyền Điểu của mình, cười nói:

– Sư muội còn dư lực, hơn nữa vừa rồi ngươi chỉ đứng im tại chỗ mà đấu với ta, nên không coi là thua.

Hiếu Sơ Tình sảng khoái nói:


– Ta di chuyển coi như đã là thua rồi. Sư tỷ có tu vi cao siêu hơn ta, Sơ Tình cam bái hạ phong.

Khâu Cấm Nhi tán đi đám dây leo trong sơn cốc, mà xe lăng cũng từ từ di chuyển trở về bên cạnh Chung Nhạc. Hiếu Sơ Tình nhìn Chung Nhạc rồi mỉm cười đầy ngọt ngào, cũng rời khỏi sơn cốc, bay tới Tinh Không Điện.

Trên từng tòa thạch đài vang lên những tiếng than thở, có người khen:

– Khâu Cấm Nhi sư muội quả nhiên lợi hại, không hổ là Mộc linh thể trời sinh, dù sao cũng vào nội môn nhiều năm nên tu vi lại càng thêm hùng hậu!

Có kẻ lại khen:

– Hiếu sư muội cũng rộng lượng, phong thái hơn người. Không hề di chuyển mà giao chiến với KHâu sư muội, bị đẩy lùi hai bước liền nhận thua. Thật hào sảng đại khí. Nếu là người khác, có khi mở miệng tranh cãi rồi!

Hai bên đều có người ủng hộ, nhưng cũng đều khen ngợi hai cô gái.

– Nàng ta chưa đánh hết sức!

Khâu Cấm Nhi nói nhỏ với Chung Nhạc:

– Muội cảm nhận được khi nàng ta thi triển hình thái thứ hai, bị muội đẩy lùi thì trong cơ thể có toát ra một loại dao động năng lượng kỳ lạ, định bùng nổ nhưng lại bị nàng ta áp chế. Nếu nàng ta thi triển cái đó, chưa chắc muội đã thắng được.

– Năng lượng kỳ lạ? Ngay cả sư muội cũng không thể thắng?

Chung Nhạc nghe mà khiếp sợ, bởi nay Mộc kiếm khí của Khâu Cấm Nhi thiên biến vạn hóa, mạnh hơn Mộc kiếm khí của hắn không biết bao nhiêu lần. Cho dù Chung Nhạc dốc hết sức mà ứng phó, dùng kiếm tứ thức thì chưa chắc đã chống được Khâu Cấm Nhi. Nhưng Khâu Cấm Nhi lại nói trong cơ thể Hiếu Sơ Tình có một loại năng lượng kỳ lạ, khá là khủng bố, như vậy nghĩa là Hiếu Sơ Tình ẩn giấu thực lực của mình.

Liệu kiếm tứ thức có giết được ả hay không, khó mà nói rõ được.

– Nhạc tiểu tử, năng lượng mà ả che giấu là năng lượng bản thể của Thần tộc Hiếu Mang, cực kỳ đáng sợ!

Giọng nói của Tân Hỏa đột nhiên truyền tới:

– Năng lượng Thần tộc trong cơ thể ả còn mạnh hơn cả sức mạnh của nguyệt linh của ả!

Chung Nhạc hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Khâu Cấm Nhi tò mò hỏi:

– Chung sư huynh sao lại muốn muội thử thực lực của nàng ta?

Chung Nhạc cười nói:

– Nếu ta nói ta muốn giết nàng ta, muội chắc chắn là không tin nhỉ?

Khâu Cấm Nhi gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc:

– Chung sư huynh tốt như vậy, sao có thể giết người cho được? Hơn nữa Hiếu sư muội vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng…

Chung Nhạc gãi gãi đầu:

– Ta giỡn với muội ấy mà, kỳ thực ta muốn xem thực lực của Cấm Nhi sư muội đã đạt tới mức độ nào rồi… Ha ha, hôm nay trời đẹp thật! Sư muội, hai ta chẳng mấy khi gặp gỡ, chi bằng ta đưa muội ra ngoài đi ngắm cảnh trí Kiếm Môn?

Khâu Cấm Nhi lòng vui vẻ, vội gật đầu, lại quay sang nói với Lộc bà bà:

– Bà bà, Chung sư huynh muốn đưa ta ra ngoài đi dạo, bà bà về trước đi.

Trên khuôn mặt già nua của Lộc bà bà không hiện chút cảm xúc nào, nhưng khi Chung Nhạc đẩy xe lăn đi thì bà già này lẽo đẽo theo sau. Khâu Cấm Nhi không nhịn được mà nói:

– Bà bà, Chung sư huynh sẽ đưa ta trở về mà…

– Cô nương, lão thân sợ hắn sẽ bắt nạt cô nương!

Lộc bà bà đem hết tất cả nghi ngờ viết lên khuôn mặt mình, lại hung tợn trừng Chung Nhạc một cái, rồi nói:

– Lỡ hắn thú tính lên, cô nương thân thể không tiện, bị hắn đẩy ngã liền không phản kháng được, chỉ có thể tùy theo hắn. Năm đó phu nhân gặp nạn ở ngay nơi này…

Chung Nhạc dở khóc dở cười:

– Lộc bà bà à, nơi đây là nội môn, nhiều người như vậy, ta nào dám làm xằng bậy?

– Cho nên lão thân mới nói là ngươi nổi cơn thú tính.

Lộc bà bà híp mắt đáp.