Tại làng Treegap, cũng vẫn là ánh trăng ấy phủ màu trắng bạc trên mái ngôi nhà đừng-đụng-vào-tôi, nhưng bên trong nhà thì đèn vẫn còn thắp.
"Đúng vậy", người mặc đồ màu vàng nói. "Tôi biết con nhỏ ở đâu." Lúc này gã đang ngồi tựa lưng trên chiếc ghế tại nhà khách bóng lộn nhà Foster, đôi chân thon dài bắt chéo và chân trên bắt đầu khẽ rung theo nhịp. Gã móc cái mũ vào đầu gối và cười, đôi mắt nheo lại. "Tôi đi theo chúng, thế đấy. Giờ này con bé đang ở chỗ bọn chúng, ngay khi thấy được hang ổ chúng là tôi quay lại đây liền. Tôi nghĩ thế nào cả nhà ta cũng thức cho mà coi. Bà và anh chị đây đã tìm con bé cả ngày nay rồi, chắc chắn là vậy mà, chắc là lo phải biết."
Rồi gã giơ một bàn tay lên, lờ đi những tiếng cảm thán của mọi người, và bắt đầu vuốt chòm râu mỏng. "Cả nhà mình biết đấy" gã nói vẻ trầm tư, " tôi đã đi cả một quãng đường dài để kiếm một khu rừng y chang khu rừng kế bên nhà của bà và anh chị đây. Được sở hữu một nơi như vậy thật là một điều có ý nghĩa lớn lao đối với tôi. Mà có được hàng xóm như nhà ta đây mới thích chứ! Và xin hiểu cho, tôi sẽ chẳng đốn mấy cây đâu. Mọi người thấy đó, tôi đâu phải loại người mọi rợ. Không chặt nhiều, chỉ vài cây thôi. Nhà ta sẽ thấy chẳng hề đổi khác, thật đấy" Gã làm điệu bộ bằng mấy ngón tay dài thòng trắng bệch và cười, khuôn mặt nhăn lại ra chiều thân mật. "Tôi nghĩ mình sẽ là bạn tốt. Mà con bé và tôi, tụi tôi đã là bạn rồi. Thật là nhẹ nhõm nếu được thấy nó trở về nhà bình an, chẳng phải vậy sao?" Gã tắc lưỡi và nhíu mày. "Kinh khủng thật, bắt cóc cơ đấy. Cũng may là có tôi chứng kiến! Trời ạ, nếu mà không có tôi thì nhà mình chắc chẳng bao giờ còn nghe được tin tức gì của con bé nữa hết. chúng là một bọn nhà quê thô lỗ, bọn bắt cóc đấy. Ai mà biết được lũ vô học đó có thể làm những gì, Đúng đó," Đến đây gã thở dài, nhướng đôi mày lên rồi lại mỉm cười, "hình như tôi là người duy nhất trên đời này biết phải tìm cô bé ở đâu."
Nói rồi gã đàn ông mặc đồ vàng rướn người về phía trước. Bộ mặt dài ngoằng đanh lại. "Giờ thì, tôi chắc là không cần phải nói huỵch toẹt ra với những người như bà và anh chị đây. Có một số loại người ta đã gặp dường như chẳng thể nào hiểu nhanh được bất cứ vấn đề gì, và như thế thực sự khiến mọi sự khó khăn. Nhưng như nhà mình thì tôi không cần phải giải thích nhiều. Tôi có thứ mọi người muốn và mọi người có thứ tôi muốn. Dĩ nhiên là nhà ta có thể tự tìm được con nhỏ mà không cần tôi nhưng...có khi tìm ra rồi thì đã quá trễ. Cho nên: tôi muốn khu rừng đó còn nhà mình thì muốn đứa trẻ. Một vụ làm ăn đơn giản và sòng phẳng."
Nói rồi gã nhìn quanh ba khuôn mặt sững sờ ấy và như chẳng thấy gì khác ngoài vẻ bình thản tán thành, gã tươi cười mãn nguyện và xoa xoa hai bàn tay vào nhau. "Xong rồi nha," gã nói. "Tôi biết ngay mà, tôi còn tự nói với mình, "Đây là những người thông minh và sáng suốt!" Tôi ít khi nào đánh giá tính cách người ta sai lắm. Ít khi phải thất vọng. Thế nhé! Việc còn lại là viết lên giấy trắng mực đen, cho tôi cánh rừng đó rồi ký tên vào. Tốt nhất, mọi người đồng ý chứ, là làm cho mọi việc thật rõ ràng và hợp pháp. Mấy chuyện còn lại thì dễ dàng thôi. Không phải lo gì cả. Nhờ anh đến báo cho viên cảnh sát khu vực biết, rồi tôi sẽ cùng ông ấy đi mang đứa nhỏ về và bắt bọn tội phạm đó. Không - ồ, không đâu, anh Foster à - tôi biết là anh rất lo lắng nhưng mà anh không được đi theo. Bọn tôi sẽ làm việc này theo cách của mình. Cứ vậy đi! Chuyện không may ấy gần như là đã giải quyết xong cả rồi phải không nào? Thật mừng là tôi có mặt ở đây để giúp mọi người!"