Năng suất làm việc của đám oan hồn rất cao, chẳng qua mấy ngày, Hà Anh đã nhận được tin tức tìm được người rồi!
Hà Anh đến chỗ hẹn, gặp người đàn ông trung niên hôm trước, thủ lĩnh của đám oan hồn trong khu vực này. Ông ta không vội đưa Hà Anh đi gặp người mà cứ đứng đó nhìn cô, Hà Anh cứ mặc cho ông ta nhìn mình.
– Cô rốt cuộc đang dính vào thứ gì vậy?
Người đàn ông cất tiếng hỏi. Hà Anh không trả lời câu hỏi đó mà nói:
– Dẫn tôi đi gặp người đó đi!
Người đàn ông thở dài, vẫn cảnh báo:
– Người cô cần tìm đã thấy rồi, cũng giống như con ma sau lưng cô, cô ta bị lấy mất một phần hồn phách! Kẻ ra nhất định là một thầy bùa cao tay!
Bà Yến dù có khả năng thế nào chắc chắn cũng không có năng lực đối với linh hồn, tạo bùa chú, cho nên bà ta chắc chắn có một thầy bùa thay bà ta làm việc. Đối với chuyện của đời trước, tìm một người biết chuyện đã khó, thì khỏi phải nói tới những chuyện bí mật trong đó! Đến cả người của nhà họ Lê còn chưa chắc biết những việc bà Yến đã làm!
Hà Anh biết người đàn ông có ý tốt, cô gật gật đầu xác nhận, cô tự biết sẽ có phiền phức, nhưng thế nào đi nữa cô cũng không thể bỏ qua. Nếu một chút phiền toái nhỏ không thể đối phó được làm sao có thể đối đầu với con quỷ nhỏ kia!
Thấy Hà Anh nhất quyết không buông tha, người đàn ông không khuyên nữa, bắt đầu dẫn đường. Ông ta dắt Hà Anh đi vòng vèo qua nhiều con đường, cuối cùng dừng chân tại một con hẻm nhỏ. Hà Anh nhìn xung quanh, không khỏi cười mỉa mai, đôi lúc cảm thấy số phận thật trêu ngươi, hóa ra người cô muốn tìm lại ở gần cô đến như vậy. Con hẻm này nằm phía sau chung cư của cô, chỉ là Hà Anh chưa bao giờ đi tới nơi này.
Chẳng mấy chốc, một bóng người hiện rõ trước mắt Hà Anh, đó là hồn ma của một cô gái còn trẻ, xem chừng còn muốn nhỏ tuổi hơn cả Hà Anh nữa. Cô ta chỉ nhìn được, chứ không xinh đẹp như Ba Xuyến, là một người rất bình thường. Nhưng lại khiến người ta hãi hùng mỗi khi trông thấy vết thương dữ tợn rạch ngang bụng cô ta, khủng khiếp tới mức mang máng còn trông thấy nội tạng bên trong.
Đây chính là Tư Bình sao?
Tư Bình thấy có người tới, chậm chạp nhướng mắt lên nhìn, bộ dạng vô cùng đờ đẫn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến người đàn ông cảnh báo Hà Anh hãy suy nghĩ kỹ, đừng dây vào.
– Mấy người… mấy người là ai…? Tôi là ai…?
Tư Bình quả nhiên cũng bị rút một phần hồn phách, nhưng tình trạng xem ra còn tệ hơn cả Ba Xuyến. Hà Anh không khỏi suy nghĩ tìm Tư Bình có phải là quyết định chính xác hay không. Nhưng lúc này, cô đã không còn đường lui.
– Cám ơn ông, tôi sẽ lo việc còn lại.
Hà Anh nói với thủ lĩnh oan hồn, ông ta không nấn ná, liền biến đi mất dạng, bỏ lại Hà Anh, Ba Xuyến cùng với Tư Bình điên điên dại dại.
Hà Anh lân la tới gần Tư Bình, nhẹ giọng hỏi:
– Tư Bình, cô là Tư Bình thật sao?
Tư Bình nghệch mặt nhìn Hà Anh, lẩm bẩm:
– Tôi là Tư Bình sao?
Một người đến cả bản thân mình là ai còn không biết, có chắc chắn cô ta là Tư Bình hay không đây? Đúng lúc đó, Ba Xuyến chợt nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tư Bình, reo lên:
– Tôi nhận ra! Tôi nhận ra cái này!
– Cô biết nó?
Hà Anh hỏi lại, Ba Xuyến liền gật đầu, chắc chắn nói:
– Sợi dây chuyền này tôi đã thấy trong nhà thờ tổ của họ Lê! Bà Yến đặt nó trong một cái hộp quý giá! Lúc đó, tôi chỉ dám lén nhìn sau cột nhà vì sợ con Tiểu Quỷ phát hiện, nhưng quả thật nó chính là sợi dây chuyền đó, giống y hệt!
Hà Anh không khỏi đăm chiêu, nếu đã là vật của nhà họ Lê thì dù không phải là Tư Bình thì cũng là người liên quan đến nhà họ Lê. Ngoại trừ bà Yến ra, Hà Anh không biết trên đời này còn ai độc ác đến mức giết người còn rút cả hồn phách, khiến kẻ đó chết cũng không được yên!
Hà Anh lên tiếng dụ dỗ:
– Tư Bình, từ giờ cô đi theo tôi được không?
– Đi… theo… cô?
– Ừ, đi theo tôi, tôi sẽ cúng cho cô ăn, có nhà để ở, không sợ đói khổ nữa.
Tư Bình ngẫm nghĩ, khó khăn nói:
– Nhưng… tôi phải tìm một người…
– Cô muốn tìm ai?
Tư Bình ngẫm nghĩ rất lâu lại nói:
– Tôi… không biết! Nhưng tôi phải tìm người đó…
– Tìm người đó để làm gì?
– Tôi… cũng không biết…
Tư Bình khờ dại tới mức chính Ba Xuyến cũng phải thốt lên:
– Cô là kẻ ngốc sao?
Tư Bình nghiêng đầu nhìn Ba Xuyến, lặp lại:
– Ngốc! Đồ ngốc…
Hà Anh cảm giác đau đầu thật sự. Tại sao những người liên quan đến nhà họ Lê mà cô tìm được không điên thì cũng dại thế này.
– Tư Bình, cô hãy đi cùng tôi đi, tôi sẽ giúp cô tìm người cô muốn tìm được không?
– Cô giúp tôi?
– Ừ, dù sao cô cũng không biết tìm người đó ở đâu! Có người giúp sẽ tốt hơn!
Tư Bình nghĩ ngợi một lúc thì gật đầu đồng ý, từ đó theo sau lưng Hà Anh.
Mấy ngày sau đó, Hà Anh vẫn một mực dẫn dụ Tư Bình nhớ tới chuyện quá khứ, nhưng tình hình không được khả quan lắm.
– Người cô muốn tìm là ai? Cô có nhớ không?
Hiếm hoi Tư Bình có chút tỉnh táo nói:
– Chồng! Tôi muốn tìm chồng của tôi!
Chồng? Là ông Tân?
Xét theo độ tuổi thì Tư Bình phải chết từ rất lâu rồi, thời gian có thể chênh lệch không nhiều với Ba Xuyến, phải có đến hơn năm mươi năm. Còn ông Tân, theo tin tức Hà Anh thu được thì mới chết gần hai mươi năm trước, chẳng lẽ trong suốt ba mươi năm ròng rã đó Tư Bình luôn bám theo ông Tân sao?
– Cô tìm ông ta làm gì?
– Tôi muốn… tố cáo…
– Tố cáo cái gì?
Tư Bình không nhớ nổi nữa, bàn tay vô thức đưa lên xoa xoa cái bụng nhưng thể thói quen hay xoa bụng của các bà bầu, nhưng bụng cô ta sớm đã bị khoét ra, thứ sờ đến chính là ruột gan của cô ta!
Nhìn hành động vô thức đó của Tư Bình, Hà Anh không khỏi nghĩ tới lời nói của bà Tuyền:
“Nó là con của bà Tư Bình!”
Con Tiểu Quỷ đó!
Hà Anh u ám hỏi:
– Con của cô đâu rồi?
Con? Con của tôi?
Câu hỏi đó lọt vào tai của Tư Bình như hóa thành mũi dao cứa vào trái tim, gương mặt Tư Bình trở nên vặn vẹo, hai tay nắm lấy đầu tóc giựt bựt bựt, điên cuồng gắt:
– Con của tôi đâu? Con của tôi đâu? Mấy người làm gì con của tôi rồi…
Tư Bình quắt mắt nhìn Hà Anh, đột ngột xông tới nắm cổ áo Hà Anh hét lớn:
– Con của tao đâu??? Mày đem con của tao đi đâu rồi…
Hà Anh bất ngờ trước hành động của Tư Bình, nhưng không phản kháng, cứ để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Tư Bình lên cơn điên dại không ngừng kêu gào, Ba Xuyến chợt lên cơn nghĩa hiệp, xông tới xô đẩy Tư Bình ra khỏi người Hà Anh.
– Mày làm gì cá chiên của tao vậy? Mau buông cá chiên của tao ra…
– Tao phải kiếm chồng tao! Chồng tao sẽ đưa con tao về cho tao! Sẽ trừng phạt mày! Chồng tao là tốt nhất! Chồng tao đâu rồi? Đâu rồi…
…
Trong lúc bên Hà Anh đang hỗn loạn như vậy thì nhà họ Lê lúc này lại có vẻ yên tĩnh không ít.
Từ sau lần nhập viện trước, bà Yến dịu tính hẳn đi, không hay quát tháo mọi người, ai nấy đều dễ thở.
Chỉ là, cũng vì ám ảnh lên cơn đau tim như trước, bà Yến bỗng đâm sợ hãi, không muốn tiếp xúc với Tiểu Quỷ. Tới mức ngoài chuyện cúng cơm nước, bánh kẹo hằng ngày vẫn đều đặn ra thì bà Yến không còn đeo sợi dây chuyền kia để trò chuyện với Tiểu Quỷ nữa, ngay đến việc cắt máu cho nó ăn cũng ít dần.
Vì vậy, bà Yến không hề biết Tiểu Quỷ vẫn luôn bám theo bà, ở bên tai bà thầm thì:
– Mẹ… con đói… con đói…
Nó sớm đã không thèm đụng tới bánh kẹo bà Yến cúng cho nó. Giống như một kẻ đã quen ăn sơn hào hải vị, đột ngột mọi hưởng thụ đều không còn, thà chịu đói khát cũng không muốn đụng tới thứ thức ăn nhạt nhẽo, thấp kém.
Nó rất tủi thân, ai oán.
– Mẹ… con đói lắm… con thèm… máu…
Cho con… máu…