40 phút sau, xe dừng lại, Tô Y vươn đầu ra nhìn ngoài cửa xe, sững sờ nghi vấn hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Một cái quốc lộ đường một chiều song song, bên trái là thế núi quanh co
không nhìn thấy con đường phía trước, bên phải là một dòng sông nhỏ nước chảy róc rách không nhanh không chậm. Cây cối trên núi tươi tốt, xanh
um, bầu trời xanh thẩm, không khí mới mẻ, hơn nữa còn có tiếng chim hót. Thật là một địa phương làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
Tô Y xuống xe, giang hai tay ra, đang muốn chuẩn bị mượn cảnh trữ tình,
cảm khái ngâm vài câu thơ, không ngờ lại bị Hạ Vũ Hiên níu tay lại, lôi
kéo đi về phía trước. Tô Y nhìn tay mình, có chút ngượng ngùng. “Tôi có
chân, có thể tự đi.” Không muốn lôi lôi kéo kéo mà~~
“Tôi sợ cô bị lạc.” Hạ Vũ Hiên cũng không nhìn Tô Y, chẳng qua là vẫn như cũ dắt cô đi thẳng về phía trước.
“Tôi cũng không phải là con nít. Aiz, chúng ta bây giờ đang đi đâu vậy?” Tô Y hết nhìn Đông tới nhìn Tây. Ừ, phong cảnh không tệ! A? Còn có đàn ông
đang tắm dưới sông? Ha ha~~ Tiếc là cách quá xa không thấy rõ. Ai ui,
thật là quá đáng tiếc.
“Cô nhìn thấy cây đại thụ phía trước không?” Hạ Vũ Hiên chỉ chỉ vào một đống xanh biếc phía trướ vài thước hỏi.
Tô Y thuận theo phương hướng ngón tay cậu chỉ, nghịch ngợm hỏi: “Sao đó thì sao? Cậu chuẩn bị nói gì?”
Hạ Vũ Hiên cười, vuốt nhẹ một lọn tóc của cô. Tên nhóc này cũng có lúc rất quái lạ.
“Phía sau cây kia có hai chiếc xe đạp.”
“Cậu để ở đây?”
“Ừ, hôm qua tôi có tới đây.”
“Nói cách khác, cậu đã cỡi một chút rồi.”
Hạ Vũ Hiên lấy chìa khóa mở khóa xe đạp, đưa một chiếc cho Tô Y, một chiếc tự mình cỡi, chỉ chỉ trước mặt nói: “Chúng ta cỡi xe đạp đến cột số 15
phía trước, cô sẽ nhìn thấy được một thế giới không thể tưởng tượng
được.”
Tô Y ngâm nga một điệu hát dân gian, sải bước lên xe đạp.
Cỡi được chừng 3 phút, vẫn không thấy Hạ Vũ Hiên theo kịp, vì vậy chân
chạm đất, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vẻ mặt cậu ta đang hốt hoảng lảo đảo ngồi trên xe đạp.
Tô Y cười đến rất không có hình tượng. “A ha ha ha ha….. Thì ra cậu không biết cỡi xe đạp. Vậy cậu còn giả bộ
cái gì. Củ tỏi lớn! Thật mất mặt!”
Hạ Vũ Hiên mất hứng liếc Tô Y
một cái, bất đắc dĩ nói: “Không biết cỡi xe đạp có gì mất mặt.” Thật là, mới vừa rồi ở trong xe, cậu nói đều là chuyện cậu không biết cỡi xe
đạp, nhưng cô căn bản không nghe thấy. Hơn nữa, từ nhỏ sinh ra trong
loại gia đình này, căn bản cũng sẽ không tiếp xúc với xe đạp. Chỉ là bởi vì hôm qua Tả Hữu Hộ Pháp đưa ra cái chủ ý thối này cho cậu, nói như
vậy có thể xúc tiến tình cảm giữa hai người. Lúc này cậu mới bán tín bán nghi khổ luyện xe đạp. Chẳng qua là hiện tại vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ điểm mấu chốt, lúc này cỡi còn có chút run sợ trong lòng.
Tô y
nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Hạ Vũ Hiên, ngược lại còn bị chọc cho vui
vẻ hơn. “Tốc độ bò già này của cậu thì khi nào mới đến được đích? Còn
không bằng tự chạy bộ. Chị cũng không chờ em nữa đâu.” Nói xong, dưới
chân dùng sức đạp bàn đạp.
Mặt trời bắt đầu lặn, gió trời chiều
mát mẻ thổi vào mặt làm rối loạn mái tóc dài của Tô Y, chúng tùy ý bay
múa trong gió. Tô Y càng ngày càng đạp nhanh, cảm giác giống như là chạy trốn trong gió. Không buồn không lo, tự do tự tại.
Quanh co chạy trên đường, hai người trẻ tuổi một trước một sau, người cỡi xe đạp,
người lái xe hơi, truy đuổi cười vui. Cô gái trước mặt vui ve buông lỏng hai tay, thiếu niên phía sau lo lắng nhìn cô “Cô chạy cho đàng hoàng,
không muốn sống nữa sao.”
······
Lá cây cùng gió nhẹ ca hát, nghe say đắm, nắng chiều đầy trời. Nước ào ào chảy qua dưới chân, đưa tới cảm giác mát mẻ.
Tô Y cùng Hạ Vũ Hiên nằm song song trên cỏ bên bờ sông. Trên đỉnh đầu là
một gốc cây đại thụ hình dáng như chiếc ô xòe, cành lá rậm rạp, xanh
biên biếc.
Hai tay Hạ Vũ Hiên gối dưới đầu, ngắm nhìn con sông
đối diện ngọn núi. Chỗ trũng giữa hai ngọn núi, là ánh chiều tà chập
chờn treo lủng lẳng. Cậu nhìn có chút say mê, nhẹ nhàng nói: “Tôi thích
ngắmhoàng hôn ở nơi này.”
Khuôn mặt Tô Y ửng hồng, cũng đi theo cảm khái. “Tôi thật không biết thì ra hoàng hôn lại đẹp như vậy.”
“Kể từ sau khi mẹ mất, có một đoạn thời gian tôi thường một mình tới đây,
ngắm hoàng hôn, nghĩ đến cuộc sống, nghĩ rất nhiều rất nhiều.”
Tô Y nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Hạ Vũ Hiên, góc cạnh kia rõ ràng bị ánh
trời chiều nhuộm lên một tầng màu đỏ mông lung, đẹp đến có chút không
thật. Giống như ánh hoàng hôn đầy trời nơi xa, chói lọi giống như không
ăn khói lửa nhân gian.
“Thật ra thì ở trong mắt người khác, mẹ tôi là một người xấu.” Hạ Vũ Hiên thờ ơ nói tiếp.
“?” Tô Y có chút kinh ngạc.
“Người khác đều nói, mẹ tôi giành lấy cha từ tay người phụ nữ khác. Còn hại
chết người phụ nữ kia. Đây là lúc tôi còn bé trốn trong góc phòng chơi,
vô tình nghe người giúp việc nói chuyện. Vốn là tôi còn chưa tin, cho
đến ngày đó, trước khi bà mất, bà dùng hết khí lực cuối cùng của sinh
mạng nói với tôi bí mật bà chôn sâu dưới đáy lòng. Bà vẫn rất áy náy,
đối với người phụ nữ bị bà hại chết, cả đời bà đều ở đây sám hối. Bà
khóc nói, sau khi người phụ nữ đáng thương kia sinh con xong liền qua
đời. Mà nguyện vọng của mẹ chính là muốn tôi tìm được đứa bé kia, chuộc
tội thay bà.”
“Vậy cậu tìm được đứa bé kia chưa?”
“Sau khi tôi trở lại vẫn luôn điều tra, dù sao quá khứ nhiều năm như vậy, một
chốc cũng không có đầu mối gì. Nhưng mà, tôi nhất định phải tìm được đứa bé kia. Có lúc tôi nghĩ, nếu như tôi tìm được đứa nhỏ kia, nói cho nó
biết tất cả, nó sẽ có phản ứng gì? Rất tức cười, cũng rất đáng sợ.”
“Nếu sai lầm đã đúc thành rồi, cuối cùng muốn bù đắp. Mặc kệ hậu quả cậu phải đối mặt là gì, cậu cũng phải bụng làm dạ chịu.”
“Đúng, bụng làm dạ chịu. Nhưng mà, cô biết không? Mặc dù tôi không biết vướng
mắc ân oán một thế hệ, nhưng tôi lại hận cha tôi. Ông ta làm cho mẹ tôi
cả đời không hề vui vẻ.”
“Nhưng cậu cũng nói là mẹ cậu giành lấy
cha cậu từ trong tay người khác.” Tô Y chợt căm phẫn trào dâng, giống
như cô đang thương tiếc cho người phụ nữ bị hại chưa từng gặp gỡ kia. Cô thậm chí cảm thấy mẹ của Hạ Vũ Hiên bị trừng phạt là đúng tội. Cô cũng
không biết bản thân bị làm sao, lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều
cùng ngây ngẩn cả người.
Hạ Vũ Hiên kinh ngạc nhìn Tô Y mấy giây, thở dài một cái. “Nhưng bà là mẹ tôi. Một người phụ nữ vì tình yêu mà
làm tổn thương người khác cũng dễ hiểu.”
“Cũng bởi vì bà ấy làm tổn thương người khác cho nên hẳn là không chiếm được hạnh phúc.”
“Cô!”
“Tôi chỉ là đứng từ góc độ của một người ngoài mà nhìn nhận sự việc, nếu như cậu muốn tôi theo ý nghĩ của cậu thì thật là ngại quá, tôi không phải
loại người như vậy.” Tô Y nói xong cũng muốn đứng dậy. Cô cũng không
hiểu tại sao lúc này lại tức giận. Có lẽ, có lẽ là dì cả sắp tới rồi? Mồ hồi….
“Đừng đi.” Hạ Vũ Hiên kéo tay Tô Y lại, nắm thật chặc.
Tô Y thử tránh thoát, nhưng cậu nắm rất chặc. “Ngồi xuống, chúng ta không
nói chuyện này nữa.” Giọng nói gần như cầu xin. Tô Y không đành lòng cự
tuyệt, vì vậy chỉ có thể lần nữa ngồi lại trên cỏ. Hai người cứ như vậy
lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, nhìn mặt trời từng chút từng chút một lặn
xuống sau núi.
Một lát sau, Tô Y giật giật tay bị Hạ Vũ Hiên nắm, mở miệng phá vỡ trầm mặc. “Mới vừa rồi, thật xin lỗi. Còn có, cám ơn cậu.”
Hạ Vũ Hiên nghiêng đầu, trong mắt nhiều hơn một tia ý cười, “Cám ơn tôi cái gì?”
“Cám ơn cậu tin tưởng tôi.” Cô thật nhanh nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu,
giống như làm chuyện gì sai lầm. Trên mặt của cô còn có dư âm của ánh
chiều tà, nhuộm khuôn mặt nhỏ nhắn thành một quả táo chín.
Hạ Vũ Hiên thấy thế không thể dời mắt được. Cậu đột nhiên rất muốn cắn một cái trên quả táo chín này. Nhưng mà ——
“Thật hy vọng, cứ như vậy ——” Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Tô Y cuống quít lấy di động từ trong túi ra, nhìn thấy là Tô Nhiên. Cô cười
hì hì hỏi: “Anh tan lớp rồi sao? Em không có ở nhà.”
Tô Nhiên vừa nghe giọng cô vui vẻ như thế cũng biết là cô nhất định có mờ ám, vội
vàng thẩm vấn bà xã nhỏ: “Anh biết em không có ở nhà. Anh vừa trở về. Em đang ở đâu vậy?”
“A, em đang đi chơi ở bên ngoài.”
“Với ai?”
“Với ai anh cũng muốn quản sao? Anh nhanh làm cơm đi, em đói bụng. Tối nay
em muốn ăn mực viên, anh xem mà làm, trong tủ lạnh có.”
“Em không có lương tâm, em tan lớp sớm hơn anh sao không biết nấu cơm cho anh?
Anh cũng rất đói, đứng lớp nguyên cả ngày vẫn còn rất mệt nè. Cổ họng
cũng rất đau ——”
“A? Vậy anh chờ đi, em trở về làm cho anh ăn!”
“Được, ngoan ngoãn, về tới nhà anh sẽ thưởng em một cái hôn nhẹ!”
“Anh đừng làm em ghê tởm. Được rồi, em cúp máy!”
Tô Y cúp điện thoại trước, vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất đứng lên. Phủi đất cát trên mông, sau đó nói với Hạ Vũ Hiên. “Đi thôi, thiếu niên tóc đỏ.
Anh tôi hối thúc tôi về. Nếu không, chúng ta so tài đi? Xem ai chạy trở
về điểm cuối trước.”
Hạ Vũ Hiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một
cái. “Biết rõ tôi không biết cỡi còn muốn so tài với tôi? Cô cảm thấy
thắng tôi như vậy rất vẻ vang có phải không?”
Tô Y cũng không
quản Hạ Vũ Hiên, chạy đến bên xe đạp, nhảy một phát lên xe, sau đó bắt
đầu liều mạng đạp. Tiếp theo liền nghe tiếng ai thán của cậu ở phía sau. “Bánh xe nổ rồi, không chạy được nữa.”
Hiện tại Tô Y đang gấp về nhà, vì vậy vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, rất hào phóng nói: “Chị liền cực khổ chở em trở về thôi.”
Khóe miệng Hạ Vũ Hiên giương lên một nụ cười đắc ý, chẳng qua là Tô Y đầu gỗ có nhìn thấy cũng không biết. Cho nên sói xám lớn thiết lập một cái bẫy chờ cô bé quàng khăn đỏ.
Trời chiều, ánh nắng chiều, gió mát,
không khí trong lành, còn có mùi cỏ dại hoa thơm thấm vào ruột gan. Tô Y tham lam hít vào một ngụm lớn, thật là tinh thần sảng khoái ~~
Hạ Vũ Hiên ngồi đằng sau giơ tay lên vỗ vai Tô Y một cái, vui sướng hô: “Giá! Chạy nhanh lên một chút.”
“Tóc đỏ đáng chết! Tôi cũng không phải ngựa. Cậu còn dám nói sao? Nếu không phải bởi vì cậu nặng, tôi đã sớm đến đích rồi!”
“Tôi gầy như vậy, ánh mắt cô bị gì rồi!”
Tô Y cười khan “Khụ khụ, không nặng không nặng, một chút cũng không nặng.”
“Vậy chứ sao, tỷ lệ của tôi là hoàn mỹ nhất rồi. Đẹp trai đến không thể nói
lý lẽ, vóc người đẹp, da lại tốt, tính tình cũng được. Ừ, phong độ có
thừa, khí vũ hiên ngang, giống như Phan an, là một đoá hoa lê áp hải
đường......”
Tô Y điên cuồng đổ mồ hôi. “Cậu còn có thể tự luyến thêm nữa hay không?!”
“Không dám, ha ha ——”
......