Hạ Phạm Hành lái xe đưa Quách Tĩnh Tĩnh tới trường học, bên kia thật ra thì cũng không cần xin nghỉ. Ngày hôm qua gọi điện thoại cho Chu Vân, Chu Vân nói cho cậu biết, xin nghỉ trừ tiền lương, không đáng, dù sao cậu buổi sáng có tiết học, không bằng thương lượng với cô Triệu một chút để đổi giờ học với nàng, như vậy cậu cũng không bị trừ tiền.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết, cô Triệu ban đầu có hơi khó khăn, gọi điện thoại không bằng nói chuyện trực tiếp với nàng, tỏ ra tôn trọng chút có lẽ còn dễ xin hơn.
Lúc đi trên đường, Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành nói về chuyện Trương Kỳ.
"Ngày đó từ khi cậu ta chạy khỏi nhà bà nội em, điện thoại được kết nối nhưng lại không ai nghe máy, bây giờ gọi tới thì dứt khoát tắt máy luôn. Ông nội trong lòng nhớ cậu ta, bà nội mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng làm sao sẽ không lo lắng chứ? Hơn nữa chính em cũng muốn tìm cậu ta."
Hạ Phạm Hành biết Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng vẫn chưa hết tức giận. Cậu rất chính trực, đừng nói Trương Quốc Phú là ông nội cậu, coi như là một người xa lạ, ra này nếu để cho cậu thấy chắc chắn cậu sẽ tìm người giúp. Gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh coi như hoàn toàn quên mất tình trạng thân thể của mình, cũng may người không có xảy ra việc gì, bất quá cái này cũng không đại biểu Hạ Phạm Hành không để ý.
"A Tĩnh, chuyện tìm người, nếu như em yên tâm thì có thể để anh tìm giúp em, có người đối với loại chuyện này tương đối tinh thông. Em gần đây có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như có nhất định phải nhớ nói cho anh biết, chú ý nghỉ ngơi nhiều, ngoan ngoãn chờ tin tức của anh là được, biết không?"
Quách Tĩnh Tĩnh bắt đầu nghe không hiểu, đang yên đang lành tự dưng hỏi cậu có thoải mái hay không, cậu tốt vô cùng a! Cách một hồi mới phản ứng được, Hạ Phạm Hành là chỉ cái gì, đầu óc không phản ứng kịp, tay liền đưa tới trên bụng, mới vừa dán lên lại giống như năng thủ sơn dụ (*), hoang mang bối rối bỏ ra.
(*) năng thủ sơn dụ: phỏng tay, ẩn dụ cho sự việc khó giải quyết, nhưng khi giải quyết được thì sẽ được hưởng lợi, điều kiện là phải dựa vào tài năng để chấp nhận mọi rủi ro xảy ra vì mục đích cuối cùng.
Hạ Phạm Hành bị hành động này của cậu làm cho buồn cười, nhìn cậu bất đắc dĩ nói: "Làm sao làm ba mà lại sợ con như vậy? Như vậy không thể được đâu, em phải thân thiết với con một chút, như vậy nó mới cảm nhận được sự yêu thích của em đối với nó."
Quách Tĩnh Tĩnh mặt cứng ngắc, muốn cười cũng không cười nổi nói: "Em sợ nó thật."
Cảm giác nhỏ nhỏ như vậy mềm mềm như vậy, quá yếu đuối, coi như vẫn còn ở trong bụng mình đi, cậu vẫn cảm thấy cậu chỉ cần đụng vào bụng một cái thì sẽ làm tổn thương đứa nhỏ, không nghĩ tới còn được chứ nghĩ tới vẫn cảm thấy cả người không thoải mái.
Mới vừa nói không thoải mái cả người liền không đàng hoàng được, cậu ngồi ở vị trí kế bên người lái vặn tới vặn lui. Hạ Phạm Hành một tay lái xe, một tay kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh đè lên ngực mình. Sự chú ý của Quách Tĩnh Tĩnh từ trên bụng mình chuyển tới bàn tay đang đặt trên ngực Hạ Phạm Hành.
"Anh..." Quách Tĩnh Tĩnh rút ra, không rút lại được nên ɭϊếʍƈ đôi môi đã phát khô nói: "Anh chuyên tâm lái xe đi."
"Ừ, được."
Hạ Phạm Hành đáp lại rất nhanh, chỉ là không có ý định buông tay ra. Quách Tĩnh Tĩnh mắt nhìn phía trước, lại rút rút ra, vẫn là không rút lại được, nhưng Hạ Phạm Hành dẫu sao còn đang lái xe, cậu cũng không dám động quá lớn. Cứ như vậy thử mấy lần, cậu thấy không hiệu quả, dứt khoát bĩu môi, mặc kệ hắn.
Xe lái đến cửa trường học, chỉ thấy ở chỗ dễ thấy nhất ở cổng trường, Quách Tử Chương tựa vào chiếc xe SUV của mình, bộ dáng như đang chờ đợi ai đó, hút hết một điếu thuốc lại rút tiếp một điếu ra.
Ông Tần đã nhìn chằm chằm người này từ lâu rồi, cửa vừa mở ra người này đã ở ngay tại đó. Ông biết người này là người thân Quách Tiểu Niên, tới trường học cũng mấy lần rồi, nhưng Quách Tiểu Niên hồi đó còn ở trên xe ngủ khò khò, mãi tới vừa rồi Quách Tử Chương mới dùng cách đánh thức nhóc dậy, vỗ vỗ mông Quách Tiểu Niên, đuổi nhóc làm nhóc chạy lạch bạch như một con vịt tới lớp học. Nhìn bóng dáng đứa nhỏ đáng thương kia, ông Tần cảm thấy người thân thích này khẳng định không phải người tốt lành gì. Làm có thân thích nào dày vò con cháu mình như thế chứ?
Hạ Phạm Hành ngược lại là một bộ hợp tình hợp lý, thái độ ngoài ý liệu. Hai ngày nay Quách Tử Chương liên tục nói muốn tìm gặp mặt hắn, muốn nói chuyện một chút, hắn đều nói không rảnh, đuổi người. Một mặt hắn thật sự không rảnh, một mặt hắn cố ý để anh chờ, chèn ép người như vậy cũng có lợi tí.
Chẳng qua là hắn không nghĩ tới Quách Tử Chương lại kiên nhẫn kém như vậy, hắn cho là ít nhất còn có mấy ngày nữa cơ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng cái chiêu đến tận cổng trường chặn người như này.
Quách Tĩnh Tĩnh đi theo Hạ Phạm Hành xuống xe, Quách Tử Chương vội vàng dập tắt điếu thuốc, đưa tay phủi đi khói thuốc trong không khí, thổi mấy ngụm khí mới đi tới chỗ bọn họ.
"Thầy Quách." Quách Tử Chương mỉm cười, dáng vẻ vô cùng lịch sự, có điều Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy nụ cười này cùng trước kia hình như không giống nhau.
"Xin chào." Quách Tĩnh Tĩnh vẫn lịch sự chào hỏi.
Quách Tử Chương nhíu mày nhìn về phía Hạ Phạm Hành, nói: "Chúng ta nói chuyện một chút chứ?"
Dù sao cũng là bạn tốt, thấy Quách Tử Chương gấp tới nỗi đầu cũng sắp bốc khói rồi, Hạ Phạm Hành phỏng đoán Quách Tử Chương biết anh đã suy đoán hẳn nhiều hơn so với hắn, chẳng qua là hắn có chút bất ngờ mà thôi. Quách Tử Chương chẳng lẽ đã sớm biết người sinh ra mình là đàn ông? Lấy tình huống như Quách gia, làm sao có thể nói chuyện này cho anh biết chứ?
Quách Tĩnh Tĩnh cũng chú ý tới sự vội vàng Quách Tử Chương mơ hồ lộ ra, nói với Hạ Phạm Hành: "Cô Triệu tự em nói là được, các anh trò chuyện đi."
Hạ Phạm Hành gật đầu, Quách Tĩnh Tĩnh xoay người đi tới bên ông Tần.
"Ông ạ."
"Tiểu Quách, tới đây tới đây." Ông Tần kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh đi qua một bên dưới chân tường, chỉ chỉ Quách Tử Chương đi theo Hạ Phạm Hành lên xe hỏi."Người nọ rốt cuộc có phải là người thân của Quách Tiểu Niên không thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: " Dạ, anh ta là cậu Quách Tiểu Niên. Có chuyện gì hả ông?"
"Chậc chậc, chẳng trách như thế." Ông Tần nghe xong, chép miệng không ngừng lắc đầu, nói chuyện hồi sáng cho Quách Tĩnh Tĩnh biết.
"Cậu không nhìn thấy đâu, Tiểu Niên buồn ngủ mắt lim dim, đáng thương cực. Bình thường thấy nhóc đó như rồng như cọp, hôm nay thấy tôi chào hỏi cũng không có khí lực nữa, nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm, cả người trông thật mệt mỏi. "
Quách Tĩnh Tĩnh nghe, quay đầu lại nhìn Quách Tử Chương. Hai người kia ở trong xe cũng không biết nói cái gì, cửa kính ngăn cản không thể thấy được biểu tình của họ, có điều trong ấn tượng, Quách Tử Chương mặc dù hay bắt nạt Quách Tiểu Niên thật nhưng cậu nhìn ra được, anh cũng rất yêu thương nhóc con, không có như ông Tần nói.
Cậu nghĩ nghĩ giải thích: "Ông ơi, vị Quách tiên sinh kia yêu thương Tiểu Niên lắm. Ngày hôm trước cháu ở bệnh viện gặp anh ta mang Tiểu Niên đi khám bác sĩ, Quách Tiểu Niên đoán chừng là cảm mạo còn chưa khỏe mới có thể như vậy, một hồi nữa con tới lớp xem nhóc đó."
"Nguyên lai là như vậy à?" Ông Tần bừng tỉnh, lấy lại tinh thần lại hỏi."Bệnh viện? Làm sao, cậu cũng không thoải mái à?"
"Không phải cháu, là ông nội cháu."
"Nga, ông nội cậu à, người lớn tuổi sức khỏe không tốt như trước, rất dễ dàng bị bệnh này nọ. Ôi, người già rồi mà như đứa trẻ con ấy, bị bệnh liền muốn có một người nhà chăm sóc, bầu bạn. Cậu bình thường phải quan tâm ông cụ ở nhà nhiều chút, đừng để cho bọn họ cảm thấy cô đơn."
"Cháu biết rồi, ông, chính ông cũng chú ý một chút, gần đây trời lạnh, ông mặc nhiều vào. Ông khỏi ốm chưa?" Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ông Tần, biết những lời này khẳng định có cảm xúc nhất, cầm tay ông Tần gật đầu một cái.
Ông Tần vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh còn nhớ chuyện này, cười như hoa nở, quơ quơ tay Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy kiên cường nói: "Tôi không có sao, cậu đừng xem thường tôi lớn tuổi đấy, tôi thân thể vẫn khỏe, đừng lo lắng cho tôi. À, đúng rồi."
Vừa nói, ông Tần lấy hai quả trứng gà chín từ trong túi ra, như bảo bối mà nhét vào trong lòng bàn tay Quách Tĩnh Tĩnh. Trứng gà vẫn còn nóng, cầm ở trong tay rất ấm áp.
Ông Tần cười híp mắt nói: "Một quả cho cậu, một quả cho Tiểu Niên, là cậu đưa tôi những thứ kia đấy. Gà vườn đẻ trứng đúng là không giống, lòng vàng lại lớn màu sắc cũng đậm, y xì như khi hồi trẻ tôi từng ăn, đáng tiếc Chu hiệu trưởng không để cho tôi nuôi, nói là cứt gà quá bẩn, sợ làm bẩn trường học, nếu không tôi khẳng định cũng phải nuôi mấy con."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn trứng gà trong lòng bàn tay, ngẩng đầu liền nói: "Ông ơi, đông chí tới rồi, ông có muốn tới nhà cháu ăn không?"
"A?" Ông Tần còn không hiểu đây là tình huống gì.
Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Đông chí ngày đó ông tới nhà cháu, bà nội cháu nấu cháo gà rất thơm rất ngon, đến lúc đó ông tới nhà cháu ăn đi."
Ông Tần nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh hơi run rẩy, đôi mắt mang theo tinh khí cũng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, dùng sức gật đầu: "Ai, tốt, vậy tôi đông chí năm nay đi cùng cậu."
"Dạ, vậy trước tiên quyết định như vậy đi, buổi sáng cháu còn phải đến bệnh viện, cháu phải nói chuyện với cô Triệu để đổi tiết. Ông nhìn thấy cô ấy tới chưa?"
"Tới rồi tới rồi, mới tới không bao lâu, tôi nhìn thấy rồi, cậu mau đi đi"
"Dạ, vậy cháu đi."
"Đi đi."
Ông Tần vẫy tay với Quách Tĩnh Tĩnh, thấy người đi xa rồi mới lấy điện thoại dùng sáu năm rồi ra gọi điện. " Này, cô Triệu, tôi nói với cô chuyện này. Một hồi nữa Tiểu Quách đi tìm cô thương lượng chuyện này, cô đừng có mà làm dễ thằng nhóc đó. Nhà ai mà không có tình huống đặc biệt chứ? Nhớ năm đó cô lừa bà cô chuyện kia, hay là tôi nói điêu cô... Cái gì? Tôi không uy hϊế͙p͙ cô, nhiều lắm chỉ là học theo cách năm xưa cô dùng một lần chứ mấy, tóm lại chuyện này nói như vậy đi, tôi sau này sẽ không nhắc lại chuyện này được chứ? Cứ quyết định như vậy đi."
Nói xong, ông quả quyết cúp điện thoại. Ông Tần hai tay chắp ở sau lưng, ngâm nga tiểu khúc mặt đầy vui thích vào phòng.
Chuyện ông Tần gọi điện uy hϊế͙p͙ cô Triệu, Quách Tĩnh Tĩnh không thể nào biết được. Cậu đầu tiên đi vào trong lớp, trẻ con thấy cậu liền lập tức trở về vị trí ngồi yên, khoanh tay nhỏ bé ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Thầy Quách."
Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng, nói với bọn nhỏ: "Thầy buổi sáng có chuyện, giờ học sáng hôm nay sẽ để cho cô Triệu dạy các con, buổi chiều bù lại, các con ngoan ngoãn nghe lời của cô Triệu, biết không?"
"Chúng con biết rồi, Thầy Quách."
Mặc dù có mấy đứa trẻ bĩu môi, bất quá vẫn là ngoan ngoãn đáp lời, như Quách Tiểu Niên, chu mỏ như cái móc treo,quay đầu sang một bên không thèm để ý.
Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, đưa tay điểm trán nhóc, mặt hù dọa nói: "Quách Tiểu Niên, đi ra ngoài với thầy."
Quách Tiểu Niên cho là Quách Tĩnh Tĩnh tức giận, cúi đầu, ủ rũ cúi đầu thật đáng thương, như một cái đuôi đi theo phía sau Quách Tĩnh Tĩnh ra khỏi lớp học.
Lúc đi ngang qua người Lâm Thiến, tiểu cô nương tay che ở miệng tự cho là nhỏ giọng nói: "Tiểu Niên, cậu lần sau đừng chọc Thầy Quách tức giận nữa, nếu không lại phải phạt cậu đứng đấy."
Quách Tiểu Niên không để ý tới bé, Lâm Thiến bĩu môi không vui.
Quách Tĩnh Tĩnh dẫn Quách Tiểu Niên ra cửa, đi vào trong nhìn Lâm Thiến, tiểu cô nương còn mất hứng đây này.
Quách Tĩnh Tĩnh hỏi Quách Tiểu Niên: "Khỏi ốm chưa?"
Quách Tiểu Niên vừa nghe không phải mắng nhóc mà là quan tâm nhóc, cười tươi như hoa loa kèn, vui vẻ nói: "Tốt lắm tốt lắm, con rất rất rất khỏe! Giống như quân nhân ấy!"
Quách Tĩnh Tĩnh buồn cười nhìn nhóc ưỡn ngực, bụng nhỏ còn nhô cao hơn cả ngực, từ trong túi cầm ra một quả trứng gà, len lén đưa cho nhóc nói: "Ông Tần cho con, lúc đi học về thấy ông phải cảm ơn ông đó."
"Woaaaa! Trứng gà!" Quách Tiểu Niên vui vẻ nhận lấy, bưng ở trong bàn tay nhỏ bé nhìn tới nhìn lui."Là trứng chín."
Nói xong đập trứng vào tường để cho nó vỡ vỏ, một bên bóc vỏ trứng vừa nói: "Con phải mau ăn nó thôi, nếu không bị bọn Mộ Dung Dương nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ cướp trứng của con mất."
Nhóc "A ô a ô" mấy hớp liền đem trứng gà ăn sạch, chỉ là miệng nhóc nhỏ như vậy, nhét trứng vào phồng cả má. Quách Tĩnh Tĩnh vốn còn muốn cho nhóc một quả nữa, vào lúc này lại sợ không dám cho nữa, dùng sức vỗ vỗ lưng nhóc.
"Cẩn thận mắc nghẹn đó."
Nhìn xong Quách Tiểu Niên, Quách Tĩnh Tĩnh lại đi vào phòng làm việc tìm cô Triệu. Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị nếu quả thực không được thì chỉ có thể xin nghỉ, nhưng mà không nghĩ tới, cậu mới vừa nói xong ý đồ, cô Triệu không nói hai lời liền gật đầu đồng ý. Toàn bộ trong phòng làm việc, không riêng gì cậu, hợp với đám Phó Vĩ giật mình hết thảy, há miệng to như quả trứng gà.
Quách Tĩnh Tĩnh lại thuận đường đi đến chỗ Chu Vân, cùng Chu Vân nói một tiếng, lúc này mới rời đi. Lúc gặp lại ông Tần ở cửa trường học, ông Tần cười híp mắt hỏi cậu: "Thương lượng xong rồi à?"
"Tốt lắm ạ, " Quách Tĩnh Tĩnh cũng thật vui vẻ, "Cháu cảm thấy, cô Triệu thật ra thì cũng không khó lắm, như bà nội cháu ấy, trong mềm ngoài cứng."
Ông Tần gật đầu một cái, không nói gì khác, thúc giục cậu: "Đi nhanh đi tiếp ông nội cậu đi, đón người xuất viện sớm một chút thì tốt."
Xuất viện đều là buổi sáng, buổi chiều xui xẻo, cái này như khám bệnh ấy, xế chiều mà đi làm loại chuyện này trừ phi người đó sắp rời xa nhân thế.
Ra cửa trường, xe Quách Tử Chương đã đi rồi, còn Hạ Phạm Hành ở nơi đó, thấy Quách Tĩnh Tĩnh, vừa muốn đi ra thì Quách Tĩnh Tĩnh đã khoát tay với hắn, bước nhanh tới lên xe.
"Chuyện giải quyết xong rồi à?"
" Ừ, " Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ đến đây tâm tình liền rất tốt, lại nói một lần, "Cô Triệu tốt vô cùng."
"Vậy thì tốt." Hạ Phạm Hành cười cười, khởi động xe đi tới đại lộ.
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ, vẫn có chút để ý hỏi một câu: "Quách tiên sinh tìm anh có chuyện gì không?"
" Ừ, có chút chuyện riêng muốn hỏi anh, sao thế?"
Hạ Phạm Hành thật ra thì không hề muốn nói cho Quách Tĩnh Tĩnh nội dung trò chuyện giữa bọn họ, nhưng nếu như hắn quá mức tránh né lại sợ Quách Tĩnh Tĩnh nghi ngờ nên mới đáp như vậy.
Quả nhiên, Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe nói là chuyện riêng của Quách Tử Chương, mà Hạ Phạm Hành như vậy hình như cũng rất bình tĩnh, chắc chẳng liên quan tới ba cậu đâu. Cậu lắc đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.