Quách Tĩnh Tĩnh khảo hạch xong, xế chiều liền bắt đầu nhận lớp. Hiệu trưởng tên là Chu Vân, cùng Vương Giang Dân từ nhỏ đến khi học cao trung đều là bạn cùng lớp, sau đó lên đại học, Vương Giang Dân chọn trường y, nàng học sư phạm, tốt nghiệp đại học liền thi công chức làm giáo viên tiểu học, qua mười năm thì nàng cũng leo lên, tuổi còn trẻ mà đã làm hiệu trưởng.
Nói tóm lại, Chu Vân là một nữ cường nhân có sự nghiệp lại có tâm với nghề, bất quá nữ cường nhân đến nay vẫn chưa lập gia đình.
Cô giáo đang có bầu mang cậu đi theo mình đến giới thiệu với các học sinh, sau lại đơn giản trò chuyện một chút, cuối cùng chính thức xin nghỉ. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một lớp hai mươi mấy củ cà rốt nhỏ, hít nước mũi, trợn to mắt nhìn mình, thật sự có điểm khẩn trương.
Nhưng dù sao cũng là trẻ nhỏ, bản tính sợ thầy không mất đi. Quách Tĩnh Tĩnh xụ mặt một tiếng "Không được nhúc nhích", từng học sinh lập tức ngoan ngoãn như thỏ con. Hơn nữa Quách Tĩnh Tĩnh không thích cười, bọn nhỏ trong lớp có vẻ dè chừng cậu.
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh cũng không được tự nhiên cho lắm, cô giáo từ chức là chủ nhiệm lớp hai kiêm giáo viên môn văn, nếu như chẳng qua là dạy bọn trẻ ghép vần còn được, mấu chốt cậu còn phải dẫn dắt bọn trẻ chơi trò chơi cùng hát nhạc thiếu nhi.
Nhưng những thứ này Quách Tĩnh Tĩnh căn bản sẽ không làm, vì vậy cái lớp này trong thời gian hoạt động của giờ học... chính là được sống trong thời gian nuôi thả.
"Trả lại cho tớ, cái này là của tớ!"
"Không muốn! Tớ cũng phải chơi, tớ có thể để cho cậu cùng tớ chơi với nhau!"
"Tớ không muốn chơi cùng cậu, tớ muốn chơi với những bạn khác, cậu trả lại cho tớ."
"Cậu không chơi với tớ tớ cũng ứ thèm cậu, cậu mà cướp nữa tớ đánh đấy!"
"Không muốn, cậu đánh tớ, tớ liền mét với thầy giáo!"
"Tớ đánh cậu thật đấy!"
"Oa... Mẹ, mẹ ơi! Tớ muốn mẹ tớ... Ô ô..."
Quách Tĩnh Tĩnh đang giúp một học sinh vì không muốn đi tiểu một mình mà đứng ôm quần, tiếng khóc của đứa nhỏ lập tức vang khắp cả phòng học.
"Chuyện gì xảy ra thế!"
Quách Tĩnh Tĩnh đi tới hỏi Hà Đông Đông đang khóc nỉ non, Hà Đông Đông tròn vo nằm trên mặt tràn đầy nước mắt, khóc trực đáng thương, thấy thầy sắc mặt không tốt, lại không dám nói lời nào, rúc cổ khóc cực kì tội nghiệp.
Đứng bên cạnh Hà Đông Đông là Quách Tiểu Niên bộ dáng không sợ trời không sợ đất, đứa nhỏ này nghe nói là từ thành phố lớn tới, tính tình không giống như những đứa trẻ bản xứ, người không lớn nhưng tính khí cũng không nhỏ, nhóc cũng không sợ Quách Tĩnh Tĩnh, thấy Hà Đông Đông khóc còn cười nhạo bé.
"Ông nội tớ nói, dù đàn ông có muốn khóc cũng không được phép rơi lệ, cậu khóc như vậy y xì như con gái tương lai khẳng định cưới không được vợ! Đúng là cái đồ thích khóc nhè!"
"Tớ...Tớ mới không thích khóc nhè, oa oa..."
Hà Đông Đông bị Quách Tiểu Niên nói như vậy, khóc càng dữ.
"Đừng khóc, " Quách Tĩnh Tĩnh thật không biết làm sao để dỗ con nít, Hà Đông Đông khóc thành như vậy, cậu ra sức bảo bé nín khóc, Hà Đông Đông khóc còn thảm hơn, một lúc lâu sau mới có thể ngừng lại.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, chỉ có thể để cho bé khóc, khóc xong thì hỏi lại, cậu quay đầu hỏi Quách Tiểu Niên.
"Quách Tiểu Niên, nói với thầy, Hà Đông Đông tại sao lại khóc?"
"Con... Con không biết, " Quách Tiểu Niên thấy Hà Đông Đông càng khóc càng nhiều, cũng có chút khẩn trương, "Là chính cậu ấy thích khóc."
Lâm Thiến một bên liền nói: "Thầy ơi thầy, con biết nè, Quách Tiểu Niên cướp đồ xếp gỗ mà Hà Đông Đông muốn, Quách Tiểu Niên không cho, sau đó Quách Tiểu Niên đánh bạn ấy."
Vừa nghe nói có đánh nhau, Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hỏi Quách Tiểu Niên: "Con đánh Hà Đông Đông?"
"Con không có!" Quách Tiểu Niên nói, "Con đụng bạn ấy một chút thôi, là do bạn ấy thích khóc nhè!"
Quách Tĩnh Tĩnh lại hỏi Hà Đông Đông: "Hà Đông Đông, con nói với thầy, Quách Tiểu Niên có đánh con hay không"
Hà Đông Đông chưa nói đánh hay không đánh đã che lại cánh tay của mình khóc kêu: "Thật là đau quá, oa oa oa... Cánh tay con thật đau thầy ơi, con muốn mẹ... Oa oa, con muốn mẹ..."
"cậu... Cậu đáng ghét, cậu là cố ý giả vờ, tớ mới không có đánh cậu!"
Quách Tiểu Niên vừa thấy Hà Đông Đông như vậy cũng gấp muốn chết, không ngừng khua chân múa tay hướng về phía Hà Đông Đông, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ngăn lại nhóc.
"Quách Tiểu Niên!"
Quách Tiểu Niên bị một tiếng gầm này dọa sợ run run rẩy rẩy, quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, phát hiện thầy trợn mắt nhìn nhóc. Quách Tiểu Niên nắm quả đấm nhỏ, ánh mắt liền ướt.
"Quách Tiểu Niên, " Quách Tĩnh Tĩnh mặt lạnh nói, "Xin lỗi Hà Đông Đông đi."
"Con không xin lỗi! Con không đánh cậu ấy, xếp gỗ cũng là con thấy trước, là cậu ấy sai mới đúng, con không có sai! Ông nội con nói, không làm chuyện gì sai thì không cần nói xin lỗi!"
"Nếu như con không có đánh bạn ấy, vậy tại sao Lâm Thiến nói con đánh? Tại sao Hà Đông Đông bị đau tay? Nam tử hán đại trượng phu phải biết dũng cảm thừa nhận lỗi sai của mình, cố gắng tự sửa đổi, điểm này ông nội con không dạy con sao? Mau xin lỗi Hà Đông Đông."
"Con không làm!" Quách tiểu Niên khoát cánh tay, hung hăng lau đi một vài giọt nước mắt rơi ra ngoài, "Con không sai, con không nói xin lỗi, con phải về nhà!"
Dứt lời nhóc liền đi tới bàn học của mình ở bên cạnh, nhặt lên túi sách nhỏ chạy ra ngoài
"Quách Tiểu Niên!"
Quách Tĩnh Tĩnh kêu nhóc, nhóc cũng không để ý, trực tiếp chạy đi ra ngoài. Giờ này còn chưa có tan học, Quách Tiểu Niên không ra khỏi cổng trường được. Quách Tĩnh Tĩnh không lập tức đuổi theo, Hà Đông Đông vẫn còn kêu tay đau, thấy bé mặt cũng khóc thành đỏ bừng, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi chồm hổm xuống cởi áo bé.
"Hà Đông Đông, để cho thầy xem cánh tay con một chút."
Hà Đông Đông để cho Quách Tĩnh Tĩnh cởi quần áo của mình ra, nâng một cánh tay lên xem, cánh tay trắng trắng nộn nộn tựa như ngó sen, ngoại trừ nhiều thịt ra thì một vết thương cũng không có, ngay cả vết đỏ cũng không.
Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút, giúp bé mặc quần áo xong, tận lực thả lỏng thanh âm hỏi: "Hà Đông Đông, con nói thật cho thầy biết, Quách Tiểu Niên đánh con thật sao?"
Hà Đông Đông gật đầu một cái: " Dạ thầy, Quách Tiểu Niên là một đứa bé hư, cậu ấy đánh con."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, quay đầu hỏi những đứa trẻ khác: "Các con cũng thấy Quách Tiểu Niên đánh Hà Đông Đông sao?"
"Không biết, thầy ơi con không nhìn thấy."
"Con cũng không biết, thầy, Quách Tiểu Niên thường xuyên khi dễ người khác, cậu ta còn kéo tóc Lâm Thiến."
"Dạ, mẹ con nói, ba cậu ấy chức cao, không thể chơi cùng cậu ta, nếu không ba cậu ta sẽ tới bắt con."
"Mẹ con cũng nói như vậy."
"Đúng, mẹ con cũng vậy."
Nghe bọn nhỏ nói, Quách Tĩnh Tĩnh chân mày cũng nhíu lại rồi, không trách câu dạy thay mấy ngày nay, thường xuyên thấy Quách Tiểu Niên luôn chơi một mình, nguyên lai là mọi người không muốn chơi với nhóc.
"Lâm Thiến, " Quách Tĩnh Tĩnh gọi người duy nhất chứng kiến tới trước mặt mình, nhìn cô bé hỏi: "Lâm Thiến, con thấy Quách Tiểu Niên đánh Hà Đông Đông à?"
Lâm Thiến tết hai bím tóc, cái mũi nhỏ miệng nhỏ, nắm vạt áo của mình nói: "Con đã nhìn thấy, Quách Tiểu Niên đánh Hà đông Đông."
Quách Tĩnh Tĩnh nhẫn nhịn hỏi: "Vậy thằng bé đánh như thế nào? Dùng sức không?"
Lâm Thiến lần này không lên tiếng.
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm khắc nói: "Lâm Thiến, nói dối là hành vi không ngoan, nếu như con nói dối, như vậy sau này mọi người sẽ không chơi với con nữa. "
"Con... Con không nói dối, Quách Tiểu Niên thật sự đánh Hà Đông Đông, oa..."
Lâm Thiến chưa nói xong đã òa khóc. Cô bé vừa khóc, Hà Đông Đông khó khăn lắm mới nín cũng khóc theo, trong lớp toàn trẻ nhát gan thấy hai người bọn họ khóc, bĩu môi không giải thích được cũng khóc theo, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một đám con nít khóc thành sông đầu cũng đau chết, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
"Đây là chuyện gì xảy ra?"
Đoán chừng là tiếng khóc thực sự quá lớn khiến cho giáo viên lớp khác cũng tới xem. Hai cô giáo đi vào cửa phòng học, vừa thấy học sinh khóc nháo nhào lên cũng kinh ngạc nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh.
Thầy giáo mới dạy không tới mấy ngày, nhìn đàng hoàng lắm mà, chẳng lẽ còn đánh trẻ con?
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết nên giải thích thế nào, bị hai cô giáo nhìn mặt đỏ rần rần, vừa gấp vừa thẹn thùng, cũng may hai người kia rất tốt, vỗ vai cậu nói: "Trước dỗ bọn nhóc đi."
Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa gật đầu, lúc này mới nhớ tới chuyện Quách Tiểu Niên chạy ra ngoài, vội vàng nói: "Hai cô làm phiền trông các con hộ tôi một chút, tôi có học sinh chạy ra ngoài."
"Cái gì? Vậy anh nhanh đi tìm đi."
Hai cô giáo vừa nghe còn có học sinh chạy ra ngoài, vội vàng thúc giục Quách Tĩnh Tĩnh tìm người. Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa đi đến cửa lớp đã trông thấy bảo vệ giữ cửa xách nhóc quay trở lại
"Chuyện gì xảy ra thế? Trong giờ học sao lại để học sinh ra ngoài trèo tường?"
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đi qua: "Xin lỗi, là tôi không trông thằng bé tốt."
Bảo vệ giữ cửa buông lỏng tay, trợn mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Cậu dạy đứa nhỏ này kiểu gì vậy, không cho mở cửa liền trèo tường? Lá gan này cũng quá lớn đi, vạn nhất nếu té ngã, trách nhiệm này ai chịu đây? Cậu lớn đầu thế rồi sao ngay cả một đứa trẻ cũng không trông được, hừ!"
Bảo vệ vừa nói, hất tay một cái rời đi.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu đi xem Quách Tiểu Niên. Quách Tiểu Niên nặng nề hướng cậu hừ một tiếng, chạy tới bên luống hoa rồi nhặt cỏ, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ có thể trở về một bên trấn an bọn nhóc con, vừa nhìn chằm chằm bóng Quách Tiểu Niên không để cho nhóc chạy nữa.
Lần này huyên náo khiến cho giáo viên toàn trường bị kinh động, thời gian nghỉ trưa, Quách Tĩnh Tĩnh bị gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Ngồi đi."
Chu Vân cười hướng Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ra mời, chỉ chỉ ghế sa lon đối diện bàn làm việc, Quách Tĩnh Tĩnh trầm mặc ngồi xuống.
Cậu không phải là người sẽ trốn tránh trách nhiệm, chuyện hôm nay đúng là do cậu xử lí không thỏa đáng, không cần Chu Vân nói, chính cậu liền chủ động thừa nhận sai lầm.
"Thật xin lỗi, chuyện ngày hôm nay là tôi không làm tròn bổn phận, tôi nguyện ý tiếp nhận phương pháp xử lí của trường học."
"Nào có xử trí nghiêm trọng như vậy, " Chu Vân cười nói, "Cậu không có kinh nghiệm, gặp phải loại chuyện này không xử lý ổn thỏa cũng rất bình thường, cũng do tôi khoảng thời gian này quá bận rộn, không kịp hỏi han tình huống của cậu, cậu đừng có đi cáo trạng với chú cậu nha."
Chu Vân trong lời nói mang theo nửa đùa giỡn để hóa giải bầu không khí có chút khẩn trương. Quách Tĩnh Tĩnh cũng không khẩn trương nữa, mặt đầy xấu hổ nói: "Là tôi gây cho chú cùng ngài phiền toái."
Chu Vân cười một tiếng, cũng không nói thêm cái gì. Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng hổ thẹn, bênh vực quá cũng chỉ khiến lương tâm cậu càng trở nên bất an, bất quá chuyện lần này quả thật đả kích Quách Tĩnh Tĩnh, nhìn học sinh khóc, bản thân là thầy giáo lại chỉ có thể đứng ở một bên, loại cảm giác này thật tệ.
Nhìn Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, Chu Vân suy nghĩ một chút nói: "Tôi cũng nghe nói, chuyện căn bản là do Quách Tiểu Niên cùng Hà Đông Đông tranh giành đồ chơi đúng không? Trong trường học có quy định, học sinh không thể mang đồ chơi tới trường học, dẫu sao trẻ con đều như vậy, thấy người khác có mình không có sẽ đi cướp đoạt, như vậy rất có thể sẽ phát sinh bất ngờ. Chúng ta làm giáo viên nhất định phải bảo đảm bọn trẻ an toàn mới được, cho nên phải kịp thời nhắc nhở, không để cho gia trưởng cho bọn nhóc mang đồ chơi tới trường học như vậy cũng sẽ không xuất hiện tình huống như hôm nay vậy. Cho nên chuyện ngày hôm nay cũng có thể tha thứ, cậu cũng đừng quá tự trách, sau này cẩn thận hơn thì tốt rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, chân thành nói một câu: "Tôi sẽ."
Chu Vân thấy cậu vẫn không thể nào phấn khởi, cười nói: "Thế nào? Người trẻ tuổi phải có sức sống mới được! Lần này không làm xong, sau này cố gắng mới phải, hay là... Bởi vì bị A Đa mắng nên khổ sở trong lòng?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, mặt đầy nghi hoặc, A Đa là ai?
"Chính là bác giữ cửa, " Chu Vân nhìn ra nghi ngờ của cậu, giải thích "Bác ấy là một người cô độc, lúc còn trẻ của cải không tốt, cả đời không kết hôn, nhiều năm như vậy một mực ở lại trường học giúp chúng ta giữ cửa, buổi tối thuận tiện đi kiểm tra phòng ngừa ăn trộm đột nhập vào. Ông ấy rất thích trẻ con, có thể bởi vì bản thân không có cháu trai cho nên đối với trẻ con đặc biệt để ý. Ông ấymặc dù nói năng thẳng thắn bất quá là người tốt, cậu đừng giận ông ấy."
Quách Tĩnh Tĩnh hấp tấp nói: "Tôi sẽ không, ông cụ nói đúng, là tôi không có làm xong, tôi sẽ cố gắng cải thiện, cám ơn ngài, hiệu trưởng"
"Không có gì, thong thả mà đi, tích lũy được nhiều kinh nghiệm là ổn, đừng có gấp."
"Vâng, nhưng có chuyện tôi có thể phải làm phiền ngài, trong hoạt động giờ học... Tôi không thể đảm nhiệm được."
"Tôi hiểu." Chu Vân sáng tỏ cười cười, "Chuyện này tôi sẽ thương lượng với cô giáo số học ban của cậu, trong thời gian hoạt động giờ học sẽ để nàng đảm nhiệm."
Quách Tĩnh Tĩnh thành khẩn hướng Chu Vân gật đầu nói: "Lại gây phiền toái cho ngài rồi, xin lỗi."
Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Quách Tĩnh Tĩnh còn mang một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề. Chu Vân quan tâm cậu cậu biết, bởi vì quan hệ với Vương Giang Dân Chu Vân đối với cậu có thể nói vô cùng hiền hòa, nàng nói những lời đó, Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết, nhưng trong lòng cậu thật sự để ý, thật ra thì không riêng gì những thứ kia.
Buổi chiều hôm đó, Quách Tiểu Niên không đi học, Lâm Thiến thấy cậu so với trước đó càng nghe lời nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tràn đầy khϊế͙p͙ ý. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn những thứ này, trong lòng thật không dễ chịu.