Quách Tĩnh Tĩnh hiếm thấy dại ra, nhìn Trương Thanh ngây ngẩn hỏi: "Cái gì chủ nhà? Nhà chúng ta là đi thuê sao?"
Trương Thanh gãi gãi sau ót, cúi đầu gật một cái, nhỏ giọng "ừ" một câu.
"Cho thuê cái gì phòng? Tại sao phải thuê phòng?" Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu tình huống gì đang diễn ra. Ba cậu đối với căn nhà gạch đỏ này có tình cảm sâu đậm, ngôi nhà này đối với Trương Thanh mà nói, có lúc giống như vợ của y vậy,chỉ cần ở chỗ này y sẽ đặc biệt cảm thấy an tâm, cho nên y không thể nào rời khỏi nơi đây. Thuê nhà là chuyện gì đang xảy ra? Cái này cùng người đàn ông trước mặt này có quan hệ gì?
Trương Thanh đỏ mặt, kéo cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Thật ra thì... Thật ra thì là như vầy, A Tĩnh, có chuyện con không biết, chủ nhân ngôi nhà này vốn không phải là ba. Ba là trời xui đất khiến mới vào ở nơi này, vốn dĩ cho rằng đây là một căn nhà bỏ hoang, ở nhiều năm như vậy cũng không thấy có người tới, nhưng con nghĩ đi, nhà này cũng không phải vô cớ mà mọc lên chứ? Cho nên... Nhà này thật ra là của Hạ tiên sinh, năm đó cha cậu ta mua căn nhà này và cả sườn núi phía sau nữa."
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cũng để đũa xuống, nhìn bọn họ trong mắt mang ý cười, Quách Tĩnh Tĩnh chân mày nhíu càng chặt hơn -―
Cậu đi tới trước mặt Hạ Phạm Hành, nhớ lại cách gọi của ba, cũng gọi theo như vậy.
"Hạ tiên sinh không là người bản xứ chứ? Anh nói nhà này là của anh, xin hỏi có chứng cớ không?"
"A Tĩnh." Trương Thanh không nghĩ tới con trai từ trước đến giờ luôn khôn khéo của mình, đột nhiên sẽ nói ra như vậy, không giống như tính cách của Tĩnh Tĩnh, cậu từ trước đến giờ đối với người nào cũng rất lễ phép.
Hạ Phạm Hành ngược lại không tức giận, cười nói: "Cậu nói chứng cớ là chỉ cái gì?"
"Giấy bất động sản, chứng nhận đất." Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy lạnh lùng, cậu nhớ tới đêm đó, Hạ Phạm Hành một thân một mình cách cửa nhà cậu đứng không xa, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không cảm thấy người này là hướng về cậu, dẫu sao bọn họ trừ chuyện đêm đó cũng không có dây dưa gì nữa, cho nên hắn là đánh chủ ý lên nhà mình sao? Nếu như là như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng có chút không vui, cậu không hy vọng trong cuộc đời của Trương Thanh có bất kỳ người nào đến cướp đi ngôi nhà này, cho dù trước kia nhà này thật sự là của Hạ gia, bất quá nhìn Hạ Phạm Hành như vậy, hẳn cũng không để tâm một căn nhà nhỏ đâu. Cho dù là ở nông thôn nhà không có giấy bất động sản, thời gian lâu dài, hơn nữa Hạ Phạm Hành lại không phải là người bản xứ, ai còn có thể chứng minh nhà này là của ai. Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng thầm nói: Coi như là của anh thật, không có chứng cứ thì không phải của anh.
Mặc dù Quách Tĩnh Tĩnh ngoài mặt vẫn là một bộ lãnh đạm, nhưng Hạ Phạm Hành chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Không nghĩ tới người nghiêm túc như vậy, lại còn có một mặt bướng bỉnh như vậy, ngược lại rất đáng yêu.
Hắn thật đúng là không ngại hai tay dâng lên căn nhà này, bất quá bây giờ... Hiển nhiên còn chưa phải lúc.
Hạ Phạm Hành cố tình thở dài, có chút chần chờ nói: "Giấy bất động sản cùng thổ địa chứng tôi cũng không có."
Quách Tĩnh Tĩnh hơi ưỡn ngực, cố gắng đè lại nụ cười trên môi, ánh mắt nhưng lại xuất hiện một tầng quang. Hạ Phạm Hành đáy mắt thoáng qua một tia ranh mãnh, lại nói tiếp: "Nhưng trong tay tôi có hợp đồng mua bán năm đó, không biết có tác dụng hay không?"
Có tác dụng hay không, Hạ Phạm Hành trong lòng tự nhiên hiểu rõ. Quách Tĩnh Tĩnh mí mắt nháy nháy, nhìn Hạ Phạm Hành từ trong ngực lấy ra hợp đồng kia, đã nhiều năm như vậy, tờ giấy kia trừ bỏ có chút vàng ố ra, chữ viết như cũ vô cùng rõ ràng. Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt cứng đờ, Hạ Phạm Hành không dấu vết tỉ mỉ quan sát cậu, vật nhỏ đây là đang khẩn trương sao?
Quách Tĩnh Tĩnh quả thật có chút khẩn trương, cậu thật sự sợ hãi ngôi nhà gạch đỏ bị người ta lấy đi. Cậu vốn không giỏi ăn nói, nhưng vì ba, vẫn là nhắm mắt nói: "Ban đầu cùng anh kí hợp đồng nhưng anh đã sớm không ở nơi này từ lâu rồi? Nếu như vậy, vậy cũng không khác không có chứng cứ là mấy. Hơn nữa bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vâth, cái gì cũng có thể ngụy tạo không phải sao? Nếu như là ngụy tạo mua bán hợp đồng, đây chính là phạm pháp, huống chi chúng ta ở chỗ này đã ở mấy thập niên, toàn bộ thôn Mã Sơn đều biết, chỗ này là nhà tôi, tôi khuyên anh hãy tìm đến địa chỉ thật mà tới thu tiền mướn phòng đi, thôn Mã Sơn tên thông thường như vậy, phỏng đoán có đầy chỗ có tên như thế."
Hạ Phạm Hành tâm tình rất tốt nghe Quách Tĩnh Tĩnh uy hϊế͙p͙ vô căn cứ như thế, quả thực không nhịn được, khẽ vuốt cằm trầm thấp cười lên.
Quách Tĩnh Tĩnh siết quả đấm, mềm không được, chỉ còn cách mạnh bạo với Hạ Phạm Hành, Trương Thanh vội vàng ngăn cậu lại.
"A Tĩnh, đừng như vậy, xin lỗi Hạ tiên sinh. A Tĩnh năm đó còn nhỏ, đối với chuyện này không hiểu rõ, chẳng qua là hai cha con chúng tôi ở đây nhiều năm rồi, đối với căn nhà này cũng có cảm tình. Tôi mặc dù không có tiền, bất quá nhìn Hạ tiên sinh như này, khẳng định cũng coi thường cái nơi nhỏ như vậy, ngài xem giá cả thế nào thích hợp, tôi muốn mua lại căn nhà này của ngài. Ngài cảm thấy thế nào?"
Quách Tĩnh Tĩnh lần này không nói chuyện, cậu chờ Hạ Phạm Hành trả lời, tốt nhất người này có thể đồng ý, nếu không...
Hạ Phạm Hành không phải không nhìn thấy địch ý của Quách Tĩnh Tĩnh đối với hắn, thật ra thì cũng không trách hắn được, dẫu sao quan hệ hai người bọn họ quả thật không giống như những người khác, bất quá không quan hệ, trước kia không tốt cũng không có nghĩa là sau này không tốt, cái hắn có chính là thời gian.
"Ai, " Hạ Phạm Hành có chút mất mát thở dài, "Tôi thấy Trương tiên sinh cùng A Tĩnh đối với tôi có chút hiểu lầm. Tôi lần này tới cũng không có ý muốn lấy lại nhà, hơn nữa, Trương tiên sinh nếu như nguyện ý, ngài có thể một mực ở tại nơi này mà. Thật ra thì tôi cũng mới biết chuyện của căn nhà này, là do trước đây lúc sửa sang lại di vật của cha mới phát hiện được. Căn phòng này, đối với tôi có ý nghĩa đặc biệt, cho nên tôi lần này tới, chẳng qua đơn thuần là đến nhìn một chút, không nghĩ tới người ở nơi này sẽ là A Tĩnh, đây cũng tính là duyên phận giữa chúng ta đi."
"Làm sao, cậu... Hai người quen biết nhau?" Trương Thanh ở giữa hai người nhìn qua nhìn lại, trợn tròn mắt tràn đầy kinh ngạc. Con trai y làm sao có thể quen biết người như Hạ Phạm Hành chứ? Hai người này nhìn qua thì không phải cùng một thế giới.
"Thật ra thì chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi rất xin lỗi, A Tĩnh, giữa chúng ta..."