Buổi sáng sớm, Quách Tĩnh Tĩnh nhận được một cuộc điện thoại, là Chu Hải Ba gọi tới, trước đó từng nói phải giúp Quách Tĩnh Tĩnh giới thiệu một công việc. Người này làm việc rất nhanh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có tin tức.
"A Tĩnh cậu yên tâm, người bạn kia của tôi đã vỗ ngực bảo đảm, công việc này là của cậu, không cho người khác. Nói để cho cậu đi xin việc, thật ra chỉ là có lệ thôi. Cậu nếu cảm thấy thích hợp, ngày mai sẽ có thể đi làm."
Sự nhiệt tình của Chu Hải Ba khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm động. Quách Tĩnh Tĩnh năm đó ở trường học thật tức giận, cùng một lớp cũng là bạn bè của nhau, một cái tay cũng có thể đếm hết. Cậu cùng Chu Hải Ba lâu như vậy không gặp, cậu còn để ý chuyện thua thiệt như thế."Hải Ba, cám ơn." Trừ hai chữ này, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nào! Đều là anh em, cậu nói lời này làm gì a, chờ cậu sau này lên chức, nhớ tới người anh em này, kêu cậu đi ra ăn cơm cho chút thể diện là đủ rồi, cám ơn hai chữ này sau này cũng đừng nói."
" Ừ, sẽ không, cậu mời tôi tôi nhất định đi." Quách Tĩnh Tĩnh nói chắc chắn, vạn phần trịnh trọng chọc cho Chu Hải Ba cười to, lại trò chuyện đôi câu, mối làm ăn của Chu Hải Ba lại tới, Quách Tĩnh Tĩnh cũng thay quần áo khác chuẩn bị đi tới nông gia nhạc.
Quách Tĩnh Tĩnh lúc ra cửa, vừa vặn có người đến tìm Trương Thanh mua trứng gà, mẻ trứng gà mới đặt ở trong hộp giấy, người mua trứng gà mang theo túi nilon, Trương Thanh cũng đưa ra một cái giá.
"Năm, mười, mười lăm, hai mươi... Một trăm tám mươi lăm, một trăm chín mươi, một trăm chín mươi lăm, hai trăm, vừa vặn hai trăm quả, chị nếu không yên tâm, tự chị đếm một lần đi."
"xem cậu nói kìa,mắt tôi nhìn cậu đếm, sao lại không yên tâm, một trăm quả trứng gà, đây này là hai trăm bốn mươi đồng tiền, tiền của cậu đó Tiểu Trương. ^ "
"Được, tiền tôi nhận rồi, chị đi thong thả, trên đường cẩn thận."
Người đàn bà mua trứng gà cười một tiếng, vẫy tay tạm biệt Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh thấy người đi rồi, mới đi tới, giúp Trương Thanh đem trứng gà còn dư cất đi, vừa nói: "Ba, ba lát nữa cần dùng xe sao? Con có chút việc phải đi trấn trên một chuyến."
"Đi trấn trên a? Có phải muốn đi tìm A Mỹ ăn cơm trưa? Kia mau đi đi ^ "
Trương Thanh vui vẻ đến độ cười tới nở hoa, con trai nói chuyện yêu đương, có bạn gái, lập tức phải kết hôn, y muốn ôm cháu rồi!
Trương Thanh càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc chưa thể kéo dài bao lâu, liền bị Quách Tĩnh Tĩnh một câu "Không phải" chặt đứt.
Tấm thanh trợn to mắt: "Vậy... Vậy con đi trấn trên làm gì?"
"Con... Con có chút chuyện riêng."
Tìm được công việc tốt, Quách Tĩnh Tĩnh không muốn đem chuyện này nói cho Trương Thanh, tránh cho y một hồi không xin được việc, Trương Thanh lại không vui. Thật ra thì cậu là suy nghĩ nhiều, cậu không xin được việc, Trương Thanh còn hận không thể lượn quanh chuồng chạy một vòng đây.
Con trai rõ ràng không muốn nói đi làm gì, Trương Thanh có chút khổ sở, thẫn thờ nói: "Tốt, vậy con đi đi, đi xe cẩn thận một chút, mau trở lại."
"Con biết rồi^ "
Quách Tĩnh Tĩnh thật bất đắc dĩ, mỗi lần mình không để ý tới y, hoặc là không trả lời thẳng thắn vấn đề y hỏi, y lại để lộ ra biểu tình đáng thương hề hề này. Quách Tĩnh Tĩnh mềm lòng, có lúc không nhìn nổi, rõ ràng không muốn nói chuyện vẫn là không nhịn được nói cho hắn, lần này sợ mình lại sẽ như vậy, vội vàng ra cửa, phóng xe cũng không thèm quay đầu lại.
Trương Thanh nhìn con trai chạy xe như bay, gãi gãi mặt nói: "Xem ra chiêu này không hữu hiệu rồi..."
Quách Tĩnh Tĩnh chân trước mới vừa đi, Trương thị chân sau mang Triệu Kim Hoa vào cửa. Trương thị đi phía trước, Triệu Kim Hoa đi theo phía sau, nàng đã một thời gian dài chưa tới ngôi nhà gạch đỏ, nghĩ sau này Triệu A Mỹ gả tới đây, mình phải thường xuyên tới một chuyến. Sau khi đi theo Trương thị vào phòng, hai tròng mắt cứ xoay tít không ngừng.
Trương Thanh không nghĩ tới Trương thị muốn qua nhà, vội vàng cầm cái ghế để cho bà ngồi xuống, nói: "Mẹ, mẹ có chuyện gì thì gọi điện cho con, con qua nhà mẹ mới phải, mẹ cần gì phải tự mình chạy đến."
Trương Thị còn chưa lên tiếng, Triệu Kim Hoa đã vỗ đùi nói: "Ai ôi, nhắc tới chuyện này phải trách tôi, là tôi cân nhắc không chu toàn. ɖú Trương cũng từng tuổi này, tôi còn quấn lấy nàng dẫn tôi tới nhà anh nhìn một chút."
Triệu Kim Hoa vừa nói mặt đầy khó xử, còn kém tỏ ra xấu hổ mà thôi. Trong tâm Trương Thanh không thoải mái, ngoài miệng cũng chỉ có thể nói: "Không có chuyện gì, chị Lưu cũng đừng nói như vậy, nhưng chị tới nhà tôi là có chuyện gì không?"
Triệu Kim Hoa thở dài, nói: "Còn không phải là vì chuyện hai đứa nó sao? Mấy ngày nay anh cả tôi ở trước mặt tôi nhắc tới, nói A Mỹ có ấn tượng với Quách Tĩnh Tĩnh tốt vô cùng, chính là không biết Tĩnh Tĩnh nghĩ như thế nào về A Mỹ. ɖú Trương dì cũng biết đấy, con gái không thể so được với con trai, nhan sắc tuổi tác cũng không kéo dài được mấy năm, không thể trì hoãn. Con biết, nhà dì đều là những người phúc hậu, con cũng cùng anh cả nói thật nhiều lần, Tĩnh Tĩnh khẳng định cũng là đối với A Mỹ có hảo cảm, hai người bọn họ là duyên phận trời định. Có lẽ anh ấy trong lòng luôn cảm thấy không yên tâm, sợ con gái bảo bối của mình bị lừa gạt, sợ bị trì hoãn. ɖú Trương dì đừng vội, con biết dì muốn nói gì, con so với ai khác đều hiểu rõ, Tĩnh Tĩnh là đứa trẻ biết điều, bất quá con cũng hy vọng mọi người có thể thông cảm, anh cả con làm cha khẳng định cũng có nỗi băn khoăn, điểm này, anh Trương chắc có thể hiểu được, thật ra thì tôi càng cảm thấy thân thiết với anh nha, anh có rất nhiều điểm giống anh cả tôi, đều là làm cha làm mẹ đơn thân đem con nuôi lớn, cho nên anh khẳng định cũng hiểu được suy nghĩ của anh tôi, đúng không?"
Triệu Kim Hoa nói những lời này căn bản để cho người ta không có cách nào phản bác, cong cong lượn quanh lượn quanh nói một vòng, vấn đề chính còn chưa nói ra đâu. Trương Thanh có chút nhức đầu, nghe một chuỗi dài như vậy y thật là không tiêu hóa nổi.
Cũng may Trương thị cũng không phải người ngu, nghe Triệu Kim Hoa nói như vậy, cười nói: "Hiểu, chúng ta dĩ nhiên hiểu, lo lắng của anh cả cô cũng không sai. Cậu ấy nghĩ như vậy, cũng là không hiểu Tĩnh Tĩnh nhà chúng tôi, chúng ta cũng không trách. A Mỹ là cô gái tốt, cả nhà tôi cũng thật thích. Nếu không như vậy đi, cô nói chúng tôi phải làm sao mới có thể xóa đi lo lắng của anh cả cô?"
Triệu Kim Hoa cười kín đáo: "Vú Trương, dì... Dì cái này bảo con làm sao nói ra đây? Loại chuyện này con sao biết được chứ."
Cô không biết thế sao còn lắm lời như thế? Trương thị trong lòng thầm nói, trên mặt vẫn nở nụ cười hiền lành.
"Nếu không như vậy, chờ Tĩnh Tĩnh trở lại, tôi cùng nó nói một tiếng, để cho nó tới nhà gặp ba A Mỹ một lần, cùng anh cô ngồi trò chuyện một chút. Chờ anh cô biết Quách Tĩnh Tĩnh nhà tôi là người như thế nào, cũng sẽ không còn lo lắng nữa."
"Vậy làm sao được, " Triệu Kim Hoa không đồng ý, "Anh cả con nhà dầu gì cũng chỉ có một đứa con gái, Tĩnh Tĩnh cứ đàng hoàng ra ra vào vào như vậy, vạn nhất sau này Tĩnh Tĩnh tiêu chuẩn cao, vừa ý cô gái khác không phải A Mỹ, vậy A Mỹ của con sẽ không còn cách nào mà gặp người khác nữa. Cưới xin chưa định mà làm như vậy thì không ổn."
Trương Thị ngẩn người, câu nói sau của Triệu Kim Hoa khiến cho bà không kịp phản ứng. Trương Thanh mở miệng trước nói: " Đính hôn?"
Thấy Trương Thanh mặt đầy kinh ngạc, Triệu Kim Hoa mặt đen xì xì, không vui nói: "Làm sao, hóa ra nhà các người không có ý định này, không biết có phải là đang trêu đùa A Mỹ nhà tôi không?"
"Làm sao lại thế, cô xem cô nói gì kìa."
Triệu Kim Hoa không tin: "Phải không? Bộ dáng kinh ngạc này của anh Trương là có ý gì a?"
Trương Thanh sợ mình sẽ phá hỏng nhân duyên tốt đẹp của Quách Tĩnh Tĩnh, vội vàng khoát tay nói: "Không có ý gì không có ý gì, đính hôn cũng tốt, sẽ đính hôn, A Tĩnh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với A Mỹ, chị yên tâm."
Triệu Kim Hoa nghe những lời này, lật mặt như ngày tháng sáu, lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ ra mặt nói: "Anh Trương là một người thành thật, trong thôn đều biết, anh vừa nói như vậy, tôi yên tâm rồi. Được rồi, chuyện này mọi người chọn một ngày hoàng đạo, tôi đi về trước nói với anh trai, để cho anh ấy an tâm. Tĩnh Tĩnh cùng A Mỹ, đó chính là trời đất tác hợp nên một đôi!"
Nói xong, hấp tấp rời đi.
Nàng ta đi cả một đoạn xa, Trương Thanh mới mà chậm chạp chuyển động đầu nhìn về phía Trương Thị, hỏi: "Mẹ, A Tĩnh có muốn đính hôn không?"
Trương Thị chân mày cũng nhăn lại rồi, không vui nói: "Chính lời con nói, con không nhớ sao?"
"..." Trương Thanh có chút khẩn trương chà xát tay, "Con... Con cũng không biết con làm sao nói ra được lời kia. Con vốn là không muốn nói như vậy, A Tĩnh đính hôn hay không, con muốn cho chính nó tự quyết định, nhưng... Nhưng không biết chuyện gì, lời kia đột nhiên từ trong miệng phun ra. Mẹ, mẹ nói A Tĩnh biết sẽ giận con hay không? Chuyện lớn như vậy, con làm sao có thể tự tiện làm chủ, con hẳn là phải cùng A Tĩnh thương lượng."
"Được rồi." Trương Thị thở dài, thấy Trương Thanh khẩn trương như vậy, vội vàng an ủi: "Được rồi, Tĩnh Tĩnh hiếu thuận như vậy, làm sao sẽ trách con chứ? Hơn nữa không phải nó đang cùng A Mỹ tìm hiểu sao? Cũng may thời gian đính hôn chúng ta chưa quyết, chờ hai người bọn họ trở lại, đến lúc đó hỏi Tĩnh Tĩnh chuyện này là được."
"Nha." Trương Thanh vội vàng gật đầu, cảm thấy biện pháp này rất được.
Hai mẹ con suy nghĩ tốt đẹp vô cùng, nhưng bọn họ lúc này vạn lần không nghĩ tới, sáng sớm ngày thứ hai, toàn bộ thôn Mã Sơn đều biết, Quách Tĩnh Tĩnh muốn cùng Triệu A Mỹ đính hôn.
Lúc này, chuyện vốn có thể tiến hành chậm rãi, trong nháy mắt vội vàng ở ngay trước mắt.