Triệu Kim Hoa buổi chiều đang chơi bài, nghe có người nói muốn giới thiệu bạn gái cho Quách Tĩnh Tĩnh. Ai cũng biết, Trương Thanh những năm này nuôi gà kiếm tiền, y lại tiết kiệm, người cũng không tệ, đều nói con gái nhà ai được gả vào nhà y thì quá tốt rồi. Tuy là không có vợ nhưng không phải là Trương Thanh một mình nuôi nấng Quách Tĩnh Tĩnh thành người sao? Huống chi y cũng còn trẻ, Quách Tĩnh Tĩnh nếu có con, Trương Thanh nhất định sẽ chăm sóc đỡ đần, như vậy cũng bớt đi phiền toái chuyện mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu, càng thêm thoải mái.
Nói tới nói lui, sau cùng vấn đề chính vẫn là Trương Thanh mấy năm nay kiếm được bao nhiêu tiền, có người nói mấy trăm ngàn, còn có người nói tiền triệu cũng có thể. Triệu Kim Hoa ngồi ở bên cạnh, trong tay sờ sờ quân bài, con ngươi xoay vòng chuyển động không ngừng.
"Không đánh nữa không đánh nữa. Hôm nay đánh nhiều rồi, tôi phải trở về làm cơm tối cho lão Lưu đây. "
Triệu Kim Hoa hôm nay thua không ít, chủ yếu do tâm tư không đặt ở chỗ đánh bài. Nàng đẩy mạt chược ra, nói với mọi người vài câu rồi rời đi, để lại những người bạn cùng đánh bài một bụng suy đoán.
"Tôi nói này, Triệu Kim Hoa hôm nay sao lại đổi tính? Thường ngày bà ta đều là càng thua càng hăng, hôm nay tại sao thua tâm tình ngược lại cao hứng?
"Ai biết, bà ấy từ trước đến nay nắng mưa thất thường, ai biết có phải hay không nhặt được tiền."
Triệu Kim Hoa dĩ nhiên không nhặt được tiền, cũng không khả năng sẽ đi nấu cơm cho Lưu người què. Từ sau khi nàng sinh được cho Lưu người què một đứa con trai tên Lưu Cương, nàng liền tự coi mình là công thần Lưu gia, từ đó không bao giờ xuống bếp nữa.
Triệu Kim Hoa một đường đi thẳng tới nhà anh nàng Triệu Đại Bằng. Triệu Đại Bằng là người làm nông, là một người đàng hoàng, chính là quá mức trung thực, dùng từ không tốt lắm đề hình dung thì là: Làm người chịu uất ức.Nhất là ông ta không có vợ sau, người càng bất lực.
Triệu Kim Hoa nói Triệu A Mỹ là do một tay nàng bồng bế, lời này thật ra thì cũng không sai, mấy năm đầu thực sự tốt vô cùng, đánh mạt chược cũng ôm Triệu A Mỹ trong ngực mang theo, Triệu A Mỹ cũng khôn khéo, đặt trong ngực không khóc không quấy nhiễu, mệt mỏi thì tự nằm trên băng ghế nhỏ ngủ một lát, sau đó Triệu Kim Hoa có con trai riêng liền không quá để ý tới cô nữa.
Lúc nàng tới nhà Triệu A Mỹ, vừa lúc là giờ cơm tối, Triệu Đại Bàng đem thức ăn mới vừa nấu xong đặt lên bàn. Nàng chân sau tiến vào cửa, Triệu Đại Bằng vừa thấy nàng tới, lập tức cười ngây ngô nói: "Kim Hoa tới? Còn chưa ăn cơm đúng không? Mau, mau tới ngồi đi, A Mỹ, cầm thêm một bộ bát đũa con ơi."
Triệu A Mỹ mới vừa đi tới cửa phòng bếp, nghe những lời này, đem bát đũa bưng trở về, cầm thêm một bộ đi ra.
Vừa vào gian nhà chính, liền nghe thấy Triệu Kim Hoa ở nơi đó cười hì hì nói: "Em sao có thể ăn ở đây, vẫn là trở về nhà ăn thôi, em rể anh nấu cho em rồi."
Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt nhưng lại dừng ở trên mặt bàn. Lúc tan tầm Triệu A Mỹ có đi ngang qua gian bán thịt vịt muối, thuận tiện mua một khối mang về, bày lên bàn mùi thơm lan tỏa thơm ngon cực kì.
Triệu A Mỹ đi ra, khóe miệng mang ý cười tiếp lời nói: "Cô, cô ở lại ăn đi, con xới cơm cho cô, cô ngồi xuống đi."
"Ai ôi, A Mỹ nhà ta thật hiếu thuận, không nói ngoa chứ anh à, con gái còn tốt hơn so với con trai nhiều, từ khi sinh ra cũng chưa cho em được bữa cơm nào. Được, vậy cô hôm nay ở lại đây ăn một bữa cơm của cháu gái đi."
Vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bàn, thẳng mặt với đĩa thịt vịt.
Triệu A Mỹ xới cơm, nhìn hành động kia, không lên tiếng, đem cơm cùng đũa đưa cho Triệu Kioa.
"Cô, không có nhiều món lắm, cô đừng chê."
"Nói cái gì vậy, đây là nhà mẹ cô, cũng là nhà cô, nào có cái gì để chê chứ."
Triệu Kim Hoa trách cứ nhìn Triệu A Mỹ một cái, cầm đũa lên, một đũa gắp hai cái đùi vịt nhiều thịt nhất bỏ vào bát mình.
Triệu Đại Bằng cũng gắp hai miếng thịt ngon cho Triệu A Mỹ, một phần tư con vịt muối, cứ như vậy mất đi mấy chỗ thịt ngon, để lại cho Triệu Đại Bằng chỉ còn chút da với xương.
"Anh, vịt muối này không tệ nha, đây là tấm lòng hiếu thảo của A Mỹ đó, mau, ăn nhiều một chút đi."
Triệu A Mỹ nhìn ba cô chỉ còn lại phần da với xương, mím môi liếc Triệu Kim Hoa một cái, cuối cùng vẫn không nói câu gì.
Vừa ăn cơm, Triệu Kim Hoa hỏi Triệu A Mỹ: "Đúng rồi, A Mỹ, con với Quách Tĩnh Tĩnh gần đây thế nào? Đối phương không nói gì đến việc đính ước sao?"
"Đính ước?" Triệu A Mỹ ngẩn người, "Đính ước cái gì?"
Triệu Kim Hoa nhìn cô một cái, vỗ đùi mặt đầy nóng nảy nói: "Con hỏi đính ước cái gì Đương nhiên là đính hôn a!"
Triệu A Mỹ cầm đũa ngây ngẩn, quay đầu nhìn ba mình, Triệu Đại Bằng cũng có chút giật mình, dừng một hồi mới cười khan nói: "Cũng không cần gấp như vậy đi, A Mỹ cùng Quách Tĩnh Tĩnh quen nhau chưa bao lâu, đối với người nọ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ. Hay là để cho bọn họ thêm một thời gian nữa đi."
Triệu Kim Hoa quăng đũa, mặt không đồng ý: "Cái gì biết không lâu hả, bây giờ coi mắt xong lập tức kết hôn có đầy, chúng ta hồi đó không phải cũng đều là như vầy sao? Thêm nữa hai người bọn họ không phải là bạn học sao? Khẳng định hiểu biết lẫn nhau chứ? Anh, anh đừng trách em không nhắc anh, điều kiện Quách Tĩnh Tĩnh tốt như thế, không có ít cô gái mong muốn cậu ta đâu. A Mỹ, con phải nắm chắc mới được, không thể bị những con hồ li tinh kia đoạt trước!"
Triệu A Mỹ cau mày không lên tiếng, ba chữ "Hồ li tinh" trong miệng Triệu Kim Hoa khiến cô cảm thấy vô cùng chói tai.
Bất quá nàng vừa nói như vậy, triệu Đại Bằng ngược lại có chút nóng nảy, vội vàng ngừng đũa hỏi: "Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta bên này dù sao cũng là nhà gái, nhà trai nếu không đề cập tới, cũng không thể đi mở miệng cầu đính hôn trước chứ?"
"Ba!" Triệu A Mỹ vừa nghe Triệu Đại Bằng nói như vậy, sắc mặt không vui, "Quách Tĩnh Tĩnh tốt như thế, anh ấy muốn thế nào cũng được, con cũng sẽ không cưỡng cầu. Hai người đừng có hm mê những thứ không thuộc về mình, sống tốt cuộc đời của mình là được."
"A Mỹ, ý này của con là không được. Hạnh phúc nằm ở trong tay mình, con không tranh thủ thì làm sao nó thuộc về con đây? Cô con số khổ, trước kia là không có lựa chọn nào khác mới phải cưới dượng con.Con nhìn cô đời này đã phải chịu biết bao khổ sở? Chịu đau khổ bao nhiêu lần? Con bây giờ có cơ hội tốt ở ngay trước mắt, làm sao có thể buông tha cho nó chứ? Anh, anh phải khuyên nhủ A Mỹ, đây là vì nó, cũng là vì chính anh. A Mỹ, cô là cô của con, cô còn có thể hại con sao? Con tự suy nghĩ một chút đi, con tuổi này cũng không còn trẻ, nếu không nắm bắt, thì những người khác sẽ cướp mất thôi. Phần thừa thì chẳng ai muốn cả. Con thật sự nguyện ý lãng phí cuộc đời mình để sống cuộc sống mà không ai muốn sao? Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phản đối, con phải nắm chắc cơ hội lần này!"
Triệu A Mỹ cúi đầu, một mực không lên tiếng, không nhìn thấy ánh mắt của cô, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Triệu Đại Bằng thật sốt ruột, con gái mình đẹp như vậy, lại ưu tú, cũng không thể hưởng những phần dư lại của người khác, vội vàng hỏi Triệu Kim Hoa: "Vậy làm thế nào, em gái, em có nhiều cách, em nhìn A Mỹ lớn lên, em biết anh đời này không có nhiều tiền đồ, A Mỹ nếu muốn gả vào nhà nào tốt, hoàn toàn trông cậy vào em."
"Anh yên tâm, anh hai, em một mực xem A Mỹ là con gái ruột của mình, còn có thể mặc kệ nó sao? Chuyện này, em nghĩ cách, em bảo đảm Quách gia bên kia rất nhanh sẽ có người tới cầu hôn!"
Triệu Kim Hoa nói chắc như đinh đóng cột, Triệu A Mỹ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tựa hồ mang tâm sự.