Nhà Có Chính Thê

Chương 242: Đồng Ý Đi Nam Kinh

Trương Thanh chữa trị định vào hai ngày sau, Trầm Hà nói mình còn cần làm một chút công tác chuẩn bị, cũng may Quách Dực bên kia cũng gọi điện thoại tới, nói tạm thời không phân thân ra được nên không về được, Trương Thanh cũng có được chút thời gian xả hơi.


Trong thời gian này chuyện đáng giá, may mắn nhất chính là chiêu độc của Quách Dực đã có tác dụng.
Quách Tử Chương sắp xếp người liên tục nằm vùng hai ngày ở cửa Trương gia, người đi ngang qua luôn luôn có thể nghe thấy bọn họ dùng tiếng Nhật trò chuyện với nhau cái gì đó.


Mấy lão già trước đây có quan hệ tốt với Trương Quốc Phú rối rít gọi điện thoại tới, bảo bọn họ ngàn vạn lần chớ trở về.


Hơn nữa bệnh của Trương Quốc Phú còn chưa có bình phục lại hoàn toàn, thân thể không có gì đáng ngại, hậu di chứng chính là nửa gương mặt bị tê liệt,  không biểu hiện được không nói được, uống nước ăn cơm cũng bị rớt ra ngoài.


Ý của bệnh viện là, cái này phải xem bệnh tình khôi phục như thế nào, nhưng bất kể như thế nào thì ít nhất phải hơn một tháng mới có thể tốt hẳn, nhưng Trương Thị không chờ được, bà nhìn mà trong lòng cũng thấy nóng nảy.


Cuối cùng Trương Vu Kiều nói, Nam Kinh có một lão Trung y rất giỏi chuyện này,, châm cứu lễ bái, liệt mặt gì đó cũng có thể trị hết.
Trương Thị suy xét một buổi tối, cuối cùng cũng đồng ý đi Nam Kinh.
*
Sáng sớm, Trương Quốc Phú xuất viện, Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh đều đi tiễn lão.


Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa xuống xe, Trương Thị đã nhô đầu ra xem cậu.
“Tĩnh Tĩnh? Con đừng xuống, cứ ngồi ở trong xe đi.”
Trương Thị ngăn lại Quách Tĩnh Tĩnh đang muốn xuống xe, tự mình đi tới, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh nhìn bụng cậu.


“Lớn như vậy rồi cơ à?” Trương Thị đè thấp thanh âm, ai không biết chỉ cho rằng hai bà cháu họ đang nói nhỏ với nhau vài câu.
“Bà nội, chờ bà trở lại, chắc nhóc con cũng ra đời rồi.”
“Vậy không được, trước khi con sinh con bà nội chắc chắn phải chạy về, bà nội phải chăm sóc con mới được.


Nhìn bụng con tròn vo như trái bóng ấy, nhất định là một bé gái đi.
Con gái tốt lắm, con gái hiếu thuận…” Lúc Trương Thị nói tới đây, giọng điệu mang chút tang thương cùng tịch mịch.


Quách Tĩnh Tĩnh biết bà đang nghĩ đến Trương Vu Hà, nhưng cậu vẫn cứ nghe vậy thôi, không có nói cho Trương Thị biết đây là một bé trai, sớm đã biết rồi.
Trương Thị kéo cậu lại nói lải nhải mấy chuyện liên quan tới việc sinh con.
Bà giống như tất cả người già, đều ủng hộ việc đẻ thường.


Đứa trẻ được sinh ra đủ ngày đủ tháng tương lai thông minh, thể chất cũng tốt, không dễ dàng bị bệnh.


Nói Quách Tĩnh Tĩnh xong, Trương Thị lại đi dặn dò Trương Thanh, lỡ như bà không thể kịp thời chạy về, bà đều nói hết cho y bà đã đặt gà nhà nào, đặt trứng nhà nào, để y nhớ đi thúc giục, nhưng không thể để người bán bán cho người khác được, có vài người vì muốn kiếm thêm chút tiền, nếu bạn không đi giục thì hắn sẽ bán cho nhà khác, sau đó lừa gạt bạn nói không có, điểm này phải để Trương Thanh chú ý thêm.


Trương Quốc Phú cũng được Trương Vu Kiều đỡ đi tới bên cạnh xe.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa thấy Trương Quốc Phú, nào có chuyện cháu trai ngồi mà ông nội lại đứng, cho nên cậu có ý định đứng lên từ trong xe.


“Con đừng động, Tĩnh Tĩnh, bà con đã nói với ông rồi, con không được khỏe lắm.” miệng của Trương Quốc Phú có hơi méo méo, nói chuyện thều thào, “Tuổi còn trẻ thì chăm sóc cho sức khỏe bản thân tốt vào, sức khỏe là tài sản quý giá nhất của đời người.”


Quách Tĩnh Tĩnh vểnh môi gật đầu: “Con biết rồi, ông nội, ông cũng chăm sóc kỹ cho bản thân nhé.
Ông đừng lo lắng, bệnh của ông sẽ khỏi sớm thôi.”
Trương Quốc Phú gật đầu một cái, sau đó lại thở dài, thành khẩn nói: “Tĩnh Tĩnh, ông nội trước kia hiểu lầm con rồi.


Trong lòng ông nội có thẹn, ông nội nói con là một đứa trẻ ngoan.
Về chuyện trước kia ông xin lỗi con, con có thể tha thứ cho ông nội dốt nát không?”


Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới Trương Quốc Phú lại sẽ xin lỗi cậu cho nên có hơi mơ hồ, đứng ở đó trợn mắt nhìn người, hồi lâu sau mới vội vàng đáp: “Không có, con không giận ông đâu, ông nội không cần xin lỗi con.”


Trương Quốc Phú chớp chớp đôi mắt đục ngầu, lão đưa tay vỗ một cái lên vai Quách Tĩnh Tĩnh bóp bóp, dặn dò Quách Tĩnh Tĩnh phải chú ý tới thân thể.
Trương Quốc Phú nói xin lỗi với cháu trai xong còn muốn xin lỗi con trai nói nữa.
Lão đã làm sai quá nhiều điều đối với Trương Thanh.


Hai ngày Trương Quốc Phú nằm ở trên giường bệnh, suy nghĩ mãi về những gì Trương Thị đã nói với lão.
Trước kia chưa từng nghĩ phải nói xin lỗi nên còn không thấy, hiện tại bắt đầu nghĩ lại mới phát hiện hóa ra mình đã làm sai nhiều chuyện như vậy rồi.
“A Thanh, ba…”


“Ba, ” Trương Thanh trực tiếp cắt đứt lời Trương Quốc Phú, hai tay nắm lấy cổ tay lão, cười một tiếng, “Chúng ta trước không nói mấy lời đó, ba là ba của con, đều là những chuyện con nên làm, hơn nữa con cũng không cảm thấy bản thân có cái gì để oán trách ba, thật đấy, cho nên ba đừng nói xin lỗi.”


Trương Thanh càng nói như vậy, Trương Quốc Phú vào giờ phút này trong lòng lại càng khó chịu.
“A Thanh à, là ba có lỗi với con.”
Trương Quốc Phú than vãn một tiếng, vỗ chân không ngừng lắc đầu.
Lão cúi đầu xuống đất, cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.


“Ba, không có chuyện gì đâu, đều là người một nhà cả, không được nói mấy câu xin lỗi”‘
Trương Thanh ôm lấy Trương Quốc Phú, cười cười vỗ lên lưng lão.


Trương Quốc Phú chảy nước mắt nước mũi, không khóc thành tiếng, trong cổ họng phát ra mấy tiếng hức hức, nghe ra được lão đang cố ý áp chế lại tâm trạng của bản thân.
Nếu cứ tếp tục như vậy nữa thì buổi đưa tiễn sẽ là thành đại hội nói xin lỗi mất.


Trương Thanh cùng Trương Vu Kiều phối hợp với nhau, một người thúc giục lên đường, một người đẩy ra phía ngoài, cuối cùng đẩy hai ông bà già lên taxi đi Nam Kinh, xe chở bốn người bọn họ nghênh ngang mà đi.
*


Sau khi Quách Dực đến Tế Nam, ra khỏi sân bay ở bên ngoài đã có xe dành riêng cho đưa đón chờ sẵn.
Lão Cát đích thân tới đón người, trừ chiếc kia của lão Cát ra, ở trước sau còn có mỗi phía một chiếc nữa, trông vô cùng ngang ngược, bất kể như thế nào thì cũng cực kì phô trương.


Đến địa phương của lão Cát rồi mà Quách Dực còn nhạo báng ông: “Được đấy lão Cát, ông phô trương thế, sao ông không cho người trải thảm đỏ rải cánh hoa đi?”
Lão Cát cùng Quách Dực không quá giống nhau.


Ông vốn dĩ lớn tuổi hơn Quách Dực, da cũng đen hơn không ít, một khi cười lên thì để lộ ra hàm răng trắng sáng, hai mắt cong không thấy tổ quốc.
Lão Cát dùng thiết sa chưởng vỗ một phát vào lưng Quách Dực, vang lên một tiếng “bốp” thật lớn, khiến cho Quách Dực không khỏi ho khan.


“Ông nói chẳng lọt tai gì sất, ai không biết còn tưởng tôi thủ tiền của quốc gia cho riêng mình đấy.
Nhìn thấy không? Xe kia là do cấp trên phân phối, hai xe còn lại ngay cả bản thân tôi cũng không chịu nổi, đi theo mọi lúc mọi nơi, như mẹ già ấy.”


Lão Cát lắc đầu than thở bản thân không có tự do, kém hơn cả Quách Dực bây giờ được tiêu dao sung sướng.
Tóm lại, hai người cộng tuổi lại gần một trăm đang nói bản thân rất nghèo, thực tế không phải là hai người thiếu tiền, chẳng qua cứ thích bày ra dáng vẻ bản thân như dân tị nạn.


Có điều hôm nay cuộc tranh luận so khổ này không thể kéo dài được, Quách Dực nói tới mục đích của mình.
“… Những người đã từng ở chung phòng giam tôi đã gần như tìm đủ hết rồi, tùy thời sắp xếp cho ông gặp mặt bọn họ.”


“Cái này không gấp, lập tức gặp nhiều người như thế dễ bứt dây động rừng lắm.
Mộc Vĩ đâu? Tìm được người đó chưa?”
Lão Cát ngẩng đầu nhìn ông rồi yên lặng gật đầu một cái.


Quách Dực vừa thu lại nắm đấm, đen mặt lại cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn gặp hắn, ông giúp tôi sắp xếp một chút đi, càng nhanh càng tốt.”


“Được rồi, có điều chuyện này phải tốn chút thời gian, ông đừng nóng vội, tôi lập tức sai người sắp xếp cho ông.” Lão Cát an ủi Quách Dực, chỉ sợ người này lại nổi điên..