Nhà Có Chính Thê

Chương 234: Đề Nghị Khám Bệnh

Sau đấy, chuyện của Trương Kỳ yên lặng được mấy ngày, Trương Vu Hà cũng luôn không xuất hiện.
Chưa tới hơn một tháng nữa Quách Tĩnh Tĩnh sắp phải sinh rồi, Trương Thanh cũng không có tâm tư quan tâm tới Trương Kỳ nữa.


Y mua một cái rương da lớn, bắt đầu thêm đồ vào bên trong: sữa bột, bình sữa,bỉm, đồ dùng của dựng phu, còn có một cái bao lì xì, chẳng mấy chốc mà cái rương đã bị nhét đầy.


Mỗi ngày Trương Thanh còn đang suy nghĩ có cái gì chưa có, hận không thể mang theo cả cái rương bên người mình không rời, nghĩ được cái gì là lại để thêm vào trong.
Trương Thị cũng đã hỏi thăm về thời gian sinh của Quách Tĩnh Tĩnh. Năm ngoái bà giữ lại mấy con gà mái, còn đâu đều giết hết.


Năm nay Quách Tĩnh Tĩnh mà ở cữ chắc chắn không đủ ăn, Trương Thị đi đặt hơn mười con gà của người khác, còn đặt trứng gà với mấy nhà, bởi vì đều là người quen ở trong thôn nên Trương Thị biết gà của nhà nào là gà nguyên bản, phải đặt sớm một chút nếu không sẽ không còn nữa.


Bà sợ  người ta lật lọng nên tự móc tiền túi của mình ra, đặt cọc tiền rồi. Bây giờ người ta không sợ phải tiêu tiền, chỉ sợ không mua được đồ tốt thôi.


Gà nhà ai tốt, bạn không cần phải tuyên truyền, người khác tự hỏi thăm tới nhà, không sợ tiêu tiền, chỉ cần trứng gà tốt là được.
Trước kia gà nhà Trương Thanh không tệ, có điều năm nay không nuôi nữa.
Trương Thị nói cũng tốt, nuôi cũng không có ai chăm được.


Hôm nay Quách Dực nhận được một cú điện thoại.
Bây giờ ông rất ít khi tiếp điện thoại của người khác, giống như có ý muốn rời khỏi chính đàn.


Trước kia gọi điện thoại còn rất nhiều, sau đó không biết có phải do thái độ của ông một mực không lạnh không nóng không mà dần dần cũng ít đi.
Có điểu cuộc điện thoại ngày lại đặc biệt.
Quách Dực trò chuyện với đối phương cực kì lâu, hơn nữa còn cố ý nói sau lưng Trương Thanh.


Trương Thanh nghe ông đè thấp giọng mà nói chuyện, thể hiện rõ không muốn để cho mọi người nghe được là chuyện gì.
Chỉ có điều lúc cúp điện thoại, sắc mặt của Quách Dực vô cùng khó coi.
Trương Thanh hỏi ông: “Sao thế? Ai gọi tới đó?”


Quách Dực nhìn Trương Thanh, cứ mãi nhìn như vậy, thật lâu sau mới trả lời một câu: “Nói chuyện với một người bạn cũ thôi.”
Quách Dực nói rất ngắn gọn, nếu đặt ở lúc trước, Trương Thanh chủ động hỏi, Quách Dực đâu thể nào trả lời khái quát như thế.


Ông giống như cố ý muốn kéo Trương Thanh vào cuộc sống dĩ vãng của mình, đi qua từng ly từng tí, chuyện lớn hay nhỏ cũng sẽ nói rõ ràng, duy chỉ có hôm nay lại không tiếp tục.
Trương Thanh ngẩn người, ngơ ngác “à” một câu, sau đó liền đi ra ngoài.


Quách Dực cầm điện thoại di động, cảm giác điện thoại di động cũng sắp bị ông bóp nát rồi.
Ánh mắt ông tăm tối âm u, tựa như không thấy ánh Mặt Trời.
Điện thoại là Lão Cát gọi tới.


Chuyện của Trương Thanh có thêm manh mối. Năm đó tòa án địa phương chỗ Quách Bình làm buộc tội Trương Thanh “cố ý tổn thương người” mà vào tù.


Bọn họ đoán không lầm, Quách Bình không dùng cái tên “Mộc Thanh” này, không biết là trùng hợp hay là thế nào mà người được thay thế kia tên là Mộc Vĩ.
Quách Dực bảo Lão Cát tìm ra Mộc Vĩ.
Ông cung cấp cho Lão Cát một ít tin tức về Mộc Vĩ.


Lão Cát cũng biết, hai người cùng họ Mộc chắc chắn không phải là trùng hợp.
Cuộc điện thoại này, xem ra lão Cát đã gọi đúng rồi.
Bất kể như thế nào thì sau khi gọi điện thoại, Trương Thanh cảm thấy Quách Dực hình như hơi khác, thường xuyên dùng loại ánh mắt y không hiểu mà nhìn y.


Trương Thanh mở miệng muốn hỏi, lại cảm thấy Quách Dực hình như đang chờ y hỏi vậy, đây rõ ràng là cạm bẫy, y theo bản năng không muốn nhảy xuống.
Trong lòng Trương Thanh có chút không thoải mái.
Hôm nay y theo lệ đi tới nhà Trương Thị.


Lúc ra khỏi nhà, Quách Dực mỗi ngày đều đi cùng y lại nói: “Hôm nay anh có một số việc nên không đi được, em cẩn thận một chút, có chuyện thì gọi điện cho anh.”
Trương Thanh kinh ngạc đứng tại chỗ, một lúc lâu mới hỏi: “Anh không đi sao?”


Quách Dực lắc đầu: “Không đianhan có một số việc, ngày mai không phải sẽ dẫn Tĩnh Tĩnh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao? Vừa vặn anh sẽ chuẩn bị ít thứ, dẫn tới cho Tử Hoa.”
Trương Thanh nghe lời này cũng cảm thấy không có gì không đúng.
Y gật đầu, ồ một tiếng rồi đi ra ngoài.


Bây giờ bụng của Quách Tĩnh Tĩnh to đến mức ra ngoài chỉ cần là người có kinh nghiệm sẽ nhìn ra, cho nên gần đây cậu hầu như không xuất hiện ở trước mặt người khác.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh rời đi, Quách Dực xoay người lại, hai người trùng hợp chạm mắt.


Quách Tĩnh Tĩnh nói: “Chú Dực, chú có phải có gì muốn nói với con không?”
Quách Dực gật đầu: “Tĩnh Tĩnh, chú quả thật có chuyện muốn thương lượng cùng con một chút.”
Quách Dực đi tới, đỡ Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xuống trên băng ghế, bản thân cũng ngồi ở bên kia.


“Tĩnh Tĩnh, có chuyện chú muốn hỏi con một chút.
Chú nghe Tử Chương nói, ba con trước kia từng trải qua một khoảng thời gian đầu óc không được nhanh nhạy, hai người… Đã đi bệnh viện khám chưa?”


Quách Tĩnh Tĩnh không biết Quách Dực tại sao bỗng nhiên tìm cậu để nói cái này, cậu nghiêm túc lắc đầu một cái: “Không có, ba con chỉ cần không bị đả kích thì sẽ không bị như vậy.


Bác sĩ Vương đã nói qua rồi, đó là do lúc ba con còn trẻ bị kích thích, là tâm bệnh, không trị hết được.”
Quách Dực suy tư trong chốc lát rồi nói: “Không phải là không thể chữa, mà là bác sĩ đó không trị được.


Bệnh này của ba con phải đi gặp bác sĩ tâm lý.” Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày: “Không khám không được sao? Bây giờ ba rất tốt mà.”
“Bây giờ ba con rất tốt, nhưng khó bảo đảm sau này sẽ không có việc gì.


Con không phát hiện sao? Gần đây ba con thường xuyên nhìn quần áo của bé con rồi ngẩn người, có lúc kéo dài tận nửa ngày, ưu tư cũng có chút quái dị, đây vốn là không bình thường.”
Quách Dực nói như vậy, chân mày Quách Tĩnh Tĩnh nhíu càng chặt hơn.


Cậu cũng chú ý tới Trương Thanh gần đây có gì đó không đúng lắm.
Cậu cho là bởi vì chuyện của Trương gia, nhưng Quách Dực vừa nhắc tới việc này, cậu mới phát hiện, hình như là có chuyện như vậy.


Quách Dực tiếp tục nói: “Tĩnh Tĩnh, nếu như muốn đưa ba con đi khám bệnh thì con phải khổ cực chút.
Chuyện này chú cùng Tử Chương đã nói với nhau rồi.
Lúc ba con bị bệnh chỉ nhận ra con chứ không nhận ra người khác.


Nếu như chúng ta muốn để em ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, con nhất định phải luôn luôn ở bên cạnh.
Tĩnh Tĩnh, chuyện này, ngay cả chú cũng bó tay, cho nên chú chỉ có thể thương lượng với con thôi.”


Quách Tĩnh Tĩnh siết chặt nắm đấm, hồi lâu sau mới trả lời một câu: “Thật xin lỗi, chú Dực, chuyện này con muốn suy nghĩ thêm một chút.”
Quách Dực biết, Quách Tĩnh Tĩnh hẳn muốn bàn với Hạ Phạm Hành một chút.


Đối với Quách Tĩnh Tĩnh mà nói, Trương Thanh như vậy đã qua hơn hai mươi năm rồi, trong tình huống không biết rõ kết quả, cậu quả thật có hơi bó tay.
Quách Dực hiểu, dĩ nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu.


“Dĩ nhiên, con có thể cân nhắc, có điểu chú đề nghị càng nhanh càng tốt, dẫu sao bây giờ con cũng không chờ được quá lâu.”
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi gật đầu một cái.
*


Trương Thanh một đường đi tới đi lui, đến cửa Trương gia lúc nào cũng không biết, nếu không phải lão Lưu gọi cậu một tiếng, chắc y cứ đi tiếp về phía trước mất.
“A Thanh, đang nghĩ gì vậy? Sắp đi qua nhà rồi đó.”
Lão Lưu ngăn ở trước mặt Trương Thanh, lắc đầu nhìn y.


Trương Thanh hoảng thần, tỉnh hồn lại.
“Bác Lưu, sao bác lại đứng ở chỗ này thế?”
Lão Lưu chỉ chỉ Trương Quốc Phú và nói: “Do tôi thấy có chiếc xe lạ lắm tới nhà cháu đấy, sợ xảy ra chuyện nên mới tới xem một chút.”
“Xe?”


Trương Thanh còn chưa biết chuyện này, nhìn theo hướng mà Lão Lưu chỉ, đúng là có một chiếc xe màu trắng nhỏ lạ hoắc, trông thật khí phái.
Trương Thanh có một loại dự cảm không tốt lắm, y nói một tiếng với lão Lưu rồi vội vã đi về phía nhà


Trương Thanh chân trước vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng rống giận của Trương Thị.
“Các người cút đi, cút hết cho tôi, ai bảo các người tới nhà tôi, cút ra ngoài!”
Trương Thanh còn từng chưathấy Trương Thị tức giận như vậy.


Y ngẩng đầu nhìn lên, Trương Quốc Phú đang ngã ở một bên bất tỉnh nhân sự, Trương Vu Kiều đỡ đầu lão, Diệp Gia Lương đang gọi điện thoại cho 120, Trương Thị cầm chổi trong tay giơ cao, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng bừng.
Yamada Edako đứng ở một bên, vểnh môi yên lặng.


Đứng ở phía tay trái của bà ta là hai vợ chồng Yamada, người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía trước cản chổi của Trương Thị thay cho bọn họ.
So với Trương Thị, hai vợ chồng Yamada càng thản nhiên, chỉ là sắc mặt cũng không được khá cho lắm.


“Hôm nay không để Trương Vu Hà đi ra nói rõ ràng thì chúng tôi sẽ không đi.” Yamada Riho nghiêm nghị tàn khốc, giọng điệu vô cùng chói tai.


“Nói gì? Nói cái quái gì! Tôi không biết nó ở nơi nào hết, các người muốn tìm thì đi tìm đi, đừng có tìm ở nhà chúng tôi, nhà chúng tôi không người này! Không có thằng con nào như vậy hết!”
Trương Thị quơ quơ cây chổi, đến gần nhà Yamada, muốn đuổi người ra ngoài.


Người đàn ông trẻ tuổi dứt khoát đoạt lấy chổi của bà.
Trương Thị không đọ được sức với gã, bị kéo thì lảo đảo một chút, sau đó nhào thẳng về đằng trước.
“Mẹ!” mặt Trương Vu Kiều tái mét, muốn tới đỡ bà nhưng lại không rời tay khỏi ba mình được.
“Mẹ!”


Trương Thanh vội vàng nhào qua, ôm lấy Trương Thị.
Bà không mập, nhưng người cũng không thấp, bảy tám chục cân thịt nhào tới, Trương Thanh vì đỡ bà mà khuỵu đầu gối xuống, đụng phải nền xi măng bịch một cái, đau đến nỗi y phải hít một hơi khí lạnh.


“A Thanh, A Thanh con không có sao chứ?” Trương Thị vội vàng ngồi dậy xem vết thương của Trương Thanh, sau đó chỉ vào nhà Yamada mà quát “Nếu như con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với mấy người!”
“Lời này phải do chúng tôi nói mới đúng.


Nếu như Eita nhà chúng tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho nhà các người đâu, nhất là Trương Vu Hà!” Yamada Riho phản kích.”Trên đời này tại sao có thể có người cha như vậy chứ, lại tự tay đưa con trai mình đi ngồi tù!”


“Vậy có thể trách ai? Có thể trách ai? Đó là tội lỗi mà nó phải gánh! Là chính nhà các người tạo nghiệt!”
Yamada Edako không nghe nổi người khác nói này nói nọ về con trai mình nên cũng mở miệng”Mẹ chồng, sao mẹ có thể nói thế chứ, Eita bây giờ bị nhốt ở trong tù, Vu Hà anh ấy…”


“Ai là mẹ chồng của cô!” Yamada Edako chưa nói xong, Trương Thị đã cắt lời.”Nếu không phải do cô sinh con cho Vu Hà thì tôi cũng chẳng muốn làm mẹ chồng cô.


Năm đó có rất nhiều chuyện tôi không muốn so đo vứi cô, tôi không nói cô lại được voi đòi tiên, cô thật sự coi tôi là kẻ ngu mà đùa giỡn có đúng không?”
Sắc mặt Yamada Edako đen đi một chút.


Bà ta hơi nâng cằm, nói: “Ngài không nên bởi vì ngài là trưởng bối mà có thể vu hãm người khác như vậy được.” “Tôi vu hãm? Cô còn có mặt mũi nói tôi vu hãm sao? Năm đó cô đưa cha mẹ cô tới gặp tôi, chẳng lẽ cô không biết thái độ cha mẹ cô lúc đó như nào sao? Cô vì muốn ở bên Vu Hà mà để cha mẹ mình tới làm nhục tôi với Quốc Phú.


Những gì cha mẹ cô đã nói tôi có chết cũng không quên dù chỉ một chữ.


Tôi nuôi con trai lớn như vậy, không phải để nó ăn cây táo rào cây sung, nhận kẻ gian làm cha! Các người muốn cháu trai đúng không? Được, nhà chúng tôi không có đứa cháu nào họ Yamada hết, sau này nó có sống hay chết nhà tôi cũng mặc kệ.


Các người muốn cháu trai thì cứ dẫn đi đi, chỉ cần đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà tôi nửa bước nữa, nếu không, nếu không tôi sẽ đập chết các người!”


Trương Thị cầm ly ở trên bàn ném về phía bọn họ, có người trẻ tuổi kia che chắn dĩ nhiên sẽ không bị đập vào người, ly rơi ở bên chân Yamada Kotaro, vỡ thành mảnh vụn.


Yamada Kotaro cúi đầu nhìn, nhếch miệng âm trầm nói: “Thật là ngu xuẩn, cả nhà này đều ngu xuẩn, khó trách Trương Vu Hà làm sao cũng không nâng dậy nổi.
Có huyết thống tệ hại đến thế, nó có thể có được bao nhiêu tiền đồ cơ chứ! Chuyện năm đó rõ ràng là do chính các người ngu xuẩn.


Trương Vu Hà vì con gái tôi mà cam tâm tình nguyện ruồng bỏ cha mẹ mình, đây là lựa chọn của chính nó.


Các người là cha mẹ của nó nhưng ngay cả con trai cũng không giữ được, không tự tìm vấn đề ở bản thân mà lại đi nhục mạ con gái tôi, trên đời này nào có loại người mặt dày vô sỉ đến thế, thật là…”


“Đủ rồi!” Trương Vu Hà đột nhiên đi vào từ ngoài cửa, biểu tình trên mặt như người đã chết, tái nhợt vô cùng dọa người.
___________________
Lời của editor: Nghiêm túc ngẫm lại thì truyện này phải hơn ba mươi nhân vật…..