Nhà Có Chính Thê

Chương 230: Mở miệng cầu xin

Trương Vu Hà nói với Trương Thị xong thì đứng lên đi tìm Quách Dực.


Quách Dực đang đứng ở bên cạnh Trương Thanh. Lão Lưu quen biết với Trương Quốc Phú cả đời. Hai ngày trước con trai Lão Lưu vào nội thành kéo hàng, nhân tiện đưa hai ông bà già tới nhà con gái ở hai ngày, hôm nay trở lại, khắp thôn đều là lời đồn đại liên quan tới nhà Trương Quốc Phú, lão Lưu còn nhìn thấy xe cảnh sát ở đầu thôn nên vội vàng chạy tới nhà lão mật báo tin tức.


Lão Lưu nghe Trương Thanh kể lại, trong lòng thổn thức không dứt. Lão Lưu quay đầu nhìn vào trong phòng rồi nhỏ giọng nói với Trương Thanh: "Tôi nói với cháu cái này, từ khi nhà Vu Hà trở về, mỗi ngày ba mẹ cháu đều sống rất yên bình. Đầu năm ngoái, tôi nghe vợ Lưu què nói, nói Tĩnh Tĩnh nhà cháu mờ ám với một người đàn ông khác, hơn nữa chuyện này lại do chính miệng người trong nhà cháu nói ra. Chuyện này cháu phải chú ý một chút, Tĩnh Tĩnh là đứa trẻ ngoan, bị hiểu lầm như vậy, sau này cưới vợ cũng phiền lắm."


Trương Thanh nhấp mím môi rồi nói: "Bọn họ thích nói thế nào thì cứ nói thế đó đi, chúng ta cũng không thể cản được người khác nhiều chuyện. Đời này cháu thiếu nợ A Tĩnh quá nhiều rồi. Khi còn bé A Tĩnh đi theo cháu chịu khổ, gặp lời ong tiếng ve không ít hơn bây giờ là bao, hôm nay cháu cũng nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần là nó thích, đối phương cũng là toàn tâm toàn ý đối tốt với nó thì bất kể đối phương là ai, cháu cũng đều ủng hộ."


Lão Lưu nghe Trương Thanh nói như vậy thì nhìn y chằm chằm, há miệng vô cùng kinh ngạc.


Sở dĩ vừa rồi lão Lưu nói những lời này thật ra thì cũng có lòng dò xét. Chuyện Quách Tĩnh Tĩnh ở bên một người đàn ông, sau khi suy nghĩ kĩ một phen lão Lưu cũng cảm thấy rất có thể, dẫu sao lão ta cũng đã gặp người đàn ông đó không ít lần, không nói không phát hiện, nói ra mới nghĩ kĩ, là có hơi không hợp với lẽ thường.


Có điều Trương Thanh trả lời như vậy cũng coi là gián tiếp thừa nhận chuyện này. Con trai y thật sự đang yêu một người đàn ông, hơn nữa y thân làm cha không phản đối, ngược lại còn rất ủng hộ. Lão Lưu muốn nói đôi câu, nhưng Trương Thanh đáp lời khiến lão ta không thể nói được gì nữa.


Trước kia trẻ con ở trong thôn mắng Quách Tĩnh Tĩnh không cha không mẹ, chỉ có một người cha nuôi bạch kiểm bị điên. Sau này không ai nói thế nữa là bởi vì Quách Tĩnh Tĩnh trưởng thành rồi, bệnh tình của Trương Thanh cũng khá hơn, Trương Thị lại cực ghét chuyện này, dần dần thời gian lâu dài cũng không có ai nói nữa, nhưng sự thật chính là sự thật, tổn thương năm đó không ai có thể thay đổi.


Lão Lưu thở dài, không nói gì mà chỉ đưa tay vỗ một cái lên vai Trương Thanh.
Quách Dực khoanh tay đứng ở một bên, môi mím chặt lại, hai cánh tay khoanh lại, đầu ngón tay siết chặt, tạo thành những vết nhăn trên quần áo.


Vào lúc này Trương Vu Hà đi tới, ông ta nhìn thấy ánh mắt của Quách Dực âm trầm đến dọa người. Trương Vu Hà ngẩn người, cũng tò mò về thân phận của người đàn ông này. Người bình thường làm sao có thể có ánh mắt đáng sợ như thế, ánh mắt mang vẻ đẫm máu tanh nồng, bị đè nén rất sâu hết lần này tới lần khác, tựa hồ là không muốn bị người nào phát hiện.


Thời điểm Trương Vu Hà nhìn về phía Trương Thanh, vẻ mặt sáng tỏ.


Lão Lưu thấy Trương Vu Hà tới, sắc mặt cũng không tốt lắm. Đêm ba mươi cãi nhau với Trương Thị, lão Lưu ở cách vách nghe rõ ràng từng chữ một. Lão Lưu rất bất mãn với Trương Vu Hà. Dù như thế nào đi nữa thì đối với người tầm tuổi lão ta, chuyện con trai cãi nhau với mẹ, chắc chắn đều là lỗi của con trai.


Lão Lưu thể hiện thái độ Trương Vu Hà cũng biết được lí do. Bây giờ ông ta coi như đã mất thể diện từ trong ra ngoài rồi. Trương Vu Hà cúi đầu, hạ thấp tư thái, khẩn thiết nói: "Bác Lưu, chuyện vừa rồi cám ơn bác ạ."
Khóe miệng lão Lưu hạ xuống, đáp: "Tôi giúp lão Trương."


Ý này chính là chẳng liên quan đến cậu lắm đâu.
Trương Vu Hà chua xót trong lòng. Ông ta âm thầm hít một hơi rồi quay đầu nhìn về phía Quách Dực: "Có thể xin ngài giúp tôi một chuyện được không?"


Quách Dực không lên tiếng. Lão Lưu muốn đi, Trương Thanh liền đi theo tiễn lão ta. Quách Dực nhìn Trương Thanh dẫn người đi thẳng vào cửa sau, đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng y nữa mới xoay người lại hỏi Trương Vu Hà một câu: "Giúp gì?"


Trương Vu Hà chắc cũng khó mà mở miệng, mấp máy nửa ngày mới nói được một câu: "Ngài có thể giúp tôi nói với Tĩnh Tĩnh một chút không. Lúc Kỳ Kỳ lên tòa, có thể để cho cậu ấy đứng ra nói giúp Kỳ Kỳ không? Tôi biết, lúc Kỳ Kỳ bị Đường Đại Nghiệp bắt, Tĩnh Tĩnh cũng ở đây mà? Tôi cũng không cầu xin cái gì khác, chỉ hy vọng cậu ấy có thể nói những gì mình nghe được, thấy được thôi."


Quách Dực nhìn ông ta, cười nói: "Anh không cảm thấy yêu cầu này của anh thật quá đáng sao? Lấy oán báo ân đó là tiêu chuẩn của thánh nhân, Tĩnh Tĩnh dựa vào cái gì mà phải giúp Trương Kỳ? Mà Trương Kỳ thì sao? Những gì cậu ta đã làm với Tĩnh Tĩnh, tôi cũng sẽ không vì cậu ta nhỏ tuổi mà bỏ qua đâu."


" Nhưng... Trương Kỳ còn chưa tới hai mươi nữa, cố ý tổn thương và cố ý giết người là hai tội danh hoàn toàn khác nhau. Tôi biết, Trương Kỳ nên chịu trách nhiệm cho những việc mình làm, nhưng không nên gánh chịu xử phạt. Cứ áp đặt lên người nó chẳng phải...quá mức tàn nhẫn sao?"


"Tàn nhẫn?" Quách Dực híp mắt, cười lạnh một tiếng, "Suy nghĩ của mấy người các anh quả thực vừa ích kỷ lại đáng xấu hổ. Nếu như bây giờ người bị cường bạo, nằm ở bệnh viện là con trai anh, chắc hẳn anh muốn giết chết thủ phạm lắm nhỉ? Có lẽ anh nói đúng, chuyện này cũng không hoàn toàn là do Trương Kỳ xúi giục, nhưng cuối cùng là bởi vì cậu ta mà ra. Nếu cậu ta không gọi những người đó tới thì người tên A Kim đó sẽ bị như bây giờ sao?"


"Tôi biết, tôi sẽ để Kỳ Kỳ chịu trách nhiệm, cũng sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé kia nữa. Tôi chấp nhận tất cả phán quyết của toàn án, tôi không muốn Tĩnh Tĩnh nói láo, tôi chỉ hi vọng cậu ấy nói ra những gì mình nghe thấy thôi." Trương Vu Hà đỏ mặt tía tai nhưng không phải do giận, mà là bởi vì xấu hổ. Nói ra những lời này bản thân ông ta cũng thấy xẩu hổ không thể chịu nổi, nhưng ông ta không thể không nói, bởi vì ông ta là cha của Trương Kỳ.


"Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được, anh tìm người khác đi."


Quách Dực lười nói nhiều với ông ta. Trông ông ta như vậy cũng biết trong lòng ông ta đã hiểu, bản thân khiến người khác khó chịu, nhưng vì Trương Kỳ ông ta vẫn cố gắng tranh thủ từng chút một. Người như vậy vừa đáng hận lại vừa đáng thương, bạn có thể nói gì với ông ta nữa đây?


"Quách tiên sinh!" Trương Vu Hà ngăn Quách Dực lại, đỡ hai cánh tay ông muốn quỳ xuống, "Quách tiên sinh, van cầu ngài." "Anh không nên quỳ trước mặt tôi, nếu như anh tình cha như núi thì tự tìm cách khác đi."


"Tôi biết, nếu như ngài không đồng ý thì ngài tuyệt đối sẽ không để Tĩnh Tĩnh đứng ra trước tòa án, cho nên tôi mới cầu xin ngài." Trương Vu Hà quỳ xuống trước mặt Quách Dực, cúi đầu, vừa lắc đầu vừa khàn giọng mà nói.


Ông ta mặc dù còn chưa biết lai lịch của Quách Dực nhưng ông ta rất chắc chắn, nếu như Quách Dực không muốn để cho Quách Tĩnh Tĩnh ra tòa, trên tòa án tuyệt đối sẽ không xuất hiện bóng dáng cậu. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể quỳ xuống khẩn cầu.


Quách Dực rất không hài lòng với hành động của ông ta. Đời này ông ghét nhất là bị người khác cưỡng ép đe dọa, vô luận là mềm hay cứng cũng đều không thích!
"Nếu như anh muốn quỳ thì cứ quỳ đi."


Quách Dực hất tay của ông ta ra, xoay người vào cửa sau. Trương Vu Hà thấy ông đoạn tuyệt, lòng như tro tàn, chỉ để lại sự tra tấn của hối hận muộn màng.


Quách Dực vào cửa, vừa vặn gặp Trương Thanh đang đi ra ngoài. Trương Thanh nhìn thấy Quách Dực đi vào nhưng lại không thấy bóng Trương Vu Hà đâu nên nghiêng đầu nhìn quanh ở bên ngoài: "Anh ta đâu? Có phải anh ta tìm anh có chuyện hay không? Hai người đã nói gì thế?"


"Không nói gì cả, anh ta đơn giản chỉ muốn anh giúp Trương Kỳ thôi, nhưng anh không đáp ứng." Quách Dực ngăn y lại không để cho y đi ra ngoài. Ông dắt y về, vừa đi vừa nói sang chuyện khác."Ba mẹ em đâu? Có ổn không?"