Nhà Có Chính Thê

Chương 217: Báo cho Trương Thị biết

Quách Tĩnh Tĩnh không quá quen thuộc với Trương Vu Kiều. Nghe nói lúc Trương Vu Kiều còn trẻ, bởi vì Trương Thị không giúp nàng nuôi con mà cũng từng rất căng thẳng với bà, sau đó Trương Thị nhận nuôi Trương Thanh, đêm ba mươi lúc cãi nhau to trên bàn ăn, Trương Vu Kiều đã nói ra chuyện này, lúc ấy nói lời không dễ nghe lắm, nói Trương Thị nuôi con giúp nhà người khác còn cháu mình thì lại chẳng cần.


Có lẽ mọi người lúc còn trẻ cũng mắc phải một ít sai lầm, giữa mẹ con có cãi nhau to đến thế nào đi nữa thì cũng là mẹ con, nói thật ra thì tính tình của Trương Vu Kiều quá mức ngay thẳng, trong lòng nghĩ cái gì là nói luôn ra khỏi miệng. Trương Thanh đã từng nói, Trương Thị sinh ba người con trai, một đứa con gái, nếu nói ai hiếu thuận nhất thì phải nói tới Trương Vu Kiều.


Quách Tĩnh Tĩnh không biết mình có nên mở miệng gọi bác hay không, dẫu sao gần đây khoảng thời gian này nhà bọn họ cũng làm loạn với Trương Vu Hà, không vui vẻ gì cho cam.


Trương Thanh cùng Quách Dực cũng xuống xe theo, Trương Thanh theo thói quen nâng Quách Dực, chỉ sợ ông ngã xuống. Trương Vu Kiều xách giỏ đi tới bên này, chứng tỏ đã thấy đám người Quách Tĩnh Tĩnh, rồi sau đó lại thấy được hai người Trương Thanh, Trương Vu Kiều ngẩn ra, thầm chửi mình có phải nghĩ nhiều quá rồi không, sao lại cảm thấy hai người ở phía sau cũng là một đôi chứ?


Không thể không nói, trực giác của đàn bà có lúc chính xác đến đáng sợ.
Trương Thanh hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Trương Vu Kiều, vào lúc này Trương Vu Kiều đứng cách bọn họ cũng chỉ có hai bước, Trương Thanh vẫn mở miệng kêu một tiếng: "Chị ba."


Trương Vu Kiều chợt nhớ tới hai ngày trước lúc tâm sự với mẹ, Trương Thị đã nói với nàng một câu.
—— Thật ra thì người vẫn luôn cố tình đẩy A Thanh ra ngoài là mấy anh em con, A Thanh ấy, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các con cả.


Nhưng vậy thì sao chứ? Cũng đã đến mức này rồi mà y thấy nàng vẫn không do dự mà gọi một tiếng "chị ba".
Quách Tĩnh Tĩnh thấy Trương Thanh lên tiếng rồi, cậu tất nhiên cũng sẽ gọi theo: "Bác ạ."


Trương Vu Kiều cười khan một tiếng, nói: "A... Thanh, Tĩnh Tĩnh, nghe nói các em đi Thượng Hải, sau đó lại đi Bắc Kinh à? A Thanh em tìm được người thân rồi sao?"


Trương Thanh có chút kinh ngạc, Trương Vu Kiều lại sẽ chủ động quan tâm y sao? Vốn dĩ y chỉ nghĩ, chỉ cần không bị khó chịu ra mặt, châm chọc thôi đã coi như tốt lắm rồi.
"À... Tìm được rồi, tìm được rồi, cảm ơn chị ba."


Trương Vu Kiều thu hết sự kinh ngạc của Trương Thanh vào mắt, trong lòng thổn thức khó hiểu. Nàng gật đầu một cái rồi lẩm bẩm: "Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi... À, mau vào đi thôi, bên ngoài trời lạnh lắm."


"Vâng." Trương Thanh gật đầu. Y cùng Quách Dực đi đầu tiên, Quách Tĩnh Tĩnh ở chính giữa, cuối cùng là Dương Tuyền giúp xách đồ.
Mới vừa vào đến cửa sân, Trương Vu Kiều đã lên tiếng: "Mẹ ơi? Mẹ! A Thanh trở lại rồi."


Tiếp đó là một loạt tiếng bước chân từ trong phòng ra, Trương Thị đi tới cửa, đỡ khung cửa mà đứng, ánh mắt thiết tha nhìn xung quanh.
Trong lòng Trương Thanh như nóng lên, khóe mắt cũng trở nên ướt át, buông Quách Dực ra đi nhanh tới chỗ Trương Thị: "Mẹ, con trở lại rồi."


Trương Thị nghẹn ngào gật đầu: "Trở lại là tốt rồi. Về rồi sao lại không gọi điện thoại cho mẹ biết? Để mẹ tới đầu thôn đón con."


Trương Thanh nuốt ngược nước mắt lại vào trong, cười nói: "Vì sợ mẹ đi đón nên mới cố ý không gọi cho mẹ đấy. Trời lạnh như thế, đầu thôn gió lớn mà sức khỏe mẹ lại không được tốt."
"Làm sao mà không tốt? Mẹ khỏe lắm đây này. Cháu mẹ đâu rồi?"


Trương Thị kéo tay Trương Thanh nhìn về phía sau, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng bước về trước một bước, hô: "Bà nội."
"Ai!" Trương Thị lại đưa tay ra nhéo nhéo cánh tay của Quách Tĩnh Tĩnh, bất mãn nói: "Con lại gầy đi rồi."


Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh nào có gầy đi, rõ ràng còn mập hơn ấy, huống chi mặc quần áo dày như thế, nhéo dăm ba cái sao biết mập gầy thế nào chứ, chỉ là người già đều có thói quen như vậy, con cháu trở về từ bên ngoài, ở trong mắt họ ít nhất phải gầy đi một vòng.


Trương Thị kéo con trai rồi lại nắm cháu trai, vào lúc này mới có thời gian rảnh rỗi chú ý tới người khác. Trương Thị chưa từng gặp Quách Dực, còn Dương Tuyền thì đã gặp rồi, có điều cũng không quen thuộc lắm. Bà mở to mắt nhìn Trương Thanh mà hỏi: "Đây là...?"


"Mẹ, mẹ đừng đứng ở cửa hỏi chuyện chứ, người một nhà đứng ở cửa để người ta nhìn vào cười nhạo à? Hơn nữa còn có khách đó, có lời gì thì vào nhà nói sau đi ha."


Trương Vu Kiều cẩn thận, mắt thấy chung quanh có không ít hàng xóm láng giềng tới chỗ nhà bọn họ nhìn ngóng liền nhắc nhở Trương Thị một câu. Trương Thị lúc này mới nhớ tới, tranh thủ thời gian đưa mọi người vào trong phòng.


Trương Vu Kiều rót trà, lá trà là do Trương Vu Hà mang về, mang cho Trương Quốc Phú uống, nghe nói cũng phải mấy trăm một cân. Lá trà sau khi ngâm ra nước có màu xanh biếc. Lúc Trương Vu Kiều bưng trà tới trước mặt Quách Dực còn hơi câu nệ một chút, nàng vẫn luôn cảm thấy trà này không thích hợp với ông cho lắm.


"Cám ơn." Quách Dực lại gật đầu nói cảm ơn, Trương Vu Kiều cũng trở nên không linh hoạt, liên tục đáp một câu không cần cám ơn rồi lui về ngồi xuống bên cạnh Trương Thị.


Có điều nàng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía Quách Dực. Người này nhìn thật sự rất có phong thái, mấu chốt là nàng luôn cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ông ở đâu đó rồi nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi.


Trương Thanh nhìn chung quanh một chút, không thấy Trương Quốc Phú đâu liền hỏi Trương Thị: "Mẹ, ba con đâu rồi?"


"À, " Trương Thị thu lại ánh mắt đặt trên người Quách Dực, "Ba con đang ở ruộng, chị con vừa mới đưa cơm trưa cho ba con đó. Năm ngoái tuyết rơi lớn quá, hai ngày trước chị con ra ruộng, nhìn thấy rau tra có hơi thối rồi, mẹ bảo ba con cắt hết rau về, đến lúc đó phơi khô ướp một chút là thành món con thích ăn rồi."


(*) Rau tra: 榨菜, là một loại rau ngâm


Rau tra rất giống với rau diếp, có điều lá cây rau tra không thể ăn được còn lá rau diếp lại có thể, hơn nữa lột ra bên trong rau tra là màu trắng, còn bên trong rau diếp lại là xanh lá, vị của rau diếp cũng tinh tế hơn rau tra. Bên cạnh đó, hai loại rau này cũng có một điểm tương đồng, đó là khi trời mưa nhiều, trời lạnh thì rất dễ bị thối, hơn nữa còn là thối từ trong ra ngoài, bởi vì lá cây nhiều, phiến lá to nên cũng không dễ dàng phát hiện ra.


Cũng chỉ có mắt của Trương Vu Kiều tốt, hai ngày trước đi tới ruộng nên nhìn thấy, nếu không thì chưa tới một tháng cũng không còn rau tra để mà ăn nữa.


Trương Thanh thích ăn kiểu: sau khi phơi khô thì dùng nước tương cùng muối ăn ướp tí qua rau tra, ăn vào trong miệng vang lộp rộp, ăn kèm cháo trắng thì còn có thể ăn nhiều thêm một bát so với bình thường, cho nên hàng năm Trương Thị đều phơi không ít rau tra, đặt ở trong tủ lạnh giữ tươi, cách mỗi một đoạn thời gian, khi bà cảm giác Trương Thanh ăn xong hết rồi thì lại ngâm rồi đưa qua cho y.