Nhà Có Chính Thê

Chương 204: Trương Thanh hoảng loạn

Hạ Phạm Hành gật đầu: "Tất nhiên, bên kia tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, ở nông thôn đối với Tĩnh Tĩnh mà nói hoàn cảnh quen thuộc sẽ khiến em ấy thả lỏng hơn."
Quách Tử Chương gật đầu: "Quả thật."


Thời điểm năm đó xây căn nhà gạch đỏ chính là xây kiểu cửa riêng sân riêng, nhà ở nông thôn phần lớn đều được xây theo lối nhà nối tiếp nhà. Thân phận của Mai Nguyệt tương đối đặc thù, lại là người từ bên ngoài tới cho nên chọn vị trí nằm ở bờ dốc giữa sườn núi, mà người ở trong thôn lại chủ yếu tập trung ở trên sườn núi hoặc ở dưới sườn núi. Vị trí địa lý như vậy đối với Quách Tĩnh Tĩnh mà nói quả thật quá thuận lợi.


"A Tĩnh, nếu không thì gọi điện cho hiệu trưởng trường con đi, con chắc chắn không thể đi được, đừng nói là Phạm Hành, ngay cả ba cũng không yên tâm." Trương Thanh suy nghĩ hồi lâu vẫn cảm thấy như vậy tương đối ổn.


Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết đây đúng là biện pháp duy nhất, nhưng cậu phát hiện bản thân hình như rất thích làm thầy giáo, cậu thích cái nghề này, có điều cậu chỉ là giáo viên dạy thay chứ không phải giáo viên biên chế, nếu cậu thật sự nói với Chu Vân những lời này thì không phải là xin nghỉ mà là từ chức.


Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng lại nhìn xuống cái bụng tròn vo của mình, Quách Tĩnh Tĩnh biết chuyện này không còn cách nào khác nữa, chỉ đành gật đầu nói: "Được rồi, ngày mai con gọi điện cho hiệu trưởng." Xem full trên wordpress/facebook James Neverland.


" Ừ, ngày mai gọi đi, bây giờ cũng muộn rồi, " Trương Thanh bóp bóp tay của Quách Tĩnh Tĩnh, "Con cũng đi ngủ sớm một chút đi, chờ đứa nhỏ được sinh ra rồi, nếu như con vẫn thích làm thầy giáo thì cũng không phải không thể."
"Vâng, "


Chuyện này đã thương lượng xong rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đều trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Xem full trên wordpress/facebook James Neverland
"Nói chuyện như thế nào rồi?"
Trương Thanh vừa mới vào phòng, Quách Dực ngồi dựa ở đầu giường, thả sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn y.


Trương Thanh thở dài: "Xem ra A Tĩnh thật rất thích cái nghề này."


Y vừa nói vừa bò lên giường, vén chăn lên ngồi xuống ở bên người Quách Dực. Phương bắc thật tốt, mở lò sưởi rồi, mặc đồ lót khắp phòng chạy cũng không cảm thấy lạnh, mặc dù ra cửa vẫn hơi có cảm giác "chịu tội", nhưng đối với một trạch nam thâm niên như Trương Thanh mà nói thì hoàn toàn không có áp lực.


Quách Dực đưa tay kéo y tới khiến Trương Thanh không khỏi khẩn trương. Sau khi hai người gặp lại vẫn bận chuyện chữa bệnh cho Quách Dực, cũng chưa từng có hành động quá mức thân thiết nào, cuộc sống của hai người càng giống như một đôi vợ chồng già, Quách Dực có thể cảm giác được Trương Thanh đang khẩn trương, thậm chí còn giống như rất sợ hãi.


Ánh mắt của Quách Dực trầm xuống nhưng lại không biểu lộ ra, chỉ thấp thấp giọng cười nói: "Hoảng cái gì, bây giờ anh có thể làm gì em chứ."
Trương Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng không căng chặt như vậy nữa. Y quay đầu nhìn Quách Dực, cố làm bộ đắc ý hừ một tiếng: " Cũng đúng."


Y mới vừa nói xong, Quách Dực chợt ngậm lấy môi của y, dùng sức ʍút̼ mát.


Quách Dực đã bước vào tuổi trung niên, tính tình càng thêm phần trầm ổn, nhưng nụ hôn này của ông vẫn giống như thời còn trẻ, bá đạo muốn đòi mạng, đầu lưỡi mang khí thế tấn công, quậy đến nỗi Trương Thanh cảm thấy trong cổ họng là một mảnh tê dại.


"Đừng, Quách Dực, anh đừng..." Trương Thanh muốn chạy trốn, đẩy Quách Dực ra, sắc mặt trắng bệch.


Quách Dực không để cho y chạy thoát, Trương Thanh giãy giụa càng rõ ràng hơn. Quách Dực không thả, mở mắt nhìn phản ứng của Trương Thanh. Sắc mặt của Trương Thanh càng ngày càng khó nhìn, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra như suối. Không phải là y không muốn mà là cơ thể kháng cự theo bản năng, hai tay bị kiềm chế không nhúc nhích được, y không còn cách nào cả, chỉ có thể giống như hồi mới gặp nhau, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy.


Quách Dực nhìn sắc mặt Trương Thanh chuyển từ xanh, trắng, đỏ rồi đến tím chợt phát hiện có điều không đúng. Quách Dực lập tức lui ra, buông Trương Thanh, Trương Thanh lại không có chút phản ứng nào, Quách Dực bị dọa sợ vội vàng vỗ vỗ mặt y.
"A Thanh? A Thanh buông lỏng, mau hô hấp đi, nhanh lên, hô hấp đi em."


Cứ vỗ như vậy chừng mấy lần, Quách Dực bắt đầu có chút không nỡ, nhưng thấy vỗ mãi mà không có hiệu quả nên cũng dùng thêm chút lực. Trương Thanh cuối cùng cũng tỉnh, bắt đầu thở hổn hển không ngừng. Quách Dực nhìn sắc mặt y thật sự rất không tốt, rất khó để tưởng tượng, nếu như vừa rồi ông không phát hiện kịp thì Trương Thanh có phải sẽ cứ như vậy nghẹt thở mà chết hay không.