Ngày hôm qua bác sĩ có sang đây để xem Quách Dực, tuyên bố có thể kết thúc chữa trị mà chuyên tâm nghỉ ngơi rồi. Ông Lục trước đó đã tới cũng rời đi vào mùng ba, lúc sắp đi còn đưa tới không ít dược liệu bổ dưỡng quý giá. Ông Lục dặn dò Quách Dực mấy câu để cho Quách Dực an tâm nghỉ ngơi, không cần phải gấp gáp làm gì.
Trương Thanh vừa nghe nói Quách Dực không lâu nữa là có thể ăn uống nên gần đây bắt đầu bận bịu học nấu ăn, nấu một nồi canh lớn, có điều chỉ khổ Quách Tử Chương cùng Quách Tĩnh Tĩnh phải trở thành chuột bạch.
Một tuần gần đây bụng của Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng to lên không ít. Quách Tĩnh Tĩnh thật tức giận, cũng không quá nguyện ý giúp y nếm thử mùi vị, nhưng mà đầu lưỡi của Quách Tử Chương không có tác dụng mấy. Dù sao thì anh cũng không phải người thành thạo, nhiều lắm chỉ biết có ăn được hay không thôi, cho nên Quách Tĩnh Tĩnh gần đây rất khổ não, cân nặng của cậu đang tăng lên vù vù rồi.
Mỗi ngày Quách Tĩnh Tĩnh ăn xong cơm tối vẫn sẽ ra cửa đi tản bộ một chút, chuyện này Trầm Hà cũng đã nói qua với cậu rồi. Cậu cần phải vận động vừa phải, rèn luyện thể lực, đối với việc sinh con sau này hay là hồi phục sau sinh cũng đều tốt.
Cho nên mỗi ngày ăn xong cơm tối, Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ đi tản bộ một hai giờ. Bây giờ cậu là một người đặc biệt, có lúc có Trương Thanh đi cùng, có lúc lại là Quách Tử Chương, cùng nhau tản bộ tán gẫu tốt vô cùng.
Gần đây bởi vì cân nặng tăng lên mà Quách Tĩnh Tĩnh quyết định, buổi sáng cũng theo Quách Tử Chương cùng ra cửa, Quách Tử Chương chạy thì cậu đi.
Mùng sáu đầu năm, mưa cả đêm cuối cùng cũng ngừng lại. Thượng Hải dường như lúc nào cũng có mưa, mặc dù thôn Mã Tỉnh cũng mưa nhiều, nhưng cậu cảm thấy hai nơi không giống nhau. Quách Tĩnh Tĩnh có triệu chứng cảm mạo nhỏ, điều này có thể khiến Trương Thanh khẩn trương lên.
Vào buổi sáng, Trương Thanh cầm cái mũ, khẩu trang và khăn quàng đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh đang muốn ra cửa.
"A Tĩnh, A Tĩnh, con mặc những thứ này vào đi rồi hãy ra khỏi nhà."
Trương Thanh vừa nói vừa mặc lên cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh giãy giụa nói: "Ba, con đi tản bộ, mặc nhiều như vậy một hồi nữa nhất định sẽ nóng lắm."
"Nóng thì cởi, bây giờ phải che lại, buổi sáng trời lạnh lắm." Trương Thanh không cho Quách Tĩnh Tĩnh từ chối, giúp cậu mặc đồ vào. Nhìn Quách Tĩnh Tĩnh toàn thân bị bọc lấy chỉ còn lộ đúng đôi mắt, Trương Thanh lúc này mới hài lòng gật đầu một cái."Đi đi, con cẩn thận một chút."
Quách Tĩnh Tĩnh không còn cách nào khác, chỉ có thể giống như một cái xác ướp đi theo Quách Tử Chương ra cửa.
Lúc hừng đông không khí quả thật rất lạnh, nhưng lại rất rõ ràng, nhất là khi trời vừa mới tạnh mưa, trong không khí mang theo mùi vị ẩm ướt, mát lòng mát dạ. Quách Tĩnh Tĩnh kéo khẩu trang xuống, lúc lộ mũi ra cậu cảm giác như sắp bị đông cứng luôn rồi, phải cần chút thời gian mới thích ứng được với nhiệt độ này. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời còn chưa có sáng hẳn, nhưng hẳn sẽ không xuất hiện mặt trời đâu, bởi vì trận mưa này còn chưa đi qua nữa.
Không biết kinh thành bên kia có phải cũng đang mưa hay không?
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ, bước chân cậu ngừng lại, ngước đầu hơi có chút xuất thần.
Quách Tử Chương chạy được hai trăm mét, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Quách Tĩnh Tĩnh đang ngẩn người. Chân Quách Tử Chương ngừng một lát rồi ngay sau đó lại chạy trở lại.
"Tĩnh Tĩnh, em đang nhớ Phạm Hành sao?" Tính lại thì bọn họ cũng đã tách ra hơn mười ngày rồi, nói không nhớ là nghĩ không thể nào đâu?
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Quách Tử Chương, khoảng thời gian này cậu vẫn luôn không dám nói chuyện này ở nhà cũng là sợ Trương Thanh lo lắng. Thật ra thì người mộtnhà ở cùng nhau, ban ngày thì còn ổn, cũng không cảm thấy làm sao, nhưng vừa đến buổi tối, một thân một mình nằm ở trên giường, cậu cảm giác như tất cả giác quan đều bị phóng đại, tất cả những nỗi lo lắng giấu ở dưới đáy lòng cũng bị phóng đại theo. Mỗi khi loại thời điểm này, Quách Tĩnh Tĩnh liền sẽ cảm thấy cô độc, vô cùng cô độc.
Quách Tĩnh Tĩnh hồi tưởng lại cảm giác này, không nhịn được mà hơi nhăn mày lại.
"Em cảm giác như em yêu anh ấy còn hơn cả trong tưởng tượng nữa. Anh Chương, em không thể không có Hạ Phạm Hành được."
Quách Tử Chương ngẩn ra, trong lúc nhất thời không thể nói thành lời.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cậu không hiểu Quách Tử Chương tại sao lại không nói lời nào.
Quách Tử Chương nhanh chóng nháy nháy mắt lấy lại tinh thần rồi đành cười một tiếng.
"Tĩnh Tĩnh, em thật là... Nếu như lời này để cho tên Hạ Phạm Hành kia nghe thấy còn không biết cậu ta sẽ đắc ý thành cái dạng gì đâu, thật là quá hời cho cậu ta mà."
Xem bản full tại wordpress James Neverland. Không đọc tại mấy trang ăn cắp.
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, vào lúc này mặt mới bắt đầu ửng đỏ. Cậu giờ mới chú ý tới, bản thân lại ở ngay trước mặt Quách Tử Chương nói ra lời bày tỏ với Hạ Phạm Hành.
Quách Tử Chương nhìn cậu, ý cười trong mắt vừa thiện ý vừa ôn hòa.