"Ba, năm mới vui vẻ." Quách Tử Chương đã gọi Quách Lương là ba hơn hai mươi năm rồi, nhưng dù có là người ngoài cũng sẽ thấy được sự khác biệt khi anh gọi Quách Lương và khi anh gọi Trương Thanh. Quách Tử Chương đối với Quách Lương là cung kính lại cẩn trọng, đối với Trương Thanh thì là nhu hòa lại cưng chiều."Tử Chương..." Giọng của Quách Lương khàn khàn đến lợi hại. Ông đã một đêm không ngủ rồi, đã thế còn khóc qua nữa, giọng không khàn mới lạ.
"Ba, ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" Bước chân của Quách Tử Chương chậm lại. Từ trước cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghe thấy giọng Quách Lương như thế. Trong ấn tượng của anh, Quách Lương luôn trầm ổn mà lý trí, ông là gia trưởng của Quách gia, cái này không liên quan đến năng lực, bởi vì người giống như Quách Lương cả đời này sẽ không làm ra chuyện quá khác người. Quách gia cần một người dẫn đầu như vậy, có lẽ đây cũng là lí do mà bao nhiêu năm nay Quách gia vẫn không thể bị phá vỡ.
Quách Tử Chương không biết có phải mình gặp ảo giác hay không mà thanh âm của Quách Lương rất ủ ũ, uể oải.
"Tử Chương, chú con thế nào rồi?"
Quách Tử Chương mím môi. Quách Tử Hoa đã nói qua với anh rồi, cô đã nói cho ông biết chuyện Quách Dực đang tiếp nhận trị liệu, còn đâu không nói gì khác nữa. Quách Tử Chương tin tưởng Quách Tử Hoa, nhưng anh đoán Quách Lương đã đoán được cái gì đó rồi.
"Khá tốt ạ, bác sĩ nói tình huống vô cùng khả quan." Quách Tử Chương suy nghĩ một chút, chỉ cần Quách Lương không vạch trần ra thì nah cũng không có ý định nói thêm cái gì. Thành thật mà nói, bây giờ cảm giác của anh đối với Quách Lương rất phức tạp.
Anh rất cảm kích công ơn nuôi dưỡng bao năm nay của Quách Lương, nhưng mặt khác, anh cũng không thể chấp nhận nổi những người đã làm tổn thương Trương Thanh. Anh còn chưa xác định được Quách Lương có phải một trong số đó không, cho nên từ năm trước anh cũng không chủ động liên lạc với ông.
Có điều họ vẫn liên lạc đôi ít, Quách Lương đối với anh rất tốt, dẫu sao xét về máu mủ thì ông vẫn là bác cả của anh, nhưng mà Quách Lương đối với anh tốt mơ hồ còn kèm theo cả ưu tư khác nữa, giống như là áy náy, có thể chính là bởi vì xen lẫn áy náy mà quan hệ giữa anh và Quách Lương đã định trước sẽ không có cách nào để thân thiết hơn được.
Gần bên mà không thân thiết, đây chính là quan hệ giữa anh cùng Quách Lương.
Trong đầu Quách Tử Chương suy nghĩ rất nhiều, Quách Lương ở đầu bên kia điện thoại cũng không mở miệng nữa. Quách Tử Chương liền nói: "Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc chú thật tốt."
"Con còn... Còn gọi nó là chú sao?" Quách Lương thốt ra lời này, Quách Tử Chương cũng biết, Quách Lương đã biết chuyện rồi.
"Dạ." Nếu đã biết thì Quách Tử Chương cũng không cần tiếp tục giấu giếm nữa.
"A Dực sống có vui vẻ không?"
"Có ạ."
"Vui vẻ là được rồi, vui vẻ là được rồi... Cậu ấy đâu rồi?" Quách Tử Chương cảm thấy lúc nói "cậu ấy", giọng của Quách Lương có chút không yên, "Cậu ấy những năm này có khỏe không?"
Trong lòng Quách Tử Chương biết Quách Lương chỉ "cậu ấy" là ai, nhưng mà anh không muốn trả lời cho nên lựa chọn yên lặng.
"Ba nghe Tử Hoa nói, tinh thần của cậu ấy có hơi..."
"Ông ấy rất tốt!" Quách Tử Chương đổi tay cầm điện thoại di động, trong mắt mơ hồ mang lửa giận."Ông ấy không có bất kỳ vấn đề nào cả, bây giờ ông ấy sống rất tốt, sau này cũng sẽ càng tốt hơn!"
Hơn hai mươi năm, Quách Tử Chương ở trước mặt Quách Lương cho tới bây giờ cũng chưa từng dám lớn tiếng qua, phần lớn thời gian đều là anh im lặng, nhưng lần này, Quách Lương nghe được trong lời nói của anh có lửa giận.
"Ba...Ba có thể tới xem cậu ấy chút được không? Ba nói là "cậu ấy" ấy?"
Quách Tử Chương lạnh mặt, thanh âm cũng có chút lạnh nhạt nói: "Hy vọng ba đừng làm như vậy."
"Ba sẽ không làm cái gì cả, chỉ là muốn nói chuyện với cậu ấy một chút thôi."
Quách Tử Chương hít sâu một hơi, cố gắng giữ tỉnh táo, anh trầm giọng nói: "Ông ấy hẳn không hi vọng gặp được bất kì người nào của Quách gia."
"Ba biết, ba biết..." Quách Lương lẩm bẩm, "Con yên tâm, ba sẽ không làm tổn thương cậu ấy, ba cũng sẽ không ngăn cản chuyện giữa cậu ấy và Quách Dực nữa. Ba gọi điện thoại cho con chỉ là hy vọng con có thể an bài một chút, chuyện này ba không muốn để cho A Dực biết, ba chỉ muốn gặp mặt cậu ấy thôi, ba muốn... Muốn xin lỗi vì những chuyện mà ba đã làm. Tử Chương, ba đã sống hơn nửa đời người rồi, ba không muốn mang tiếc nuối vào trong quan tài."
Quách Lương cũng nói đến mức này rồi, Quách Tử Chương cũng không đành từ chối. Vô luận như thế nào thì Quách Lương cũng đã dưỡng dục anh, phần ân tình này vẫn còn tồn tại, Quách Lương chưa từng bạc đãi anh, thậm chí vào lúc Kha Uyển Vân làm tổn thương anh Quách Lương cũng sẽ đứng ra ngăn cản giúp.
Quách Tử Chương dừng lại một chút, anh biết Quách Lương còn đang chờ anh đáp lời, cho dù bên đầu kia của điện thoại vẫn an tĩnh như vậy.
"Chuyện này sau khi con hỏi ông ấy rồi mới có thể cho ba câu trả lời được."
" Được, được, ba chờ." Quách Lương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn con, Tử Chương."
Lúc nghe thấy Quách Lương nói cảm ơn với mình, trong lòng Quách Tử Chương vẫn có chút khó chịu. Ít nhất ở trong lòng anh vẫn luôn xem Quách Lương như là một người cha, cha nói cảm ơn với con trai là tâm tình như thế nào?
Cúp điện thoại, Quách Tử Chương xoay người trở về dương phòng gạch đỏ. Lúc vào cửa, trong nháy mắt Quách Tử Chương còn tưởng rằng nhà đang nấu cơm, nhưng mà "khói" không đúng lắm, nó không gay mũi, ẩm ướt lại nóng nóng, hẳn là hơi nước đi?
Quách Tử Chương đổi giầy vào nhà xem xem, Trương Thanh mặc tạp dề đứng ở trong bếp, tay chân luống cuống vội vàng, hơi nóng chính là đi ra từ cái nồi ở trước mặt y.
Quách Tử Chương thần sắc nhu hòa, mấy bước đi tới bên cạnh Trương Thanh hỏi: "Ba, ba đang làm cái gì thế?"
"Đang làm bữa sáng cho mấy con đấy." Trương Thanh trông thật bận rộn. Y mở nắp nồi lên, bên trong là sủi cảo ngày hôm qua chưa ăn hết, từng cái lăn trong nước nóng, hơi nước bốc hết lên mặt người.
"A Chương con tránh xa một chút đi, đừng để hơi nước xông nóng."
Trương Thanh đẩy Quách Tử Chương ra không để cho anh đến gần, bản thân thì cầm nắp nồi thử nhiều lần cũng không đậy được cái nồi sắt lại.
Quách Tử Chương đành thở dài, đến gần Trương Thanh. Anh cao hơn Trương Thanh, đứng ở sau lưng y, đưa tay nhấn máy hút mùi ở trên đỉnh đầu Trương Thanh. Máy vang lên tiếng động, sau đó hơi nóng lập tức bị hút vào, trong chốc lát liền hút hết hơi nóng ở xung quanh.
"Sao ba lại không nghĩ tới nhỉ!"
Trương Thanh đầy ảo não đậy nắp nồi lại, quay đầu nhìn Quách Tử Chương ủy khuất nói: "A Chương, thật xin lỗi, sủi cảo có sẵn mà ba làm cũng không được, ba còn muốn cho con với A Tĩnh ngạc nhiên cơ."
Quách Tử Chương ôn nhu cười với y.
Trương Thanh lập tức hồi đầy máu sống lại: "Nhưng mà ba biết con sẽ không chê ba. A Chương, con đừng nói cho A Tĩnh biết, nếu không A Tĩnh lại không để cho ba vào bếp nữa. Thật ra thì ba có thể làm thức ăn mà, cha con ăn rồi đấy, chỉ là cha con hơi kén ăn..."
"Thật sao?" Quách Tử Chương mặc dù ăn cơm với Quách Dực không nhiều, nhưng trong ấn tượng, chú cũng không phải là một người kén ăn, bây giờ ở đây lại có chuyện mà anh không biết, có lẽ anh có thể hỏi chị Quách Tử Hoa một chút.
Nghĩ đến Quách Tử Hoa, Quách Tử Chương lúc này mới nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi. Quách Tử Chương dựa và bếp, hơi về nghiêng người về sau, nhìn Trương Thanh đang bận rộn rồi nói: "Ba, có chuyện con muốn hỏi ý kiến của ba."
"Chuyện gì thế?" Trương Thanh cầm cái muỗng khuấy đều sủi cảo trong nồi, không để cho chúng bị dính nồi.
"Ba con muốn gặp ba."
Quách Tử Chương vừa nói như vậy, Trương Thanh mới sửng sốt một chút, có điều y rất nhanh đã phản ứng lại Quách Tử Chương đang nói tới ai.
" Ừ... Quách Lương à?"
" Vâng." Quách Tử Chương ngay sau đó lại thêm một câu, "Nếu như ba không muốn gặp thì nói với con, ông ấy nói sẽ không miễn cưỡng ba."
Trương Thanh không lên tiếng, cầm muỗng khuấy đều sủi cảo trong nồi, động tác có chút chậm chạp. Mắt y chăm chăm nhìn vào trong nồi, suy nghĩ nhưng lại có chút lay động.
Trương Thanh chưa nói muốn gặp cũng chưa nói không muốn gặp, chỉ hỏi Quách Tử Chương: "Những năm này ông ấy đối với con có tốt không?"
"Rất tốt." Quách Tử Chương thấp giọng nói, "Mặc dù có hơi khác so với những cặp cha con bình thường, có điều ông ấy vẫn rất quan tâm con."
Trương Thanh lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nhẹ giọng nói một câu: "Vậy thì gặp một chút đi, nhưng mà đừng nói chuyện này cho chú con."
Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh rồi gật đầu một cái: "Ông ấy cũng có ý này."
Trương Thanh mím môi cười một chút, không nói thêm gì nữa. Quách Tử Chương nhìn y một hồi rồi mới đi tới một bên gọi điện cho Quách Lương.
Quách Lương nghe xong chỉ nói một câu: "Đến thì ba gọi điện cho con."
Nói đến là đến, có thể thấy Quách Lương thật sự rất gấp.
*
Quách Lương đang trên đường tới thì Quách Tử Hoa gọi điện cho Quách Tử Chương.
"Tử Chương, ba rất có thể sẽ đi tới Thượng Hải tìm mọi người, em có biết chuyện này không? Ông ấy gọi cho em nói cái gì? Bất kể như thế nào thì trước tiên em cứ ngăn ba lại đi, chị cùng Hoài Minh đang đến sân bay rồi, chờ bọn chị đến rồi nói sau."
"Không cần đâu chị, chị và anh rể không cần phải chạy hai đầu đâu, chuyện này em đã biết rồi, chị đừng lo lắng, không có việc gì đâu."
"Tử Chương, thật xin lỗi, chị..." Quách Tử Hoa đã bảo đảm sẽ không nói ra, nhưng cuối cùng co vẫn nói cho Quách Lương biết.
"Chị, ba muốn gặp ba em một lần, ba em cũng đồng ý gặp mặt ông ấy rồi." Đây là quyết định của đôi bên, Quách Tử Chương không hy vọng Quách Tử Hoa vì chuyện này mà tự trách.
"Anh Thanh đáp ứng gặp mặt rồi?" Quách Tử Hoa rất kinh ngạc. Cô sở dĩ nói chuyện này cho Quách Lương chính là hy vọng Quách Lương sau này đừng tới quấy rầy Trương Thanh, hy vọng ông đừng ngăn cản hai người ở bên nhau nữa. Suy nghĩ của cô giống với Quách Tử Chương, nếu có khả năng thì cô hy vọng những người khác trong Quách gia cũng đừng xuất hiện ở trước mặt Trương Thanh nữa.
" Dạ, đáp ứng rồi."
"... Chị biết rồi, vậy chị đi về trước, qua mấy ngày, qua mấy ngày nữa chị đưa Tiểu Niên đi thăm các em, chú có được không?" Quách Tiểu Niên còn không biết chuyện của Quách Dực, Quách Tử Hoa cũng cũng không tính nói cho Quách Tiểu Niên biết quá nhiều, dẫu sao Quách Tiểu Niên còn nhỏ, mà cảm tình giữa nhóc và Quách Dực tốt vô cùng, cái tuổi này của Quách Tiểu Niên không cần phải gánh vác quá nhiều thứ.
"Có thể, chú bây giờ đã có thể nói chuyện rồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi. Tử Chương, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho chị, còn nữa, phải bảo vệ anh Thanh tốt đấy."
"Em sẽ làm như vậy, chị." Quách Tử Chương vô cùng kiên định.
Cúp điện thoại, Quách Tử Chương vừa quay người đã nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, cầm một chén sủi cảo nóng hổi trong tay, hẳn là chuẩn bị cho anh, không nghĩ tới lại nghe được cuộc điện thoại này.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cậu không giống như Quách Tử Chương, sau khi cậu biết Quách gia là người đã ép Trương Thanh đến điên thì vô cùng bài xích họ. Cậu không có cảm tình khác với Quách gia, lại thấy tận mắt Trương Thanh đã từng phải chịu đựng những thứ thống khổ kia, điều này làm cho cậu càng không thể nào tiếp nhận được.