Lúc gọi điện thoại cho Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh tận lực khắc chế ưu tư, để cho giọng nói không khác lúc bình thường là mấy.
"A Tĩnh, hôm nay là Tiểu Niên đấy. Nhiều năm như thế, Tiểu Niên vẫn luôn là ba cùng con đón với nhau, đây là lần đầu hai ta xa nhau, ba thật sự rất nhớ con. Con thì sao? Gặp bà con chưa? Mấy ngày trước ba gọi điện thoại về, lại là vợ Nhật Bản của Trương Vu Hà nhận máy," nói tới cái này, oán khí của Trương Thanh cũng không nhỏ, "Làm như mình là chủ nhân hỏi ba có chuyện gì. Ba gọi điện cho ba mẹ thì liên quan gì tới cô ta chứ, nghe giọng điệu cô ta nói chuyện ba rất khó chịu, cho nên ba lập tức máy luôn, không để ý tới cô ta nữa!"
"Dạ, ba không để ý tới bà ta là được, bà ta có bệnh." Cũng như Trương Kỳ vậy, bị bệnh giàu sang, cảm thấy ai cũng nên vây quanh mình mà a dua nịnh hót.
"Hì hì, ba cũng thấy vậy. A Tĩnh, nếu như Trương Vu Hà hôm nay trở lại thì con cứ đóng cửa, cùng Phạm Hành hai đứa tự đón Tiểu Niên, không cần phải tới kia thêm náo nhiệt, gã đó không thích chúng ta, chúng ta cũng không thích bọn họ!" Thanh âm Trương Thanh mang theo chút nũng nịu lấy lòng con trai như cũ, có lúc thật sự khiến cho người ta hoài nghi, rốt cuộc hai người bọn họ ai là ba ai.
"Vâng, ba, ba gần đây có ăn nhiều cơm không? Tình huống chú Dực càng ngày càng tốt, ba cũng phải chăm sóc kỹ cho bản thân. Ba vốn rất gầy rồi, nếu gầy đi nữa chắc chỉ còn da bọc xương thôi. Còn nữa, nếu có chỗ nào không thoải mái thì đừng tự mình chịu đựng, ba nói cho anh Chương, để cho anh ấy đưa ba đi kiểm tra một chút, dù sao mọi người cũng ở ngay tại bệnh viện, cũng không cần lo lắng bị trì hoãn thời gian. Bây giờ có chút bệnh nhỏ mà không khám, sau này rất có thể thành bệnh lớn nguy hiểm, đến khi đó..."
"A Tĩnh, sao con lại giống như bác sĩ dài dòng thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?" Trương Thanh phát giác Quách Tĩnh Tĩnh không đúng, Quách Tĩnh Tĩnh lập tức im lặng, không nói nhiều nữa. "Phạm Hành đâu? Hai đứa không cùng nhau đón Tiểu Niên sao?"
"Anh ấy có chút việc, bị Dương Tuyền gọi đi ạ." Trả lời như vậy cũng không coi là nói láo.
"À, bọn nhỏ đi với nhau nhất định là có chuyện gì cần nói, chắc một hồi là trở lại liền. Hai con cũng vậy, như keo như sơn, Dương Tuyền còn độc thân đấy, nhìn thấy chắc chắn sẽ tức cảnh sinh tình đó nha." Trương Thanh vẫn như vậy, không có chuyện gì là lại thích bắt nạt con trai mình.
Quách Tĩnh Tĩnh không tiếp lời y, trực tiếp hỏi: "Ba, anh Chương đâu ba? Con có chuyện muốn nói với anh ấy."
"Con tìm A Chương à? Con chờ một chút, nó đang ở với chú, ba đi gọi nó."
"Vâng ạ"
Trương Thanh từ trên ghế salon bò dậy, mang dép đi tới phòng Quách Dực, đẩy cửa ra, vẫy tay qua khe cửa với Quách Tử Chương đang lau chân tay cho Quách Dực, nhỏ giọng nói: "A Chương, em trai con tìm con này."
" Được."
Quách Tử Chương không biết làm sao trả lời một câu, chùi sạch tay đi ra, nhận lấy điện thoại di động Trương Thanh đưa tới.
"Alo, Tĩnh Tĩnh, sao thế?"
"Anh Chương, em có chuyện hỏi anh, anh đừng để cho ba em nghe lén."
Quách Tử Chương quay đầu nhìn một cái, cả người Trương Thanh cơ hồ dán lên sau lưng anh, vểnh tai nghe lén quang minh chính đại.
Quách Tử Chương thở dài nói: "Ba, ba đi xem chú đi, bình treo kia chắc sắp hết rồi."
"Làm sao có thể, ba mới vừa nhìn xong, tối thiểu còn phải nửa giờ nữa cơ." Trương Thanh bĩu môi, không muốn rời đi, "Ba biết, hai anh em các con có bí mật nhỏ cũng không chịu nói cho ba."
Quách Tử Chương không lên tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh ở bên kia đầu điện thoại tới một câu: "Ba chắc chắn đang giả bộ đáng thương với anh, anh đừng bị ba lừa."
Thật đúng là, cái dáng vẻ đáng thương này của A Thanh giống như là bị bỏ rơi vậy.
Quách Tử Chương cũng không nói chuyện, cứ nhìn Trương Thanh chằm chằm. Trương Thanh bị nhìn tới sợ, hừ một tiếng nói: "Không nghe thì không nghe, có gì đặc biệt cơ chứ."
Nói xong còn thật tức giận đi ra ngoài, vào phòng Quách Dực.
Quách Tử Chương vuốt trán, Quách Tĩnh Tĩnh giống như cái gì cũng nhìn thấy, ở bên tai anh nhắc nhở: "Ba tức giận anh cũng đừng quan tâm, ba sẽ chờ anh dỗ ba đó."
Quách Tĩnh Tĩnh nói không sai, Trương Thanh vào phòng Quách Dực rồi lỗ tai còn sát ở trên cửa nghe lén động tĩnh bên ngoài cơ, còn tưởng rằng chiêu này đối với Quách Tử Chương hữu dụng, dẫu sao Quách Tử Chương cưng chiều y cũng không kém gì Quách Dực, nhưng mà đợi nửa ngày rồi cũng không thấy động tĩnh, Trương Thanh gãi gãi mặt: "Làm sao còn chưa tới thế, không thể nào, chẳng lẽ mới vừa rồi mình diễn không tốt?"
Quách Dực nằm ở trên giường nhìn người đứng ở cửa, trong mắt đều là dung túng cùng cưng chiều.
Quách Tử Chương cầm điện thoại di động đi tới sân thượng, lúc này mới hỏi: "Tĩnh Tĩnh, có chuyện gì em nói đi."
"Anh Chương, anh có thể nói số điện thoại của Dương Tuyền cho em không?"
"Dương Tuyền?" Quách Tử Chương có chút hiếu kỳ, "Tìm Dương Tuyền thì em hỏi Phạm Hành là được."
"Em tìm Dương Tuyền chính là vì tìm Hạ Phạm Hành, " Giọng Quách Tĩnh Tĩnh phát trầm, "Ngày hôm qua Dương Tuyền gọi điện thoại tới, có chuyện gọi Hạ Phạm Hành đi, đến bây giờ còn chưa trở lại. Em gọi điện cho Phạm Hành không được cho nên mới hỏi anh muốn xin số điện thoại của Dương Tuyền hỏi một chút."
Quách Tĩnh Tĩnh không biết rằng Quách Tử Chương cũng biết hành động gần đây của Hạ Phạm Hành. Hắn tìm Đường Đại Nghiệp, Đường Đại Nghiệp bây giờ chính là con chó rơi vào đường cùng, đạo lý chó cùng rứt giậu ai nghe cũng hiểu. Nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy, trong lòng Quách Tử Chương cũng không chắc. Dựa vào thái độ của Hạ Phạm Hành đối với Quách Tĩnh Tĩnh, coi như có chuyện gì đi nữa thì hắn một đêm không về cũng sẽ gọi điện báo cho Quách Tĩnh Tĩnh, không lý nào lại không có chút tin tức gì giống như bây giờ.
Quách Tử Chương giữ lại trong lòng, không dám trực tiếp nói số của Dương Tuyền cho Quách Tĩnh Tĩnh mà tìm một lý do nói: "Tĩnh Tĩnh, em trước tiên đừng có gấp, bọn họ ở chung một chỗ không phải nói chuyện làm ăn thì chính là uống rượu. Dương Tuyền không đứng đắn, còn có hơi hâm hâm điên điên, bình thường thì còn được chứ đến trước mặt người quen liền cởi giây cương luôn. Như vậy đi, anh gọi điện cho Dương Tuyền, để cậu ta vô luận như thế nào cũng phải gọi lại cho em, tránh cho việc em gọi tới mà cậu ta lại cho là số lạ tắt máy, có được hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh không suy nghĩ nhiều, trả lời một tiếng "được" liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Quách Tử Chương biết cậu nóng lòng nên cũng không trì hoãn, cầm điện thoại lập tức gọi cho Dương Tuyền. Điện thoại thông nhưng không có ai tiếp, Quách Tử Chương liên tiếp gọi hết mấy cuộc nhưng vẫn là không có người tiếp. Quách Tử Chương cũng nhíu mày, chuyện này có phần không ổn.
Quách Tử Chương suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho một người khác, lần này ngược lại là vừa gọi đã có người nhận.
" Này, lão Lưu, là tôi, có chuyện tôi muốn hỏi anh một chút..."
Tin tức mà Quách Tử Chương lấy được từ Lưu đội không quá tốt, nhưng mà Lưu đội đến sau, tình huống cụ thể là gì thì cũng không thấy được. Quách Tử Chương đối với phương diện này kinh nghiệm phong phú, nghe xong báo cáo của Lưu đội thì đã có thể tự mình tổng kết đại khái những chuyện đã xảy ra.
Dương Tuyền lấy được tin tức về chỗ ẩn thân của Đường Đại Nghiệp, đi trước cảnh sát một bước, cùng Hạ Phạm Hành chạy tới. Hạ Phạm Hành đối với Đường Đại Nghiệp có tâm tư gì Dương Tuyền biết, Quách Tử Chương càng rõ ràng hơn, cộng thêm mối nợ cũ của mẹ hắn, Quách Tĩnh Tĩnh thiếu chút nữa mà ở trong tay gã xảy ra chuyện, Hạ Phạm Hành tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua cho gã. Lưu đội nói lúc bọn họ chạy đến thì Đường Đại Nghiệp đã chết rồi, chết rất thảm, hiện trường trừ vết máu của Đường Đại Nghiệp ra còn có của một người khác, người kia rất có thể là Hạ Phạm Hành, hơn nữa trước khi bọn họ chạy tới thì Dương Tuyền đã mang người đi bệnh viện rồi.
Lưu đội bắt được người tên Phùng Khiêm. Sau khi Phùng Khiêm bị bắt, đối với tất cả mọi chuyện hỏi một chút thì lúc nói cái gì cũng không biết, lúc lại để lại ám chỉ cho Lưu đội, nói y là người của Hạ Phạm Hành. Lưu đội chỉ có thể tạm thời giam giữ, nếu Quách Tử Chương không gọi cho Lưu đội thì Lưu đội cũng phải chủ động gọi cho anh.
Quách Tử Chương gọi điện cho Tể Ninh, trực tiếp chuyển cho Bàng Chiêm Viên, loại chuyện này nếu hỏi người khác chắc cũng chỉ là hiểu biết lơ mơ thôi. Bàng Chiêm Viên thấp giọng nói chuyện, bị thương đúng là Hạ Phạm Hành, còn thương như thế nào thì bọn họ không biết được, người còn chưa vào bệnh viện đã bị chặn lại ở cửa, nghe nói cấp trên tạo áp lực không để cho nói, Bàng Chiêm Viên thân là viện trưởng mới biết được chuyện này, tóm lại là sau buổi tối hôm qua, Dương Tuyền cũng mất tích theo. Bàng Chiêm Viên thử liên lạc với Dương Tuyền nhưng điện thoại cũng không có ai tiếp.
Quách Tử Chương lạnh mặt, có thể cản người ở cửa Tể Ninh không thể nào là người bình thường được. Dương Tuyền không lý nào qua cửa lại không vào, huống chi lại là bệnh viện của mình, trừ phi lai lịch của người đến là người mà Dương Tuyền muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Nghĩ như vậy, trong lòng Quách Tử Chương cũng có mục tiêu nhất định. Anh do dự trong chốc lát rồi vẫn gọi điện cho Quách Tử Hoa.
"Chị, chị xem có thể tìm người giúp em được không, giúp em chú ý Huyền Tể Đường Hạ gia bên kia gần đây có động tĩnh gì không... Tĩnh Tĩnh không có sao, em ấy vẫn còn ở thôn, người xảy ra chuyện là Hạ Phạm Hành... Chuyện này chị trước tiên đừng nói cho bất kỳ người nào cả, nhất là Tĩnh Tĩnh, chị âm thầm điều tra là được. Được, trước cứ như vậy đi, tạm biệt chị."
Quách Tử Chương cầm điện thoại di động ở trong tay nửa ngày, ánh mắt xuất thần nhìn phía dưới mặt đất, tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó, qua khoảng năm phút thì gọi điện cho Quách Tĩnh Tĩnh.
"Alo, anh Chương, Dương Tuyền vẫn chưa gọi điện cho em." Quách Tĩnh Tĩnh cơ hồ là lập tức tiếp thông điện thoại di động, Quách Tử Chương đoán rằng cậu sợ bỏ lỡ nên vẫn luôn cầm điện thoại không buông.
"Tĩnh Tĩnh em nghe anh nói, Dương Tuyền cùng Hạ Phạm Hành bây giờ đang ở thủ đô. Hạ Phạm Hành bị thương, chuyện này anh suy xét rất lâu rồi vẫn quyết định nói cho em, nhưng em bây giờ phải tỉnh táo nghe anh nói."
Trong điện thoại là một hồi trầm mặc, qua một lúc lâu, Quách Tĩnh Tĩnh mới mở miệng, khàn giọng nói ra hai chữ: "Anh nói."
"Hạ Phạm Hành bị thương hẳn không nặng, nếu không cũng sẽ không cả đêm đưa người về thủ đô, bất kể như thế nào thì cậu ấy cũng là máu xương của Hạ Khải Minh, lão gia tử không thể nào thật sự không quản người sống chết được. Ông ấy sở dĩ cưỡng chế đưa Hạ Phạm Hành về rất có thể là đã biết được quan hệ của hai người."
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong chỉ "ừm" một tiếng. Âm tiết quá ngắn, Quách Tử Chương cũng không xác định được tình huống bây giờ của hắn, nhưng anh biết, khẳng định không tốt chút nào.
"Tĩnh Tĩnh, tình trạng thân thể bây giờ của em không thích hợp để ưu tư chập chờn quá lớn, em phải ổn định tâm trạng, đừng quá kích động. Bây giờ anh lập tức đặt vé máy bay trở về. Thủ đô bên kia, anh đã gọi điện thoại cho chị rồi, em yên tâm, Hạ gia có tình huống gì chị ấy sẽ nói cho chúng ta biết."
Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Không cần đâu, anh Chương, anh trực tiếp bay thẳng tới thủ đô đi, ngày mai rm làm xong chuyện rồi, ngày mốt sẽ tập hợp ở bên kia."
Quách Tử Chương kiên quyết nói: "Không, anh trở về An Huy đón em. Nếu như Hạ lão gia tử thật sự đã biết chuyện của hai người rồi thì cho dù là em đi thủ đô em cũng không thể thấy được mặt của Phạm Hành đâu. Bây giờ biện pháp duy nhất là trước tiên anh đón em tới Thượng Hải, sau đó chúng ta thảo luận kỹ hơn nữa. Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành sẽ không bỏ lại cha con hai em đâu, điều này em nhất định phải tin tưởng."
Giọng Quách Tĩnh Tĩnh trầm thấp truyền tới từ trong điện thoại: "Em biết rồi, em chờ anh ấy."
□ tác giả lời ong tiếng ve: