Hạ Phạm Hành tự mình lái xe đưa nhà Quách Tử Hoa đi tới sân bay. Lúc đi vào, Quách Tiểu Niên từ trước tới giờ vẫn luôn hoạt bát hiếu động nay lại nằm trong ngực Phương Hoài Minh, bàn tay nhỏ bé ra sức lau nước mắt, khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cũng có chút khó chịu.
Hạ Phạm Hành đưa tay ôm lấy vai Quách Tĩnh Tĩnh, trong sân bay có nhiều người, Quách Tĩnh Tĩnh có chút khẩn trương nhìn đông rồi lại nhìn tây, Hạ Phạm Hành nhưng lại vô cùng tự nhiên. Dáng vẻ bình thản này của hắn khiến cho chung quanh cho dù có người nhìn tới bên này nhưng được mấy giây sau cũng sẽ dời đi.
"Trẻ con chính là như vậy, " Hạ Phạm Hành khẽ cười nói, "Có vui vẻ hay không cũng sẽ để lộ ở trên mặt, bất kể thời gian chung đụng dài hay là ngắn, bởi vì chúng đối với mỗi một người đều là thật lòng yêu mến, cho nên vào thời khắc chia tay sẽ luôn khóc nhiều đến dọa người."
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, liền hỏi: "Hạ Phạm Hành, anh khi còn bé cũng như vầy phải không?"
Hạ Phạm Hành muốn cười nhưng lại không cười nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thấy Quách Tĩnh Tĩnh hỏi chân thành, cố ý thở dài nói: "Dĩ nhiên, khi đó ba anh bề bộn nhiều việc, luôn bay từ trong nước rồi ra cả nước ngoài, nhưng mà anh không có dũng khí như Tiểu Niên, chỉ có thể tự giam mình ở trong phòng len lén khóc"
"Tại sao anh phải nhốt mình ở trong phòng khóc?"
Hạ Phạm Hành không trả lời vấn đề này, chẳng qua chỉ cười ôn nhu với Quách Tĩnh Tĩnh một tiếng rồi xoay người: "Đi thôi, không phải nói muốn đi mua quần áo cho ông bà nội em sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn gò má Hạ Phạm Hàn, không có hỏi tiếp nữa, nghiêng đầu thu hồi tầm mắt.
*
Bởi vì trước kia điện thoại di động của Quách Tĩnh Tĩnh bị rớt cho nên kích thước quần áo, giày dép mà trước đây Trương Thanh gửi cho cậu không còn nữa, Quách Tĩnh Tĩnh không nhớ, không thể làm gì khác hơn là để cho Trương Thanh gửi lại một lần, cho nên Trương Thanh lại gửi lại tin nhắn kia cho Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành biết chuyện Quách Tĩnh Tĩnh muốn mua quần áo cho trưởng bối, dĩ nhiên sẽ đi cùng cậu.
Cho nên trước khi trở về thôn Mã Tỉnh Sơn, bọn họ đi tới phố thương mại.
Đến địa điểm, Quách Tĩnh Tĩnh bất ngờ gặp được Trầm Hà, Hạ Phạm Hành giải thích nói: "Bác sĩ Trầm là cứu viện từ bên ngoài anh mời tới."
Quả thật, hai cá đại nam nhân tới mua ông già quần áo, là có chút khó khăn.
"Tĩnh Tĩnh, gần đây như thế nào rồi? Ngủ có ngon không? Khẩu vị thì sao? Tôi nói với cháu nhé, bây giờ có thể ăn thì ráng ăn nhiều chút, đến tám tháng thì phải hơi khống chế ăn uống lại, đứa trẻ lớn quá lúc đó sinh không dễ đâu." Đây là bệnh nghề nghiệp của Trầm Hà, thấy Quách Tĩnh Tĩnh việc đầu tiên là hỏi về tình trạng thân thể của cậu, tay đè lên bụng cậu một cái, làm cho Quách Tĩnh Tĩnh mặt đỏ rần nhưng lại không dám lên tiếng.
Hạ Phạm Hành kéo Quách Tĩnh Tĩnh tới bên cạnh mình, cười nói với Trầm Hà: "Mời cô tới giúp, những chuyện khác để đến bệnh viện nói sẽ tốt hơn."
Trầm Hà lúc này mới chú ý tới Quách Tĩnh Tĩnh đang lúng túng, người chung quanh cũng chỉ chỉ chỏ chỏ bọn họ, ánh mắt quái dị. Trầm Hà vội vàng thu tay về, dí dỏm nháy mắt với Quách Tĩnh Tĩnh.
"Sorry, tôi quên, đây đang ở trong nước, tôi như thế không quá thùy mị đi."
Thùy mị?
"Tĩnh Tĩnh, ánh mắt kia của cháu khiến cho tôi rất tức giận nha" Nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy giật mình, Trầm Hà híp mắt một cái, trong lời nói mang theo uy hϊế͙p͙.
"Thật xin lỗi ạ." Quách Tĩnh Tĩnh thu hồi ánh mắt, không quấn quýt vì sao một người thùy mị thì sẽ ăn mặc theo phong cách Punk như vậy nữa.
Ba người đi dạo một vòng ở cửa hàng tổng hợp, Quách Tĩnh Tĩnh bắt đầu hoài nghi, Hạ Phạm Hành để cho Trầm Hà tới, rốt cuộc là tới giúp đỡ hay là tới thêm loạn.
"Cái này, như thế nào? Phụ nữ mặc theo style Chanel là đẹp nhất, Tĩnh Tĩnh, cái này nhất định sẽ phù hợp với bà cháu."
Trầm Hà hưng phấn đưa bộ đồ Chanel vàng nhạt trong tay cho Quách Tĩnh Tĩnh nhìn, miễn phí tặng thêm một cái POSE.
Quách Tĩnh Tĩnh mặt không thay đổi nhìn Trầm Hà, lắc đầu một cái.
Trầm Hà đầy tiếc nuối thả quần áo trở về, tiếc hận nói: "Thật đấy, tôi cảm thấy bà cháu mặc vào sẽ vô cùng ưu nhã, vô cùng tri thức, bà ấy sẽ thích lắm, tôi bảo đảm đó... Cái này như thế nào? Váy đầm dài phục cổ, màu xanh đậm vô cùng đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa loại chất liệu nhung kẻ này người già thích lắm, giữ ấm cũng tốt vô cùng, cái này đi, như thế nào?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trầm Hà, uyển chuyển nói: "Cháu nghĩ hay là chúng ta đổi sang tiệm khác đi."
"Tại sao!" Trầm Hà buông quần áo xuống, đi tới bên Quách Tĩnh Tĩnh."Tôi cảm thấy quần áo ở tiệm này là thích hợp nhất, có thể phô ra vẻ đẹp của phụ nữ nhất. Tĩnh Tĩnh, cháu không phải là phụ nữ cháu không hiểu đâu. Tôi nói rồi, cháu nghe tôi nói, bà cháu nhất định sẽ thích những bộ quần áo tôi chọn cho bà ấy, thật đấy..."
Quách Tĩnh Tĩnh trực tiếp kéo tay Hạ Phạm qua, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng đang xét lại xem mình có phải đã mời sai ngoại viện rồi hay không, bất quá ở chỗ này, trừ Trầm Hà ra thì hình như không còn quen người phụ nữ nào khác có thể mời tới để hỗ trợ cả,
"A Tĩnh? Là anh đó sao?"
Một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền tới từ bên người, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt. Cậu quay đầu nhìn về phía bên trái, Triệu A Mỹ vẫn đẹp như vậy, mặc áo choàng dài màu kem, đi giày cao gót khiến cô thêm phần xinh đẹp. Đôi mắt to của Triệu A Mỹ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
"Quả nhiên là anh." Triệu A Mỹ cười một tiếng, ánh mắt hơi dừng lại ở trên người Trầm Hà rồi lại chuyển sang Hạ Phạm Hành, lần này dừng lại hơi lâu. Hạ Phạm Hành trong nháy mắt cảm thấy ánh mắt ấy có chút ưu tư quái dị. Hạ Phạm Hành hơi híp mắt một chút, ấn tượng hắn đối với người phụ nữ này cũng không ít đâu.
Quách Tĩnh Tĩnh buông tay Hạ Phạm Hành ra, nhìn Triệu A Mỹ luôn cảm thấy cô dường như đã thay đổi. Cô trang điểm đẹp hơn nhiều, quần áo cũng đẹp hơn trước kia, nhưng trong mắt lại không còn nhẹ nhàng và linh hoạt như lúc trước nữa.
"Đã lâu không gặp, A Mỹ."
"Đã lâu không gặp, A Tĩnh, anh có rảnh không? Cùng nhau trò chuyện một chút nhé?"
Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành vẫn nở nụ cười nhạt như cũ. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nói với Triệu A Mỹ: "Xin lỗi, anh còn có chút chuyện phải làm, lần sau đi."
Triệu A Mỹ hình như không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh sẽ cự tuyệt dứt khoát như thế. Cô nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, lại nhìn Hạ Phạm Hành một chút, cười không rõ ý tứ.
"Đúng rồi, lâu rồi anh không về trong thôn rồi đấy?"
Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu Triệu A Mỹ tại sao lại hỏi như vậy, không nói gì mà gật đầu một cái.
"Có thời gian thì về xem bà anh một chút đi, trước đây nghe nói bà tìm anh khắp nơi đấy, tạm biệt"
Triệu A Mỹ nói xong thì đạp giày cao gót đi xa. Trầm Hà nhìn bóng lưng của cô, thuận miệng nói: "Trẻ như vậy mà đã mặc toàn đồ hiệu, không phải bạch phú mỹ thì chính là tình nhân nhỏ."
Trầm Hà nói xong, thấy Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chằm chằm mình, Trầm Hà làm như không nhìn thấy cậu đang không vui, mím môi cười một chút, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Ai nha, rốt cuộc mua cái gì mới tốt đây... Tôi vẫn cảm thấy đồ của tiệm kia đẹp nhất."
"Đi thôi."
Hạ Phạm Hành đưa tay đẩy nhẹ ở ngang hông Quách Tĩnh Tĩnh một cái, Quách Tĩnh Tĩnh đi về trước nhưng trên mặt rõ ràng lại mang tâm sự.
Cuối cùng, bọn họ vẫn là nghe ý kiến của nhân viên bán hàng, mua quần áo trang sức, giày dép cho người già trong một tiệm khác, cũng là theo kiểu cũ, tốc độ rõ ràng nhanh hơn so với vừa nãy mấy lần, mấu chốt là Quách Tĩnh Tĩnh cũng rất hài lòng.
Hạ Phạm Hành vốn muốn mời Trầm Hà ăn cơm nhưng Trầm Hà lại nói buổi tối có hẹn, Hạ Phạm Hành cũng không ép buộc, lái xe đưa Quách Tĩnh Tĩnh trở về thôn Mã Tỉnh Sơn.
"Em sao thế? Còn đang suy nghĩ chuyện Triệu A Mỹ sao?" Hạ Phạm Hành vừa lái xe vừa hỏi Quách Tĩnh Tĩnh.
"Vâng, " Quách Tĩnh Tĩnh cũng không giấu giếm, nhưng mà cậu rất nhanh đã giải thích, "Chẳng qua em cảm thấy, bác sĩ Trầm nói A Mỹ như thế quá mức phiến diện đi."
Nếu quả thật là như vậy thì em cũng sẽ không quấn quýt như thế, Hạ Phạm Hành không nói câu này ra khỏi miệng, chỉ bày ra dáng vẻ như đang lắng nghe " Ừ, em nói đúng, bác sĩ Trầm cũng không hiểu rõ Triệu A Mỹ lắm."
Quách Tĩnh Tĩnh không nói gì, trầm mặc một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói.
"Điều kiện nhà A Mỹ thật sự không tốt. Mẹ cô ấy qua đời sớm, ba cô ấy làm ruộng, thỉnh thoảng giúp người ta làm chút công chuyện cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. A Mỹ cô ấy... Người không tốt lắm." Có thể để cho Quách Tĩnh Tĩnh nói người không tốt thì chắc quả thật hỏng rồi.
"Cho nên em đang lo lắng cái gì?"
Quách Tĩnh Tĩnh có chút phiền não gãi đầu: "Em không biết nữa, trước đây Hải Ba nói qua với em một số chuyện không tốt của A Mỹ, nhưng em cảm thấy, cho dù đã từng phạm qua sai lầm thì cũng không bày tỏ người này nhất định không phải là người tốt. A Mỹ sẽ như vậy, em có thể hiểu được. Phụ nữ muốn tìm một người có gia cảnh tốt hơn, trải qua cuộc sống tốt đẹp, cái này cũng không sai. Ban đầu em chọn việc chia tay với A Mỹ cũng là hy vọng cô ấy có thể tìm được một đối tượng mà bản thân hài lòng, trải qua cuộc sống mà mình muốn."
"Bây giờ cô ấy hình như cũng không quá tệ, có lẽ cô ấy đã có được cuộc sống mà mình muốn như em hi vọng, không phải sao?" Hạ Phạm Hành cười cười, "Còn nữa, em nhất định phải thảo luận chuyện của Triệu A Mỹ cùng anh sao? Nếu như anh nhớ không lầm thì cô ấy hình như là bạn gái trước của em nhỉ?"
Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, giống như lúc này mới phản ứng được là Hạ Phạm Hành lcó biết Triệu A Mỹ.
"Thật xin lỗi, " nhận sai rất kịp thời, "Em biết anh không phải là loại người hẹp hòi mà." Hơn nữa đỉnh đầu mũ cao (*), hoàn mỹ. " Được, lần này coi như em vượt qua kiểm tra, " Hạ Phạm Hành híp mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, "Nếu như lần sau..."
(*) đỉnh mũ cao: 一顶高帽, mình không biết nó là gì, mong mọi người giúp nhéee
"Sẽ không có lần sau, " Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt, thề thốt vô cùng chân thành, "Tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu."
"Thái độ rất tốt, không tệ, " Hạ Phạm Hành hài lòng gật đầu một cái, như làm ảo thuật đưa một cái hộp cho Quách Tĩnh Tĩnh, "Quà cảm ơn cho hoa hồng, em mở ra xem có thích hay không."
Quách Tĩnh Tĩnh khó hiểu nhận lấy, xé ra túi đựng nhìn một chút, là một bộ điện thoại di động mới, hơn nữa là cùng loại với cái của Hạ Phạm Hành.
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành: "Anh... Anh mua lúc nào thế?"
"Lúc mua quần áo, ở tầng một của cửa hàng tổng hợp đó có quầy chuyên doanh, em cũng không thể không có điện thoại di động được, hơn nữa khoảng thời gian này em vẫn luôn dùng của anh, chắc rất nhuần nhuyễn kiểu điện thoại này, anh làm lại thẻ từ đầu cho em, em lắp vào xong thì nhìn thử một chút đi."
"Dạ!"
Khó trách khoảng thời gian này Hạ Phạm Hành cho phép cậu chơi điện thoại hơn hai giờ, thỉnh thoảng sẽ còn dạy cậu làm sao để gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Trương Thanh, nguyên lai là có mưu tính từ trước rồi, nhưng mà mưu tính trước như vậy lại khiến cho lòng người thấy thật ngọt ngào, như là được bôi mật ong vậy.