"Tất cả đừng động!" Phùng Khiêm quát mọi người dừng lại mọi hành động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào eo Đường Đại Nghiệp. Quách Tĩnh Tĩnh quét qua y, theo tầm mắt liếc qua ngang hông Đường Đại Nghiệp một cái rồi hơi híp mắt nhìn về phía Phùng Khiêm, Phùng Khiêm lúc này cũng đã dời tầm mắt sang chỗ khác rồi.
Đường Đại Nghiệp tựa hồ một chút cũng không sợ, còn cười nhẹ mà nói: "Tiểu tử, Trương Kỳ thật sự đúng là em trai cậu à? Nó có thể có người anh như cậu, thật đúng là... Tôi nói thật nói cho cậu hay, tôi có thể mang người tới nơi này thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó đâu. Như vậy đi, tôi cho người đưa cậu rời đi, chỉ cần cậu đừng xía vào thằng nhãi Trương Kỳ này thì tôi liền bảo đảm cậu bình yên vô sự, được không?"
"Anh!" Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, Trương Kỳ sợ hãi lập tức hét lên.
"Mặc quần áo vào, tới đây!" Quách Tĩnh Tĩnh hung ác trợn mắt nhìn Trương Kỳ.Bây giờ chuyện cậu hối hận nhất chính là hồi nãy sao không trực tiếp đẩy luôn cậu ta xuống sông để mặc cho tự sinh tự diệt đi.
Trương Kỳ vừa nghe xong liền dùng sức đẩy người trước mặt ra. Quần áo bị xé rách cũng may còn có thể che thân, Trương Kỳ hốt hoảng mặc vào, chạy mau đến bên người Quách Tĩnh Tĩnh.
"Nói như vậy là cậu không tiếp nhận đề nghị của tôi à?"Nụ cười trên mặt Đường Đại Nghiệp trong nháy mắt thay đổi, một tày dò dẫm ở sau eo.
"Tôi khuyên ông tốt nhất giơ tay lên, " Quách Tĩnh Tĩnh lạnh lùng nói, "Nếu không bây giờ tôi sẽ cho ông vỡ đầu đấy."
Mặt Đường Đại Nghiệp cứng đờ, ngoan ngoãn nắm tay giơ lên.
"Tiểu tử, cậu suy nghĩ kĩ lại đi, cậu cho là các cậu hôm nay có thể chạy thoát sao?"
"Trốn được hay không trốn được không thử một chút thì làm sao mà biết?" Quách Tĩnh Tĩnh siết lấy Đường Đại Nghiệp xê dịch ra phía cửa, "Hơn nữa tôi biết, nếu như tôi thật sự tin ông thì tôi đi thuyền được nửa đường đã phải xuống sông làm mồi cho cá rồi."
Đường Đại Nghiệp bị đoán trúng tâm tư, thẹn quá thành giận: "Chúng mày không trốn thoát được đâu!"
Quách Tĩnh Tĩnh không để ý tới câu này, trực tiếp nói với Trương Kỳ: "Lấy đồ ở chỗ ngang hông gã ta ra!"
"Eo? À, eo."
Trương Kỳ hốt hoảng vén lên quần áo bên hông của Đường Đại Nghiệp, Đường Đại Nghiệp giận dữ: "Chúng mày muốn làm gì! Muốn làm gì tao!"
"Súng, là súng!" Trương Kỳ hưng phấn vô cùng, có súng trong tay như nắm lấy được cơ hội sống sót.
"Đưa súng cho tôi." Quách Tĩnh Tĩnh nói.
Trương Kỳ suy nghĩ một chút, bỗng giơ súng lên chỉ vào Đường Đại Nghiệp rồi nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Súng là do tôi đoạt được, đưa cho anh tôi không yên tâm."
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu trừng Trương Kỳ, hốc mắt vì tức giận mà đỏ lên. Mịa cái đồ ngu này! Đã là lúc nào rồi mà lại còn nói những lời như vậy chứ!
Trương Kỳ là loại thần kinh thô, cậu ta dò dẫm kéo bảo hiểm trên súng ra.
"A, cái gì đó, hóa ra cũng khác trước kia tôi chơi bắn súng giả là mấy, đều kéo bảo hiểm như thế này."
Đường Đại Nghiệp mới vừa rồi còn không thấy sốt ruột, nhưng mà Trương Kỳ lại đầy hưng phấn, đối với gã ta mà nói như là đang ngồi trên đống lửa, vạn nhất Trương Kỳ run tay một cái, sát thương tẩu hỏa (***), nhất định sẽ chết người mất! Lần này Đường Đại Nghiệp không còn cách nào để bình tĩnh nữa rồi!
(***) sát thương tẩu hỏa: lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không có tháo đạn hoàn toàn hoặc cài chốt an toàn, thời điểm đang lau súng không cẩn thận cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn
"Cái thằng ngu đần này, cầm súng chắc vào cho tao, nếu mày dám ngộ thương tao thì tao sẽ ném tất cả chúng mày xuống sông làm mồi cho cá đấy!"
"Đàng hoàng một chút đi!"
Quách Tĩnh Tĩnh hung hăng đá vào bắp chân Đường Đại Nghiệp, đau tới nỗi Đường Đại Nghiệp phải quát to một tiếng, sắc mặt như màu gan lợn.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nói với Phùng Khiêm: "Đi chuẩn bị thuyền cứu sinh cho chúng tôi, đừng nói với tôi là không có, nếu quá năm phút thì tôi sẽ cho gã ta ăn một viên đạn đấy."
"Ngớ ra làm gì, đi nhanh đi!" Đường Đại Nghiệp mới bị ăn đòn, bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh nói gì gã ta thà rằng làm theo còn hơn, gào lên để Phùng Khiêm đi chuẩn bị.
" Vâng, Đường tổng." Phùng Khiêm giơ tay lên, ra ngoài thả thuyền cứu sinh.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nói với người vừa rồi thiếu chút nữa đã cường bạo Trương Kỳ: "Mấy người, thật sự cho rằng nếu như các người làm theo những gì Đường Đại Nghiệp nói thì gã ta sẽ thả các người sao?"
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau rồi lại nhìn thấy sự tàn bạo trong ánh mắt của Đường Đại Nghiệp. Bọn họ biết, khả năng này quả thật không lớn.
"Quách Tĩnh Tĩnh, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn cứu bọn họ? Tôi không đồng ý!"
"Im miệng!" Quách Tĩnh Tĩnh hận không thể bịt mồm Trương Kỳ lại, "Nếu như còn muốn sống thì ba người bây giờ phải nghe tôi, để cho bọn họ đưa các người tới khoang thuyền, nghĩ biện pháp để cho chiếc thuyền này không thể lái được."
Ba người kia nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một chút, do dự một hồi rồi một người trong đó mở miệng nói: "Có thể, trừ phi các người cũng cho chúng tôi lên thuyền cứu sinh."
"Dĩ nhiên." Quách Tĩnh Tĩnh đáp ứng rất nhanh.
"Quách Tĩnh Tĩnh, anh điên rồi!" Lúc Trương Kỳ nói ra lời này thì cậu ta mới càng giống như người điên.
Phùng Khiêm ngược lại có chút bất ngờ. Quách Tĩnh Tĩnh rất thông minh, vô cùng thông minh, cậu biết rằng cho dù cậu và Trương Kỳ có lên được thuyền cứu sinh thì cũng không có khả năng trốn được, đến lúc đó bị du thuyền đụng vào thì hai người cũng chỉ còn nước vùi thân dưới sông.
Đối với Quách Tĩnh Tĩnh, Phùng Khiêm ban đầu nghe nói cậu một mình tới cứu người, trong lòng còn thầm mắng cậu lỗ mãng đần độn, bây giờ nhìn lại mới thấy cậu thật sự có bản lĩnh cứu người, chỉ tiếc rằng người được cứu lại bị mất não mà thôi. Trên đời này chẳng sợ kẻ địch mạnh mà chỉ sợ đồng đội ngu là có thật.
Có người đến gần Phùng Khiêm, ở bên tai y nói mấy câu, nói là có thuyền bè đến gần đây.Phùng Khiêm biết, Hạ Phạm Hành đến rồi.
Phùng Khiêm hiện tại rất mâu thuẫn, nhìn Trương Kỳ đang dùng súng chỉ vào Đường Đại Nghiệp, y bây giờ thật sự rất hy vọng súng của Trương Kỳ có thể đánh trúng Đường Đại Nghiệp. Hạ Phạm Hành đến, bất cứ ai cũng không có cách nào ngăn cản người kia nhịp bước, cho nên, cho dù Đường Đại Nghiệp chết, Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không có chuyện gì, y dĩ nhiên cũng sẽ được an toàn.
Thủ hạ có người bắt đầu chuẩn bị mang ba người đàn ông kia tới khoang thuyền, mắt thấy bọn họ muốn ra cửa Phùng Khiêm lập tức lên tiếng ngăn lại.
" Chờ một chút." Một câu nói của y đã thu hút mọi ánh mắt của mọi người, Phùng Khiêm nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Buồng phi cơ không thể đụng vào, buông Đường tổng ra, tôia= bảo đảm sẽ để các người rời đi một cách an toàn."
"Phùng Khiêm, cậu muốn làm gì!" Đường Đại Nghiệp trợn mắt nhìn Phùng Khiêm, mặt đen đến độ không thể nhìn.
"Đường tổng, nếu như buồng phi cơ bị phá hư rồi, sau khi bọn họ rời đi vạn nhất báo cảnh sát thì những người trên thuyền đừng hòng chạy thoát. Ngài đừng quên, cuộc sống gần đây của ngài cũng không tốt lắm đâu." Giọng điệu của Phùng Khiêm như là đang nghĩ cho Đường Đại Nghiệp, nhưng mà y hết lần này tới lần khác lại nói ra tình cảnh khổ sổ gần đây của Đường Đại Nghiệp ở trước mặt mọi người, rõ ràng chính là muốn làm rối loạn lòng người.
Mà Đường Đại Nghiệp như đang muốn ăn thịt người cũng xác nhận y nói đúng. Từ sau khi thay đổi Phó thị trưởng, sự nghiệp cá nhân của Đường Đại Nghiệp quả thật bị ảnh hưởng chút ít. Gần đây thế cục bỗng nhiên trở nên cấp bách, Thiên Thượng Nhân Gian lại liên tiếp xảy ra chuyện, sòng bạc ngầm dưới đất bị tố cáo, quán rượu bị buộc tội bán ɖâʍ, loại dấu hiệu này cho thấy có người đang tận lực hủy hoại gã, nếu như lại có chuyện xảy ra vào lúc đang ở đầu sóng ngọn gió như này thì điều chờ đợi gã tất nhiên sẽ là một trận lao ngục tai ương.
"Đường tổng, ngài phải nghĩ lại đi."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Phùng Khiêm hết lần này tới lần khác nhắc nhở Đường Đại Nghiệp, chân mày nhíu lại. Là người này nhắc nhở cậu bên hông Đường Đại Nghiệp có thứ mờ ám, cậu ban đầu còn tưởng rằng người này cố ý giúp cậu, bây giờ nhìn lại hình như cũng không phải như vậy.
Bất kể nói thế nào thì Phùng Khiêm nhắc đến cái này cũng quả thật khiến Đường Đại Nghiệp do dự. Phùng Khiêm cười nói: "Không bằng như vậy đi, các người có thể đi nhưng ba người kia lại không được, thuyền cũng không thể bị phá hư đâu, các cậu yên tâm, chuyện là do ba người này làm, Đường tổng muốn trút giận thì mạng của ba tên này cũng đủ rồi, thật ra thì chúng cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.
Phùng Khiêm quay lại nói với Trương Kỳ: "Bọn họ không tuân thủ đạo nghĩa, trước phản bội cậu, sau chuyện này lại dồn hết mọi sự trừng phạt lên người cậu, Trương Kỳ, cậu suy nghĩ một chút đi, coi như năm người các cậu thành công thoát hiểm thì A Kim còn đang ở nằm bệnh viện, đến lúc đó Đường tổng muốn báo cảnh sát cậu thuê người đánh trọng thương người khác, chứng cớ xác thật, cậu cho rằng cậu có thể chạy thoát sao? Không bằng chúng ta đều cùng lùi một bước, Đường tổng để các cậu đi, các cậu để lại ba kẻ này cho Đường tổng trút giận một chút, chuyện này tính như thế có được không?"
" Đúng, Phùng Khiêm nói đúng như y của tôi." Đường Đại Nghiệp cũng đồng ý với Phùng Khiêm, gã ta bây giờ là người ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được.
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày lắc đầu: "Không được, chúng tôi muốn cả thuyền cứu sinh và cả người, khoang thuyền phải..."
"Được, chúng tôi đồng ý." Quách Tĩnh Tĩnh chưa nói xong đã bị Trương Kỳ ngắt lời, nhìn ba kẻ đã hãm hại cậu ta kia, trong mắt Trương Kỳ rõ ràng mang hận ý.
"Trương Kỳ, cậu..."
Quách Tĩnh Tĩnh muốn mắng cậu ta, Trương Kỳ liếc mắt sang, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Súng ở trong tay tôi, tôi tự định đoạt, dù sao ba người kia vốn dĩ tôi cũng không muốn cứu, là do anh muốn làm thánh nhân thôi. Bọn họ hãm hại tôi, tôi hận bọn họ chết đi được! Làm sao còn có thể cứu bọn họ chứ!"
Rồi cậu ta lại quay đầu nói với Phùng Khiêm: "Các người để chúng tôi đi, sau chuyện này không cho phép trong lai tìm tới tôi tính sổ, nếu không tôi cũng có thể đi tố cáo các người với cảnh sát!"
"Được" Phùng Khiêm gật đầu đồng ý.
Ba người kia vừa nghe Trương Kỳ nói muốn bỏ bọn họ lại liền tức điên rồi.
"Cái thằng đĩ điếm độc ác này, nếu không phải là bởi vì mày thì bọn tao sẽ tới nông nỗi này sao? Bọn tao mà không sống được thì mày đừng mong sống!"
Ba người vừa nói vừa nhào tới chỗ hướng Trương Kỳ. Phùng Khiêm nháy mắt với những người bên cạnh, không có ai đứng ra ngăn lại, ba người kia xông về phía Trương Kỳ, Trương Kỳ bị dọa sợ tới đỗ mặt mũi trở nên trắng bệch, tay cầm súng lay động rất lợi hại.
"Các người muốn làm gì? Mau ngăn bọn họ lại, nếu không tôi nổ súng đó!"
"Đừng!"
Quách Tĩnh Tĩnh mắt thấy Trương Kỳ bóp cò, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang "đoàng", Đường Đại Nghiệp kêu thảm một tiếng, thân thể mập mạp té ngã ở trên đất.
Phùng Khiêm nhìn Đường Đại Nghiệp nằm trên đất, đau đớn đến mức cả người đều trở nên vặn vẹo, trong mắt vạch qua một tia đáng tiếc.
Một phát súng này của Trương Kỳ không bắn trúng đầu của Đường Đại Nghiệp, chỉ bắn trúng đầu vai, hơn nữa xem ra viên đạn chỉ lướt qua mà thôi, không xuyên vào trong da thịt, Đường Đại Nghiệp hẳn là sợ hơn cả đau đớn.
Nhưng mà phát súng này lại dọa ba người kia chết khϊế͙p͙, vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống. Trương Kỳ cũng bị độ giật của súng khiến cho hai tay tê dại, bả vai đau nhức căn bản không cầm được súng liền quăng luôn súng đi.
"Thật là đau quá đi"
Trương Kỳ đau đớn ôm lấy cổ tay, Đường Đại Nghiệp nằm dưới đất không được thủ hạ đỡ lên, vào lúc này cũng lấy lại tinh thần, hét lên: "Bắt bọn nó lại, bắt hết lại cho tao! Một đứa cũng không được bỏ qua!"
"Vâng!"
Thủ hạ vừa định nhào tới chỗ Quách Tĩnh Tĩnh thì thân thuyền bỗng nhiên bị đụng, tất cả mọi người đều lảo đảo. Phùng Khiêm vội vàng đưa tay đỡ vách tường, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Hạ Phạm Hành tới rồi.
"Trước tiên bắt hết người lại cho tao, mày ra xem có chuyện gì xảy ra, thằng nào có gan lớn như thế lại dám đụng vào thuyền của bố mày!"
Đường Đại Nghiệp được người đỡ dậy, che vết thương đỏ mặt tía tai mà mắng.
Trên boong trở nên vô cùng hỗn loạn, chỉ chốc lát sau, Hạ Phạm Hành mang người đến, người không nhiều, trừ hắn và Dương Tuyền ra Hạ Phạm Hành chỉ mang theo hai người hộ vệ.
Nhưng lúc hắn trầm mặt tiến vào, tất cả mọi người đều cảm giác được một cảm giác bị áp bách vô hình.
Quách Tĩnh Tĩnh ngơ ngác nhìn người nọ từng bước một hướng đi tới chỗ mình, cậu biết, Hạ Phạm Hành đang cực kỳ tức giận, lần này là tức giận thật sự, phát cáu tới độ rất có thể... Sẽ không muốn nói lý với cậu nữa.
Hạ Phạm Hành cứ như vậy đứng ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, từ trên xuống dưới quan sát cẩn thận một lần, mặc không biết là cái áo rách của ai, trên đầu đội cái mũ màu xám xấu xí vô cùng, gương mặt bị cái mũ và tóc che mất, phần thừa lại tổng cộng cũng chẳng lớn hơn bàn tay là bao, mấu chốt là sắc mặt nhìn vô cùng tái nhợt, vô cùng chật vật. Lửa giận của Hạ Phạm Hành hoàn toàn bị khơi dậy, ánh mắt thâm trầm vô cùng đáng sợ.
"Hạ..." Quách Tĩnh Tĩnh há miệng, đưa tay muốn kéo vạt áo Hạ Phạm Hành, nhưng tay cậu còn chưa tới gần thì Hạ Phạm Hành đã né người, tránh ra.
Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm giác được có chút lạnh lẽo.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Lời của editor: không biết mọi người có hiểu được sự thay đổi ngôi xưng giữa các nhân vật của tui không nhỉ?