Ăn xong cơm tối, Trương Kỳ kiếm cớ nói muốn đi ra ngoài tản bộ tiêu thực rồi chạy ra khỏi nhà ông bà nội.
"Kỳ Kỳ, đừng đi quá xa, nếu thấy lạnh quá thì mau về nhà, trong thôn đường không dễ đi đâu, trời tối con nhớ quan sát một chút."
"Con biết rồi, ông nội."
Trương Kỳ phất tay một cái, cũng không quay đầu lại dần chìm vào trong bóng tối. Trương Quốc Phú ở cửa nhìn quanh một hồi, lúc này mới trở về nhà, Trương Thị ngồi ở dưới đèn bàn khâu giày, Trương Quốc Phú xoay một vòng, suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn đi tới chỗ bà.
"Tôi nói bà cái giày này... Cũng thấy bà khâu cả một tháng rồi, tại sao còn chưa xong?"
Trương Thị gay gắt đáp lời: "Tôi cả ngày không phải phục vụ già thì cũng phải phục vụ nhỏ, tôi nào có nhiều thời gian như thế? Hơn nữa tôi khâu bao lâu ảnh hưởng tới ông chắc?"
"Bà xem đi bà xem đi, bà ăn đạn à? Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thế mà bà lại dài dòng lải nhải!"
Thật ra thì giày này ban đầu chính là làm cho Trương Kỳ, chỉ có điều từ khi Trương Kỳ khiến Trương Quốc Phú suýt vỡ đầu thì quả thật không có thời gian, hai là Trương Thị cũng không có tâm tư tiếp tục làm tiếp, liền đem giày đã khâu được một nửa cất vào đáy rương, hôm nay thấy Trương Kỳ mới nhớ ra. Bà do dự một chút, rốt cục vẫn lấy giày ra khâu tiếp.
Bà cũng biết mình không nên nổi giận với Trương Quốc Phú vô cớ, nhưng mà trong lòng lại như đang nén ép một cỗ tử khí, hết sức khó chịu.
Trương Quốc Phú nhìn bộ biểu tình này cũng biết bà đang suy nghĩ gì, ngồi ở ghế gỗ bên cạnh. Trương Quốc Phú thở dài nói: "Tôi biết bà trong lòng đang suy nghĩ gì, bà cảm thấy Kỳ Kỳ bị làm hư rồi nên trong lòng mới khó chịu."
"Trương gia chúng ta sao có thể có một đứa nhỏ như thế, tôi chỉ không rõ, đánh ông nội rồi mắng bác, anh, lấy lòng tốt mà xem là lòng lang dạ sói, còn có... Còn có ham mê như vậy, Vu Hà rốt cuộc làm cha kiểu gì thế? Ngay cả tôi dù không có học cũng biết được Tam tự kinh, nuôi mà không dạy thì là lỗi của cha. Nó làm cha kiểu này... Tôi phải nói, nó ban đầu không nên ở bên cái cô Yamada Edako kia, hỗn huyết rồi khiến con cũng làm cho chẳng ra gì"
"Lời nói này không đúng." Trương Quốc Phú xụ mặt cắt đứt lời Trương Thị, "Dù nói thế nào đi nữa thì người ta cũng là con dâu của bà, sinh cho lão Trương bà một đứa cháu trai mập mạp. Năm đó cha nó muốn cho Vu Hà ở rể, vẫn là do con bé đó quỳ xuống trước mặt cha mẹ mà cầu xin, nói thật ra thì Edako đối với Vu Hà cũng chẳng có gì sai."
"Ai muốn nó xin tha? Tôi năm đó tại sao không đồng ý cho hai người bọn nó? Chỉ vì nó là người Nhật Bản chắc? Dĩ nhiên phương diện này cũng là một phần nguyên nhân, nhưng ông không phải không thấy, cái lúc mà chúng ta đi Thượng Hải thăm con trai ấy là cái kiểu sống gì? Còn cái gì mà con rể tương lai, tôi thấy là một thằng ɖú em, tài xế thì đúng hơn! Mọi chuyện cũng thiêu thứ không nói, đây chính là con trai tôi, ba cô ta thì giỏi rồi, giơ tay đánh là đánh vào đầu! Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh Vu Hà như thế thì ông ta là cái thá gì?"
"Tôi biết bà nhiều năm như thế vẫn canh cánh trong lòng chính là chuyện lão già Yamada đánh vào đầu Vu Hà, thật ra thì chuyện này tôi cũng giận lắm chứ, nhưng mà Vu Hà nguyện ý thì chúng ta có biện pháp gì đây? Hôm nay con trai của nó với Edako cũng lớn vậy rồi, chuyện đã qua thì ta cứ để cho nó qua đi, bà đổi chỗ suy nghĩ một chút đi, lão Yamada kia không phải cũng thay bà chăm sóc cháu trai bao nhiêu năm đó sao? Nhà lão đó chỉ có Edako là con gái, sau này coi như là không có người nối dõi tông đường rồi, họ của Kỳ Kỳ không phải là Trương đó sao?, " Trương Quốc Phú đối với cái này từ trước đến giờ vẫn luôn cố chấp, tư tưởng của thế hệ trước muốn nói lý cũng nói không thông, nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của lão Trương Thị chỉ có thể trừng mắt, sao trên đời này lại có loại người như lão ta chứ.
Trương Quốc Phú kệ việc bị trừng, dù sao lão cũng thật vui vẻ. Lão nói tiếp: "Bà sau này ấy cũng đừng đối xử với Kỳ Kỳ như vậy nữa, bà xem bà khiến nó lúng túng biết bao. Trời lạnh thế còn đi ra tản bộ, đây không phải là tản bộ mà do sợ bà mất hứng đó."
"Tôi lúc nào mất hứng? Chẳng lẽ muốn tôi giống như ông vậy, miệng kéo đến bên lỗ tai, giống như hoa loa kèn chắc?"
"Được được, tôi không nói lại bà, được chưa? Tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng bà công bằng một chút, bà đối với Tĩnh Tĩnh như thế nào thì đối với Kỳ Kỳ cũng như thế đó, được không?"
"Tĩnh Tĩnh đập vỡ đầu ông à?" Trương Thị không phục. (best =)))
"... Kỳ Kỳ vẫn là cháu ruột tôi đó!" Trương Quốc Phú nói xong, thấy ánh mắt Trương Thị không ổn liền vội vàng sửa lời nói, "Tôi nói là huyết thống cái loại đó, không có ý tứ gì khác cả, bà đừng trưng ra cái bộ muốn ăn thịt người như thế, ai dám chọc vào cháu trai bảo bối của bà chứ. Có điều bà cũng đừng bên nặng bên nhẹ quá, đối với Kỳ Kỳ tốt một chút đi, nó vẫn còn con nít, phạm sai lầm thì sửa lại là được, con hư biết nghĩ lại là quý hơn vàng mà."
Trương Thị dùng mũi kim bới tóc, cũng không thèm nhìn Trương Quốc Phú liền nói: "Nó thật sự cải tà quy chính tôi tất nhiên vui mừng, bất kể nói thế nào thì nó vẫn là cháu tôi, tôi làm sao có thể không thương không xót nó?"
"Tôi biết mà, bà nha, yêu cho roi cho vọt" Trương Quốc Phú lấy lui làm tiến. Thật ra thì lão cũng từng nếm trải rồi chứ, khổ sở khẳng định có khổ sở, nhưng lão cũng chẳng thế nào mặc kệ Trương Kỳ không quản được? Cuối cùng cũng là cháu trai của mình, tình yêu của ông bà dành cho cháu chắt, làm sao sẽ chịu đây.
Trương Quốc Phú nói như vậy, Trương Thị không đáp lại nữa, coi như là âm thầm chấp nhận.
*
Trương Kỳ sau khi rời khỏi nhà ông bà nội, đi chưa được mấy dặm, ở ven đường đậu một chiếc đen xe, chủ xe hướng đèn xe về phía cậu ta, Trương Kỳ lập tức đi lên, ngồi kế bên người lái.
Người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe cúi người với Trương Kỳ: "Trương đại thiếu, các anh em đều chuẩn bị xong rồi, chờ ngài ra lệnh một tiếng thôi."
Trương Kỳ quay đầu nhìn một cái, có hai người đàn ông cao lớn uy mãnh đang ngồi ở phía sau xe, nhìn thật hù dọa người.
Trương Kỳ cười một tiếng: "Được, không tệ, như vậy thì được rồi, địa điểm tôi dẫn các anh tới. Quá trình xuất sắc như thế tôi làm sao sẽ bỏ qua được, nhưng mà trước tiên đi tới chỗ này chờ tôi một hồi đã."
"Được, tất cả đều do ngài định đoạt, vậy tôi lái xe, ngài chỉ đường."
Tài xế lái xe vừa nói, Trương Kỳ ngạo mạn hơi hất cằm, tỏ ý cho gã lái xe.
Xe dọc theo trên đại lộ rồi sườn núi, ngừng lại ở nơi giữa sườn núi. Ở đây người ít, trên núi dưới núi có nhiều người ở hơn, ở chỗ nửa chừng nãy chỉ có vài ngọn đèn rải rác. Trương Kỳ để cho bọn họ dừng xe bên đường, chờ cậu ta một lát, cậu ta một hồi nữa sẽ trở lại.
Tài xế nhìn chung quanh một lần, hỏi: "Có muốn tôi đi cùng ngài không? Chỗ này trông chẳng có mấy hộ gia đình, ngài một người cũng không an toàn."
"Không cần!" Trương Kỳ mặt lạnh cự tuyệt "Chuyện này tôi phải tự mình đi gặp!"
Vừa nói cậu ta vừa mở cửa xe, đi bộ tới ngôi nhà gạch đỏ. Sở dĩ Trương Kỳ không để cho xe lái tới là vì không muốn bị đứt giây động rừng.
Thời điểm Trương Kỳ đi tới ngôi nhà gạch đỏ, quả nhiên nhìn thấy trên đôn tử đậu xe của Hạ Phạm Hành. Trương Kỳ cũng sắp tức điên lên rồi, cũng đã trễ thế này rồi mà hai người đàn ông còn ở chung trong một cái phòng, nếu nói không có gì xảy ra cậu ta mới đếch tin!
"Không được, nếu bây giờ đi vào mà hai người họ không thừa nhận rồi trả đũa, Hạ Phạm Hành khẳng định sẽ hận chết tôi mất, Quách Tĩnh Tĩnh sẽ làm ra cái bộ dạng đáng thương, chạy tới chỗ bà nội cáo trạng tôi, ba tôi mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi."
Trương Kỳ làm một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng không hướng vào trong nhà, trong tay kéo tới lá cây bị vò nát bét, Trương Kỳ xoay người rời khỏi ngôi nhà gạch đỏ.
Chờ cậu ta từ thành phố trở lại, nhìn cậu ta bắt gian tại chỗ như thế nào đi!
Chuyện Trương Kỳ đã tới Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên không biết, trong phòng đèn vẫn sáng, xe cũng ở đây, bất quá vào lúc này hai người cũng không ở trong phòng. Ăn xong cơm tối, Quách Tĩnh Tĩnh nói muốn đi ra ngoài một chút, mặc dù thời tiết có chút lạnh nhưng Hạ Phạm Hành cũng không có cự tuyệt, cho nên vào lúc này hai người đang dọc theo điền canh tản bộ.
Sở dĩ đi điền canh chứ không phải đi đại lộ là bởi vì trên điền canh bây giờ đến một bóng người cũng không có, cho nên cho dù bọn họ tay trong tay cũng sẽ không có người nhìn thấy.
Đường ở điền canh không rộng, có chỗ chỉ có một người có thể đi qua. Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ ở nơi này mà lớn lên, nơi nào có cống nước, nơi nào đường hẹp cậu có nhắm mắt cũng biết, cho nên cậu đi phía trước mở đường, dắt tay Hạ Phạm Hành, cẩn thận bảo hộ ở sau lưng.
"Cẩn thận, nơi này có đường bị nứt, chúng ta phải nhảy qua."
" Được."
Hạ Phạm Hành rất hưởng thụ loại cảm giác được người yêu bảo vệ này, không phải do hắn yếu ớt, người hắn như thế sao lại có khả năng yếu ớt chứ, nhưng mà mỗi lần Quách Tĩnh Tĩnh đâu ra đấy nhắc hắn cẩn thận dưới chân, dù bên ngoài rất lạnh nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Trên thế giới này, không phải đã quen với việc luôn cao cao tại thượng là sẽ không mệt mỏi, ai cũng đều hy vọng mình được thương yêu, Hạ Phạm Hành tất nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí kiểu đàn ông giống như Quách Dực cũng giống vậy, chẳng qua là người như bọn họ không phải ai cũng có thể cho được, người mà họ dành cho sự ấm áp đầu tiên phải là người mà bọn họ tự mình nhận định đã.
Hạ Phạm Hành âm thầm nhìn một chút, trong đồng ruộng vào lúc này thật hoang vu, trừ cỏ xanh thì có rất ít chỗ đất trồng rau cải, phần lớn đều chất một đống cỏ, chất đống chung một chỗ giống như nhà lá nhỏ.
Hạ Phạm Hành hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Tại sao đất nơi này lại để trống nhiều như thế?"
"Bởi vì đã mùa đông rồi không trồng được loại nào khác nữa, chỗ em lấy cây mạ làm chủ, cũng có người lại chọn lúa mì, còn vào mùa hè thì dưa hấu, cây dưa hồng đều có, nhưng mùa đông không được. Trời lạnh, những loại này đều không thể trồng, hơn nữa làm lụng cả năm rồi cũng muốn có thời gian nghỉ ngơi, cho nên đều để trống, chờ năm sau cây mạ."
"Nguyên lai là như vậy." Hạ Phạm Hành khẽ cười cười, cảm thấy bản thân như đã bổ sung được kiến thức mới "Như vậy những cái mương rãnh này cũng liên quan tới cây mạ sao?"
"Sao anh biết?" Quách Tĩnh Tĩnh còn cảm thấy thật mới lạ.
Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ nói: "Anh cũng chẳng phải loại người ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, ít nhất anh biết cây mạ không thể thiếu nước "
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn mắt Hạ Phạm Hành, dưới ánh trăng giống như một con mèo giảo hoạt.
"Coi như anh đúng rồi đi, chúng ta sở dĩ gặp nhiều mương rãnh như thế thật ra thì chính là vì đả thông ruộng lúa các nhà, đến năm sau thời điểm trồng cây mạ, máy bơm nước sẽ hút hết nước trong hồ ra, ống nước to dẫn nước vào trong ruộng, như vậy, nước vào ruộng thông qua chỗ nứt có thể chảy vào ruộng nhà người khác, cứ như vậy thì một nhà hợp với một nhà, một nhà lần lượt tới một nhà, ruộng của mọi nhà đều có thể có nước rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, thấy Hạ Phạm Hành bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nghi ngờ hỏi: "Sao đó anh?"
"Không có gì, chẳng qua là... Bỗng nhiên anh rất mong đợi cảnh tượng cấy mạ thôi. A Tĩnh, sang năm lúc cấy mạ có thể để cho anh đi cùng xem một chút không? Anh nghĩ nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Không có cảnh tượng cửa nhà đối diện nhau nhưng không biết đối phương là ai như trong thành phố, trên ruộng hai ba người chung một chỗ, lưng hướng lên trời, tiếng cười nói không ngừng truyền từ đầu ruộng tới cuối ruộng, Hạ Phạm Hành thật sự rất muốn thấy một lần cảnh tượng như thế, hình ảnh mà hắn chỉ mới thấy qua ở trong tranh sơn dầu thôi.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, thấy trong mắt Hạ Phạm Hành mang theo sự vội vã liền kéo chặt tay đi về phía trước, vừa nói: "Nhà bà nội cũng có mấy mẫu đất, anh có thể đến xem, đến lúc đó, anh phải xuống ruộng hỗ trợ."
Hạ Phạm Hành nghe, cười gật đầu rồi lại gật đầu: " Được."
□ tác giả lời ong tiếng ve: