Nhà Có Chính Thê

Chương 149: Phải đi Thượng Hải

Hôm nay vị bác sĩ kiểm tra cho Quách Dực là giáo sư Tôn của bệnh viện ung bướu Thượng Hải. Giáo sư Tôn là bác sĩ chuyên về khối u, là bác sĩ u bướu có địa vị cao nhất ở viện. Bác sĩ lúc trước kiểm tra cho Quách Dực cũng là một người có uy tín, chẳng qua là Quách Dực không muốn thông báo chuyện mình mắc bệnh cho thủ đô bên kia thôi.


Bởi vì Quách Dực thân phận đặc thù, để đảm bảo bí mật sau khi xong chuyện thì trước khi kiểm tra Tôn giáo sư và hai người học trò đã kí hiệp ước giữ bí mật, nhưng cái hiệp ước này lại có giới hạn thời gian. Tôn giáo sư cảm thấy, ít nhất ông đã lấy được sự tôn trọng rồi cho nên thái độ đối với Quách Dực cũng thân thiện hơn.


"Ung thư cổ họng giai đoạn đầu thì giọng sẽ có tình trạng khàn khàn, giống như ngài bây giờ vậy, hơn nữa lúc nuốt  sẽ có cảm giác như nuốt phải dị vật." Làm nghiên cứu, nói chuyện ít nhiều có chút khô khan cứng ngắc, Tôn giáo sư ở trong giới học thuật cũng là người nổi danh xem bệnh không nhìn người, là một người nhân phẩm tốt thì càng không thể học người khác a dua nịnh hót.


Trương Thanh từ trước đến giờ luôn sùng bái người có học vấn, có nhân phẩm, nghe lời này thì cung kính nói: "Kia Tôn giáo sư, với tình huống này thì chúng ta phải nên làm như thế nào đây? Ngài yên tâm, ngài nói thế nào chúng tôi cũng sẽ tích cực phối hợp."


Trương Thanh tướng mạo dịu dàng, so với Quách Dực thì biểu tình mà Tôn giáo sư đối với y có hơi dãn ra hơn, ông nặn ra một nụ cười không tính là khó coi nhưng cũng không được xem là tốt lắm mà nói: "Tiên sinh ngài yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực chữa trị bệnh cho thủ trưởng, đây là trách nhiệm của chúng tôi, có điều tôi đề nghị nên nằm viện ngay, trong ba ngày tôi sẽ đưa ra phương án trị liệu, giai đoạn đầu khẳng định dùng phương pháp tính phóng xạ để tiến hành chữa trị, thời gian điều trị khoảng từ hai đến bốn tuần, cái này tùy theo người mà sẽ khác nhau."


"Được rồi, bác sĩ, chúng tôi sẽ về thu dọn một chút, ngày mai sẽ làm thủ tục nằm viện."
"A Thanh, " Quách Dực thân nắm lấy cổ tay Trương Thanh, "Trước hết nghe bác sĩ nói xong đi."
"Ồ." Trương Thanh cũng biết mình quá gấp, "Thật xin lỗi, Tôn giáo sư, ngài tiếp tục đi."


"Không sao, " Tôn giáo sư đẩy mắt kính trên sống mũi lên một chút, "Tể Ninh là bệnh viện tổng hợp, xét về phương diện kỹ thuật cùng chuyên môn tất  nhiên vẫn là bệnh viện chuyên khoa ung thư thì càng toàn diện và hoàn thiện hơn. Nếu như mọi người tiếp nhận đề nghị của tôi thì nên đi Thượng Hải chữa sẽ tốt hơn." Trương Thanh nghe nói phải đi Thượng Hải, thần sắc rõ ràng mang ưu buồn. Y không muốn rời xa thôn Mã Tỉnh Sơn, không muốn đi tới thành phố lớn có nhịp sống nhanh, điều này làm cho y cảm thấy khủng hoảng.


Quách Dực làm sao lại không biết y trong lòng đang suy nghĩ gì, cho dù tách ra nhiều năm như vậy nhưng chỉ cần người bên cạnh nhíu mày hay bĩu môi một cái thì ông cũng có thể lập tức biết y đang suy nghĩ gì. Quách Dực mím môi nói với Tôn giáo sư: "Giáo sư, chuyện đi Thượng Hải để tôi suy nghĩ chút đã."


Tôn giáo sư ngẩng đầu nhìn Quách Dực rồi lại nhìn Trương Thanh, giọng cứng ngắc nói: "Đi Thượng Hải đối với ngài trăm lợi không hại, ngài phải hiểu, bệnh ung thư không giống những bệnh khác, không thể kéo dài."


Quách Dực như cũ không nóng không lạnh nói: "Tôn giáo sư, ý của ngài tôi hoàn toàn hiểu, có điều  chuyện này..."
"Chúng ta đi." Trương Thanh lên tiếng cắt đứt lời Quách Dực còn chưa nói xong, giọng điệu hết sức khẳng định, "Giáo sư ngài yên tâm, chúng tôi ngày mai sẽ cùng ngài  đi tới Thượng Hải."


"A Thanh." Quách Dực nhìn Trương Thanh, khẽ lắc đầu một cái, "Chuyện này suy nghĩ thêm một chút đi, cũng không gấp thời gian mấy ngày đâu."
"Không phải mấy ngày, " Trương Thanh nhìn ông nói, "Anh đã kéo dài quá lâu rồi, em không thể để mặc anh một mực kéo dài như thế, chúng ta ngày mai sẽ đi Thượng Hải."


Quách Dực kéo tay Trương Thanh qua, nắm thật chặt trong bàn tay, cười ôn nhu cưng chiều: " Được, nghe em hết."
Khám bệnh xong cho Quách Dực, Tôn giáo sư cùng Quách Tử Chương và viện trưởng đi ăn trưa, Quách Dực khẩu vị không tốt nên không đi.
Góp náo nhiệt này, Trương Thanh tự nhiên phụng bồi ông.


Lên xe, Trương Thanh bỗng nhiên nói: "Tiểu Niên có phải con trai Tử Hoa hay không?"


Quách Dực quay đầu nhìn y, tay hai người luôn nắm lấy nhau chưa từng tách ra. Ngón cái của Quách Dực cạ cạ đốt ngón tay Trương Thanh, gật đầu: " Ừ, nha đầu kia một mực không ai thèm rước, sắp ba mươi rồi cuối cùng cũng gặp được Phương Hoài Minh, chỉ tội người ta không ngại nó không có tí vị phụ nữ nào trong người. Hai người lui tới hai năm liền kết hôn, hai năm sau khi cưới thì sinh Tiểu Niên. Tiểu Niên đứa bé kia giống như mẹ nó vậy, từ nhỏ đã như quỷ sứ rồi, mưu ma quỷ kế cực nhiều, nhưng cũng là một đứa bé biết quan tâm người khác."


Trương Thanh đã gặp Quách Tiểu Niên rồi. Đứa nhóc này thông minh lanh lợi, nhìn qua chính là một đứa bé thông minh khiến người ta yêu thích. Y thích Quách Tử Hoa, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Quách Tiểu Niên cũng là sủng ái.


"Tiểu Niên quả thật rất dễ thương, lần trước thấy em còn gọi em là ông nhỏ cơ. Lúc đó em không nói gì, bây giờ nhớ lại thì xưng hô này không được lắm, Tử Hoa là em gái em, nhóc gọi như vậy em bỗng dưng lại lớn hơn Tử Hoa một thế hệ nữa, con bé nghe nhất định sẽ tức giận."


Quách Dực chọn mi nhìn Trương Thanh, Trương Thanh nói xong mới phát hiện ánh mắt Quách Dực  không đúng lắm, nuốt nước miếng hỏi ông: "Sao... Sao thế?"
"Em còn dám nói chuyện này à?"
Trương Thanh né tránh sang một bên, tựa hồ lúc này mới ý thức được mình vừa làm một điều hết sức ngu xuẩn.


Quách Dực cắn răng uy hϊế͙p͙ nói: "Mộc Thanh, em lần sau còn dám chạy thì anh chặt đứt chân em!"
"Anh không phải cũng thế sao, cũng không nhận ra em!" Trương Thanh cũng không phục, dựa vào cái gì mà tất cả đều là lỗi của y chứ.


Y nguyên tưởng rằng lời này vừa nói ra, Quách Dực khẳng định sẽ ồn ào với y một trận, nhưng Quách Dực nghe xong lại không nói câu nào, ánh mắt nhìn y cũng không hung dữ như vừa nãy nữa, trong mắt mang một chút do dự cùng đau thương.


"Đúng vậy, lần đó chúng ta rõ ràng cách gần như vậy, thế mà anh lại... Không thể nhận ra em.  A Thanh, em có biết không? Anh đời này nhất hối hận nhất hai chuyện, một chuyện là lúc em sinh hạ Tử Chương anh lại để em một mình, một chuyện còn lại là, trước kia ở Tể Ninh anh lại không nhận ra em."


Trương Thanh không muốn nhìn thấy Quách Dực tự trách như vậy, đưa tay sờ mặt ông, mũi đau xót: "Thật xin lỗi..."


"Em xin lỗi cái gì, " Quách Dực bắt lấy tay y, hôn lên lòng bàn tay, "Ai muốn em nói xin lỗi chứ, hẳn là anh nên xin lỗi mới đúng, mới vừa rồi anh ở bệnh viện ép em như thế. A Thanh, anh nói thật, nếu như em quả thực không muốn đi, anh có thể tự mình đi Thượng Hải, em chỉ cần chờ anh ở chỗ này thôi, không đi cũng được."


Trương Thanh không có chết thì Quách Dực sao lại muốn chết chứ? Ông ở bệnh viện làm như vậy thật ra thì chính là muốn ép Trương Thanh đi vào khuôn khổ, ông dùng tính mạng của mình để buộc Trương Thanh phải đi Thượng Hải.
Trương Thanh nghe, khẽ nở nụ cười.


"Thật ra thì coi như để cho anh đi một mình Thượng Hải em vẫn sẽ không yên tâm, không thấy anh thì cả ngày lo lắng đề phòng thì thà đi theo anh còn hơn, huống chi, em biết, trị liệu bằng hóa chất là một chuyện vô cùng đau khổ, loại thời điểm này em làm sao có thể không ở bên cạnh anh đây."


Quách Dực nghe những thứ này, cũng không nhịn được nữa kéo người vào trong ngực, ôm người lực đạo cũng lớn đến kinh người.


"A Thanh, em bề ngoài trông có vẻ kiên cường nhưng thực chất lại là người nhát gan, nói chuyện thì toàn nói ngược với lòng, cho nên anh nếu như không ép em như thế thì có thể cả đời này anh không thể nào có em nữa. Em không thích làm chủ vậy tất cả em đều nghe theo anh đi, sau này, ai cũng không thể chia cắt chúng ta nữa."


Trương Thanh không lên tiếng, chỉ đưa hai tay ra ôm lấy eo Quách Dực, mặt vùi vào trong ngực Quách Dực, không nói gì nữa.


Trương Thanh nếu quyết định phải cùng Quách Dực đi tới Thượng Hải, chuyện trong nhà tự nhiên phải chuẩn bị thu xếp một chút.Hậu viện hơn trăm con gà, Trương Thanh liên lạc tới chỗ mua, bán được hơn phân nửa rồi, giữ lại mấy con để Trương Thị nuôi hộ, cửa ải cuối năm buông xuống, nhà nhà thịt gà giết vịt,  mấy con Trương Thanh để lại cho Quách Tĩnh Tĩnh.


Lần này y cùng Quách Dực đi Thượng Hải cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, Quách Dực liền nói không bằng nhân cơ hội này, mọi người tụ tập chung một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên. Trương Thanh do dự gọi điện cho Quách Tĩnh Tĩnh, không giấu giếm liền nói Quách Dực muốn mời khách ăn cơm, Quách Tĩnh Tĩnh không phản đối, đồng ý hết sức sảng khoái.


Thời điểm Quách Tĩnh Tĩnh nhận được điện thoại vừa vặn đúng lúc dạy học xong, trở về phòng làm việc, đặt sách học xuống, ngồi ở đằng kia bắt đầu ngẩn người, giáo viên xung quanh hỏi thăm cậu cũng chỉ cười không nói gì.


Thật ra thì so với Quách Tử Chương, Quách Dực mới là sự tồn tại mấu chốt trong chuyện này. Trước tiên không nói tới việc Quách Tĩnh Tĩnh có chấp nhận ông hay không thì việc ông có thể chấp nhận cậu không cậu cũng không chắc lắm.


Loại tâm tình bất an thấp thỏm này một mực duy trì đến lúc tan học, Hạ Phạm Hành lái xe tới đón cậu đến chỗ hẹn, Quách Dực hiển nhiên cũng nói cho Hạ Phạm Hành chuyện này, để hắn đưa Quách Tĩnh Tĩnh đi.
Trong xe Hạ Phạm Hành hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Em khẩn trương sao?"


Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: "Có một chút."
"Em sợ à?" Hạ Phạm Hành lại hỏi.
" Em không, " Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, "Bởi vì em biết, vô luận em có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ luôn ở bên em."
Hạ Phạm Hành cười yếu ớt không nói.


Xe đến lối vào nhà hàng mà Quách Tử Chương đã đặt trước, cửa đã có người đang chờ, đoán chừng là do Quách Tử Chương giao phó, Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh trực tiếp đi theo phía sau người nọ vào bao gian.


"Quách tiên sinh, chú Trương, thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, chúng cháu tới trễ một chút."
" Không sao, chúng tôi cũng là vừa mới tới mà thôi." Trương Thanh cười nói, ánh mắt lại nhìn sang Quách Tĩnh Tĩnh ở một bên.
"Ba, anh Chương, Quách tiên sinh..."


"Tĩnh Tĩnh, không cần ngại, kêu chú một tiếng chú là được." Quách Dực không nói gì khác, chỉ là nụ cười trên mặt hết sức có thành ý.
Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù dừng lại một chút, nhưng mà rất nhanh cậu liền sửa lại: "Chú Quách ạ."
" Được, Tĩnh Tĩnh, tới, ngồi bên cạnh chú nào."


Quách Dực ngoắc ngoắc tay, để cho Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở vị trí gần mình, vị trí còn lại bên kia là của Trương Thanh, sau đó lần lượt là Quách Tử Chương, Hạ Phạm Hành thì ngồi ở bên người Quách Tĩnh Tĩnh.


"Hôm nay nơi này không có người ngoài, mọi người có lời gì thì cứ việc nói thoải mái, Tĩnh Tĩnh trong lòng có nghi ngờ chú cũng sẽ nói hết tất cả."
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, tựa hồ như đang suy tư, Quách Dực cũng không thúc giục, cứ như vậy tĩnh yên tĩnh chờ cậu.


Một lúc lâu, Quách Tĩnh Tĩnh mới ngẩng đầu lên, nhìn Quách Dực nói: "Ngài sẽ một mực ở bên ba cháu, không làm tổn thương ba nữa không?"


Quách Dực hiển nhiên không nghĩ tới, điều đầu tiên Quách Tĩnh Tĩnh hỏi lại là cái này, mặc dù có chút bất ngờ nhưng Quách Dực cảm thấy, cái vấn đề này như nặng ngàn cân.
Ông không do dự, chẳng qua là thu liễm lại biểu tình đùa giỡn trên mặt, thần sắc nghiêm túc lại trang trọng.


"Đúng vậy, chú sẽ bảo vệ em ấy, chú sẽ luôn luôn ở bên ba cháu."
□ tác giả lời ong tiếng ve: