"Ngoan, ông nội không có cãi nhau với chú đâu con, Tiểu Niên đừng khóc."
"Vậy... Ông nội thế nào ạ? Tại sao ông lại một mực ho khan, ông nội có phải là bị bệnh hay không? Huhu... Ba, con không muốn ông nội bị bệnh."
"Ông nội không có bệnh, ông chỉ là có chút không thoải mái mà thôi, Tiểu Niên ngoan, đừng khóc nha. Bác sĩ đã tới khám cho ông rồi, ông nội rất nhanh là có thể khỏe lại thôi, chờ một chút nữa ông nội thấy Tiểu Niên khóc cũng sẽ đau lòng lắm."
"Thật ạ? Vậy... Vậy con không khóc nữa..."
Quách Tử Chương trong lòng chua xót không dứt. Trên đường lái xe trở về, nhìn Quách Dực một mực không thấy tốt hơn, Quách Tử Chương đã hối hận, anh lập tức gọi điện cho Quách Tử Hoa, chờ lúc anh trở lại, Quách Tử Hoa cùng Phương Hoài Minh đã cùng bác sĩ ở nhà chờ rồi.
Bây giờ, Quách Dực đang ở trong phòng trên lầu, bác sĩ và Quách Tử Hoa đi đã mười mấy phút rồi mà một mực không thấy người đi ra. Quách Tử Chương muốn đi qua nhìn một chút nhưng làm thế nào cũng nhấc chân không nổi.
Cũng không biết qua bao lâu, đến mức Quách Tử Chương tựa hồ đã không còn khái niệm thời gian rồi thì cửa phòng trên lầu cửa phòng mở ra, nụ cười trên mặt Quách Tử Hoa có chút cứng ngắc, nói cảm ơn với bác sĩ.
"Chị..."
Nhìn dưới người lầu, Quách Tử Chương đi tới phía trước một bước, Quách Tử Hoa nhìn anh trong mắt mang tàn khốc. Quách Tiểu Niên từ trong ngực Phương Hoài Minh nhảy xuống, nhào qua ôm lấy chân Quách Tử Hoa, kêu một tiếng: "Mẹ..."
Quách Tử Hoa đưa tay vỗ một cái lên đầu Quách Tiểu Niên, thanh âm mang chút vô lực nhưng ôn nhu.
"Tiểu Niên ngoan..."
Phương Hoài Minh thấy cô như vậy, mím môi nói với bác sĩ: "Bác sĩ Lưu, tôi tiễn ngài đi ra ngoài."
" Được, phiền anh rồi, Phương tổng."
"Nào có, là chúng tôi làm phiền ngài mới phải chứ."
Chuyện của Quách Dực, Quách Tử Hoa còn chưa nói cho Phương Hoài Minh, bất quá Phương Hoài Minh mơ hồ đã đoán được có gì đó không đúng. Khoảng thời gian này, Quách Tử Hoa một mực nói xa nói gần để Quách Tiểu Niên gọi điện cho Quách Dực, sau đó liền bắt đầu mục đích tính giựt giây Quách Tiểu Niên gọi Quách Dực tới bên này. Quách Dực có thân phận gì, lại chưa nói ngày thường có bao nhiêu bận bịu, đừng nói thành phố, ngay cả trong tỉnh cũng phải náo động.
Quách Tử Hoa không thể không biết những thứ này, chính là bởi vì quá rõ ràng điều lệ trong đó nhưng cô vẫn là làm như vậy mới khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái. Cuối cùng, Quách Dực tới, hơn nữa còn che giấu thân phận của mình, chỉ dùng tư thái bình thường xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lúc đưa bác sĩ ra cửa, Phương Hoài Minh thần sắc do dự nói: "Bác sĩ Lưu, bệnh này của chú tôi, ngài xem có cách gì không?"
Lưu thầy thuốc không làm những gì y muốn, mặc dù Quách Tử Hoa nói nàng không được nói cho bất kì ai khác nhưng hẳn không bao gồm chính chồng của cô ấy đi? Nàng nhíu mày suy nghĩ một chút liền nói: "Phương diện này tôi dù sao cũng phải là chuyên gia, nhưng tôi vẫn đề nghị lập tức nằm viện chữa trị, may là lần này phát hiện sớm, có điều bệnh ung thư dẫu sao vẫn khác với ốm đau lặt vặt, thân phận đặc thù của Quách tiên sinh..."
Phía sau nói cái gì, Phương Hoài Minh nhất thời hoảng thần nên cũng không có nghe rõ nữa, chẳng qua là ylàm sao cũng không nghĩ tới, Quách Dực lại mắc bệnh ung thư! Bọn họ không phải hàng năm đều theo thông lệ làm kiểm tra sao? Không... Hiện giờ cái này cũng phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao Quách Dực lại bây giờ chỗ này, mà không phải là bệnh viện?! Ông ấy đang suy nghĩ gì?
"Như vậy thì tôi đi trước đây, Phương tổng."
Phương Hoài Minh nhanh chóng nháy mắt, đè xuống khác thường trong lòng, trầm trầm gật đầu một cái: " Được, cô đi thong thả."
Phương Hoài Minh hít một hơi thật sâu, sau khi thu liễm ưu tư rồi lúc này mới xoay người bước vào cửa.
Trong phòng khách, Quách Tử Hoa nhìn Quách Tử Chương, biểu tình trên mặt vừa tức giận lại thất vọng.
"Tử Chương, em rốt cuộc có biết mình đã nói gì hay không?!"
Quách Tử Chương cúi đầu, không thấy rõ thần sắc của anh, chẳng qua là thanh âm có chút khàn khàn nói: "Chị, em không muốn làm tài xế cho chú thêm nữa, ngày mai em sẽ trở về quân đội báo danh, chuyện của chú em thật sự xin lỗi, phiền chị chăm sóc chú.”
"Quách Tử Chương!" Quách Tử Hoa vô cùng tức giận, nắm cổ áo Quách Tử Chương nghiến răng, "Em có biết bản thân đang nói gì hay không?! Em có biết nếu em làm như vậy sẽ có hậu quả gì không? Em có biết..." Em như vậy, một ngày nào đó nhất định hối hận!
Quách Tử Hoa không nói ra miệng, cô chỉ có thể ở thời khắc mấu chốt im lặng, mặc răng cắn đến nát môi/
"Tử Hoa, em đừng như vậy." Phương Hoài Minh không đành lòng nhìn cô tự hủy hoại bản thân, sắc mặt ôn nhu như cũ nhưng ánh mắt tràn đầy lo lắng. Y cười một tiếng, nhìn Quách Tiểu Niên lại tiếp tục khóc, nói với Quách Tử Hoa: "Đừng như vậy, em doạ Tiểu Niên rồi kìa.
Quách Tử Hoa chưa hoàn toàn mất đi lý trí, Phương Hoài Minh vừa nói như vậy cô cũng tỉnh hồn lại, vội vàng buông cổ áo Quách Tử Chương ra, lật đật đi xem Quách Tiểu Niên.
"Tiểu Niên, cậu không nghe lời, mẹ dọa cậu chút thôi, con đừng sợ, biết không?"
Quách Tiểu Niên rõ ràng cũng rất muốn khóc, nhưng khi nghe lời này, nhóc nâng lên tay áo lau mắt đẫm nước, gật đầu nức nở nói: " Dạ, con không khóc, mẹ, mẹ đừng giận cậu, bệnh của ông nội cũng sẽ khỏi thôi.”
Quách Tử Hoa trong nháy mắt chỉ cảm thấy hốc mắt nóng nóng, cô ngồi xổm người xuống chợt ôm lấy Quách Tiểu Niên, không muốn khóc trước mặt con trai mình, cô sợ mình sẽ dọa Quách Tiểu Niên mất, nhưng vào lúc này lại không kìm được nước mắt.
*
"Như thế nào? Em có cảm giác khá hơn chút nào không?"
Phương Hoài Minh thả một viên vitamin vào nước nóng đưa cho Quách Tử Hoa, Quách Tử Hoa sưng đỏ một đôi mắt, ngẩng đầu nói một tiếng
: "Cám ơn."
"Không cần đâu em." Phương Hoài Minh đưa tay xoa xoa mặt Quách Tử Hoa, trong mắt đều là sủng ái.
Quách Tử Hoa không muốn y rời đi, nắm lấy tay Phương Hoài Minh, nhắm mắt nhẹ nhàng cọ xát.
"Em vừa rồi có phải đã dọa Tiểu Niên sợ không anh?"
"Quả thật dọa sợ thằng nhỏ không nhẹ." Phương Hoài Minh bất đắc dĩ nói.
Quách Tử Hoa ảo não mở mắt ra, nhìn Phương Hoài Minh trong mắt đều là áy náy.
"Em cũng không biết mình bị làm sao nữa, bỗng nhiên lại không nhịn được." Quách Tử Hoa phiền não kéo tóc, "Làm sao bây giờ đây? Tiểu Niên đâu rồi?" Mới vừa rồi chỉ lo khóc, con trai không thấy cô cũng không biết.
Phương Hoài Minh nhìn cô, đưa tay ra: "Đi nào."
Quách Tử Hoa tín nhiệm đưa tay giao cho Phương Hoài Minh, như khi hai người kết hôn vậy vậy. Phương Hoài Minh ôn nhu cười một tiếng, dẫn nàng đi tới trước bệ cửa sổ, tỏ ý bảo cô nhìn ra phía ngoài.
Quách Tử Hoa nghi ngờ ngẩng đầu nhìn qua, ngoài cửa sổ ở trong sân, Quách Tiểu Niên đang cùng Quách Tử Chương chất người tuyết, hai người này dường như đã dùng nửa sân tuyết rồi mới chất được một người tuyết cao như Quách Tiểu Niên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Tiểu Niên đỏ rực, nụ cười trên mặt lại phá lệ rực rỡ. Quách Tử Chương tay nhóc, giúp nhóc ấn củ cà rốt vào mặt người tuyết để làm mũi. Quách Tử Hoa bất đắc dĩ cười một tiếng: "Trẻ con thật tốt, một giây trước còn khóc nhè một giây kế tiếp lại có thể cười rực rỡ vô cùng”
Phương Hoài Minh mỉm cười ôm lấy vai cô: "Không tốt sao?"
" Tốt chứ, " Quách Tử Hoa cảm thán, "Em càng hy vọng Tiểu Niên cả đời này cũng không cần lớn lên, có thể mãi luôn vui vẻ như vậy."
Vừa nói, tầm mắt chuyển hướng sang Quách Tử Chương ở một bên, trong mắt ưu tư có chút phức tạp.
Phương Hoài Minh thấy được, mím môi, tựa hồ do dự một hồi rồi mới mở miệng nói: "Tử Hoa, nếu như em có tâm sự gì không có cách nào giải quyết thì thật ra em có thể nói cho anh biết, đừng quên, chúng ta là vợ chồng."
Phương Hoài Minh cho tới bây giờ cũng chưa từng nói như vậy. Bọn họ kết hôn nhiều năm như thế, giữa nhau cơ hồ không có bí mật gì cả, cho dù có, đó cũng là thuộc về không gian riêng của đối phương, chỉ cần đối phương không mở miệng bọn họ cũng sẽ không hỏi. Nhưng hôm nay, Phương Hoài Minh không giống mọi hôm, Quách Tử Hoa ngẩng đầu nhìn y, trong mắt mang nghi ngờ: "Hoài Minh..." Anh có phải đã biết cái gì rồi đúng không?
Phương Hoài Minh không hy vọng cô cứ giấu ở trong lòng như vậy, nếu đã đến bước này, y dứt khoát chủ động nói ra thì hơn.
"Anh biết chú bị bệnh, bệnh ung thư, đúng không?"
Tay Quách Tử Hoa run một cái, nước trong ly thiếu chút nữa văng ra ngoài, cũng may Phương Hoài Minh tiếp nhận được, đem ly đặt ở trên bệ cửa sổ. Phương Hoài Minh lần nữa nhìn Quách Tử Hoa.
"Anh biết em rất khó chịu, nhưng bây giờ mới là giai đoạn đầu thôi đúng không? Tử Hoa, bây giờ y học đã vô cùng phát triển, bị bệnh ung thư không có nghĩa nhất định sẽ chết, huống chi đây còn là giai đoạn đầu, cho nên nói, chú hoàn toàn có thể bình phục không phải sao?"
Quách Tử Hoa nhìn Phương Hoài Minh, lắc đầu một cái, nở nụ cười có chút thê lương.
"Vô ích thôi, chú ấy căn bản... Chú căn bản là không muốn chữa trị."
"Cái gì!" Phương Hoài Minh làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này.
Quách Tử Hoa giơ tay lên lau đi nước mắt, hít hít nước mũi nói: "Ngày thứ ba khi chú bị chẩn đoán ra ung thư thanh quản, bác sĩ của bệnh viện chữa trị ung thư uy tín nhất thủ đô cũng đã đưa ra một bộ phương án trị liệu, để chú nằm viện nhanh nhất có thể, tiếp nhận chữa trị, nhưng mà chú không đồng ý. Chú nói chú không trị bệnh, người nên khuyên cũng đã khuyên rồi, uy hϊế͙p͙ dụ dỗ, chiêu gì cũng dùng hết rồi, ba em... Ba em còn thiếu điều quỳ xuống cầu xin chú, nhưng chú nói... Chú nói với ba em, nhiều năm như vậy rồi, chú nếu quả thật chết cũng coi như hoàn toàn giải thoát"
Trong ấn tượng, chú Quách Dực là người quyết đoán nhất Quách gia. Thời điểm kết hôn, tất cả mọi người đều phản đối y và Quách Tử Hoa ở bên nhau, nhưng Quách Dực xuất hiện, một câu nói của Quách Dực tựa như thánh chỉ vậy, thành toàn y cùng Quách Tử Hoa. Phương Hoài Minh từ chưa từng nghĩ qua, người lãnh ngạo như Quách Dực lại... Sẽ có ý nghĩ u ám như thế này.
"Tại sao... Tại sao?!" Phương Hoài Minh quả thực không nghĩ ra, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho Quách Dực nảy sinh ra loại ý tưởng đáng sợ này.
Quách Tử Hoa liều mạng lắc đầu. Phương Hoài Minh biết, mình nếu như nữa hỏi tiếp Quách Tử Hoa chắc sẽ điên lên mất. Đây là một cây gai độc, đâm vào trong tim Quách Tử Hoa, đừng nói rút ra mà ngay cả đụng cũng không thể đụng.
Phương Hoài Minh không ép cô, đổi một vấn đề khác hỏi: "Như vậy chuyện này có quan hệ như thế nào với Tử Chương?"
Quách Tử Hoa ngẩng đầu, nhìn Phương Hoài Minh, trong mắt rõ ràng giấu chuyện gì đó.
"Em không thể nói sao?" Phương Hoài Minh không nghĩ tới cô sẽ giấu hết thảy mọi thứ, “Ngay cả anh cũng không được sao?”
"Không phải..." Quách Tử Hoa không chịu nổi ưu thương trong mắt Phương Hoài Minh, "Cái này em có thể nói cho anh, nhưng anh phải đáp ứng với em, không thể nói cho bất kỳ người nào khác."
“Được"
Quách Tử Hoa quay đầu, lần nữa nhìn về phía Quách Tử Chương, híp mắt nói: "Tử Chương... Em ấy thật ra là con trai ruột của chú em.”
"Cháu nói cái gì!"
Những lời này vốn nên là Phương Hoài Minh nói, cũng không chờ y nói ra khỏi miệng, một thanh âm khàn khàn đã vang lên sau lưng hai người.
Quách Tử Hoa cùng Phương Hoài Minh đồng thời quay đầu lại, trên mặt hai người đều mang theo kinh hoảng.
Quách Dực đỡ tay vịn cầu thang, sắc mặt lúc xanh lúc trắng đứng ở đằng kia.
"Ch... Chú..." Quách Tử Hoa không biết chú rốt cuộc đứng ở nơi đó đã bao lâu rồi. Sắc mặt Quách Tử Hoa đều thay đổi, gấp tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi như mưa.
"Con trai ai? Tử Hoa, cháu vừa mới nói Tử Chương là con trai ai?"
Thanh âm Quách Dực đã mất âm sắc vốn có, giống như từ trong cổ họng đã vỡ nát mà rặn ra từng chữ, gương mặt lạnh lùng đến cực độ.
□ tác giả lời ong tiếng ve: