Địa điểm mà xe Hạ Phạm Hành xảy ra chuyện cách nhà Quách Tĩnh Tĩnh đã không xa, ngay tại chỗ dốc nơi cửa thôn, Hạ Phạm Hành mới vừa chậm lại xuống dốc, liền nghe thấy rầm một tiếng, xe mình hơi lao về phía trước một chút, bản thân hắn theo quán tính cũng nghiêng theo.
Không cần suy nghĩ cũng biết là xe sau kia ngu ngốc, thắng cần xe lại khiến cho Hạ Phạm Hành thành người bị hại.
"Bất kể như thế nào thì người không sao là được rồi" Trương Thanh vỗ ngực một cái, lòng vẫn còn sợ hãi.
Quách Tĩnh Tĩnh lúc Hạ Phạm Hành vào nhà liền quan sát người từ trên xuống dưới một lần, biết người không có sao rồi nhưng vẫn nhíu mày không buông lỏng.
"Đúng rồi, cậu còn chưa ăn sớm đúng không? Tôi vẫn đang hầm nóng cháo trong nồi cho cậu đấy, để tôi đi múc cho.”
Trương Thanh vừa muốn xoay người, Hạ Phạm Hành liền gọi y lại.
"Không cần đâu chú Trương, A Tĩnh sắp đến giờ đi làm ròi, trên đường trở về chắc cũng không lái nhanh được, tài xế taxi cũng đang ở ngoài cửa chờ, chúng cháu đi trước, điểm tâm cháu đến công ty ăn cũng được."
"Vậy cũng tốt, vậy cậu mang trứng gà theo đi, tạm lót bụng, " Trương Thanh vừa nói, vừa nhét trứng gà vào trong tay hắn "A Tĩnh, các con buổi tối cũng đừng về, ban ngày tuyết bị xe ép phẳng rồi, buổi tối lại đóng băng một lần nữa thì lái xe còn nguy hiểm hơn, dù sao bên kia cũng không phải không có chỗ ở. Không phải nói Phạm Hành thuê nhà đối diện trường học đó à? Như vậy còn dễ dàng hơn chút, vừa vặn thay ga giường con cũng giặt mất rồi, đỡ mất công ba đi tìm cái mới cho con."
Trương Thanh nói rất vô tình nhưng mặt Quách Tĩnh Tĩnh lại đỏ bừng, cảm giác tầm mắt nóng rực của Hạ Phạm Hành rơi hết trên lưng cậu, cơ hồ muốn in dấu luôn. Quách Tĩnh Tĩnh siết nắm đấm, hận không thể xoay lại đấm cho hắn một phát.
Bây giờ nhớ lại, Quách Tĩnh Tĩnh còn có chút vui mừng vì xe Hạ Phạm Hành đang được mang đi sửa, bọn họ vào lúc này đang ngồi trên xe taxi mà hắn gọi. Có người ngoài tại chỗ, Hạ Phạm Hành cũng sẽ không nói gì làm gì hết, nhiều lắm là cũng chỉ là nhìn cậu tựa tiếu phi tiêu, trong mắt mang ranh mãnh rõ ràng. Quách Tĩnh Tĩnh dứt khoát quay mặt qua nhìn về phía ngoài cửa sổ, mắt không thấy thì tâm tịnh.
Đến trường học, chào cũng không thèm chào, mở cửa xe sải bước xông về phía trước. Nhìn bóng Quách Tĩnh Tĩnh không thèm quay đầu lại, Hạ Phạm Hành lúc này mới không nhịn được mà rung vai cười không dứt. Tài xế vừa lái xe vừa chìm trong mơ hồ. Không phải nói người này xe bị đụng sao? Làm sao tâm tình còn tốt như vậy? Quả nhiên người có tiền thì suy nghĩ cũng khác người.
*
Tuyết rơi, vui vẻ nhất chính là trẻ con, đánh gậy trượt tuyết, đắp người tuyết, ngay cả khi bàn tay nhỏ bé bị đông đến đỏ bừng cũng không cảm thấy lạnh.
"Tớ nói cho các cậu biết, tớ từng thấy tuyết lớn hơn như này nhiều, còn có tượng đá gấu lớn, thật là lớn thật là lớn, còn cao hơn tường cơ mà!" Quách Tiểu Niên lại đang phát biểu diễn giảng, cong mông quỳ trên ghế, hoa tay múa chân vô cùng sinh động.
"Tớ biết tượng đá, tớ thấy qua trên ti vi rồi, thật là đẹp nha! Tiểu Niên, cậu thấy gấu lớn có đẹp không?" Cái tay bé nhỏ của Lâm Thiến kéo cằm, trợn to mắt nhìn đầy tò mò.
"Dĩ nhiên đẹp rồi!" Quách Tiểu Niên ưỡn ngực, "Gấu lớn rất uy phong, rất nhiều bạn nhỏ sợ quá mà khóc, còn tớ thì ứ khóc cơ"
Thấy Quách Tĩnh Tĩnh vào cửa, Quách Tiểu Niên lập tức xuống khỏi ghế, ngẩng đầu hướng về phía Quách Tĩnh Tĩnh rạng rỡ cười một tiếng: "Thầy Quách!”
Những người bạn nhỏ khác vừa thấy thầy tới, vội vàng trở về vị trí của mình ngồi yên. Quách Tĩnh Tĩnh cầm một chồng giấy A4 in thông báo vào lớp học,nói: "Ngồi đi thầy có lời muốn nói với các con. Trường học tạm thời thông báo, từ xế chiều hôm nay đến ngày mai, bởi vì tuyết rơi nhiều nên trường học cho nghỉ, cho nên, nói cách khác, sau khi tan học vào buổi trưa hôm nay, buổi chiều các con không cần tới học nữa, thẳng đến thứ hai mới bắt đầu giờ học. Thầy bây giờ phát thông báo cho các con, các con bỏ vào cặp sách. Chờ tới khi ba mẹ tới đón thì các con lấy thông báo cho ba mẹ xem, nghe rõ chưa?”
“Rõ - rồi - ạ”
Lần này là thông báo tạm thời nghỉ học không ai nghĩ tới lần này tuyết lại rơi lớn như vậy. Buổi sáng lúc đi học, có phụ huynh ở trên đường xảy ra chuyện, trẻ nhỏ không có sao, người lớn lại té gãy một cái chân, cục giáo dục bên kia liền gọi điện thoại cho các trường học, thông báo tất cả thầy trò nghỉ một ngày rưỡi, cũng may chính là sau hai ngày nghỉ, phương nam tuyết tới cũng nhanh mà tan cũng mau, phỏng đoán đến lúc đó tuyết đọng cũng tan xong hết rồi.
Quách Tĩnh Tĩnh phát thông báo xong rồi lại gọi Quách Tiểu Niên tới một bên.
"Con có biết số cậu con không? Buổi trưa hôm nay con không thể về nhà thầy ăn cơm, để cho cậu con trực tiếp đón con về nhà."
"Không cần đâu Tĩnh Tĩnh." Quách Tiểu Niên cười híp mắt, suýt thì chẳng thấy mắt đâu nữa rồi, "Buổi trưa hôm nay ông nội con muốn tới đón con."
"Ông nội con?" Đối với vị “ông nội” khác người này Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có ấn tượng. Lúc mới vừa mới bắt đầu biết Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên nói không ít danh ngôn của ông nội, Quách Tĩnh Tĩnh cũng là lần đầu tiên thấy trưởng bối nào lại dạy con cháu mình như vậy.
"Vâng vâng!" Bất kể như thế nào thì Quách Tiểu Niên thoạt nhìn rất vui vẻ, "Vốn là ông nội con không đến đâu, bất quá con mỗi ngày đều gọi điện thoại cho ông, mỗi ngày đều nói nhớ ông, cho nên ônt liền nói muốn đến xem con một chút, chơi với con. Mẹ con nói, đây đều là công lao của con đó nha ~”
"Con không phải nói ông nội con bề bộn nhiều việc à? Mỗi ngày đều phải họp sao?"
"Nghỉ rồi!" Quách Tiểu Niên nháy mắt mấy cái, "Mẹ con nói ông nội con quá mệt mỏi, cho nên lãnh đạo của ông liền cho ông cho nghỉ dài hạn, như vậy ông nội con có thể tới thăm con rồi. Quá lâu rồi con không có gặp ông đâu."
"Phải không?" Quách Tĩnh Tĩnh cười đưa tay đặt lên đỉnh đầu Quách Tiểu Niên, "Vừa vặn hai ngày nghỉ con có thể ở cùng ông.”
"Dạ!"
Quách Tiểu Niên cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Buổi trưa qua mau, chỉ chớp mắt cái đã tan học rồi, Quách Tiểu Niên bởi vì hai ngày kế tiếp không thấy được Quách Tĩnh Tĩnh, vào lúc này còn có chút không thôi, đi một đoạn đường tới cửa trường còn tay trong tay với Quách Tĩnh Tĩnh.
"Tĩnh Tĩnh, thầy phải dắt tay con á, con quá nhỏ, vạn nhất trượt té làm thế nào giờ." Lý do Quách Tiểu Niên muốn dắt tay còn rất đầy đủ
"Con chắc chắn ông nội con sẽ đón con ở cổng trường sao?" Loại thời tiết như này Quách Tĩnh Tĩnh sẽ giữ đám trẻ con ở trong phòng học, các phụ huynh cũng sẽ tự giác tới cửa phòng học đón con, nhưng Quách Tiểu Niên lại nói, ông nội nhóc không đi vào mà sẽ ở cửa chờ nhóc.
"Vâng!" Quách Tiểu Niên dùng sức gật đầu một cái, hết sức khẳng định.
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, hỏi: "Tại sao ông nội con không vào trong đón con?"
Quách Tiểu Niên giơ ngón trỏ mập mạp ngắn tũn đặt trước môi, đặc biệt nhỏ giọng nói: "Suỵt, Tĩnh Tĩnh, con không phải nói với thầy rồi sao? Ông nội con là Đại tướng quân, cho nên không thể bị người khác nhìn thấy."
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, đưa tay xoa xoa đầu Quách Tiểu Niên.
"Đi nhanh đi."
"Tĩnh Tĩnh, thầy không tin con sao?" Quách Tiểu Niên không phục giật một cái.
"Không có." Quách Tĩnh Tĩnh trả lời rất đứng đắn.
"Thầy chính là không tin con, con thấy thầy đang xem thường con!"
Quách Tĩnh Tĩnh lần này không đáp lời, bước nhanh hơn về phía cửa trường học.
Thời điểm đi ngang qua chỗ ông Tần, lên tiếng chào hỏi với ông thì cách đó không xa đã nhìn thấy một chiếc xe, bảng số xe nhìn thật quen mắt, lúc này cửa bị mở ra, người đi ra là Quách Tử Chương.
Quách Tĩnh Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng này của Quách Tử Chương, không hút thuốc cũng không nghiêng ngả dựa vào ở nơi đó. Anh đứng thẳng tắp,, biểu tình nghiêm cẩn, ánh mắt sắc bén, giờ khắc này Quách Tĩnh Tĩnh mới thật sự cảm thấy, Quách Tử Chương thật sự là một quân nhân.
"A Tĩnh, khoảng thời gian này phiền cậu chiếu cố Tiểu Niên rồi, cảm ơn cậu."
Quách Tĩnh Tĩnh biết Quách Tử Chương chỉ cho Quách Tiểu Niên đi ăn trưa ở chỗ cậu, vốn là còn muốn nói anh mấy câu, nhưng thái độ này của Quách Tử Chương khiến Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại nói không nổi, chỉ có thể không cam lòng trả lời một câu: "Không cần cám ơn."
Bầu không khí tựa hồ có chút lúng túng, trực giác nói cho Quách Tĩnh Tĩnh biết còn có một người ngồi kế bên ghế lái, đáng tiếc kiếng xe được làm bằng chất liệu đặc thù, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy tình huống bên trong.
"Chú, ông nội của con đâu?"
Quách Tiểu Niên là người duy nhất không cảm giác được bầu không khí không đúng, nhóc nắm kéo vạt áo Quách Tử Chương, như cũ mặt đầy vội vàng.
"Ông nội ở trong xe chờ con"
Quách Tiểu Niên vừa nghe xong, đưa tay đi kéo cửa xe, trong miệng hét lên: "Ông nội ông nội, Tĩnh Tĩnh cũng không tin con, thầy không tin ông là một Đại tướng quân."
Quách Tĩnh Tĩnh nhếch mép một cái, lúng túng quả muốn nhấc chân đạp vào cái mông đang chổng ra của Quách Tiểu Niên.
Quách Tử Chương không biểu tình gì nhìn nhóc, người trong xe phát ra thanh âm có chút khàn khàn, tựa hồ cũng không phải là do trời sinh, đoán chừng là giọng không được thoải mái lắm.
"Tiểu Niên mau ngồi đàng hoàng, không thể không lễ phép với thầy như thế."
"Không sao ạ, bởi vì chúng con bây giờ là bạn, khi đi học là thầy Quách, tan học chính là Tĩnh Tĩnh."
Trong xe đột nhiên trầm mặc một hồi, Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở đằng kia càng lúng túng, mới vừa muốn mở miệng tạm biệt với Quách Tử Chương, ông nội của Quách Tiểu Niên ngồi ở phía sau xe lại đột nhiên nói "Thầy Quách, nếu không ngại thì buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?"
Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn, có chút không rõ tình huống, hợp với trên mặt Quách Tử Chương cũng là chợt lóe lên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thần sắc có chút phức tạp.
"Tôi thường xuyên nghe Tiểu Niên nhắc tới cậu, một mực muốn cảm ơn chuyện cậu làm vì Tiểu Niên, còn hy vọng thầy Quách nể mặt tôi đây."
Nói là nói như vậy nhưng thái độ người nói lại không có một tia nịnh nọt hoặc là lấy lòng, ngược lại làm như chuyện đương nhiên, điều này cũng làm cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy vô hình bị áp bách.
Quách Tĩnh Tĩnh không có cự tuyệt, phải nói là không cách nào cự tuyệt, cậu thấy mình tựa hồ chỉ có con đường gật đầu đồng ý mà thôi.
Lúc ngồi vào trong xe, Quách Tĩnh Tĩnh chọn chỗ ngồi bên cạnh Quách Tử Chương lái xe, xoay người chào hỏi với người ngồi phía sau.
"Lão..." Vốn cho là ông nội Quách Tiểu Niên,tuổi đời cũng phải hơn sáu mươi, kêu lão tiên sinh cũng không bất ngờ, nhưng khi Quách Tĩnh Tĩnh thấy rõ mặt của người kia, tiếng "Lão tiên sinh" này làm thế nào cũng kêu không được.
Thật sự là người đàn ông ôm Quách Tiểu Niên, bị kêu là ông nội quá mức trẻ trung, đoán chừng cũng chỉ bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, không lớn hơn Trương Thanh bao nhiêu, hơn nữa bảo dưỡng rất tốt, tướng mạo cũng vô cùng xuất chúng. Mày kiếm mắt sâu, ngồi ở đằng kia sống lưng thẳng tắp, mấu chốt là mi mắt cùng Quách Tử Chương quả thực quá giống nhau, chẳng qua là cặp mắt kia nếu so với Quách Tử Chương sắc bén thấu đáo hơn rất nhiều. Quách Tĩnh Tĩnh chẳng qua là trong lúc vô tình nhìn một cái, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng khó hiểu cảm thấy mười phần khẩn trương, thậm chí quên luôn ngôn ngữ.
"Không nghĩ tới thầy Quách lại trẻ như vậy." Quách Dực rất bình tĩnh quan sát người trước mặt, phát hiện cậu có chút khẩn trương, ông cũng hết sức nhu hòa lại.
“Tiên sinh mới trẻ, so với tưởng tượng của tôi...trẻ hơn rất nhiều.”, Quách Tĩnh Tĩnh tận lực buông lỏng thần kinh.
Quách Dực cười một tiếng, lòng bàn tay dán lên đầu Quách Tiểu Niên xoa tóc nhóc, nhàn nhạt nói: "Lúc trước nghe Tiểu Niên nói tới cái tên Tịnh Tịnh này, tôi còn tưởng rằng là một cô giáo cơ đấy."
"Không phải An Tịnh, " Quách Tĩnh Tĩnh đối với cái này hết sức cố chấp, tình huống dù có khẩn trương đến mấy cũng không thể ngăn cản cậu vì mình xứng danh "Tên của tôi là lập với thanh—— Tĩnh."
Quách Dực nghe được cái tên này, trong mắt thoáng qua một tia ám lưu, thanh âm khàn khàn nghe không ra háo hức nói một câu: "Quách Tĩnh Tĩnh, phải không?"
Một khắc kia, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, người trước mặt tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, cũng không chờ cậu thấy rõ ràng, Quách Dực lại chỉ hỏi một câu: "Cái tên rất có ý nghĩa. Ai đặt cho cậu thế?"
"Là ba tôi."
“Thật sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh lại đợi, Quách Dực vẫn không có nhắc lại hỏi lại cái gì, nhìn dáng vẻ của ông chắc là một người không nói nhiều.
Sau đó, Quách Dực lại hỏi một ít liên quan tới vấn đề buổi trưa ăn gì, cũng chỉ là tình cờ trò chuyện, cũng chẳng khác mấy người lần đầu gặp nhau là mấy.
Nhưng ở trong mắt Quách Tử Chương hết thảy các thứ này đều khác thường, từ khi chú nói muốn mời Quách Tĩnh Tĩnh ăn cơm hết thảy đều rất không bình thường. Quách Dực người này, cũng không phải là do tính tình kém cỏi mà là chính ông cũng không nguyện để cho người khác đến gần mình, nhưng hết thảy các thứ này đối với Quách Tĩnh Tĩnh, tựa hồ đều được khoan dung cùng cải thiện rất lớn.
Đây là vì cái gì?
____________________
Lời của editor: Thực ra thì đối với ngoại hình và khí chất của Quách Dực tui không thể nào đặt ngôi xưng là “ông”, mà ngoài cái đó ra thì tui không thể nghĩ ra từ gì khác vì truyện này có quá nhiều lớp trẻ...