Nhà Có Chính Thê

Chương 121: Dương Tuyền nhanh miệng

Trên đường Quách Tĩnh Tĩnh về nhà thì Trương Thị gọi điện tới.
"Tĩnh Tĩnh, buổi tối tới nhà bà nội đi, bà nội làm món con thích ăn nhất cho con. Một hồi nữa đến nhà thì phải đi cùng ba con đó, biết không?"


"Con biết rồi bà nội." Trương Thị kêu cậu đi ăn cơm, có thể đi Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không cự tuyệt. Người già vốn thích náo nhiệt, dù là từ khi sáng sớm tinh mơ hay là khi tối lửa tắt đèn, phải đứng ở bên bếp bên nồi một ngày mệt tới độ không thẳng lưng nổi nhưng chỉ cần buổi tối thấy tiểu bối quây quần quanh bàn thì nụ cười trên mặt liền không dừng được.


Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, liền nói: "Bà nội, có thể thêm một người không ạ?"
Hạ Phạm Hành nghe lời này, nhanh chóng quay đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười.
Quách Tĩnh Tĩnh không dám nhìn hắn, mặt liệt chờ Trương Thị trả lời.
" Ừ... Tiểu Hạ à?"
“Dạ "


Hôm nay coi như là gia yến, Trương Thị muốn người chung một nhà quây quần tụ họp với nhau, có điều đoạn thời gian trước Hạ Phạm Hành cũng giúp đỡ không ít, chuyện phát sinh ở nhà bọn họ cho dù Quách Tĩnh Tĩnh không nói nhưng chắc Hạ Phạm Hành cũng có thể đoán được bảy tám phần, cho nên nếu quả thật là Hạ Phạm Hành, cho dù đồng ý cũng không sao cả.


"Vậy các con cùng tới luôn đi."
" Dạ được ạ."
Quách Tĩnh Tĩnh cúp điện thoại, trong mắt ánh lên tia sáng, hậu tri hậu giác mới nhớ tới hỏi Hạ Phạm Hành: "Anh tối nay có rảnh không?"
Hạ Phạm Hành cười nói: "Vốn là có rảnh, có điều khi bắt đầu thì lại không rảnh nữa.”


Quách Tĩnh Tĩnh tâm tình rất tốt nâng lên khóe miệng. Điện thoại Hạ Phạm Hành reo lên, hắn lái xe không có cách nào nghe máy liền nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Giúp anh nghe đi."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, Hạ Phạm Hành ngược lại vô cùng thản nhiên, mặc dù có chút do dự nhưng cậu vẫn nghe điện thoại.


Quách Tĩnh Tĩnh mở chế độ rảnh tay còn chưa mở miệng, thanh âm Dương Tuyền truyền tới từ đầu bên kia vô cùng ồn ào.


"Hạ Phạm Hành, cậu đây là chỉ mới thấy người mới cười chứ không nghe thấy người cũ khóc nhá, để cho tôi chạy thật xa tới nơi này làm trâu làm ngựa cho cậu, còn cậu thì hay rồi, cả ngày biến mất không thấy bóng dáng. Cậu đây là vì bảo bối nhà mình mà thủ thân như ngọc đúng không? Tôi nói cho cậu hay, đàn ông cũng không thể như vậy chứ! Ăn vụng cũng là một thú vui đó nha. Cậu mau tới đi, tôi cùng Tử Chương chờ cậu đấy."


Hạ Phạm Hành không có mở miệng, Quách Tĩnh Tĩnh liền lớn tiếng nói một câu vào điện thoại: "Anh ấy không rảnh!"
Tay Hạ Phạm Hành run một cái, thiếu chút nữa bật cười.


"..." Bên đầu điện thoại kia Dương Tuyền tựa hồ cũng không nghĩ tới người nhận điện thoại không phải hắn, trầm mặc trong chốc lát rồi mới lên tiếng hỏi: "Tĩnh Tĩnh đó à?"
" Ừ." Giọng điệu Quách Tĩnh Tĩnh rất không tốt, khóe miệng mím lại thành một đường.


"Chết rồi..." Dương Tuyền chắc là đang lấy tay bịt kín điện thoại, chỉ mơ hồ nghe y đang nhờ Quách Tử Chương giúp đỡ.
"Làm thế nào giờ... Tĩnh Tĩnh nghe đó.. Dựa vào.."


Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi. Tuy nói cậu cùng Trương Thanh cũng không có quan hệ máu mủ chân chính nhưng hai người sống cùng nhau hơn hai mươi năm rồi, phong cách sống ít nhiều có chút giống nhau, rất nhiều động tác nhỏ của hai cha con đều tương tự với nhau.


Hạ Phạm Hành ngược lại còn đang cười trên nỗi đau của người khác. Dương Tuyền người này làm việc ổn thỏa, chính là bị ngứa mồm, cũng may y ở trước mặt Hạ Phạm Hành cùng Quách Tử Chương mới có thể như vậy, đi chỗ khác nói lý lẽ trông cũng rất gì và này nọ, chưa bàn tới việc có hữu dụng hay không, ít nhất nhìn qua trong rất dọa người.


Có điều vào lúc này, y chính là một cước đá thiết bản.


Quách Tử Chương hình như thấy chết mà không cứu, Dương Tuyền ở bên kia cười nịnh nọt nói: "Tĩnh Tĩnh, tôi mới vừa nói đùa tí thôi à. Từ khi Phạm Hành ở bên cậu, ngay cả hai anh em bọn tôi cũng bị cho ra rìa rồi, càng không thể nào đi bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, huống chi hiện tại thân thể của cậu... Đặc thù, cậu ta càng không thể nào làm như vậy, điểm này cậu nhất định phải tin tưởng cậu ấy. Phạm Hành người này để ý không nhiều, chỉ khi nào nhận thức rồi thì nhất định sẽ kiên trì cho tới đích."


Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành. Còn nhớ hồi bọn họ mới quen, cậu luôn cảm thấy người này trước mặt nhìn như hiền hòa nhưng lại cho người ta cảm giác có chút âm trầm, trong mắt không phải lạnh lùng thì chính là tính toán. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái bọn họ đã quen biết nhau gần nửa năm, hôm nay Hạ Phạm Hành ở trước mặt với người trước kia như là hai người khác nhau vậy.


"Tĩnh Tĩnh, tôi nói thật, thật ra thì... Tôi thật sự cảm kích vì cậu có thể xuất hiện đến bên Hạ Phạm Hành, nếu không tôi thật sự lo lắng người như cậu ta sau này sẽ phải cô độc sống hết quãng đời còn lại, giống như cha cậu ta vậy..."


"Dương Tuyền." Câu này là Quách Tử Chương nói, hẳn là đang nhắc nhở Dương Tuyền đừng nói bậy bạ.


Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cũng không hỏi kỹ. Bọn họ dẫu sao lập trường bất đồng, mặc dù quan hệ giữa Quách Tử Chương, Dương Tuyền cùng Hạ Phạm Hành  hết sức tốt đẹp nhưng cả ba người này đều là ba người hết sức có nguyên tắc.


Quách Tử Chương cũng sợ Quách Tĩnh Tĩnh hiểu lầm, đoán chừng là nhận lấy điện thoại Dương Tuyền, nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, chuyện Phạm Hành, cậu nếu như cảm thấy hứng thú thì có thể đích thân hỏi cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy sẽ rất vui lòng nói cho cậu nghe. Được rồi, chúng tôi không quấy rầy các người nữa, bái bai."


"Tạm biệt."


Quách Tĩnh Tĩnh cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành cười nói: "Bọn Tử Chương cũng không phải là không nói cho em, chỉ là có chút chuyện cũng chẳng phải vui vẻ lắm cho cam, bọn họ cũng không hy vọng em sau khi nghe được sẽ không vui, có điều nếu như em muốn biết cái gì thì có thể trực tiếp hỏi anh, anh sẽ không giấu em bất kì điều gì."


"Nếu không vui thì không nói nữa, nhưng mà nếu như ngày nào anh muốn nói ra, em có thể là người lắng nghe, là anh nói với em, phải cho đối phương thời gian, phải biết đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác.”


Hạ Phạm Hành nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói, hồi lâu không mở miệng, ngay khi  Quách Tĩnh Tĩnh bởi vì hắn yên lặng mà nghi hoặc quay đầu nhìn về hắn, Hạ Phạm Hành than thở trả lời một câu: " Được..."
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết, sự bao dung trong lời nói của cậu đã mang tới cho Hạ Phạm Hành rung động lớn như thế nào.


Một đường vừa đi vừa  nói chuyện như vậy bất tri bất giác đã đến cửa nhà. Quách Tĩnh Tĩnh để cho Hạ Phạm Hành chờ ở trong xe, tự mình vào nhà kêu Trương Thanh, nhấc chân vào cửa chỉ thấy Trương Thanh đang ngồi ở gian nhà chính thẫn thờ.
"Ba?"


Quách Tĩnh Tĩnh đi tới bên người y cũng không phát hiện, kêu một tiếng t lúc này mới phục hồi tinh thần.
"A Tĩnh, con đã về rồi!"
Quách Tĩnh Tĩnh thấy y cười có chút lấy lòng, tay không bị thương dè dặt kéo vạt áo, híp mắt hỏi: "Ba, ba có phải lại làm chuyện gì sai hay không?"


Trương Thanh không đồng ý: "Tại sao lại là ‘lại’ chứ?"


Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cái tay thành bánh bao của y, Trương Thanh bĩu môi, trong lòng không phục. Rõ ràng cái này cũng không phải là lỗi của y, có điều cũng không dám phản bác, cũng không thể chọc con trai tức giận được, đến lúc đó con trai lại không để ý tới y thì chết.


Trương Thanh đứng lên, cúi đầu, bày ra thái độ nhận sai.


"Cũng không có gì, chỉ là hôm nay chú Vu Hà của con tới, chúng ta nói chuyện không hợp nên xảy ra tranh chấp thôi, huyên náo có chút không vui, vào lúc này bà con lại kêu chúng ta đi ăn cơm, bà con khẳng định cũng sẽ gọi chú con. Ba vốn là muốn từ chối nhưng là từ chối không được. Nếu không phải là hai ta đi cùng nhau, ba sợ sau khi đi rồi chú con sẽ bởi vì ba mà giận cá chém thớt. A Tĩnh, thật xin lỗi."


Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút, hỏi: "Ba thắng không?"
"Gì?" Trương Thanh nháy mắt mấy cái, nghe không hiểu.
"Ba cùng... chú Vu Hà gây gổ, ba thắng không"
Trương Thanh mặt đầy kiêu ngạo gật đầu: "Có chứ!"


Quay đầu suy nghĩ một chút hình như mình vẫn còn đang nhận sai, vội vàng thu lại cái đuôi đang vểnh tít lên, bộ bộ vô cùng đôn hậu thuần lương.
Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy nghiêm trang nói: "Thắng thì tốt rồi."


"Khụ khụ!" Hạ Phạm Hành đáng thương mới vừa đi tới cửa, đúng dịp nghe được câu nói này, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Phương thức giáo dục lẫn nhau của hai cha con nhà này có lúc thật đúng là để cho người khác dở khóc dở cười.


Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới Hạ Phạm Hành sẽ đi theo cậu xuống xe, biết những gì mình nói đều bị nghe thấy, mặt đỏ lên, kéo ba nói: "Đi thôi, một hồi tới trẽ bà nội lại  bận tâm đó ba."
"À, được."


Trương Thanh mới vừa được con trai tuyên dương, vào lúc này tâm tình tốt  đẹp vô cùng, đi theo con trai lên xe, chờ Hạ Phạm Hành khở động xe rồi Trương Thanh mới phát hiện không đúng.
"Phạm Hành cũng cùng chúng ta đi ăn à?"
" Vâng, con nói qua với bà rồi."


Trương Thanh cúi đầu trầm tư một chút, ngẩng đầu nói: "Nói chuyện cũng tốt..." Ít nhất có Hạ Phạm Hành ở đó, Trương Vu Hà bọn họ sẽ chú ý tới mặt mũi, chắc cũng không dám nói gì đâu.


Ngôi nhà gạch đó vốn cách Trương gia không xa, lái xe nhanh hơn, không tới hai phút đã đến. Quách Tĩnh Tĩnh thấy Hạ Phạm Hành như làm ảo thuật vậy, từ cốp xe lấy ra một đống túi đồ tinh xảo đựng đồ bổ, xách trong tay. Cậu đến bên cạnh hỏi: "Anh mua lúc nào đó?"


Hạ Phạm Hành cười nhạt không nói, đi theo phía sau Trương Thanh bước vào cửa Trương gia. Trương Quốc Phú mặc một cái áo khoác lao động màu lam, trên người còn vương một ít tro rơm rạ, từ hậu viện bước đi vào.


"Tiểu Hạ, Tĩnh Tĩnh, các con tới rồi à. A Thanh, vẫn là mẹ con tai thính, bà ấy nói các con tới, giục ba ra xem một chút. Ai, tay con bị sao thế?"
Cái tay bị băng bó Trương Thanh quả thực quá dễ thấy, ngay cả Trương Quốc Phú từ trước đến giờ thần kinh thô cũng liếc qua là thấy rồi, liền hỏi tình huống gì


"Cũng không có gì đâu ba, chỉ là bị mảnh thủy tinh cứa vào thôi, đi bệnh viện khám một chút mà bác sĩ đã bao tay con lại thành như vậy."


Trương Quốc Phú nghe Trương Thanh nói như vậy cũng không suy nghĩ nhiều, lắc đầu nói: "Bây giờ bệnh viện chính là lòng dạ đen tối, một bọc như vậy khẳng định thu của con không ít tiền đúng không?"
"Còn không phải sao ạ." Trương Thanh vội vàng đáp lời.


Trương Quốc Phú chép miệng một cái, nhớ tới Hạ Phạm Hành còn đang đứng, vội vàng chào hỏi: "Tiểu Hạ à, đừng có đứng, mau ngồi mau ngồi, ông châm trà cho."
"Ông nội, để con đi." Quách Tĩnh Tĩnh trước một bước cầm lấy ly nước.


Hạ Phạm Hành tạm thời còn coi như là một "Người ngoài", lễ phép cười một tiếng, mở miệng nói với Trương Quốc Phú: "Ông nội, sức khỏe của ông dạo này thế nào? Khoảng thời gian này con có một số việc bận quá nên cũng không thể tới xem một chút, vừa vặn hôm nay được dịp liền theo A Tĩnh cùng tới thăm ông. Những thứ này đều là dùng để ích khí bổ máu con mang đến cho ông, nếu cảm thấy không tệ sau này con mang tới nữa.”


Trương Quốc Phú nhìn đồ Hạ Phạm Hành đưa tới, hoa cả mắt, mặc dù không nhận ra là nhãn hiệu gì nhưng vẫn biết đó là nhân sâm, huống chi những thứ này nhìn túi thôi cũng là biết không ít tiền rồi. Ban đầu Trương Quốc Phú cũng bởi vì nghe nói Hạ Phạm Hành muốn tới mà trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, bây giờ lão cũng không dám nghĩ như vậy nữa.


"Ai ôi, con xem con kìa, tới thì tới đi lại còn mua những thứ này làm gì? Khẳng định phải tốn không ít tiền đúng không? Không nói đến đi, trước chuyện nằm viện con đã giúp không ít rồi, những thứ này ông cũng không thể nhận được, con mau lấy về đi."


Hạ Phạm Hành cười một tiếng, đẩy tay Trương Quốc Phú trở về, nói: "Thật ra thì những thứ này đều là ở trong tiệm nhà con, ông nói phải tiêu tiền thì con lại hơi ngại đó, ông nội cứ cầm đi, nếu dùng tốt thì ông sẽ giúp con phổ biến rộng rãi trong thôn là được.”


Hạ Phạm Hành đây có thể coi như là cho Trương Quốc Phú một nấc thang leo xuống, thêm nữa Hạ Phạm Hành từng chút nắm kéo với tay mà Trương Quốc Phú đưa ra, chút một đặt đồ vào trong cửa phòng của lão. Trương Quốc Phú chép miệng một cái: " Cái này... Ngại lắm.”


Trương Thanh đúng lúc thêm một câu: "Ba, đây cũng là tâm ý của Phạm Hành, ba cứ nhận lấy đi."


Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn (*), một ngày nào đó chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành có bị chọc ra, Trương Thanh có chút bất đắc dĩ thở dài, chỉ hy vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy những việc Hạ Phạm Hành làm mà ba mẹ không quá tức giận.


"Vậy... Được rồi, " Trương Quốc Phú gật đầu đồng ý, quay đầu nói với Hạ Phạm Hành."Con yên tâm, ông mà ăn ngon thì khẳng định sẽ giúp con tuyên truyền.”
"Vậy con cảm ơn ông nội trước."


"Không cần không cần, nhìn con nói cái gì kia, bất quá ông ngược lại không nghĩ tới, nguyên lai nhà Tiểu Hạ mở tiệm thuốc đó à?"
"Không khác là mấy ạ."
"Ồ, nghe nói bây giờ kinh doanh rất có lãi..."


Trương Quốc Phú bảo Hạ Phạm Hành ngồi xuống, hai người cứ như vậy hàn huyên, Quách Tĩnh Tĩnh rót trà cho bọn họ, Trương Thanh muốn vào phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh ngăn không để cho y đi.
"Ba đừng đi vào, để con đi giúp bà nội."


Trương Thanh ngoan ngoãn đáp lời, cũng không động nữa. Quách Tĩnh Tĩnh cởi áo khoác, hướng Trương Quốc Phú muốn che lại áo khoác trên người lão, lúc này mới ra cửa, đi tới phòng bếp.
(*): há miệng ăn được của người ta thì không được nặng nhẹ với người đó