Nhà Có Chính Thê

Chương 113: Vu Hà trở về nước

Môi Hạ Phạm Hành mang theo mùi rượu, lúc tiến sát tới, Quách Tĩnh Tĩnh không cảm thấy nóng bỏng mà thậm chí còn thấy lạnh cả người.


Hạ Phạm Hành thử đưa tay ra thăm dò, vòng qua eo Quách Tĩnh Tĩnh  ôm chặt, bụng tương sát, hai người có thể cảm nhận được nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.


Quách Tĩnh Tĩnh trong mắt say mê, ngũ quan Hạ Phạm Hành ở trước mặt cậu vô hạn phóng đại. Người đàn ông này chắc mới ba mươi thôi chứ? Da bảo còn tốt hơn so với Triệu A Mỹ. Ai, không còn cách nào khác cả, cậu tiếp xúc với phụ nữ quả thực không nhiều, trừ bà nội ra cũng chỉ có Triệu A Mỹ.


Mắt Hạ Phạm Hành rất đẹp, không lớn cũng không nhỏ, nhãn tuyến rất dài, lông mi còn dài hơn. Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu, tại sao mắt với lông mi của một người đàn ông có thể dài tới như vậy chứ?


Hơn nữa đôi mắt này một khi chuyên chú để mắt tới một người chắc cũng chẳng có ai chống cự nổi mất, đôi mắt ấy giống như biết nói chuyện, con ngươi tràn đầy nhu tình.
Hạ Phạm Hành hôn qua loa mấy cái, trầm giọng nói: "A Tĩnh, anh say sao? Hửm?"


Quách Tĩnh Tĩnh không có  cách nào trả lời, cậu chẳng qua là bỗng nhiên rất muốn hôn người trước mặt, không phải là bị hôn, mà là chủ động hôn đối phương.


Trong lòng nghĩ như thế, cậu cũng thật sự làm như vậy, học Hạ Phạm Hành chạm vào môi đối phương, thậm chí học nam chính trên ti vi, hơi há miệng cắn cắn môi dưới Hạ Phạm Hành, kết quả lực đạo không tốt, trực tiếp cắn nát môi Hạ Phạm Hành.
"A." Hạ Phạm Hành hừ nhẹ một tiếng.


"Thật xin lỗi." Quách Tĩnh Tĩnh kinh sợ không hôn nữa lui về phía sau, nhìn chằm chằm nơi bị mình tàn phá, trong mắt mang theo ảo não, cũng may là không chảy máu.
"Không sao, không sao đâu A Tĩnh, " Hạ Phạm Hành trấn an cười một tiếng, tay đặt ở sau gáy ma sát."Chúng ta thử một lần nữa."


Quách Tĩnh Tĩnh nhìn vào mắt Hạ Phạm Hành, đối phương trong mắt mang theo ý cười khích lệ, Quách Tĩnh Tĩnh lại nhìn đôi môi bị mình cắn đỏ, suy nghĩ một chút, vẫn là từ từ sáp lại gần. Lần này cậu không cắn, chỉ thận trọng chạm môi, dùng chút sức lực hút môi Hạ Phạm Hành vào miệng mình, cứ như vậy ngậm không dám động.


Cảm giác nóng ướt ở môi dưới, trong mắt Hạ Phạm Hành hơi lộ vẻ kinh ngạc, đáy mắt nồng sâu. Cử chỉ Quách Tĩnh Tĩnh không lưu loát, thậm chí có thể nói là không có tí kinh nghiệm nào, nhưng điều này đối với Hạ Phạm Hành mà nói lại là một loại dẫn dụ sâu đậm, làm bùng lên ngọn lửa mà hắn vẫn không ngừng áp chế.


Hạ Phạm Hành không dò xét nữa, hắn bao phủ cánh tay đặt trên cổ Quách Tĩnh Tĩnh, cổ tay dùng sức, môi của hai người vì bị đè ép mà biến dạng. Quách Tĩnh Tĩnh cả kinh, sợ lại cắn phải hắn nữa, vội vàng há miệng ra, đầu lưỡi Hạ Phạm Hành thuận thế luồn vào trong miệng cậu. Lưỡi Hạ Phạm Hành không lạnh như môi mà lại nóng như lửa, hai người cùng nhau triền miên, dây dưa.


Mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập ở trong miệng, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình giống như cũng đang say, tim đập thật nhanh, mặt đỏ như bị thiêu cháy, nhưng mà cậu cũng không có đẩy Hạ Phạm Hành ra, ngược lại cậu còn bắt chước Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành muốn đòi hỏi từ cậu thì cậu cũng phải đòi từ Hạ Phạm Hành chứ.


Thiên lôi câu động địa hỏa (*), hai người cứ như vậy quên mất bản thân còn đang ở trong phòng khách mà hôn nhau không dứt.
"A Thanh? Con đứng ở cửa cản đường mẹ làm gì?"


Thanh âm của Trương Thị bỗng nhiên vang lên, đôi mắt vốn đang nhắm lại của Quách Tĩnh Tĩnh mở ra, đầu lưỡi lập tức từ trong miệng Hạ Phạm Hành thu về, nâng tay đẩy hắn ra, cúi đầu đỏ mặt như bốc cháy.


Phản ứng của Hạ Phạm Hành ngược lại khá hơn so với cậu, thậm chí còn bình tĩnh rút khăn giấy trên bàn uống trà nhỏ, lau miệng cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới phát hiện miệng mình đều là nước miếng, nâng tay cầm áo mạnh mẽ lau đi, Hạ Phạm Hành thì dùng cái khăn giấy mà đã lau cho Tĩnh Tĩnh vô cùng tự nhiên mà lau miệng mình.


Sắc mặt Trương Thanh vô cùng đặc sắc. Y làm sao cũng không nghĩ tới hai người đã phát triển tới mức độ này, mấu chốt là con trai nhà y còn mặt đầy hưởng thụ, nửa người cũng tiến sát vào trong ngực Hạ Phạm Hành luôn, mặc dù biết biểu tình kia của Quách Tĩnh Tĩnh không thể nào là bị cưỡng bách,  nhưng Trương Thanh vẫn có cảm giác tức giận vì "con trai bị Hạ Phạm Hành dạy hư", cũng may y còn biết tình huống này tuyệt không thể để cho Trương Thị nhìn thấy, dứt khoát ngăn ở cửa phòng bếp.


"A Thanh? Con làm gì thế!" Trương Thị đưa tay vỗ vai Trương Thanh, bất mãn  nói: "Đừng cản đường mẹ."
Trương Thanh thấy hai người bọn họ tách ra, lúc này mới nhường đường, Trương Thị bước ra cửa, ngẩng đầu nhìn mặt y, thật mới lạ: "Vẻ mặt con là sao thế? Có phải bụng không thoải mái không?"


Trương Thanh đáp: "Không có đâu mẹ ạ."
Trương Thị không để ý tới y, đi tới phòng khách nói với Hạ Phạm Hành: "Tiểu Hạ, nếu không con cũng lên giường nằm một hồi đi? Cái giường mà con ngủ lần trước đấy, chăn cũng xếp ở trên giường không có ai dùng qua cả, bà trải ra cho con là được."


"Không cần đâu bà nội." Hạ Phạm Hành tâm tình rất tốt, giọng điệu khi nói chuyện cũng cao hơn bình thường.
Trương Thị thấy hắn như vậy, ánh mắt thư thái, sắc mặt như thường, chỉ có điều môi dưới hơi sưng.
"Tiểu Hạ, miệng con bị sao đó? Nhìn hơi sưng đó, bà nội tìm ít thuốc cao bôi cho con ha?"


"Bà nội, không có sao đâu ạ, không cần bôi, " Nụ cười trên mặt Hạ Phạm Hành càng thêm thâm thúy, liếc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái. Mặt Quách Tĩnh Tĩnh cũng sắp vùi vào trong ngực mình rồi, Hạ Phạm Hành nói với Trương Thị: "Chẳng qua là vô tình bị đập một chút thôi ạ, không có gì đáng ngại."


"Đập á? Đập cái gì mà cứng như thế?" Người già có lúc thật cố chấp, rất nhiều chuyện không hỏi ra một câu trả lời là sẽ không bỏ qua.


Hạ Phạm Hành lần này lại không trả lời, quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt đều là lực bất tòng tâm, hắn thật sự không biết nên nói mình đập vào cái gì.


Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Trương Thị cũng cảm thấy rất buồn bực, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới cháu trai mình sao? Ban đầu bà còn không chú ý tới, vào lúc này theo ánh mắt Hạ Phạm Hành nhìn sang, lúc này mới phát hiện Quách Tĩnh Tĩnh mặt đỏ như tôm luộc, nói khoa trương thì đỉnh đầu như sắp bốc khói rồi.


"Tĩnh Tĩnh, con...con bị sao thế?" Trương Thị bị dọa sợ, còn tưởng rằng Quách Tĩnh Tĩnh không thoải mái, vội vàng đi qua kéo người xem một chút, còn quay đầu kêu Trương Thanh, "A Thanh, con mau nhìn xem, Tĩnh Tĩnh mặt làm sao lại đỏ như vậy? Không biết là sốt hay gì?"


Trương Thanh xoắn xuýt, mặt nhăn như hoa cúc, uể oải trả lời một câu: "Con không biết..."


"Con xem con làm ba kiểu gì, Tĩnh Tĩnh không thoải mái mà cũng không biết." Trương Thị cuống cuồng, tay dán lên trán Quách Tĩnh Tĩnh kiểm tra nhiệt độ, "Hơi nóng, không phải sốt thật đó chứ? Cái này... Giang Dân lúc này chắc không bò dậy nổi đâu, nếu không thì để thằng bé xem cho Tĩnh Tĩnh một chút. Thật là! Đều do lão già Trương, không có việc gì mà uống nhiều rượu như vậy, muốn tìm chỗ chết hay gì?"


Trương Thị gấp tới nỗi vỗ tay bôm bốp, Quách Tĩnh Tĩnh biết mình không thể để mặc chuyện này nữa, cho dù cậu bây giờ thật sự không muốn mở miệng nói chuyện nhưng vẫn há miệng khuyên giải an ủi Trương Thị nói: "Bà nội, con không có sao, chỉ là hơi nóng thôi, không phải thoải mái, bà đừng lo lắng."


"Nhưng mặt con như này... Không được, coi như con không thoải mái thì cũng có thể là điềm báo phát sốt. Con chờ tí, bà nội đi lấy thuốc cảm cho con, con mau chóng uống vào, bất kể như thế nào thì phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà."
Vừa nói, Trương Thị khẩn cấp chạy đi tìm thuốc, cầm ly đi rót nước.


Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên không thể uống nhưng vào lúc này cậu rất khó nói,  Hạ Phạm Hành lại vẫn đang cười, gương mặt kia có cười ôn nhu đi chăng nữa Quách Tĩnh Tĩnh cũng không có tâm tư nhìn, giận dỗi nói một câu: "Lát nữa thuốc kia anh tự đi mà uống!"


Hạ Phạm Hành một chút ý kiến cũng không có, còn gật đầu nói: " Được chứ."
Kết quả thuốc kia của Trương Thị cuối cùng cũng vào bụng Hạ Phạm Hành.


Cái gì? Tại sao lại không đổ đi á? Bởi vì ở trong từ điển của Quách Tĩnh Tĩnh, lãng phí là một loại hành động đáng xấu hổ, huống chi đó là tâm ý của bà nội, nào có đạo lý đi vứt bỏ tâm ý của trưởng bối chứ? Cho nên phải uống, Quách Tĩnh Tĩnh không thể uống, Hạ Phạm Hành tự nhiên chạy cũng chạy không thoát.


*
Còn về chuyện Trương Kỳ, Trương Thị không để cho Quách Tĩnh Tĩnh đi đón,  bản thân cũng không đi. Bà nói với Trương Thanh sẽ để cho cậu ta ở lại trong bệnh viện, mạnh hơn nữa thì sau này nhốt luôn vào đồn công an.


Đêm hôm đó, Trương Thị chủ động gọi điện cho Vu Hà,  hai mẹ con nhiều năm không liên lạc như vậy, lúc gọi điện lại Trương Thị chỉ nói một câu: "Nếu mày trong lòng còn có người mẹ này thì lập tức trở về ngay cho mẹ."


Trương Thị ngồi ở cửa, ngày thứ nhất không thấy người, ngày thứ hai vẫn không có, ngày thứ ba dứt khoát không nhìn thì một chiếc Mercedes Benz màu đen chậm rãi dừng trước đôn tử xi măng của nhà Trương THị.


Tài xế xuống xe, mở cửa sau của xe ra, từ trên xe đi xuống chính là Trương Vu Hà đã rời nhà mười mấy năm. Vóc dáng Trương Vu Hà rất cao, khung xương lớn, mặt chữ quốc giống như Trương Quốc Phú, ngũ quan lại nghiêng về Trương Thị, khuôn mặt biểu lộ là một thương nhân giỏi giang cùng cơ trí.


Ánh mắt ông ta chuyển vòng nhìn chung quanh một chút. Vợ ông ta mặc một chiếc váy màu be bằng nhung, bà ta có thân hình tương đối nhỏ,  khuôn mặt không lớn hơn bàn tay là bao nhiêu, bốn mươi mấy nhưng do được bảo dưỡng tốt nên cũng không khác ba mươi mấy là mấy, da dẻ trắng hồng mịn màng, cho dù không cười nhưng má lúm đồng tiền trên gương mặt cũng hết sức rõ ràng. Yamada  đi tới bên người Trương Vu Hà, đôi tay khoác lên cánh tay Trương Vu Hà, nói ra một câu tiếng Nhật.


Trương Vu Hà cúi đầu nhìn bà ta, trầm giọng nói: "Nơi này chính là quê của anh, Yamada, ở chỗ này anh hy vọng em có thể nói tiếng Trung Quốc."
Yamada hơi khom người với Trương Vu Hà, nói tiếng Trung mặc dù hơi cứng ngắc nhưng phát âm lại rất chuẩn.
"Em biết rồi, Vu Hà."


Trương Vu Hà mím môi cười một tiếng, đưa tay vỗ lên mu bàn tay Yamada, bà ta ngẩng lên cười yếu ớt với ông ta.
"Đi thôi."
Trương Vu Hà vừa nói, dẫn Yamada đi tới căn nhà lát gạch ngói u tối, tài xế sau lưng xách lễ vật đầy tay đi theo sau.


Trương Quốc Phú hôm nay vừa mới đi cắt chỉ ở bệnh viện về, Quách Tĩnh Tĩnh phải đi dạy học, là Trương Thanh đi cùng hai người già. Vết thương hồi phục rất tốt,chỉ còn dư lại một vết sẹo như con rết, ngoằn ngoèo rất khó coi.


Trương Thanh cầm iot do bác sĩ mở ra để lau miệng vết thương cho Trương Quốc Phú, thịt mới lên hơi đỏ, lúc này vẫn phải chú ý để không bị nhiễm trùng, thường ngày cần phải tiếp tục khử trùng.


"Ba, chờ vết thương khỏi rồi thì chúng ta hỏi lại bác sĩ một chút, có thuốc gì không để lại seo không, mua về bôi thử, có thể để cho vết sẹo nhỏ bớt đi hay không."


Trương Quốc Phú nghe Trương Thanh nói như vậy, mặt không thèm để ý nói: "Giời ơi! Ba cũng bao nhiêu tuổi rồi mà còn để ý cái này, ba còn cảm thấy hay phết đấy, thêm mới lạ."


Nói xong nhìn về phía Trương Thị ngồi cách lão xa xa, từ khi nhìn thấy vết thương ở trên đầu lão sắc mặt Trương Thị vẫn luôn không tốt. Bây giờ Trương Thanh bôi thuốc cho Trương Quốc Phú, bà cũng không dám xích lại gần. Quả thực là bà không đành lòng mà nhìn, vết sẹo kia quả thật dọa người, mặt khác, Trương Thị vừa nhìn thấy nó liền nhớ tới Trương Kỳ.


Trương Thanh biết Trương Quốc Phú lời này là nói cho Trương Thị nghe, đơn giản là không muốn bà quá khó chịu. Trương Thanh biết hai người bọn họ còn chưa hòa hoãn, vào lúc này cũng có ý muốn làm người hòa giải, sau khi nghe Trương Quốc Phú nói xong y liền nói: "Ba, ba cảm thấy mới mẻ chứ trong lòng mẹ còn đang khổ sở đây, ngày đó ba bị thương nhập viện, mẹ một mực ở bên ba, trông nom ba, nửa bước không rời. "


Trương Quốc Phú thở dài, nói: "Ba biết, mẹ con là lo lắng ba xảy ra chuyện chứ gì, con nói xem ba thì hay rồi, làm mẹ con giận đến như vậy, ai, ba thật không phải mà."


"Ba, giữa vợ chồng, đầu giường ồn ào cuối giường hòa hợp, ai mà lại cả đời không ồn ào qua? Mẹ biết, ba chính là khẩu xà tâm phật, sẽ không thật sự trách ba đâu. Mẹ, đúng không mẹ?"
Trương Thị không ngẩng đầu lên, cũng không thèm nhìn một cái, tiếp tục đóng giày.


Trương Thanh không biết làm sao nhìn Trương Quốc Phú, lắc đầu: Không được rồi, mẹ vẫn là không ăn mềm.
Trương Quốc Phú cũng khổ não cúi đầu, không tiếng động thở dài.


Trương Thị không cần nhìn cũng biết hai người bọn họ nháy mắt với nhau. Mấy ngày nay Trương Thanh ngày ngày đều tới, vô tình hay cố ý giúp ba tìm cách giảng hòa với bà, Trương Thị biết mục đích của Trương Thanh, nhưng Trương Thanh càng như vậy thì càng làm bà nhớ tới những lời Trương Quốc Phú ngày đó nói, bà muốn cho Trương Quốc Phú nhìn rõ một chút xem bản thân đã làm gì, nói cái gì,  Trương Thanh đối xử với lão như thế nào!


Kim trong tay xuyên qua từ dưới, còn không tìm đúng vị trí, ánh sáng từ cửa bỗng nhiên bị người nào đó che khuất. Trương Thị ngẩng đầu xem, gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ bỗng chốc chiếm trọn tầm mắt của bà.


Trương Vu Hà đứng ở cửa, không đi vào ngưỡng cửa mà cứ như vậy thẳng tắp đứng ở cửa, mắt bỗng nhiên hơi ươn ướt, thanh âm bị đè nén quá mức run run nói một câu "Mẹ..."


"A!" Không chú ý nên đầu kim đâu vào trên đầu ngón tay Trương Thị, bà vội vàng lấy kim ra thì đã muộn rồi, máu tươi lập tức rỉ ra ngoài.
"Mẹ!"
"Mẹ!"


Trương Thanh cùng Trương Vu Hà một trước một sau kêu thành tiếng, Trương Thanh cách gần, bước một bước đến trước mặt Trương Thị, còn chưa kịp ngồi xuống kiểm tra vết thương của Trương Thị thì đã bị người khác đẩy một cái.


"Mẹ, mẹ sao rồi?" Trương Vu Hà đẩy Trương Thanh ra,  ngồi xổm trước mặt Trương Thị, cũng không để ý áo choàng dài đắt tiền trên người quét xuống đất, dính đầy bụi bặm, kéo tay Trương Thị vô cùng gấp gáp.
"Mẹ, tay mẹ bị sao thế,đâm vào chỗ nào rồi? Để con xem một chút."


"Những năm này mày đi đâu! Hả?" Trương Thị căn bản không có tâm tư quản ngón tay bị thương kia, đứa con nhỏ nhất sau mười mấy năm mới xuất hiện trước mặt bà, Trương Thị rưng rưng muốn rơi lệ, "Mày cứ nhẫn tâm như thế, mười mấy năm tết đến cũng không về nhà thăm mẹ một chút, mày rốt cuộc đã đi đâu, ô ô..."


Giọng Trương Thị cũng khàn khàn, một bên đập vào vai Trương Vu Hà, một bên che miệng nghẹn ngào khóc nỉ non.
"Mẹ!" Trương Vu Hà đưa tay ôm Trương Thị vào trong ngực, cũng bật khóc, "Mẹ, là con trai bất hiếu, đều là lỗi của con."
"Vu Hà..."


Trương Quốc Phú cũng từ một bên đi tới, Trương Vu Hà ngẩng đầu kêu một tiếng ba, Trương Quốc Phú gật đầu, Trương Vu Hà đưa tay ra bắt lấy cánh tay lão. Hai tay Trương Quốc Phú ôm chặt lấy tay của con trai, nghẹn ngào không phát ra tiếng.


Trương Thanh cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy mình dư thừa như thời khắc này, y giống như một người ngoài cuộc vậy, nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt, Trương Vu Hà xa lạ ôm lấy Trương Thị, hai mẹ con khóc không thành tiếng.


Y nắm lấy hai tay, lòng bàn tay bị thấm ướt, tất cả đều là mồ hôi lạnh, Trương Thanh xoay người sang bên cạnh nhường chỗ, dựa vào ở một bên cửa, run sợ nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngẩn người.


"Trương... Thanh?" Một giọng nữ vang lên bên tai y. Trương Thanh quay đầu, là Yamada một mực đứng ở cửa. Yamada biết mình đã đoán đúng, gật đầu cười với Trương Thanh một tiếng.
"Xin chào..." Trương Thanh có chút bức rức, không biết đối với người phụ nữ Nhật Bản trước mặt mình nên trả lễ như thế nào.


Yamada nhìn y, mặc dù giọng vẫn gượng gạo như cũ nhưng cũng vẫn nói ra lời làm tổn thương người khác. Bà ta nói với Trương Thanh: "Thật xin lỗi, anh Thanh, anh có thể cho hai mẹ con lâu ngày không gặp một ít không gian riêng tư không? Dẫu sao thì anh cũng đã độc chiếm tình thương vốn không thuộc về mình đã quá nhiều năm rồi mà."


Trương Thanh sắc mặt tái nhợt, vểnh môi không lên tiếng.
Yamada nhìn y, cúi người xuống: "Kính nhờ, Vu Hà cũng không phải là rất muốn nhìn thấy anh ở chỗ này, mà tôi cũng không hi vọng chồng tôi không vui."
______________________________


(*): Thiên lôi câu động địa hỏa: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân
(**): QT là Sơn Điền Chi Tử 山田枝子, tui tra trên GG dịch ra là Yamada nên để như thế, không biết có đúng không nữa TT