Trương Kỳ cứ như vậy một đường bị kéo ra khỏi quán bar, mặc dù trong lòng cậu ta biết, chỗ A Kim kia không đi được cậu ta coi như là hoàn toàn không có chỗ nào để đi, nhưng mặc dù như vậy, cậu ta không dám trở về thôn Mã Tỉnh nữa. Ra cửa, Trương Kỳ dùng sức túm cổ tay, muốn từ trên tay Quách Tĩnh Tĩnh tránh thoát ra ngoài.
"Buông tôi ra, tôi không muốn cùng anh ở chung một chỗ, các người hết thảy đều là người xấu!"
Quách Tĩnh Tĩnh không để ý tới cậu ta, trên tay dùng sức, cứng rắn kéo người về phía trước. Trương Kỳ giãy giụa tay chân, Dương Tuyền sợ cậu ta làm Quách Tĩnh Tĩnh bị thương, bước nhanh tới phía sau cậu ta kiềm chế ở cánh tay Trương Kỳ, thủ pháp này là từ Quách Tử Chương học được, trong ti vi cảnh sát bắt phạm nhân đều dùng chiêu này.
"Tiểu tử, đàng hoàng một chút đi, bị thương thành như vậy mà tinh lực vẫn còn thừa ha."
"Anh là ai? Buông tôi ra nhanh!"
Trương Kỳ muốn quay đầu nhìn mặt Dương Tuyền cũng nhìn không được, Dương Tuyền đẩy cậu ta một đường hướng xe Hạ Phạm Hành, mở cửa xe cưỡng chế người lên xe.
Dương Tuyền quay đầu nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh cậu ngồi đằng trước đi, đừng để cậu ta làm bị thương." Nếu không Hạ Phạm Hành chắc chắn sẽ liều mạng với y.
Trương Kỳ vẫn còn kêu la, cũng không chú ý tới người lái là ai, cho đến khi Quách Tĩnh Tĩnh lên xe, Hạ Phạm Hành mở miệng hỏi: "Như thế nào rồi? Có ổn không?"
Trương Kỳ cả người cứng đờ, cũng không giãy giụa nữa, quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, há miệng kêu một câu: "Anh Phạm Hành..."
Dương Tuyền thấy bộ dáng "si tình" của cậu ta, cũng híp mắt nhìn về phía Hạ Phạm Hành, ánh mắt vi diệu.
Hạ Phạm Hành căn bản coi hai người phía sau như vô vật, mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh từ trên xuống dưới một lần, nhìn khá tốt, không có chỗ nào bị thương.
Ngược lại Trương Kỳ rất thảm, máu mũi dính ở trên mặt, mắt bầm đen giống như gấu mèo, bên trái mặt cũng bị sưng lên, dùng bốn chữ hình dung đó chính là vô cùng thê thảm. Hạ Phạm Hành rốt cuộc cũng chịu nhìn cậu ta một cái, thấy vết thương của cậu ta, sắc mặt lập tức lạnh xuống, quay đầu hỏi Dương Tuyền: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Anh Phạm Hành, tôi..." Trương Kỳ cho là Hạ Phạm Hành quan tâm mình, kích động mới vừa muốn nói, Dương Tuyền liền cắt đứt.
"Tiểu tử này thật là làm khổ người khác mà, có điều cậu yên tâm, Tĩnh Tĩnh một chút việc gì cũng không có, nếu không tôi làm hộ... Hộ vệ không phải là uổng công à?" Dương Tuyền vốn là muốn nói hộ hoa sứ giả, cũng may y lần này kịp thời khép miệng.
Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này tâm tình rõ ràng rất không tốt, cũng không có tâm tư cùng y so đo cái gì.
Ngay ở trước mặt Trương Kỳ, Hạ Phạm Hành cũng không thể làm gì, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, mím môi nói: "Trước tiên đi bệnh viện nói sau."
Dọc theo đường đi Quách Tĩnh Tĩnh cũng không nói lời nào, Hạ Phạm Hành tự nhiên cũng sẽ không có tâm tình nói chuyện. Trương Kỳ luôn luôn dán mắt vào Hạ Phạm Hành, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu tố khổ.
"Anh Phạm Hành, em bị A Kim lừa. Lần trước chuyện với Đường Đại Nghiệp kia chính là cậu ta lừa gạt em, lần này cậu ta lại lừa em đi bán thân, em... Thật không nghĩ tới, trở về nước kết giao được người bạn đầu tiên lại là thứ người như vậy." Chuyện đã xong, Trương Kỳ quay đầu suy nghĩ một chút, càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt tí tách rơi xuống, cậu ta giơ tay lên lau, kết quả càng lau càng rơi nhiều.
"Em thật lòng đối xử với cậu ta như vậy, mời cậu ta ăn ngon, chơi vui, em coi cậu ta như anh em..."
Cậu ta nói một tiếng anh em khiến Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt càng khó nhìn hơn, đây coi như là chạm phải nghịch lân của Hạ Phạm Hành. Hắn không có tâm tình nghe cậu ta nói chuyện, thấp giọng rống lên một câu: "Im miệng!"
Trương Kỳ bị hắn mắng đến cả kinh, đoán chừng là hôm nay mới vừa được dạy dỗ nên cũng không dám mở miệng nữa.
Không gian cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Hạ Phạm Hành lái xe một đường đi tới Tể Ninh. Lúc đi ngang qua khu mua sắm, Quách Tĩnh Tĩnh thấy một cái cây giáng sinh cao tới mấy tầng lầu, đồ trang trí còn chưa có treo lên, hẳn là còn chưa dựng xong, hóa ra đã sắp tới lễ giáng sinh rồi.
Đến Tể ninh, Trương Kỳ dẫu sao bị đánh không ít, trước đó tức giận A Kim nên cũng không chú ý, vào bệnh viện mới phát hiện mình cả người đều đau tới khó chịu. Dương Tuyền thân phận quá nổi bật, không có cách nào đi cùng, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không để cho Hạ Phạm Hành đi cùng, tự mình mang Trương Kỳ đi gặp bác sĩ.
Trên người Trương Kỳ không có tiền, vào lúc này trong lòng không muốn đi nữa, nhưng thân thể chính là của cậu ta nên đành đi theo phía sau Quách Tĩnh Tĩnh xếp hàng, kiểm tra, bôi thuốc, cuối cùng không gây chuyện nữa.
"A... Cô có thể nhẹ tay một chút không, tôi đau quá."
Trên giường bệnh, bác sĩ thoa thuốc cho Trương Kỳ. Trương Kỳ cắn răng chịu đựng kêu đau, nữ bác sĩ kia mặt không biểu tình nói: "Nhẹ tay nhưng thoa vào chỗ bị thương vẫn sẽ đau thôi."
"Đồ phù thủy!" Trương Kỳ mới vừa mắng xong, tay nữ bác sĩ dùng một chút lực, cậu ta đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, không dám nói bậy bạ nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở một bên, cúi đầu nhìn cậu ta, hỏi: "Trương Kỳ, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng. Vết thương trên đầu ông nội rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra."
Trương Kỳ bị ánh mắt kia của cậu nhìn đến da đầu tê dại, trực giác nói cho cậu ta biết Quách Tĩnh Tĩnh tựa hồ như đã biết cái gì, cậu ta khẩn trương ngẩng đầu hỏi: "Có phải ông nội... Nói với anh cái gì hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Ông nội không nói gì cả."
Trương Kỳ vừa nghe xong, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng nói: "Vậy anh còn hỏi tôi làm gì. Vừa rồi không phải tôi nói lúc ông nội đuổi theo tôi vô tình ngã xuống mới bị đập đầu đó sao."
"Vậy cậu sau chuyện này tại sao phải chạy trốn đi?"
"Tôi chạy lúc nào!" Trương Kỳ lên giọng.
Nữ bác sĩ cũng không thèm nhìn cậu ta nói: "Trong bệnh viện cấm nói chuyện lớn tiếng."
Một cánh tay của Trương Kỳ vẫn còn ở trong tay nàng, cậu ta cắn răng hạ thấp âm lượng, mắt đỏ trợn lên nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Là bà nội đuổi tôi đi, chẳng lẽ tôi còn mặt dày ở lại nơi đó sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh nắm quả đấm, buông ra, không nói một câu đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Trương Kỳ vội vàng kêu cậu: "Anh đi đâu đó? Trên người tôi cũng không có tiền đâu, tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn cái gì đó!"
Quách Tĩnh Tĩnh đầu cũng không thèm quay lại đẩy cửa đi ra ngoài. Hạ Phạm Hành đứng ở trong hành lang, hắn một mực đứng ở nơi đó, đối thoại giữa Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Kỳ hắn đều nghe thấy. Hạ Phạm Hành biết, Quách Tĩnh Tĩnh thật ra là muốn cho Trương Kỳ một lần cơ hội.
Ở trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh, bất kể có nguyện ý hay không thì cậu đều coi Trương Kỳ như em trai của mình, bởi vì là em trai nên cậu mới một lần lại một lần cho Trương Kỳ cơ hội, nhưng Trương Kỳ không chịu thua kém, cho nên tới tận bây giờ cậu ta vẫn không biết được sai lầm của mình.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nói: "Anh có thể... Nghĩ cách giữ Trương Kỳ ở lại bệnh viện không?"
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, gật đầu: " Được, chuyện này để anh nghĩ cách, em thì sao? Có không thoải mái hay không? Có muốn để bác sĩ khám một chút không?"
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu.
"Vậy anh đưa em về nhà?"
Quách Tĩnh Tĩnh không gật đầu cũng không lắc đầu, cách một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Em tối nay có thể ở lại nhà anh không?"
Cậu còn chưa nghĩ ra nên nói với ba chuyện này như thế nào, cậu không muốn ông nội bà nội phải khổ sở.
Hạ Phạm Hành lẳng lặng nhìn cậu một hồi, gật đầu ôn nhu nói: " Được."
Hạ Phạm Hành làm sao để Trương Kỳ ở lại bệnh viện Quách Tĩnh Tĩnh cũng không có tinh lực đi xía vào. Trên đường tới nhà Hạ Phạm Hành, cậu gọi điện thoại cho Trương Thanh, Trương Thanh nghe cậu nói muốn ở chỗ của Hạ Phạm Hành, dừng một chút, nhưng cũng không ngăn cản, dặn dò cậu chăm sóc kỹ bản thân là được.
Chỗ ở của Hạ Phạm Hành Quách Tĩnh Tĩnh trước đây đã tới một lần, nhưng lần này rõ ràng không phải tới chỗ lần trước. Vừa rồi cậu gọi điện cho Trương Thanh nên cũng không chú ý nhìn đường, đến khi trước mắt xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc, Quách Tĩnh Tĩnh mới cảm thấy không đúng.
"Bên kia..."
"Là trường học của em, " Hạ Phạm Hành cười trả lời cậu, xe lái vào một khu phòng học, vòng mấy khúc cua. Bãi đậu xe của giáo khu cũ là kiểu lộ thiên, diện tích không lớn, phỏng đoán cũng để không được bao nhiêu chiếc xe. Hạ Phạm Hành đậu xe xong, cởi dây an toàn ra, nói: "Vốn là muốn nói cho em sớm một chút, có điều gần đây nhiều chuyện xảy ra quá nên một mực cũng không tìm được cơ hội thích hợp nào cả."
Quách Tĩnh Tĩnh đi theo Hạ Phạm Hành xuống xe. Hạ Phạm Hành đưa tay ra với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh do dự một chút, vẫn là đưa tay tới, lập tức liền bị Hạ Phạm Hành nắm thật chặt trong bàn tay.
"Anh thuê nhà ở bên này, bởi vì một dãy này đều là khu phòng học nên nhà có chút cũ kỹ, nhưng không thể sửa sang lần nữa đâu, nhà mới hàm lượng giáp thuyên (*) cao, không tốt cho em và con, cho nên anh chỉ dán giấy dán tường thôi, đổi chút đồ dùng trong nhà. Chỗ này từ trường em đi tới cũng chỉ mười phút đồng hồ, mỗi ngày buổi trưa em có thể tới nơi này ăn cơm nghỉ trưa, có được hay không?"
(*) giáp thuyên: hay còn gọi là Formaldehyd (foóc-man-đê-hít), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất.
Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, Hạ Phạm Hành cũng không thúc giục cậu, hai người cứ như vậy tay cầm tay cùng đi. Trong tiểu khu yên tĩnh một mảnh, có thể là bởi vì trời rất là lạnh mà mới hơn chín giờ thôi nhưng ngay cả một người đi tản bộ cũng không có, bất quá cũng bởi vì không có người nên Quách Tĩnh Tĩnh mới không rút tay mình về.
Đi không được mấy bước đường, Hạ Phạm Hành nói: "Đến rồi, chính là chỗ này."
Khu nhà này không có thang máy, cũng không cao, đều là loại kiến trúc sáu tầng. Hạ Phạm Hành thuê tầng một thêm một đại viện. Hạ Phạm Hành mở cửa đi vào, sân đỉnh được đóng kín lại, mua thêm kính an toàn mới tinh. Trong sân trồng rất nhiều thực vật màu xanh, loại nở hoa được rất ít, phần lớn đều là các loại cây thường xanh.
Hạ Phạm Hành cười nói: "Đi, đi vào trong nhìn một chút."
Trên cửa sắt kiểu cũ có móc xích, Hạ Phạm Hành mở móc xích đẩy cửa ra đi vào. Trên giá để giày ở huyền quan đã xếp dép xong xuôi, đưa tay là có thể lấy. Hai người vào nhà, mặc dù Hạ Phạm Hành nói chẳng qua là đổi một chút mà thôi, nhưng mà căn nhà ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh chẳng khác phòng tân hôn là mấy.
Trên vách tường dán giấy điêu khắc mới tinh, sàn gỗ nhìn có chút cũ kĩ, có điều có thể đoán người chủ cũ lúc chọn gỗ là thật tâm, sau này bị thanh lý lần nữa nhìn cũng như mới. Phòng bếp hơi nhỏ nhưng đủ cho ba người một nhà sử dụng. Chỗ tiếp giữa phòng ăn và phòng khách có một cái bể lớn, trong bể có nuôi mấy con cá chép hồng, ban đầu còn lơ lửng ở dưới đáy nước bất động. Hạ Phạm Hành mở đèn ở phòng khách cùng phòng ăn lên, tựa hồ ngay cả bọn chúng cũng cảm giác được chủ nhân đã trở lại, từng con vui sướng bơi lên.
"Bên này vốn là một gian phòng nhỏ, anh cho người ngăn ở giữa một vách tường, nhìn sẽ rộng rãi hơn chút, mua một hồ cá trang trí, em hẳn sẽ thích lắm." Hạ Phạm Hành vừa nói vừa ôm lấy bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, "Tới đây, em xem phòng ngủ đi. Phòng ngủ có hai gian, bình thường em ngủ ở cái phòng hướng nam này, sẽ nhiều ánh mặt trời hơn, hơn nữa hướng tây nam không có nhà cửa ngăn che, mùa đông thời tiết mà tốt thì bốn giờ chiều sẽ có mặt trời chiếu vào..."
"Hạ Phạm Hành." Quách Tĩnh Tĩnh lên tiếng cắt đứt sự giới thiệu nhiệt tình của Hạ Phạm Hành.
"Ừ?" Hạ Phạm Hành cười yếu ớt cúi đầu nhìn cậu.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, tựa hồ do dự một chút mới mở miệng nói: "Chẳng qua là chỗ ngủ trưa thôi mà, cũng không cần phí tâm như vậy." Nhìn ngôi nhà trước mặt, tim Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên đập rộn lên. Cậu quả thật đáp ứng thử ở bên Hạ Phạm Hành nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tới việc hai người sẽ chung sống cùng nhau. Căn nhà này giống như phòng tân hôn vậy. Nhìn Hạ Phạm Hành tỉ mỉ an bài như thế cậu cũng biết người này trước đó khẳng định tốn không ít công phu, cậu cảm thấy mình lúc này nói những thứ này nhất định sẽ làm Hạ Phạm Hành không dễ chịu, nhưng nếu như cố ý không nói, cậu cũng sẽ không phải là Quách Tĩnh Tĩnh rồi.
Hạ Phạm Hành làm sao lại không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nén cười dắt người đi tới cửa phòng ngủ phía bắc, đẩy cửa ra, mở đèn, nói: "Nhìn xem, đây là phòng của anh."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn vật phẩm khắp phòng, mặt đầy kinh ngạc.
Hạ Phạm Hành nói: "Khoảng thời gian này anh cũng một mực ở nơi này, mặc dù đối với em chẳng qua là chỉ là nơi để nghỉ trưa, có điều đối với anh, nơi này là nhà tạm thời của anh đấy. Tốn chút tâm tư vì nhà của mình, hẳn... Không quá phận chứ?"
Hạ Phạm Hành đưa tay sờ đầu Quách Tĩnh Tĩnh, theo tóc cậu xoa xoa mấy cái, nói: "A Tĩnh, mặc dù anh rất hy vọng có thể cùng em sinh hoạt chung một chỗ, nhưng em bây giờ còn chưa có thể hoàn toàn tiếp nhận anh, cho nên anh sẽ chờ em, chờ em chắc chắn bản thân thật sự muốn ở bên anh. Hy vọng đến lúc đó, em có thể cùng anh cùng nhau vào ở ngôi nhà chân chính thuộc về chúng ta, chúng ta có thể... Chọn một cái nhà lớn hơn một chút, trồng thêm mấy cái cây, trong sân lại thêm một cái ổ chó, nuôi một chú chó lớn một chút, như vậy nếu như lúc chúng ta đi vắng nó có thể giúp chúng ta bảo vệ nhà mình."
Đây là Quách Tĩnh Tĩnh trước kia đã nói, đại viện, chó giữ cửa, cậu đã từng vô tình nhắc tới một lần, không nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại một mực ghi nhớ trong lòng.
Quách Tĩnh Tĩnh bởi vì Trương Kỳ chửi rủa mà trong lòng rất không thoải mái. Cậu cảm thấy thân là anh, cậu đối với Trương Kỳ cũng không có chỗ nào thiếu nợ cậu ta, nhưng mà Trương Kỳ nói những lời đó quả thực khiến lòng người khác nguội lạnh, bất quá bây giờ, những thứ bị thiếu sót hoàn toàn đã được Hạ Phạm Hành bù lại.
"Hạ Phạm Hành, " Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ôm lấy vai Hạ Phạm Hành, giao cảnh ôm nhau."Cám ơn anh nhiều lắm."
Trên thế giới này có người đối xử với bạn không tốt, tất nhiên cũng sẽ có người đối tốt với bạn. Không cần phải cảm thấy mất mát, bởi vì điều ấy sẽ khiến cho những người tốt với bạn thương tâm cùng khổ sở.
Như vậy thì quá không đáng giá.