Nhà có bé ngoan – Thính Nguyên
dịch: Uyên Uyên
Lâm Du chẳng tin lời Văn Chu Nghiêu mấy. Cậu đã sốt đến mụ đầu, trong đó chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, anh mình muốn đưa mình về nhà, chỉ một mình mình về thôi.
Là người của anh suốt đời này gì đó chỉ là rắm chó!
Lâm Du lập tức đẩy anh ra rồi đứng lên trên đầu giường, sốt cao làm yếu người nên cậu đứng lên xong còn lảo đảo vài bước.
Văn Chu Nghiêu định đỡ lại bị cậu hất ra.
"Không được chạm vào em!" Cậu quát.
Văn Chu Nghiêu đứng lên từ mép giường, nhìn Lâm Du.
Anh nói: "Em còn đang bệnh đó, đừng chọc giận anh Lâm Du."
"Anh giận à? Người nên tức giận phải là em mới đúng chứ?" Lâm Du giẫm trên chăn, ỷ mình đang đứng cao, nhìn xuống anh, nói bằng giọng châm chích: "Anh thôi kiểu qua mặt em đi, em không còn là trẻ con nữa đâu Văn Chu Nghiêu, mẹ nó em thành niên từ lâu rồi! Chả ai muốn nghe anh diễn màn mọi chuyện anh làm đều vì tốt cho em đâu, em không thèm! Em nói cho anh biết, em đã hạ quyết tâm từ khi nói với bố muốn bỏ đi theo anh rồi. Phải, em đau đớn đó, thì đã sao? Em cam tâm tình nguyện! Em thích vậy! Anh là anh cả thì ngon lắm à, anh dám bảo em về nhà, anh định sau đó sẽ bỏ đi một mình chứ gì, anh mà làm vậy thì chúng ta chia tay! Chia tay!"
Lâm Du ăn nói không biết lựa lời. Sắc mặt Văn Chu Nghiêu khác hẳn ngay sau khi nghe thấy hai chữ đó.
Anh sầm mặt nhìn Lâm Du, "Em nói lại lời mình vừa rồi lần nữa anh nghe nào?"
Cổ họng Lâm Du nghẹn lại, hơi sờ sợ.
Nhưng dù sao cũng bị ép đến mức này rồi, không còn đường lui nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt Văn Chu Nghiêu, lặp lại: "Em nói, nếu anh làm vậy, thì chúng ta chia tay."
Lâm Du nói xong thì tự rơi nước mắt trước.
Cậu cố nhịn lâu vậy rồi cũng không kềm được.
Đầu tiên là đột ngột công khai với bố mẹ, kiệt quệ cả tâm hồn và thể xác, rồi lại nhận được tin tức này giữa cơn sốt cao.
Thật sự khiến cậu khó lòng chấp nhận được ngay.
Trong căn phòng ngủ không hề lớn này, tiếng mưa còn đang tí tách ngoài cửa sổ, bên trong u tối và lặng yên như sau một cơn bão. Nhưng cảm giác nặng nề đó đang hiển hiện rõ ràng.
Cả hai cùng đứng, một trên giường một dưới gường, đang nhìn nhau, không ai chịu rời mắt đi trước.
Vết thương trên trán Văn Chu Nghiêu nằm sát mép tóc, không rộng miệng nhưng khá sâu, bôi thuốc rồi mà đến giờ vẫn chưa đóng mày. Mỗi lần Lâm Du liếc thấy đều khó chịu trong lòng.
Văn Chu Nghiêu lên tiếng, anh nói thật chậm rãi: "Em còn nhớ trước đây mình từng nói gì không?"
"Nói gì?" Lâm Du hỏi xẵng.
"Chỉ cần anh không nhắc tới chuyện chia tay, thì suốt đời này em sẽ không rời khỏi anh, vì không nỡ lòng." Văn Chu Nghiêu vừa nói vừa bước dần tới, mắt khóa chặt Lâm Du, nói tiếp: "Vậy có cần anh giúp em hồi tưởng lại xem lúc đó anh đã nói gì không?"
Đương nhiên Lâm Du còn nhớ, Văn Chu Nghiêu bảo cậu nhớ kỹ lời anh, vì hậu quả của nuốt lời rất nghiêm trọng.
Lâm Du: "Nhưng bây giờ vấn đề là anh muốn bỏ em đi cơ mà?"
"Anh có nói vậy à?" Văn Chu Nghiêu hỏi lại.
Lâm Du nghẹn họng, "... Anh muốn đưa em về, không phải muốn đi một mình thì là gì?"
Lâm Du không thể nghĩ ra đáp án nào khác, cho nên mới thấy khó chịu.
Lần này cậu quay đầu đi trước, rời mắt nhìn từng hạt mưa chảy xuống tấm kính cửa sổ, cố chịu cảm giác bức bối như lồng ngực bị nhồi đầy bông, chậm rãi lên tiếng: "Anh, Lâm Du em yêu là yêu, có thể bất chấp tất cả. Lần này quyết định rời nhà đi em không hối hận, nhưng nếu như anh có ý định muốn rời xa em thì chứng minh là mình không còn trên cùng con đường nữa. Dạng tình cảm đó chẳng thà em không cần."
Đến lúc này Lâm Du mới nhận ra hình như mình đã hiểu bản thân hơn một chút.
Trong mặt tình cảm cậu hơi có tính đánh cược, chưa chết chưa buông, quyết định rồi thì không thể quay đầu.
Cậu muốn Văn Chu Nghiêu một lòng một dạ, muốn anh quyết đoán dứt khoát, muốn anh cũng như cậu, biết rõ tương lai mờ mịt vẫn một mực giữ ý định nắm tay nhau đi đến cuối cùng.
Nhưng hiển nhiên Văn Chu Nghiêu không có ý định theo ý cậu. Anh chịu một ấm trà từ Lâm Bách Tòng, bị yêu cầu về Tây Xuyên, bị ép không được gặp nhau nữa. Dù cho như thế, anh vẫn có thể bình tĩnh dẫn cậu ra khỏi nhà, còn quyết định ba ngày sau sẽ đưa cậu về.
Nhưng quyết định một phía từ anh, Lâm Du đều không muốn!
Văn Chu Nghiêu: "Nhìn anh."
Lâm Du không nhúc nhích, cũng không quay đầu.
Văn Chu Nghiêu: "Quay lại, nhìn anh đây Lâm Du."
Khi đưa ra mệnh lệnh này, dường như anh có sự kiên nhẫn vô hạn, lại như cũng đã cận kề giới hạn của nhẫn nại rồi.
Rốt cuộc Lâm Du vẫn quay đầu, nhìn Văn Chu Nghiêu qua màn nước còn lưu lại trong mắt.
Thời khắc nhìn thấy cơn giận anh kềm lại trong đáy mắt, Lâm Du biết đó là vì mình nói chia tay.
Nhưng Văn Chu Nghiêu vẫn không để cảm xúc của mình tấn công cậu ngay.
Anh đưa tay ra, nhìn cậu mà nói: "Trời mưa đang lạnh, em mới đổ mồ hôi, xuống đây mặc áo khoác vào trước đã."
"Lúc này rồi mặc hay không cũng có làm sao đâu, chia tay rồi anh còn quản được em chắc?" Lâm Du cũng chẳng biết mình làm sao nữa, nói câu nào cũng mang gai tua tủa, như muốn đâm xuyên tấm mặt nạ bình thản của anh mình, l0t sạch tất cả những giấu đầu hở đuôi và lùi bước chịu đựng.
Giờ thì hoàn toàn như cậu mong muốn, sắc mặt Văn Chu Nghiêu khó nhìn hơn mấy phần.
"Đừng để anh nghe thấy hai chữ đó lần nữa." Anh nói.
Lâm Du cắn răng châm chọc anh: "Hai chữ nào? Chia tay hả? Tự anh không nói ra được còn không chịu nghe em nói à? Anh đưa em đi thì vừa hay được chia tay như nguyện còn gì!"
Bịch một tiếng, Văn Chu Nghiêu kéo tay Lâm Du ngã lên giường.
Lâm Du lộn một vòng. Cậu đang yếu sẵn, một ngày một đêm qua chỉ ăn được nửa chén cháo, không choáng sao được.
Nhưng dù thế, lúc bị kéo xuống cậu vẫn không quên vùng vẫy.
Văn Chu Nghiêu kéo tấm chăn cạnh đó sang gói cậu lại, đè xuống, nhìn gương mặt hơi tái của cậu, đau lòng xen lẫn với lửa giận trong mắt. Nhưng động thái giãy giụa của Lâm Du khiến cơn giận chiếm thượng phong.
Văn Chu Nghiêu mạnh tay, khóa cậu thật chặt, hổ khẩu giữ cằm cậu, làm cậu hoàn toàn không nhúc nhích được một chút nào.
Anh được huấn luyện nhiều năm, chưa từng áp dụng những gì mình học lên Lâm Du, nhưng trước mắt cũng phải dùng tới chút bản lĩnh mới giữ cậu được.
Lâm Du không ngọ nguậy được thì trừng anh.
Văn Chu Nghiêu không bận tâm, xác định cậu chịu yên rồi mới nói: "Mắt không mỏi à? Bây giờ đã chịu nghe anh nói chuyện tử tế chưa?"
"Em có không cho anh nói à?" Lâm Du đang bị nắm cằm nên nói chuyện không rõ tiếng lắm.
Văn Chu Nghiêu thấy cậu trừng mắt đến sắp thành chú thỏ cỡ bự rồi mà vẫn chưa chịu dịu xuống, tay chân thi thoảng vẫn phải gồng giật vài cái, liền quyết đoán cúi người xuống hôn.
Lâm Du ứm một tiếng rồi bị xâm lược sâu hơn.
Sốt cao làm khoang miệng cũng nóng ran. Văn Chu Nghiêu muốn dạy dỗ cậu nên động tác không hề nhẹ lại.
Quấn lấy, giữ chặt yết hầu, hút đến tê tận gốc lưỡi.
Lâm Du hoàn toàn không phải đối thủ, ban đầu còn định cắn lại, chưa được hai phút đã mất hẳn năng lực suy nghĩ.
Một nụ hôn đã khiến cậu như bị làm từ đầu tới cuối, sau cùng tay chân mềm nhũn, cuộn dưới người anh mặc anh đòi hỏi.
Văn Chu Nghiêu thấy mắt cậu đờ ra, môi đỡ tái mới nhẹ nhàng kề môi với cậu, tay cũng thả bớt lực.
"Đang bệnh thì em muốn sao cũng được." Ngón tay Văn Chu Nghiêu vuốt lên dấu vết đã để lại trên xương đòn Lâm Du lúc trước. Anh cách mặt cậu rất gần, nhưng không đè toàn bộ trọng lượng xuống cậu. Anh lên tiếng: "Anh biết tâm trạng em không tốt, áp lực rất lớn. Đưa em về nhà càng không phải vì muốn chia tay với em. Anh phải về Đôn Châu vì vốn dĩ đang trong kỳ nghỉ, sớm muộn gì cũng phải về."
Lâm Du nghe tiếng nói chậm rãi của anh, từ từ dời mắt về phía anh.
"Anh biết yêu xa khổ lắm." Văn Chu Nghiêu thấy cậu bắt đầu chịu nghe thì ánh mắt dịu xuống, đưa mu bàn tay lên chạm nhẹ gò má ửng hồng vì bị hôn của cậu, nói tiếp: "Trước đây là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại là lúc chú dì Lâm đang thấy khó chịu, họ cần em ở bên cạnh. Chuyện này ngược lại còn cho mình thời gian làm dịu. Em nỗ lực bao nhiêu năm nay, sao có thể bỏ lại bố mẹ và tất cả chứ. Năm năm tuổi em nói muốn anh làm anh của em, còn nhớ không?"
Cổ họng Lâm Du nghẹn ú, mắt cũng nóng rát. "Nhớ." Cậu thì thầm.
Văn Chu Nghiêu khẽ cười, như đang hồi tưởng lại, "Lúc đó em nằm sấp trên vai chú Lâm, tuyết lớn làm mũi em cóng đỏ cả lên, vậy mà còn nghiêm mặt bảo mình sẽ là một đứa em ngoan."
Dòng suy nghĩ trong Lâm Du cũng quay về ngày đó cùng Văn Chu Nghiêu, trở lại ngã rẽ đầu tiên nhất của vận mệnh, điểm khởi đầu để khác với kiếp trước.
Văn Chu Nghiêu nói: "Lúc đó mắt em cũng đẹp y như bây giờ. Kẻ làm anh là anh mụ đầu kéo em trai lên giường của mình, lại không thể chứng kiến cảnh đôi mắt này từ nay không còn ánh sáng đó." Anh nói rồi hôn lên mi mắt cậu, "Tiểu Du, Em Bé, khi còn bé xíu như thế em đã giữ lấy anh, em phải biết là khắp thế gian này không còn gì quan trọng hơn em nữa."
Hàng lệ chảy dài từ khóe mắt trôi vào mái tóc cậu.
Lâm Du lắc đầu, "Em không muốn phải lựa chọn như thế này, không muốn anh đi, nhất là đi sau khi chuyện này xảy ra."
Vì rất giống đã thỏa hiệp, giống từ nay anh cậu thật sự sẽ cắt đứt với nhà họ Lâm.
Văn Chu Nghiêu lau nước mắt cho cậu, khẽ nói: "Đây không phải lựa chọn, là quyết định. Điểm yếu của chú dì Lâm là em. Nhưng chúng mình không thể sử dụng lợi thế đó như công cụ để uy hϊế͙p͙ bố mẹ được, quá tàn nhẫn. Em của bây giờ không làm được, anh cũng sẽ không để em làm vậy. Mình còn rất nhiều thời gian, rất nhiều cơ hội để mọi người chậm rãi chấp nhận. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là giảm mọi thiệt hại xuống mức thấp nhất."
Lâm Du biết chứ, làm sao cậu lại không biết cho được. Nước mắt cậu tuôn rơi.
Cậu ôm Văn Chu Nghiêu, nghẹn ngào gọi anh: "Anh."
"Đừng khóc nữa." Văn Chu Nghiêu dịu giọng, "Mai sẽ khàn tiếng đó."
Lâm Du: "Vừa rồi anh nói cũng có sai, không phải anh mụ đầu, là em muốn vậy. Là em thích anh trước, thích anh từ rất lâu rất lâu trước đây rồi."
Văn Chu Nghiêu liên tục hôn nhẹ cậu.
Anh hỏi: "Từ bao lâu?"
"Có lẽ là kiếp trước." Lâm Du ngửa cổ để anh hôn lên cổ mình.
Vì nhân duyên khó giải thích này, cậu mới mang theo ký ức đến hiện tại.
Vì bóng lưng trước mộ bia ấy, cho nên từ lần gặp đầu tiên của kiếp này, Lâm Du đã biết, cảm xúc của mình dành cho anh rất khác.
Cũng vì còn nhớ, cho nên hôm nay đã yêu sâu sắc.
Nhịp thở của Văn Chu Nghiêu thoáng ngừng trong một chốc, dừng ở vai cậu rất lâu không nhúc nhích.
Cuối cùng anh nói: "Ngốc thế này, kiếp trước lẽ ra anh phải tìm đến em sớm hơn."
Lâm Du ôm chặt cổ Văn Chu Nghiêu.
Sau cùng cậu nói: "Anh, xin lỗi. Em không cố ý nói chia tay đâu. Em sợ anh muốn bỏ đi, vậy thì em thật sự không tìm được anh nữa mất, sợ từ đây phải sống cuộc đời không có anh."
Nỗi sợ từ suy nghĩ đó lớn hơn phải rời khỏi nhà rất nhiều.
Cậu biết thành tích của mình trong kiếp này cũng không tệ. Cậu rời đi thì nhà họ Lâm cũng sẽ không đi đến đường cùng như kiếp trước.
Có thể bố mẹ sẽ đau buồn, có thể nhà họ Lâm sẽ bị người khác chỉ trỏ.
Nhưng tất cả đều không hơn được nỗi sợ từ đây trong đời không còn người này nữa.
"Không đâu." Văn Chu Nghiêu ôm cậu trở mình. Anh và Lâm Du cùng cuốn trong chăn, để Lâm Du nằm sấp trên người mình. Anh vuốt tóc Lâm Du, nói: "Lần này về Tây Xuyên đã có sắp xếp trước, chắc sẽ không ở lại Đôn Châu tròn hai năm đâu. Anh sẽ về, em còn ở đây thì anh đi đâu được đây? Hửm?"
Lâm Du dụi dụi vào lồng ngực anh, bảo là: "Được, vậy em chờ anh."
"Ừm." Văn Chu Nghiêu siết chặt tay cậu trong chăn, "Phía chú dì Lâm cần thêm thời gian, em chỉ cần ở cạnh hai người là được, đừng sốt ruột, cũng đừng làm bố mẹ tức giận. Anh ở xa, bị đòn không ai cứu em đâu."
Lâm Du quay đầu dụi mặt vào sát hơn, giọng ngồm ngộp: "Anh có trách bố mẹ không? Họ muốn đưa anh về Tây Xuyên."
"Đời nào chứ?" Văn Chu Nghiêu đáp: "Anh đang bắt mất con trai họ đây còn gì? Nói ra thì cũng là anh đuối lý, có lỗi với chú dì Lâm." Thấy Lâm Du không chịu ngẩng lên, Văn Chu Nghiêu nói tiếp: "Hơn nữa, em nghĩ năm nay anh của em bao nhiêu tuổi rồi? Đi đâu, tương lai dự định thế nào đều có thể tự quyết định lấy. Ngoài bản thân chúng ta, không ai chi phối được."
Văn Chu Nghiêu nhẫn nại tỉ tê giải thích cho cậu từng chút. Cuối cùng Lâm Du cũng chịu nghe.
Cậu nhích nhích lên, chủ động hôn anh mình.
"Biết rồi." Cậu nói. Lâm Du điều chỉnh lại cảm xúc của mình trong thời gian ngắn rồi nhìn Văn Chu Nghiêu, lầm bầm như si như ngốc: "Sao mà em thích anh thế nhỉ."
Thích như phát rồi, thích đến độ chẳng thà không còn bản thân chứ không sao chấp nhận ngày không có anh.
Văn Chu Nghiêu: "Trong lòng đã thấy dễ chịu hơn chưa?"
"Ừm." Lâm Du nằm ra, xoay xoay nút áo trước ngực anh, không chú ý đến sắc mặt anh mình.
Văn Chu Nghiêu: "Vậy hay là giờ mình nói lại chuyện em mới đòi chia tay chút đi?"
Cả người Lâm Du lập tức cứng đờ, cậu nhích xuống một chút.
"Em đang bệnh đó anh." Lâm Du bảo, "Đầu óc em mụ mị, cảm xúc dâng trào, anh phải biết khi cảm xúc con người dâng lên đến một giới hạn nhất định thì không còn chỗ cho lý trí nữa. Anh cứ xem như em nghĩ không thông, lần này đừng tính toán với em nữa anh."
"Mới rồi hung hăng lắm cơ mà?" Văn Chu Nghiêu nhấc cằm cậu lên, nhìn Lâm Du mà nói: "To tiếng quá chừng, vừa nghe được mở bài đã nhảy dựng lên tung hê hết."
Lâm Du sợ anh tính sổ quá, vứt hết mặt mũi chồm lên ôm anh.
"Em sai rồi." Lâm Du dụi đầu vào cổ anh, giọng ồm ồm, "Em bảo đảm không có lần sau, suốt kiếp này không nói lần thứ hai."
Văn Chu Nghiêu: "Hạ sốt chưa?"
Đột nhiên anh hỏi vậy làm Lâm Du ngẩn ra, tự sờ lên vầng trán đã mát của mình.
"Em cảm thấy hạ rồi." Cậu đáp.
Văn Chu Nghiêu nói: "Anh cũng thấy vậy, giờ có một cách nhận lỗi rất là hay, muốn nghe không?"
Lâm Du lờ mờ đoán ra, cắn môi rồi ngay giây sau liền rụt cả người vào trong chăn.
Kết quả được nửa đường thì bị Văn Chu Nghiêu xách lên lại.
Mắt anh đượm ý cười, anh xoa đầu cậu rồi nói: "Không bảo ngay hiện tại, mới khỏi bệnh thôi, anh của em còn chưa cầm thú đến mức đó."
Mặt Lâm Du viết đầy anh đang nói cái quỷ gì vậy, còn trề môi: "Vậy tối qua là ai?"
"Cái đó là tình huống đặc biệt, em đè nén cảm xúc quá nhiều, lại quấn lấy anh không buông." Bây giờ tâm trạng Văn Chu Nghiêu khá tốt, tay anh ôm eo Lâm Du, nhìn xuống cậu bảo: "Đó là cách đổ mồ hôi nhanh nhất mà. Em muốn nhận sai cũng đơn giản thôi, đổi thành em chủ động chiều lòng anh, mười lần."
Lâm Du trợn tròn mắt, "Sao tới em phải mười lần?"
"Hai mươi."
Lâm Du: "Yêu cầu này..."
"Ba mươi?"
"Dừng dừng dừng." Lâm Du bịt mồm anh, "Mười lần thì mười lần."
Ai bảo cậu tự nhắc chuyện chia tay làm gì, cũng đáng đời.
Chủ động thì chủ động, mệt chút nhưng cũng đâu có thiệt.
Văn Chu Nghiêu bình tĩnh nhìn người trong lòng bị đánh lạc hướng, mặt ửng hồng, trông hơi rối trí.
Anh khẽ thở phào, cũng là thở dài, rồi ôm chặt cậu.
Dễ dỗ quá đi mất, ngoan thế này, thậm chí khiến anh không kiềm chế nổi bản thân trong rất nhiều cái chớp mắt, muốn bỏ mặc tất cả thật sự đưa cậu đi, mang theo bên mình.
Không được thừa nhận thì đã sao, từ bỏ tất cả thì đã sao.
Anh có thể, nhưng anh biết là không được.
Mang gánh nặng đã hai kiếp, từ đây anh phải để cậu được nhẹ lòng yên dạ, bù đắp ước nguyện.