Trước ngày nghỉ hai lễ trung thu và Quốc khánh một đoạn thời gian, Lôi Nghị bề bộn quá nhiều việc, mỗi ngày đi sớm về trễ.
Nhưng trên cơ bản, mỗi sáng sớm y đều sẽ phụ trách làm tốt bữa sáng và bữa trưa cho Cố Dương, bữa sáng hai người cùng nhau ăn, bữa trưa Cố Dương chính mình tự ăn, mà bữa tối, lại là Cố Dương làm, nếu như buổi tối Lôi Nghị không có tiệc, trở về nhà cùng Cố Dương ăn.
Cố Dương vẫn có một chút vô cùng ghét bỏ tài nấu nướng của mình, Lôi Nghị thì ngược lại, một chút cũng không kén chọn, còn an ủi Cố Dương: “Em vất vả như vậy còn phụ trách nấu cơm cho tôi, đã tốt lắm rồi, tôi rất thỏa mãn. Hơn nữa em làm cơm cũng không tệ a, tương đối phù hợp khẩu vị của tôi. Cho nên nói hai ta là trời sinh một đôi. Thỏa đáng.”
Cố Dương cũng không nói gì thêm nữa, muốn ở chung với nhau, nhất định phải nhân nhượng nhau mới có thể lâu dài.
Lôi Nghị nhân nhượng hắn ngu ngốc chuyện bếp núc, còn hắn thì…
Lôi Nghị có đôi khi cũng không thể về nhà ăn cơm, nửa đêm say khướt mới trở về, Cố Dương phải chăm sóc y, đây cũng là một mặt nhân nhượng của Cố Dương cho Lôi Nghị.
Buổi tối ba ngày trước hai dịp lễ, Lôi Nghị lại uống say không còn biết gì, Cố Dương nhận được điện thoại, thực sự lo lắng, tự mình lái xe đi ra ngoài đem người đón trở về.
Lúc chờ thang máy, Lôi Nghị hơi chút thanh tỉnh một chút, ghé vào đầu vai Cố Dương, một tay đang nắm mặt Cố Dương híp mắt tỉ mỉ quan sát nửa ngày, mới say khướt nói: “Đại Dương… Là em sao Đại Dương?”
Đại Dương?
Cố Dương nghe xong tiếng xưng hô này có chút muốn cười, bởi vì hắn nhớ cái tên mình lưu ở trong điện thoại “Đại Lôi”.
Được rồi, hai người bọn họ thực sự là tuyệt phối.
Ngay cả đặt tên cũng thần giao cách cảm như thế.
“Ừ, là tôi, Đại Lôi.” Khóe miệng Cố Dương vẽ ra một độ cung, cười đến rất rực rỡ, “Anh rốt cục nhận ra tôi rồi a.”
“A… Đại Dương, em đi đón tôi bằng gì?” Lôi Nghị trợn to hai mắt, tựa hồ nghĩ tới tốt nhất không nên để cho Cố Dương lái xe, vẻ mặt của y cũng chậm rãi trở nên ngưng trọng.
“Không phải là anh gọi điện thoại cho tôi sao? Nói anh say như chết không có xe taxi nào sẵn lòng chở anh.” Cố Dương cố ý trêu chọc y, “Cho nên anh mới gọi điện thoại cho tôi, ầm ĩ ồn ào muốn tôi đi đón anh.”
Trên thực tế, là Cố Dương tự mình lo lắng, mới lái xe đi đón y.
“A? Là vậy sao?” Lôi Nghị có chút không nhớ ra, y khẩn trương nói, “Em lái xe không có sao chứ?”
Cố Dương cười nói: “Không có việc gì, này không phải là đều trở về nhà rồi sao?”
“Nga.” Lôi Nghị nhìn thang máy mở trước mắt, bừng tỉnh đại ngộ mà ồ một tiếng.
“Đi thôi.” Cố Dương đỡ y tiến vào thang máy, Lôi Nghị lại có chút mê mang trừng mắt, tựa ở trên người Cố Dương không muốn động.
“Khó chịu.” Lôi Nghị lầm bầm một câu.
“Lại chịu đựng chút, lập tức đến nhà, về nhà có trà giải rượu cho anh uống.” Cố Dương nhìn chằm chằm con số trên thang máy đang thay đổi, thấp giọng dụ dỗ nói.
“Em đút tôi sao?” Lôi Nghị nghiêm túc hỏi.
“Ừ, tôi đút anh.” Cố Dương giống như đang dỗ trẻ con, thuận theo lời của y dụ dỗ nói.
“Em thật tốt.” Lôi Nghị khen.
Cố Dương quay đầu nhìn Lôi Nghị một chút, y khép hờ mắt lại, sắc mặt hồng nhuận, tư duy và năng lực phản ứng đều so với ngày thường chậm hơn một chút, mà nói đùa cũng còn rất tốt nha, không có nghĩ tới tên này lúc triệt để uống say sẽ là như thế này.
Lúc trước Lôi Nghị cũng có mấy lần uống rượu về nhà, nhưng mấy lần đó suy nghĩ và thần trí của y cũng còn coi như rõ ràng, nhiều nhất là mệt mỏi, lần này ngược lại rất khiến người ta ngoài ý muốn.
Phỏng chừng thực sự uống rất nhiều rượu.
“Ngày hôm nay như thế nào uống nhiều như vậy?” Tiếng thang máy vang lên, bọn họ đến tầng 16, Cố Dương liền đỡ Lôi Nghị đi ra, quẹo đi vào hướng hành lang.
“Quảng cáo thương nghiệp rất khó chơi… Để cầm được hạng mục này, không thể không, liều mạng một lần, lập tức tới ngày nghỉ rồi… Không làm được coi như mất toi công…” Lôi Nghị cố gắng phát âm rõ ràng mà cùng Cố Dương giải thích.
Cố Dương gật đầu biểu thị đã hiểu, khi mở cửa để cho Lôi Nghị dựa vào tường đợi, kết quả mở xong cửa nhìn lại, Lôi Nghị đang trượt theo chân tường ngồi dưới đất, Cố Dương bất đắc dĩ lại cũng có chút yêu thương.
Này phải say thành cái dạng gì….
Hắn cố sức mà đem người nâng đứng lên chuẩn bị vào cửa, ném tới trên ghế sô pha, sau đó mới đóng cửa lại.
“Đại Dương.” Lôi Nghị gương mặt khổ qua, cay mày nói, “Tôi muốn ói.”
“Chờ chút… Tôi tìm cho anh….” Cố Dương xoay người tìm đồ đựng gì đó có thể để cho Lôi Nghị ói vào.
Lôi Nghị hơi biến sắc mặt, giùng giằng đứng dậy, Cố Dương vội vàng đỡ y, đi nhanh vài bước, đem y đưa đến phòng vệ sinh, Lôi Nghị cũng không để ý hình tượng, quỳ gối bên cạnh bồn cầu ọe ọe ói ra.
Cố Dương đỡ thắt lưng đứng ở cửa phòng vệ sinh dây dưa một hồi, lăn qua lăn lại một trận này, hắn cũng đủ mệt.
Thể trọng của người say rượu thật là nặng, Lôi Nghị so với hắn lại cao hơn, đem y từ trên xe dìu xuống cho tới nhà, thật sự là không dễ dàng a không dễ dàng!
Bất quá nhìn người nào đó rõ ràng mệt mỏi, Cố Dương cũng không có câu oán hận gì.
Bởi vì hắn nghĩ tới chính mình năm đó, lúc chưa có luyện ra được tửu lượng, hắn cũng như Lôi Nghị vậy ôm chầm bồn cầu phun ra lại ói, lúc ấy dạ dày đều đau muốn rút gân…
Cố Dương hâm nóng sữa trước, chờ Lôi Nghị ói không còn nhiều lắm liền rót hết cho y, sau đó suy nghĩ có nên làm trà tỉnh rượu cho y uống hay không, trà đối với dạ dày hình như cũng không tốt lắm.
Lôi Nghị đem cà-vạt của mình kéo ra, vẫn là choáng váng, trên người đều là mùi rượu, khó chịu các loại, y muốn tắm rửa.
Cũng không thể mỗi lần say rượu trở về cũng không tắm đi, bẩn thỉu… Tiếp tục như vậy nữa phỏng chừng Đại Dương sẽ đem y đá xuống giường.
Cố Dương đổi nước nóng, thay thế trà giải rượu, dù sao cũng đã trễ thế này, vẫn là uống nước đi, ngủ một giấc, nếu như ngày mai còn không tỉnh rượu, vậy ngày mai lại uống trà tỉnh rượu.
Lúc Cố Dương quay đầu đang chuẩn bị để cho Lôi Nghị uống nước, phát hiện Lôi Nghị tự cởi quần áo của chính mình treo rất có thứ tự, lúc này chỉ còn lại một chiếc quần lót.
Cố Dương trợn to hai mắt: “Anh muốn làm gì?”
“Ngô… Tắm… Trên người thật là thúi… Đại Dương sẽ ghét bỏ tôi…” Lôi Nghị mơ mơ màng màng nói, lung lay lắc lắc chuẩn bị đi phòng vệ sinh lần thứ hai.
Cố Dương dở khóc dở cười, buông ly nước, đuổi theo, đem người đỡ lấy: “Không có việc gì, tôi không ngại, anh vẫn là uống nước xong ngoan ngoãn ngủ đi.”
Lôi Nghị lắc đầu, kiên trì nói: “Tôi muốn tắm… Tôi muốn tắm!”
Cố Dương thấy không lay chuyển được y, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói: “Được được được, tắm, tắm, anh chờ một chút, tôi dìu anh đi vào.”
Khi đến cửa phòng vệ sinh, Cố Dương lại có chút lo lắng, người này đứng còn không vững, tắm như thế nào a…
Nếu là bồn tắm lớn thì tốt rồi, thiết bị lắp đặt ở căn nhà mình thuê này cũng không phải trang bị hoàn mỹ, cho nên chỉ có vòi sen, không có bồn tắm lớn.
“Tắm!” Lôi Nghị lại lầm bầm một câu, tựa hồ là đang nhắc nhở Cố Dương.
Cố Dương vội vã phụ họa: “Được được được, lập tức tắm, lập tức tắm.”
“Ừ…” Lôi Nghị tựa trên đầu vai Cố Dương, làm nũng nói: “Đại Dương giúp tôi tắm…”
“….”
Cố Dương thật muốn đem cái tên thích vui đùa ầm ĩ này tống ra cửa!
Ngoan ngoãn ngủ tốt bao nhiêu, lần này sao lại đáng ghét như thế!
Aiz….
Thế nhưng lại không thể thực sự đá ra cửa được, vẫn là phải quản.
“Nếu không đến nhà anh tắm?” Cố Dương đề nghị.
Lôi Nghị gật đầu, liền đi ra ngoài, đi được phân nửa bắt đầu tìm chìa khóa: “Ơ? Chìa khóa nhà tôi đâu?”
“Anh mấy ngày trước đưa tôi, đã quên rồi?” Cố Dương đi tìm chìa khóa, Lôi Nghị lại dừng lại, kéo hắn, “Không được, em không thể đi qua nhà tôi, bên kia mới trùng tu, đối với thân thể không tốt.”
“Được rồi, vậy tắm ở trong này.”
“Đại Dương giúp tôi tắm!” Lôi Nghị lần thứ hai cường điệu.
“Được rồi, tôi giúp anh tắm, anh đừng lộn xộn.” Cố Dương nghĩ, dù sao đều lăn qua lăn lại nửa đêm, cũng không kém một chút này, tắm liền tắm đi, cũng may lúc trước Lôi Nghị đã đem đệm chống trơn mua ở cửa hàng lót lên sàn phòng tắm, hắn cũng không để ý gì, cùng người kia tắm rửa rồi ngủ.
Bởi vì Lôi Nghị đã cởi đến gần như là sạch trơn, Cố Dương không kịp ra bên ngoài cởi quần áo của mình, không thể làm gì khác hơn là theo Lôi Nghị đi vào chung trước, đóng cửa lại, mở vòi sen tắm cho Lôi Nghị.
Lôi Nghị hơi dựa vào tường, thế nhưng chân vẫn có chút mềm, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là để cho y vịn cánh tay của mình.
Lôi Nghị híp mắt, hưởng thụ mà hừ một tiếng, sau đó lại không biết là lúc xối nước thư thái hay là hơi chút thanh tỉnh, bắt đầu trợn tròn mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Cố Dương, thập phần nghiêm túc xem Cố Dương tắm cho y.
Lúc Cố Dương nhìn qua, Lôi Nghị khôi phục trạng thái nheo mắt hỗn độn ngay lập tức.
“Cúi đầu, nhắm mắt.” Cố Dương phân phó nói.
Lôi Nghị nghe lời, Cố Dương đem vòi sen đưa cho Lôi Nghị: “Cầm.”
Lôi Nghị liền nhận lấy, sau đó Cố Dương bóp dầu gội ra bàn tay xoa một chút, chìa tay xoa ở trên tóc Lôi Nghị.
“Lại thấp một chút.” Cố Dương giơ cánh tay có dấu hiệu mệt mỏi, mà nếu nhón chân lại sợ đứng không vững, cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục sai bảo Lôi Nghị.
Lôi Nghị ngoan ngoãn cúi đầu, hưởng thụ động tác Cố Dương xoa bóp da đầu cho y, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra bộ dáng tươi cười như có như không.
Giờ khắc này, Lôi Nghị chắc là đã thanh tỉnh rồi đi….
Sớm biết rằng có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy, mấy lần say rượu trước cũng nên kiên trì tắm nha! (mịa mất nết:v)
Lôi Nghị âm thầm nghĩ, ánh mắt đảo qua cái bụng hở ra của Cố Dương, trong nháy mắt liền thanh tỉnh vài phần.
Bởi vì phải lo lắng Lôi Nghị, cho nên Cố Dương chưa kịp cởi quần áo trên người mình, tắm vòi sen nhất định cũng đem hắn xối ướt, mà lúc bị nước xối toàn thân, quần áo liền dính sát ở trên người, như thế bụng của hắn có vẻ đặc biệt lớn. Đặc biệt là từ góc độ mà Lôi Nghị nhìn thấy.
Y cách Cố Dương rất gần, vừa cúi đầu, đường nhìn có thể thấy là bụng nhô ra của Cố Dương.
— Đại Dương nhà y bây giờ còn mang thai ni, đã sắp sáu tháng rồi!
— Để cho một dựng phu mang thai hầu hạ mình tắm rửa, còn vọng tưởng chiếm tiện nghi, hình như là có chút quá không đạo đức…
Trong lúc có hai con người bé bé đang giằng co trong lòng Lôi Nghị mơ hồ lại thanh tỉnh, thanh tỉnh lại mơ hồ, cuối cùng vẫn là chìa tay đem quần áo của Cố Dương kéo mở: “Tắm không thể mặc quần áo!”
Cố Dương: “…”
Được, tất cả đều nghe anh, anh là đại gia!
Lôi Nghị nỗ lực thuyết phục chính mình, như vậy là vì để tránh cho Cố Dương mặc quần áo ướt, đừng lại bị cảm, không bằng cũng cùng y trực tiếp tắm rửa ni.
Lôi Nghị thuận tiện còn ăn một chút đậu hũ, Cố Dương cũng nhắm một mắt mở một mắt, hắn thầm nghĩ nhanh một chút đem người kia giải quyết sau đó ném y đi ngủ!
Lần sau phải lập ba điều quy ước với Lôi Nghị, nếu như còn dám uống say như vậy về nhà, sẽ không cho phép y lên giường!
Lôi Nghị thật ra thì vẫn còn biết điều, Cố Dương gội đầu cho y xong, tắm xong, y sẽ không lại quấn quít lấy Cố Dương làm ầm ĩ nữa, thời điểm Cố Dương hắt hơi một cái, Lôi Nghị lại càng ngoan hơn, thúc giục nói được rồi được rồi không tắm nữa, miễn cho Cố Dương bị hắn làm liên lụy cảm mạo, vậy liền quá sai lầm rồi.
Cố Dương xoa xoa mũi, cũng đơn giản tắm cho mình một chút, nhưng thật ra không có gội đầu, bởi vì sau bữa cơm chiều hắn đúng là đã tắm qua, bây giờ là bất đắc dĩ tắm lần thứ hai, nếu như lại gội đầu, như thế còn phải sấy tóc, tối nay cũng đừng nghĩ đến việc ngủ nữa.
Rốt cuộc giải quyết xong Lôi Nghị, Cố Dương lau khô người cho y, dìu đến bên giường, tìm cái thảm bọc lại, sau đó chính mình cũng vội vàng lau khô người, mặt khác tìm bộ quần áo ngủ sạch sẽ mặc, Lôi Nghị tuy rằng đầu váng mắt hoa, nhưng y vẫn kiên trì chính mình tự sấy tóc, không có để cho Cố Dương động thủ.
“Nhanh ngủ đi, hôm nay cực khổ em rồi.” Lôi Nghị cũng sấy một ít nước còn sót lại cho Cố Dương, lúc thu dọn thỏa đáng, hai người mới ôm nhau ngã xuống giường, vù vù ngủ say