Ô vân mãn thiên sương tuyết phiêu, ngộ dĩ sơn loan thị thiên đoan.*
*Tạm dịch: Mây đen đầy trời sương tuyết bay, nhận nhầm dãy núi với đỉnh trời.
Gió bắc lạnh thấu xương, vù vù thổi qua, âm thanh cùng giá rét cơ hồ có thể cắt rách da thịt người.
Vách núi cao hiểm trở, đột ngột dốc thẳng xuống, tại đây có hai người đứng đối diện nhau.
Nữ tử kia mặc một thân áo xanh, vạt dài, tay rộng, sắc xanh thanh mát tươi mới như cây lá mùa xuân, đứng trong một vùng tuyết trắng, phảng phất
như chồi trúc xanh thẳng tắp, nhẹ khoe sắc xuân; gió lớn nổi lên, thổi
tà áo cùng tay áo phất phơ, mái tóc dài đen nhánh như được dòng suối
trong xanh tráng qua hơn nửa, vẻ đẹp tươi sáng phiêu diêu trong gió.
Nàng cầm trong tay một thanh trường kiếm, gương mặt trắng trẻo, thanh tú không chút biểu cảm, nhưng giữa hai chân mày lại có một tia buồn bã,
một chút bất đắc dĩ, một chút tiếc hận nhìn người trước mặt.
Đứng đối diện nàng là một nam tử, tư thái anh tuấn, đĩnh đạc, đường nét rõ
ràng, đôi mắt chứa đầy tình cảm, hắn đã bị thương, trường kiếm cắm trên
mặt đất đầy tuyết, xung quanh lốm đốm vài giọt máu đỏ tươi, hắn ôm cánh
tay trái, tay áo dài đã bị xé rách, máu theo đầu ngón tay không ngừng
nhỏ xuống.
Hắn khó khăn nhìn nữ tử trước mặt, gắng gượng nở nụ cười, tuy là mang theo đau đớn nhưng vẫn dịu dàng thương tiếc.
“Kiếm của nàng vẫn nhanh như vậy.”
“Đừng đánh nữa.” Phù Bình rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi đánh không lại ta đâu.”
“Ta nói rồi…” Nam tử kia vừa ho vừa khó khăn thở dốc mỉm cười: “Hôm nay…
hoặc là ta chết dưới kiếm của nàng, hoặc là… nàng cùng ta trở về.”
“…” Phù Bình không nói, nàng lẳng lặng nhìn nam nhân vừa ngoan cố vừa kiên
trì trước mặt, không biết nên vì dũng khí của hắn mà vui mừng hay vì mối si tình của hắn mà rơi lệ.
Hai người bọn họ, biết nhau lâu như vậy, tính ra cũng đã hơn hai mươi năm rồi.
Nhưng vì sao, hắn trước sau vẫn không hiểu nàng?.
“Ngươi biết là ta không muốn giết ngươi mà.” Sau cùng, nàng nhẹ giọng nói, cố nén xuống một tiếng thở dài.
“Nàng sẽ sao?” Sở Dạ nhìn nàng thê lương hỏi, rồi nói như tự trả lời: “Nàng sẽ.”
Phù Bình không trả lời, khẽ nhíu mày.
“Mà ta, cũng nguyện ý chết dưới kiếm của nàng”. Hắn có chút ưu thương mỉm
cười, ánh mắt dịu dàng, yêu chiều nhìn nàng, như đang nhìn một đứa trẻ
nghịch ngợm vậy.
“…” Phù Bình thở dài lắc đầu, ánh mắt lãnh đạm: “Ngươi vì sao vẫn không hiểu?”
Từng bông tuyết như lông vũ, rực rỡ nhẹ nhàng rơi xuống như mưa, thành chủ
Bán Nguyệt thành – Huyền Nguyệt mở mắt, chỉ cảm thấy những cánh hoa
trắng muốt rơi đầy trời hôm nay thật giống những bông tuyết ngày ấy, từ
từ bao phủ hết thảy xung quanh trong một màu trắng dịu dàng vô cùng vô
hạn.
Quay đầu nhìn lại, phía trước có ba người đang nhìn mình.
Bên trái là một cô nương tóc dài trắng như hoa lê, mặc trường bào xanh lam, chính là trang phục của tiền triều lúc trước, đôi mắt bình tĩnh, không
chút biểu cảm.
Đứng bên cạnh nàng là một đôi nam nữ
đang nắm tay nhau, cô nương thanh tú, mảnh mai, cánh tay thon gầy cùng
gương mặt tái nhợt, chỉ có cặp mắt là trong trẻo lấp lánh sáng ngời,
trong veo như nước suối trên núi tuyết hay giọt sương buổi sớm mai, đang được chàng trai bên cạnh che chắn phía trước, Sở Dạ nhìn qua, bỗng
nhiên hoảng hốt.
Trong trí nhớ của hắn, dường như vẫn còn đang ở trong Bán Nguyệt thành, một chiều hoàng hôn im ắng không
tiếng động, hai đứa trẻ gương mặt giống mình, mừng rỡ chạy lại từ hai
hướng.
“Huyền…Sinh?” Hắn hơi nhíu mày, chần chừ một
chút rồi thốt ra một cái tên thật xa lạ. Hình ảnh trước mắt lập tức thay đổi, đứa bé trong trí nhớ bỗng lớn dần lên, dáng dấp, điệu bộ trầm ổn
đủ lực, vững vàng, mạnh mẽ, dường như đã trở thành một trang nam tử đỉnh thiên lập địa.
“Phụ thân.” Huyền Sinh lạnh lùng,
lãnh đạm nhìn người trước mắt, xa cách hơn mười năm, cuối cùng cũng lại
gọi hắn bằng hai chữ này.
Người này thật xa lạ.
Giống như, không giống như ấn tượng trong trí nhớ của hắn.
Đường nét trên khuôn mặt tương tự, chỉ nhiều thêm nét tang thương và sự trầm
ổn thấu rõ thế gian, sự yên tĩnh và hờ hững trong đôi mắt dường như
giống nhau y đúc, cho dù hơn mười năm chưa từng gặp lại, nhưng gặp rồi
cũng không có chút vui mừng, phấn khích nào, hai người đều đang quan sát đối phương từ trên xuống dưới, tìm kiếm nét tương đồng, ý muốn tìm được sợi dây manh mối liên hệ giữa họ, hoặc điều gì có thể khiến hai người
họ có thể ở chung một chỗ. Máu trên người đều rét lạnh như băng, lập tức một chút ấm áp cũng không thấy.
“Đến khiêu chiến bất bại nữ hiệp Phù Bình, Huyền Sinh, con thật là can đảm, thật không tồi.” Vẫn là thân cha mẹ nên cất lời trước, hắn gật gù, vừa lạnh nhạt vừa hơi vui mừng nói.
Nhưng Huyền Sinh cũng không đón nhận
tình cảm ấy, nhíu chặt chân mày, lạnh lùng hỏi: “Vì sao?”. Hắn nắm chặt
tay, kiềm nén sự tức giận: “Vì sao nhất định phải chiếm được bảo tàng?
Vì sao phải bày ra ván cờ này? Vì sao rời bỏ Bán Nguyệt thành? Vì sao bỏ rơi mẫu thân… và đại ca?”
Còn cả, ta nữa.
Huyền Nguyệt cười nhạt, phủi phủi những cánh hoa vương trên áo, bước từng
bước về phía trước: “Con vẫn như trước, vẫn luôn có thật nhiều câu hỏi.”
Huyền Sinh sửng sốt, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh xa xưa đã sớm khuất sâu trong trí nhớ.
Khi còn bé, mình từng ngồi trên vai người đàn ông hai bên tóc mai điểm bạc
này, ôm cổ ông ấy chỉ về phía chân trời, ngây thơ hỏi, bên kia bầu trời
có cái gì? Biển rộng lớn đến đâu? Bầu trời có điểm cuối hay không? Nếu
rời khỏi Bán Nguyệt thành, con có thể tìm được đường về không?
Khi đó, phụ thân thật cao lớn, thật khôi ngô, không gì không làm được.
Người vỗ đầu mình nói, chỉ cần là con cháu Huyền gia, sẽ luôn tìm được
đường về nhà.
Nhưng mà, người lạc đường kia, cũng là phụ thân.
Sau lần cách biệt lúc ba tuổi, ông cũng không trở về lần nào.
Mẫu thân vẫn luôn nói, đều nhờ phụ thân ra ngoài tạo chiến tích, nên đám
người xấu mới không dám bước vào Bán Nguyệt thành nửa bước.
Lúc nhỏ hắn cũng tin đó là thật, sau này phát hiện ra, chẳng qua Trữ Phong phu nhân dùng lời tự lừa mình dối người mà thôi.
Nếu là như vậy, có nghĩa là ông ấy rất quan tâm đến người trong Bán Nguyệt thành.
Vậy, lúc sư phụ bị giết, phụ thân ở đâu? Những lần mẫu thân bệnh nặng, ông
ấy ở đâu? Lúc Thiểu Hoa gặp nạn, ông ta đang ở chốn nào?
“Ra tay đi.” Huyền Sinh bỗng nghe thấy tiếng mình rét lạnh như sương tuyết
ngày đông vang lên: “Chỉ cần đánh thắng ông, là có thể đánh với bất bại
nữ hiệp bên kia phải không? Nếu như vậy, nhanh nhanh ra tay đi, để ta hạ gục ông.”
Chân tướng thế nào, đã không còn quan trọng nữa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mấy năm qua, mình thật ra cũng đang tự lừa mình dối người.
Vẫn luôn muốn, có lẽ lúc tìm được phụ thân, ông ấy sẽ nói với mình, ông có
nỗi khổ tâm riêng, vì bị nhốt không ra được, nên không thể trở lại Bán
Nguyệt thành; đôi khi cũng từng chờ mong có người nói cho mình biết,
thành chủ Bán Nguyệt thành thật ra đã sớm qua đời rồi, như vậy phụ thân
sẽ có lý do hợp lý để không cần gánh vác trách nhiệm, đều tốt hơn là
nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang thoải mái tự nhiên này, còn phải
thừa nhận ông ta đã nhất quyết rời đi không thương tiếc.
Nhưng tất thảy cũng chưa phải điểm trọng yếu.
Ông ấy không cần hắn? Không cần đại ca, không cần mẫu thân, không cần Bán Nguyệt thành?
Tốt lắm, cũng chẳng sao.
Hắn vẫn muốn cùng với Song Tịnh, Triệt Thủy, Mai Hoa và những người khác
còn sống mà đi ra khỏi sơn cốc này, vì vậy, chuyện quan trọng nhất lúc
này, là mình phải đánh thắng người được gọi là phụ thân này, sau đó giúp Song Tịnh lấy được thuốc giải cho Triệt Thủy, mọi người cùng nhau trở
về, mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra.
“Song Tịnh.” Hắn thản nhiên nói, quay lại cầm tay nàng, ánh mắt dịu dàng: “Muội với
Lũng Dã cứ đi trước, huynh sẽ lập tức tới tìm muội.”
“A…” Song Tịnh giật mình khẽ kêu lên một tiếng, càng thêm bất an, dùng sức
nắm tay áo hắn, có chút lo lắng nhìn hắn, lại bị hắn yêu thương gõ lên
chóp mũi.
“Chúng ta sẽ sống trở về. Sau đó…” Huynh
lại đưa muội đi du sơn ngoạn thủy trong chốn giang hồ rộng lớn này. Hắn
vuốt nhẹ mái tóc nàng, khẽ mỉm cười, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt nàng, chỉ có sự dịu dàng cùng tình ý triền miên.
“Vậy…” Song Tịnh định nói gì đó, nhưng hai mắt vừa liếc thấy Huyền Nguyệt cách đó không xa cũng đang đánh giá nàng, cuối cùng cười thật tươi: “Cũng
được, muội đi tìm sư phụ. Cùng lắm thì …” Nàng cười hì hì, bất ngờ cọ cọ vào cánh tay Huyền Sinh, nửa đùa nửa làm nũng nói: “Huynh ở thời điểm
mấu chốt này bỏ rơi muội, huynh phải bồi thường cho muội thế nào?”
“Bồi thường…?” Huyền Sinh mỉm cười, suy nghĩ một chút: “Như vậy nhé.”
Hắn cúi người, hôn môi nàng thật sâu.
Trên người Song Tịnh có hương hoa lê thơm ngát, mang theo hương vị của cỏ
xanh, sương sớm, hắn bỗng nhớ lại lần đó tỉnh lại dưới tàng hoa lê, nàng cũng không biết tự lúc nào đã đè lên người hắn, còn hôn ngăn miệng hắn
lại. Nhưng nụ hôn ấy mang theo hương vị tuyệt vọng cùng đau khổ, bên
trong còn có cả bi thương, Song Tịnh lúc đó hoàn toàn không biết tương
lai thế nào, chỉ cảm thấy nụ hôn kia có thể là nụ hôn cuối cùng của bọn
họ. Nhưng nụ hôn lúc này không phải như vậy. Hắn cảm thấy môi nàng mềm
mại như cánh hoa, hơi thở thiếu nữ phảng phất xung quanh, sợi tóc nàng
phất phơ ngưa ngứa, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, cảm giác tay nàng đặt trước ngực như chạm vào trái tim đang đập cùng nhịp thở của mình, tay
còn lại ôm chặt gáy mình, kéo mình ôm sát vào nàng, vì thế nhịn không
được hôn nàng càng sâu hơn.
Một khắc đó, vĩnh hằng cùng trời đất.
Thật sự hy vọng trong một cái nháy mắt, hai người đều bạc đầu.
Vì hít thở khó khăn mà dần rời nhau, hắn nhìn thấy nàng bị hôn đến đỏ cả
hai gò má, tóc tai hỗn loạn, đôi mắt càng thêm trong trẻo, một ánh mắt
như ngọc sáng trong đêm, bất giác thở dài.
“Song Tịnh, huynh…” Hai chữ sau chưa kịp nói, đã bị nàng dùng ngón tay ngăn lại.
“Chờ đến lúc chúng ta trở lại Thất Thạch Môn, hãy tiếp tục nói với muội.” Nàng nở nụ cười nói, hai mắt như trăng rằm.
“Cũng được” Chàng mỉm cười gật đầu, cuối cùng buông tay để nàng rời đi. Chính lúc tay nàng rời khỏi người mình, lại không tự chủ giữ nàng lại, dùng
sức kéo nàng vào lòng mình, cúi xuống nói nhỏ gì đó vào tai nàng.
“…”
“?” Lũng Dã thấy gương mặt Song Tịnh đỏ bừng, nghi hoặc không biết Huyền Sinh vừa nói gì.
“A!” Bỗng nhiên môn chủ Thất Thạch Môn hô lên, lập tức nghiêng đầu: “Đi
thôi, đi thôi…” Khó có lúc nàng thẹn thùng như vậy, chỉ thấy nàng không
tự chủ cúi đầu, rồi vội vàng chạy đi.
“Khoan đã!” Huyền Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng.
“Ta sẽ không cho ông ngăn cản bọn họ.” Huyền Sinh lạnh lùng cười, tập tức đứng chắn trước hai người họ.
“Không phải…ta…” Thành chủ Bán Nguyệt thành đang muốn nói, thì nghe một tiếng “Binh!”
Hai người quay đầu lại, đã thấy Song Tịnh nghiến răng ôm đầu, đau đến chảy nước mắt.
“…” Huyền Nguyệt im lặng buông tay: “Ta chỉ muốn nhắc nha đầu kia chú ý cái cây phía trước.”
“…”
“…”
“Tóm lại…” Thừa dịp Huyền Sinh còn chưa xoay người lại, Huyền Nguyệt đã xoạt một tiếng rút ra hai thanh trường kiếm, một lục một lam, trước kia,
cũng như Huyền Sinh giỏi dùng song kiếm, trên tay Sở Dạ thiếu hiệp cũng
có một đôi danh kiếm, tên là Thương Khung.
Huyền
Nguyệt cầm kiếm trong tay, chỉ vào Huyền Sinh cười nhạt: “Mỗi lần con
trong mười chiêu đả thương được ta, ta sẽ trả lời con một vấn đề.”
“Hừ!” Huyền Sinh cũng rút kiếm, Dạ Thiên kiếm một đen một trắng, như ngày và
đêm, cũng xoạt một cái giống như phụ thân, cũng mang vẻ cười: “Ông đừng
quá coi thường người khác.”
Cuồng phong thổi đến, toàn bộ hoa lê trong sơn cốc cuồn cuộn bay lên.
Trận quyết chiến giữa hai cha con xa cách mười năm, rốt cục cũng bắt đầu.