Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 56: Đường sinh tử. Hồn lạc trong mơ không lối thoát (4)

Thiên Hạ quán của Lâm gia đời này có ba kì tài nổi danh thiên hạ.

Đứng đầu là người thừa kế Nhâm Khách quán, Thất đường chủ Lâm Hải Đường.

Hai là Bát đường chủ tuổi nhỏ nhất, người này trong đợt xung đột giữa Thất
Thạch môn và Phi Ưng bảo đã tỏa sáng bất ngờ – Lâm Mai Hoa.

Ba là người thứ ba trong tám nữ tử kia, một đời chủ công kiên cường của Bắc Mạc – Tam đường chủ Lâm Thược Dược.

Tinh thông roi mây và ám khí, từng giúp đỡ người dân ở biên giới Bắc Mạc
chống chọi với ngoại tộc xâm lăng cũng như thổ phỉ tấn công, đơn thân
độc mã đánh bại năm mươi đại hán của Thiết Sa bang, chỉ dùng vẻn vẹn
mười người đã có thể quản lí trật tự Thược Dược đường, khinh công và sự
nhạy bén khiến Lâm Mai Hoa theo không kịp, cũng sùng bái ngưỡng mộ từ
nhỏ, là tỷ tỷ cũng là sư phụ.

Sau khi nàng bỗng nhiên chết không rõ tin tức, Mai Hoa lập tức xuống núi điều tra nguyên nhân
cái chết. Tuy rằng nàng từng hoài nghi Phi Ưng bảo hạ thủ, nhưng không
tìm được bất cứ manh mối gì liên quan. Thế nên hiện tại, khi Mai Hoa
đứng trước mặt tỷ tỷ, cũng chẳng cảm giác được mấy niềm vui trùng phùng, xuất phát từ bản tính hành nghiệp, nàng càng muốn biết rốt cuộc lúc
trước kẻ nào đã hạ độc thủ?

“Mai Hoa…”, Thược Dược dịu dàng cười nói: “Một năm rồi không gặp, có nhớ tỷ không?”.

“Tam… Tam tỷ…”, Mai Hoa lắp bắp nói, nhưng khi nàng vươn tay ra về phía mình, lại bất giác mà lui lại một bước .

“Sao vậy?”, Thược Dược cười lắc đầu, dứt khoát bước lên kéo lấy nàng, thân
thiết vỗ vỗ tay của nàng nói: “Mới một năm đã xa lạ với tỷ vậy rồi, sau
này lập gia thất thì sẽ ra sao đây?”.

Tay có độ ấm? Mai Hoa do dự mở to mắt nhìn tỷ tỷ, mặc cho Thược Dược kéo mình vào phòng.

Hai người ngồi dọc theo chiếc bàn, trong ấm trà là Vân Châm vàng mà xưa kia Thược Dược thích uống nhất, lá trà nhỏ dài màu vàng nhạt bồng bềnh
trong nước xanh biếc, màu sắc đạm nhiên.

Mai Hoa
ngoảnh đầu nhìn ra, chỉ thấy ngoài cửa sổ là sa mạc cát vàng mênh mông,
bầu trời xanh cao ngất, vài con lạc đà ốm đeo lục lạc nặng nề đi về phía xa, lữ khách cưỡi trên thấy Thược Dược đều vẫy tay chào rồi dần dần đi
khỏi. Bên cửa sổ có bao sợi bông mềm rủ xuống, hệt như một đám mây trôi
trong phòng. Khí hậu Bắc Mạc luôn luôn nóng bức, trong không khí có
hương thơm của ruộng đất cùng nắng ấm của ánh mặt trời, cho dù là mùa
đông, cũng ấm áp như mùa xuân.

“Muội đã lâu chưa tới Thược Dược đường thăm ta”. Tam đường chủ cười, rót trà cho nàng: “Gần đây bề bộn nhiều việc à?”.

“Bận rộn nữa cũng không bằng một phần ba nơi này của tỷ tỷ”. Mai Hoa mê mẩn
ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, chuyển tầm mắt nhìn nàng: “Tam tỷ gần
đây có tin tức của Hải Đường không?”.

Thiên Hạ quán
của Lâm gia lựa chọn người kế nhiệm không coi trọng võ nghệ và danh
tiếng, năng lực chi phối và quản lý mới là thứ quan trọng nhất. Thiên Hạ quán phân bố bốn phương tám hướng, là bang phái có người nhiều nhất

trên giang hồ, nếu không có đủ trí tuệ và khí thế uy nghiêm thì không
cách nào tổ chức, nắm giữ được tin tức trong thiên hạ.

Đứng thứ bảy trong tám tỉ muội, năm ấy Lâm Hải Đường mười chín tuổi, từ nhỏ
đã lộ ra sự cơ trí cùng quyết đoán hơn người, khi nàng mười lăm tuổi đã
được bề trên Thiên Hạ quán quyết định là truyền nhân tiếp theo.

“Nghe nói muội ấy đi Giang Nam”. Thược Dược hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn dịu dàng cười nói: “Bảo mấy năm nay bận rộn quá mức, muốn được thả lỏng đôi
chút”; Nàng lắc đầu: “Căn bản là muội ấy không có lòng dạ nào tiếp nhận
chức bang chủ, ta thật không hiểu nổi tại sao lại không nhường lại cho
muội”.

Mai Hoa cau này. Năm đó nàng với tỷ tỷ sinh
đôi của mình cạnh tranh vô cùng gay gắt, hai người không phân thắng bại, nhưng nàng đã bại trên tay Hải Đường trong thử thách cuối, mà nguyên
nhân là, nàng coi trọng tiền bạc hơn danh tiếng của bang.

“Hải Đường tuy không thích bị ép buộc, nhưng lại càng không thích nghe lệnh
của người khác”, Mai Hoa thản nhiên nói. Năm đó nàng tức giận không bao
giờ muốn nói chuyện cùng tỷ tỷ sinh đôi của mình nữa, sau này kết giao
với đám người Triệt Thủy mới nhận ra rất nhiều điều; nếu ban đầu người
kế vị là nàng thì nàng sẽ không thể hò hét khắp chốn giang hồ như này.
Nàng nhẹ cười vẻ hài lòng: “Nhưng tự do lớn nhất đồng thời cũng là trói
buộc lớn nhất. Có điều… nghĩ lại, nếu tỷ ấy chưa từng kế vị, sợ rằng
giang hồ này sẽ thật sự biến thành một mớ hỗn độn”.

“Muội cũng có tài hoa và năng lực như thế, đừng khiêm tốn”. Thược Dược ôn hòa nhìn nàng, lại dịu giọng nói: “Đừng ngại, nếu cần thiết, ta sẽ đề xuất
với các trưởng lão cho muội kế vị”.

Mai Hoa im lặng nhìn nàng.

Trong kí ức, Thược Dược đối với nàng luôn luôn nghiêm khắc, thậm chí có thể
coi là hà khắc, bởi lẽ kỳ vọng rất lớn vào mình, nên vẫn luôn keo kiệt
những lời động viên an ủi hoặc tán thưởng.

Thược Dược và tứ tỷ Liên Hoa từ nhỏ là địch nhân cũng là đối thủ, giống như mình
và tỷ tỷ sinh đôi. Mà đệ tử Hải Đường của Liên Hoa lại được chọn làm
truyền nhân, còn nàng, chỉ giành được cái danh hiệu đường chủ nhỏ nhoi
này. Người trong giang hồ đều biết Mai Hoa rất coi trọng tiền bạc, nên
Mai Hoa đường cũng chẳng có được bao nhiêu khách hàng. Trong những năm
cuối Thược Dược còn sống, mỗi lần gặp mặt, nàng đều nhíu mày thở dài.

Sau này, khi thanh danh của Mai Hoa vang dội, người như sư như mẫu kia, đã không còn.

Người vừa hận vừa thương. Người mong muốn nàng chứng minh thực lực bản thân nhất.

Ngay tại thời điểm mình huy hoàng nhất, nàng đã biến mất khỏi cõi đời này,
cho nên tất cả những ánh mắt hâm mộ ngoài kia đều không có ý nghĩa gì
cả.

“Ý tam tỷ là sao?”, Mai Hoa cười nhấp một ngụm
trà, hương vị thấm từ đầu lưỡi, chạy thẳng xuống dạ dày. Nàng bất giác
cười một tiếng: “Vì sao lại nói lời như vậy với Mai Hoa?”.

“Muội đừng cười ta”. Thược Dược thở dài, cầm tay nàng nhẹ vỗ lên, vừa dịu
dàng vừa nghiêm túc nhìn nàng nói: “Thực ra những lời này tỷ đã muốn nói từ lâu rồi, chỉ là mãi không tìm được cơ hội mà thôi. Tiểu muội đừng
thấy mấy năm nay tỷ đối với muội hà khắc, nhưng thực lực của muội tỷ rất coi trọng, nói thật, tỷ tỷ còn cảm thấy không bằng đấy”.

Mai Hoa sửng sốt, bất tri bất giác cúi đầu ngưng mắt nhìn chén trà trước mặt, không nói thành lời.

Nhớ lại lúc mình ba tuổi, lần đầu tiên nắm tay Hải Đường đến xem các tỷ tỷ
tập võ. Khi đó hai nàng còn rất nhỏ, y phục một hồng một tím, bím tóc
mềm mại, bước đi cũng liêu xiêu không vững đứng trên sân rộng lớn, mở to mắt nhìn sáu thiếu nữ không lớn hơn hai nàng bao nhiêu đang bay nhảy
như con thoi trên không trung, vũ khí trong tay họ phản chiếu ánh mặt
trời, từng luồng sáng vàng trắng giao nhau, xung quanh lóa lên những
vòng sáng chói mắt.

Hai người trắng trẻo xinh đẹp,
một đôi tiểu nha đầu song sinh đáng yêu mũm mĩm đứng ở đó tròn mắt nhìn
về phía trước trông dễ thương vô cùng. Từ sau khi hai nàng ra đời, các
tỷ tỷ cũng chưa có nhiều thời gian quan tâm, bây giờ vừa nhìn thấy đã
bất giác đều yêu mến từ tận đáy lòng, tất cả đều buông vũ khí trên tay
xuống, nhao nhao chạy đến bế hai nàng lên trêu đùa.

Mai Hoa được bế vào trong ngực, hai má bị người ta hôn miết, nàng rất không vui trề môi chu miệng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều cau lại, nàng còn muốn xem công phu thần kì vừa rồi.

Bỗng nhiên có một giọng nói sắc bén vang lên: “Làm gì thế! Các ngươi có muốn luyện tập nữa không?!”.

Mai Hoa ở trong ngực nhị tỷ thò đầu ra hiếu kì nhìn, chỉ thấy có một nữ tử
đang hạ xuống. Nàng mặc nam trang gọn nhẹ, tóc buộc đuôi ngựa, cầm ngân
đao trong tay, gió thổi qua tóc của nàng, như mực nước đổ trên mây
trắng, ánh mắt trong vắt, dung mạo thanh tú mang theo khí khái anh hùng, cả người không khác nào chim hạc trên trời.

Đó là
lần đầu tiên nàng nhìn thấy tam tỷ, về sau khi Thược Dược huấn luyện
nàng, bất kể có bao nhiêu gian khổ, nàng đều nhớ đến một thân ảnh mơ hồ
trong hồi ức.

Nàng cũng muốn có thân thủ và khí khái như vậy.

Luôn luôn khắc ghi cuộc sống khổ luyện dưới tay nàng.

Tính Thược Dược cũng không tốt lắm, cho nên dạy nên nàng cũng nóng nảy giống vậy, cuối cùng là Mai Hoa luôn không kìm được mà chống đối Tam đường
chủ, hai cứ ầm ĩ là phải động tay chân để giải quyết. Mai Hoa lúc nào
cũng bị đánh đến mức phải nằm bẹp trên giường vài ngày mới xuống được,
hai tỷ muội có thể hơn một tháng không nói với nhau lời nào, cuối cùng
phải có người ra mặt mới miễn cưỡng giảng hòa.

Cho dù như vậy, nàng vẫn hay hoài niệm.

Khi nhận được tin Thược Dược chết, họ đã hai năm không gặp mặt.

Mai Hoa tiếp nhận vị trí Bát đường chủ, còn Thược Dược ở Bắc Mạc như cá gặp nước xây dựng thiên hạ của mình.

Khi đó nàng sững sờ, bút lông trong tay rơi xuống, rớt một giọt mực to trên lá thư đang viết dở.

Không còn nữa, người bắt nàng khiêng mười phiến đá lên núi.

Không còn nữa, người chỉ cần nàng phạm lỗi liền đá nàng một cước rơi xuống sông mùa đông.

Không còn nữa, người bắt nàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, dù thành công trở
về cũng chẳng có lấy một câu dễ nghe nhưng buổi tối sẽ chuẩn bị cho nàng bữa cơm thịnh soạn.

Bỗng nàng thấy bàng hoàng, tựa như đất trời này đều mất đi ý nghĩa.

Những chuyện từng khiến nàng phải hận đến nghiến răng, hiện tại không phải rất tốt sao.

Có đôi khi đang ngủ bỗng nghe thấy câu nói rất đỗi quen tai ‘đứng lên!’ mà giật mình tỉnh giấc, rồi lại ngơ ngẩn nhìn xung quanh, ngoại trừ bóng
đêm trầm lặng bên ngoài thì làm gì có thân ảnh cao gầy phóng khoáng vén
rèm kêu nàng rời giường. Nếu hỏi đó là cảm giác gì, Mai Hoa cũng chỉ
biết đó là một loại đau đớn xuyên tim thấu xương, như trăm ngàn vạn kim
châm đâm vào, động chút là đau đến khóc thét.

Đầu ngón tay hơi run rẩy sờ miệng chén trà, Mai Hoa phải kiềm chế rất nhiều mới ngăn không cho nước mắt chảy ra.

Nàng hít thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Tam tỷ, tỷ biết
không? Sau khi tỷ đi, muội vẫn luôn nghĩ muội phải làm cái gì đây?”.
Nàng bình tĩnh nhìn gợn sóng trong chén trà: “Từ nhỏ muội đã sùng bái
tỷ, tỷ muốn muội làm gì, chỉ cần mở miệng kêu muội sẽ làm; mỗi lần tỷ
hời hợt nói một câu ‘làm tốt lắm’ thôi cũng khiến cho muội vui vẻ mấy
đêm liền ngủ không yên; đánh nhau với tỷ cũng là chuyện mong muốn cả
năm, vì có thể nhìn thấy sự kinh ngạc, sự hài lòng của tỷ sau khi bị
muội công kích thành công. Vậy nên… khi tỷ tỷ nói muội khiến tỷ cảm thấy không sánh bằng, bất chợt muội không biết nên phản ứng ra sao nữa”.

Nàng dừng một chút, nâng mắt, nhìn thẳng về phía Thược Dược.

“Bởi vì tỷ tuyệt đối sẽ không nói những lời này. Muội hiểu rõ tính tình và
mục tiêu của tam tỷ, làm sao có thể đánh giá muội cao như thế? Nếu tỷ
nói như vậy… Sau này muội còn biết theo đuổi gì nữa đây? Con đường sau
này muội biết đi hướng nào?”.

Ai cũng nói, hiểu rõ sở thích của ngươi nhất, là bạn; nhưng hiểu rõ nguyện vọng của ngươi nhất lại là địch.

Nàng và Thược Dược vừa là tỷ muội vừa là sư đồ vừa là đối thủ, nàng hiểu tỷ ấy, Thược Dược cũng vậy.

Cho dù từ nhỏ đã không ngừng chế giễu châm biếm nhau, nhưng Thược Dược thực sự đã dốc hết tâm huyết dùng tất cả tấm lòng gian khổ bồi dưỡng nàng.

Nếu thế, sao lại dễ dàng để nàng lạc đường và đánh mất mục tiêu cơ chứ?

“Thật hân hạnh gặp tam tỷ”, Mai Hoa vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt cong lên sáng
long lanh, bên trong toát ra vẻ hạnh phúc thuần khiết: “Chưa kịp nói lời cảm ơn và lời xin lỗi, muội thật sự rất muốn nói cho tỷ tỷ biết. Thế
nhưng…”.

Nàng dừng lại, một dòng nước mắt lăn từ trên khuôn mặt nàng xuống, dù rằng vẫn nở nụ cười, nhưng lại hơi nghẹn ngào: “Nhưng mà… Tỷ đã đi rồi, vậy thì… đừng quay lại nữa…”.

Thược Dược sững người, nhưng đã muộn, Mai Hoa đột nhiên nhấc tay hất chén trà qua một bên, chỉ nghe xoảng một tiếng, sứ men xanh vỡ nát! Cảnh sắc
xung quanh cũng tạm dừng trong khoảnh khắc, như thủy tinh vỡ toang, bắt
đầu ào ào rơi xuống, hàng nghìn hàng vạn mảnh vỡ trong suốt lấp lánh như ngôi sao, dội ngược trên mặt đất sau đó hóa thành bột phấn tan biến
mất.

Mai Hoa yên lặng nhìn Thược Dược trước mắt, nàng tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt như chưa từng thấy nụ cười dịu dàng kia.


Ngay từ đầu nàng đã biết đây chỉ là ảo giác, Thược Dược vĩnh viễn sẽ không
đối đãi với mình như vậy, nhưng vẫn không kìm được mà nán lại thế giới
giả này chốc lát. Bởi lẽ nàng nghĩ, nếu đây là thật thì tốt biết bao,
nếu tam tỷ còn sống, sau khi bản thân khởi đầu đại nghiệp cùng với đám
người Triệt Thủy đã có thể dương dương tự đắc chạy đến Bắc Mạc khoe
khoang. Nhìn đi nhìn đi, muội không hề vô dụng như lời tỷ nói nha, rồi
sẽ thấy nữ tử nghiêm túc kia hừ lạnh một tiếng, vừa giáo huấn vừa châm
biếm, sau đó yên tâm thoải mái hưởng thụ bữa tối thịnh soạn.

Chỉ tiếc đây là giả.

Người đó thật sự không có ở đây, ảo giác của nàng xuất hiện trong này là chứng cớ rõ ràng nhất.

Huyễn cảnh xung quanh dần tan biến, chỉ còn lại một chút khung cảnh chưa vỡ tan hết.

Mai Hoa cảm thấy cổ họng mình có gì đó chặn lại, đau thương không nói thành lời.

Cho dù biết hình ảnh trước mắt là giả, nhưng nàng vẫn quỳ xuống, ôm quyền
hành lễ, nén nước mắt run rẩy nói: “Mai Hoa ở đây, bái lạy sư phụ, nếu
có kiếp sau, nguyện lấy tính mệnh tạ ơn”.

Lúc này,
Thược Dược vẫn ngồi yên như pho tượng nhìn thấy nàng làm vậy thì khẽ
động, ảo cảnh của nàng giống như bị chồng chéo, cái bóng phía trước vẫn
duy trì biểu tình và tư thái như cũ, nhưng có một lớp huyễn cảnh mông
lung khác đang bắt đầu mở ra. Nàng thương cảm nhưng vẫn bình tĩnh nhìn
Mai Hoa, chậm rãi hé một nụ cười yếu ớt:

“Thật ra tỷ vẫn luôn kiêu ngạo vì muội”.

Mai Hoa sửng sốt, nước mắt vỡ òa rơi xuống, nàng gắng đè nén đau đớn chua
xót trong ngực, cắn răng nhẫn nhịn nỗi nghẹn ngào, một lát sau mới miễn
cưỡng nói: “Ừm, tỷ tỷ, muội biết… muội vẫn luôn biết”.

Khuôn mặt của Thược Dược bỗng nhiên lóe lên như ánh sáng, sau đó bị gió thổi
đi giống như hạt bụi, chậm rãi tan biết không thấy đâu nữa.

Xung quanh lại trở về với vẻ yên tĩnh và tối tăm, Mai Hoa lẳng lặng ngồi
trong gian phòng đổ nát cổ xưa, ngơ ngác nhìn ánh trăng lọt qua khe hở
trên vách tường. Trong tay nàng cầm một viên ngọc châu, đó là thứ duy
nhất sót lại, còn có ấm trà bên cạnh bị nàng đập vỡ, nàng nheo mắt nhìn
viên trân châu, đáy mắt hiện lên sát khí băng lạnh.

Hạt chân trâu kia tổng cộng có tám viên, tám tỷ muội Lâm gia mỗi người giữ
một viên, mang theo bên mình chưa lúc nào rời, xem ra mê trận này là
dùng hạt châu này cùng ấm trà cướp được trong Thược Dược đường bày ra.

Thật là Phi Ưng bảo sao?

Mai Hoa nheo mắt đầy nguy hiểm.

Chờ xem, Thiên Hạ quán, đâu phải nơi dễ bị ức hiếp.

Nàng cau mày đứng dậy, xoay người chìm dần vào trong bóng tối.

Lá rơi xào xạc, đêm tịch mịch, tiếng rít lạnh vỡ tan.

Trên giang hồ, có một trận cuồng phong bạo vũ, trong đêm dài vô hạn, sắp ập tới gần.