Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 20: Vân trung ảnh. Nguyệt mãn Không sơn hoa mãn thiên (2)

Edit: Phi Anh

Beta: Ely

Thời gian Song Tịnh quen biết Triệt Thủy quá lâu mà dẫn đến đầu óc bị rỉ sắt thì không nói làm gì. Nhưng ngay cả Huyền Sinh đi theo Lâu chủ Trọng Trọng Lâu và Đường chủ Mai Hoa Đường cả nửa ngày trời, ngay lúc gần tới đích mới nghĩ ra điều gì đó mà bước chậm lại, hơi nghi ngờ hỏi: “Lâu chủ, Đường chủ, là ai đã cứu chúng ta lên?”.

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, hai người vẫn đang tranh cãi ầm ĩ nhất thời quay đầu lại, hiếm có khi trên khuôn mặt đều xuất hiện biểu tình cực kỳ cổ quái.

“…”, Mai Hoa giật giật môi, nhưng vẫn không nói gì.

“…”, Triệt Thủy thì nhíu mày, làm như đang suy tư vấn đề gian giải nào đó.

“?”. Huyền Sinh thấy vậy bất giác buông lỏng tay, sau lại dùng lực xốc Song Tịnh đã ngủ say ở trên lưng lên, nói: “Thế nào?”.

“Bất thường…”.

“Kỳ quái…”.

“Hơn nữa…”.

“Rất khó miêu tả…”.

“Nhất định là một quái nhân!”, Hai người miệng đồng thanh nói, lại thoáng nhìn qua lẫn nhau, hừ một tiếng lại quay đầu sang hai hướng nhìn nơi khác.

Ta có thể lý giải đây là ‘phu xướng phụ tùy’ hay không? Huyền Sinh trong lòng lặng lẽ lau mồ hôi, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Hẳn không phải là người muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết chứ?”.

“Hẳn là…”.

“Chắc không phải đâu…”. Hai người như có điều suy nghĩ giây lát, liếc mắt nhìn nhau đáp, nhưng đều mang âm điệu không xác định.

Hỏi cũng như không! Huyền Sinh bóp trán, lắc đầu một cái rồi cõng thật vững Song Tịnh đi về phía trước. Qua khe hở giữa tán lá cây, ánh trăng rọi xuống những tia sáng nhỏ bé nhảy nhót giống như những mũi tên lạnh lùng sắc bén. Trong mắt hắn ẩn chứa sự cảnh giác nhưng phần nhiều hơn là không quan tâm, nói: “Vậy thôi, chúng ta đi”.


Đoàn người đi trên đường núi quanh co khúc khuỷu. Tuy là đi bộ nhưng bọn họ đều là những cao thủ về khinh công, dưới chân như mọc thêm cánh, bước dài như bay. Triệt Thủy và Mai Hoa còn vừa đi vừa vì chủ đề: “Bánh bao của Liên Tâm Lâu hay của Thiên Hương Các ngon hơn?”, mà la hét ầm ĩ liên tục. Khi thì dừng lại chỉ vào đối phương chửi ầm lên, khi thì do quên mất đường mà há hốc miệng nhìn hai bên chung quanh. Mỗi khi như vậy, Huyền Sinh đều nhân cơ hội quay đầu lại xem xét Song Tịnh đang dựa trên vai hắn. Thấy nàng vừa ngủ vừa ngáy đến chảy cả nước miếng, hắn chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.

Cuối cùng, sơn đạo cũng dần dần rộng mở, sườn núi dần dần bớt dốc và phẳng phiu hơn. Một người thì ngủ say như chết còn ba người đi qua một cánh rừng trúc. Lúc Huyền Sinh đang ngạc nhiên không ngờ bên trong ngọn núi này lại rộng rãi như thế thì Triệt Thủy ở trước mặt bỗng nhiên dừng bước.

Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến mức không tự chủ được mà khiến động tác chậm lại.

Trước mắt là một gốc cây lê hoa to lớn vô cùng, cành lá sum xuê như cây đa, tán cây tỏa ra bao trùm cả một vùng. Trên cành cây dày đặc những bông hoa lê nở rộ trong đêm tĩnh lặng, trắng như mây như tuyết. Cảm tưởng như những đám mây đang la đà sát bên cành cây, hay như tuyết mùa đông đậu lại làm cho cành cây này trĩu xuống mềm mại.

Một vùng đất bằng phẳng được tạo ra giữa những vách núi cao chót vót xung quanh. Những thác nước nhỏ theo vách núi chảy xuống đến đây tạo thành mấy dòng sông nước chảy róc rách. Vầng trăng tròn như đang treo lơ lửng trên đỉnh của vách núi thấp nhất, tỏa ra ánh sáng lóng lánh dệt toàn bộ sơn cốc trong một màn ánh sáng nhu hòa. Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi tới làm cánh hoa bay lả tả đầy trời. Từng đợt hoa trắng như tuyết rực rỡ phiêu linh trải khắp nơi, khiến người ta liên tưởng rằng cả sơn cốc này được bao trùm bởi những cánh hoa uyển chuyển tinh tế như những hạt mưa bụi bay phảng phất giữa bầu trời. Khung cảnh này thật đúng là ứng với câu “Nguyệt mãn không sơn hoa mãn thiên”.

“Ngươi không thấy mới vừa rồi lúc chúng ta được cứu lên, khi đó hoàng hôn đang buông, cảnh này, thật đúng là giống như trên tiên giới”. Triệt Thủy ở bên cạnh vẫn đang ngây người nhìn, sau phút chốc mới chậm rãi nói.

“Người cứu chúng ta…?”.

“Ở kia”. Mai Hoa nhẹ giọng nói, cố gắng hạ thấp thanh âm như sợ làm quấy nhiễu vị thần tiên đang ngủ say ở đây.

Theo tay nàng chỉ, Huyền Sinh hồi lâu mới tìm được thân ảnh của người nọ. Lần đầu liếc mắt nhìn qua hắn đã không phát hiện ra.

Dưới gốc cây lê hoa thanh khiết như ngọc, một thân ảnh vận bộ đồ trắng toát đang đứng nơi đó.

Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp. Ở con người đó toát ra vẻ yên lặng điềm tĩnh cơ hồ như cùng cảnh sắc xung quanh hòa làm một nên khiến người ta dường như không hề cảm thấy sự tồn tại của nàng. Mái tóc bạc uốn lượn uyển chuyển phủ trên vai được buộc bởi một sợi dây lụa thả ở phía sau; áo choàng xanh lam như biển lại như mây bay phiêu dật mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi đến; trên dung nhan tuyệt thế không hề có chút biểu tình, đôi mắt không hề gợn sóng cũng không có chút sức sống nào cả.

Chỉ thấy nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Huyền Sinh hồi lâu. Lát sau, đôi môi anh đào hé mở mang theo thanh âm lạnh nhạt băng giá: “Tỳ bà huyền như thê nhiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành*. Câu tiếp theo, là gì?”.

*Dịch nghĩa: Đàn tỳ bà vẳng tiếng thê lương, nghìn hạc sầu chẳng muốn bay lượn.

“…”.

“…”.

“…”.

Ba người đứng tại chỗ nhìn nhau, đều là vẻ mặt nghi hoặc.

“Nàng vừa rồi cũng chỉ hỏi chúng ta một câu này…”, Triệt Thủy thấp giọng với Huyền Sinh bên cạnh nói: “Bởi vì chúng ta không có câu trả lời mà thiếu chút nữa buông tay đem chúng ta ném xuống lần hai, cũng may ta phản ứng nhanh, trả lời nàng”.

“Ngươi trả lời là gì?”, Huyền Sinh nhíu mày, cũng thấp giọng hỏi ngược lại.

“Ta nói hai người rơi xuống phía dưới biết đáp án”.

“…”.

“Sợ cái gì! Cùng lắm thì bỏ chạy, tốc độ của Huyền Sinh ngươi nhanh như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị đuổi theo?”, Mai Hoa cũng ở bên cạnh cúi đầu đáp.

Nếu như nàng là người bình thường thì ta đã không sợ, nhưng mà đối phương lại mang dáng vẻ bí hiểm như thế này, chỉ sợ có điều thất lễ. Hơn nữa, ở nơi thâm sơn cùng cốc thường là kỳ nhân, phỏng chừng trong nháy mắt đã bị đuổi kịp. Thà rằng các ngươi bỏ mặc ta ở dưới cái vách núi kia tự sinh tự diệt còn hơn! Huyền Sinh nhịn không được mà bóp trán, bước chân khẽ động.

“Tỳ bà huyền như thê nhiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành. Câu tiếp theo, là gì?”, Nữ tử bạch y kia sắc mặt ung dung đồng tử điềm tĩnh, hỏi lần nữa, sau đó tiến lên phía trước một bước.

Đám người Huyền Sinh cảm thấy cảnh sắc trước mắt vụt qua. Nàng rõ ràng vừa đứng dưới tàng cây hoa lê, nhưng chỉ bước lên một bước, liền nháy mắt cách bọn họ cùng lắm là mười bước bộ.

“!”. Cả đám người bị kinh hãi ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Nhìn thấy chưa? Tốc độ còn nhanh hơn cả chim… Hồi lâu sau Huyền Sinh mới hướng về phía hai người bên cạnh trừng mắt một cái, im lặng không nói.

Triệt Thủy và Mai Hoa cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Nếu Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành tốc độ nhanh nhất giang hồ cũng cảm thấy đại sự không ổn, thì hai người bọn họ, với tốc độ chậm hơn rất nhiềù so với hắn, phải làm sao?

“Tỳ bà huyền như thê thiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành. Câu tiếp theo, là gì?”, Nàng kia không hề để ý đến việc bọn họ mắt liếc ngang liếc dọc, vẫn không chút biểu tình như cũ mà hỏi. Khi thấy bọn họ lần nữa không trả lời liền đạp một bước, trong nháy mắt đã đứng trước mặt cả bốn người.

“Cô nương, tại hạ Huyền…”. Còn chưa nói xong, con ngươi Huyền Sinh co rút, chỉ thấy người đã đến trước mặt. Khoảng cách giữa hai ngươi giờ chỉ có hai ngón tay. Khuôn mặt của nữ tử tóc bạc được phóng đại vô cùng, chỉ thấy nàng không có sốt ruột, ánh mắt như sương mù mê hoặc nhìn mình. Huyền Sinh lúc này đây chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí bức người, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, nhịn không được liên tục lùi về phía sau đến nối suýt vấp ngã.

“Tỳ bà huyền như thê nhiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành. Câu tiếp theo, là gì?”. Nàng hờ hững như cũ mà hỏi.

Triệt Thủy và Mai Hoa liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm nắm chặt vũ khí bên thắt lưng, Lâu chủ Trọng Trọng Lâu một bước tiến lên, thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nói: “Cô nương, chúng ta cũng không cố ý quấy rầy, ân cứu mạng vừa rồi của cô nương, chúng ta cảm kích không…”.

“Tỳ bà huyền như thê thiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành. Câu tiếp theo, là gì?”.

“….”. Ngươi có nghe ta nói không hả? Khóe miệng Triệt Thủy nhịn không được giật giật.

“Nàng hình như chỉ biết câu này”. Mai Hoa ở bên cạnh nhẹ nhàng nói.

“A…”. Lúc này Song Tịnh nằm ở trên lưng Huyền Sinh ngáp một cái, xoa xoa hai mắt lại duỗi thắt lưng tỉnh dậy: “Còn chưa tới sao?”. Nàng lười biếng chớp mắt, mơ hồ nhìn xung quanh: “Đây là nơi nào?”.

Bạch y nữ tử đứng ở trước mặt Triệt Thủy chậm rãi quay đầu, đôi mắt trống rỗng lại mênh mang nhìn sang. Huyền Sinh còn chưa kịp che chắn phía trước cho Song Tịnh thì nữ tử kia đã vọt tới trước mặt nàng, hơi hơi ngẩng đầu, giống như bị thôi miên mà yếu ớt hỏi: “Tỳ bà huyền như thê thiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành. Câu tiếp theo, là gì?”.

“Hả? Sao cơ?”. Thất Thạch Môn môn chủ ngây ngốc hoàn toàn, rõ ràng chưa hiểu hết được tình hình. Tuy nhiên, nhìn đối phương biểu tình băng lãnh lại cố chấp như thế, nàng liền ngẹo đầu suy nghĩ một hồi, lúc này mới vỗ tay tán thưởng nói:

“A, câu tiếp theo không phải là “Độc tọa thâm sơn bất văn âm, tố nga hàm lệ đãi thiên minh* sao?”. Nàng cười tủm tỉm đáp.

*Dịch nghĩa: Thâm sơn một mình trong tĩnh lặng, mỹ nhân nuốt lệ ngóng bình minh

“…”.

“…”.

“…”.

Lời này vừa nói ra , cả ba người kia đều cứng ngắc như tượng đá.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?! Bọn họ kinh hoàng hướng về phía Song Tịnh còn đang nhăn mặt vì vết dơ trên quần áo, lại thấy nữ tử áo trắng kia bình thản gật đầu: “Chính xác!”. Tiếp đó liền quay người, thoáng cái vút đến đứng yên dưới chỗ tàng cây lê hoa ban đầu: “Hãy đi theo ta”. Thanh âm kia tuy mềm nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, vang vọng khắp sơn cốc. Rồi đột nhiên gió từ đâu thổi mạnh đến khiến từng đợt cánh hoa màu trắng ào ào như giọt mưa tung bay.

“Ngươi tại sao lại biết đáp án?”, Mai Hoa cùng những người khác đi sau nữ tử áo trắng, thấp giọng hỏi. Nàng cảm thấy bị đả kích sâu sắc, vì sao trên đời này còn có chuyện Song Tịnh biết mà nàng không biết?

“Ta trước đây đã từng thấy qua bài thơ này ở nhà mà”. Song Tịnh nằm trên lưng Huyền Sinh hài lòng quấn lấy bờ vai của hắn, cười híp mắt đáp.

“Vậy sao? Bài này là của nhà thơ nào vậy?”, Triệt Thủy cũng quay đầu nhìn về phía nàng, có chút ngạc nhiên: “Mà muội thấy ở chỗ nào của Thất Thạch Môn?”.

“Ở bên trong phòng tắm của muội”.


“…”.

“…”.

“…”.

Một mực duy trì vẻ trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện, Huyền Sinh không nhịn được nói: “Đem lời thơ buồn bã thê lương như vậy khắc trong phòng tắm, Thất Thạch Môn bày trí thực sự là… đặc biệt”.

“Lúc trước muội cũng không biết là ở trong phòng tắm”. Song Tịnh không đếm xỉa tới, nói: “Bởi vì nó bị khắc sâu trên mặt sàn của bể tắm, trước đây muội tắm dược thủy không có bong bóng nên tất nhiên không để ý đến. Có một lần ta bị chìm xuống đáy bể nên mới nhìn thấy”.

“Đáy bể?”. Mai Hoa hơi rướn mi: “Như vậy… bày biện và thiết kế của Thất Thạch Môn, là gây dựng từ lúc nào? Nhà tắm này tồn tại từ khi sáng lập môn phái sao?”.

“Chắc là vậy, đệ tử chúng ta luôn một lòng một dạ với việc tinh luyện tay nghề, số ít khác chuyên tâm tập võ. Đối với nơi ở chúng ta thường không chú trọng lắm”. Ngoại trừ đại sảnh tiếp khách và nơi tiếp khách nhìn tương đối khá hơn ở ngoài, những nơi ở khác của họ chỉ cần có nóc nhà nguyên vẹn và giữ ấm thật tốt vào mùa đông là được.

“Nếu là như vậy, ta phải đi nghiên cứu thật tốt lịch sử của Thất Thạch Môn mới được”. Mai Hoa như suy nghĩ điều gì nói.

“… Ý ngươi là Thất Thạch Môn có liên quan đến nơi này sao? Nơi này và truyền thuyết của đời trước có liên quan?”, Triệt Thủy nhìn gốc cây hoa lê khổng lồ nói: “Điều này xác nhận thái tử tiền triều khai hóa địa phương này… Ngoài ra còn có…”, hắn ngẩng đầu lên nhìn mấy ngọn núi xung quanh: “Một, hai, ba, bốn… bảy vị trung thần bảo hộ cho người đó”.

“Chắc không đơn giản như vậy”. Mai Hoa nhíu mày: “Nếu suy đoán vậy, lẽ nào hết thảy những việc xảy ra trước đây đều chỉ là trùng hợp? Vị hôn thê của Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành cần thảo dược vừa đúng sinh trưởng ở nơi này? Huyền Sinh biệt tăm biệt tích đã lâu bỗng nhiên tái xuất giang hồ? Dọc đường đi các người lại cùng lúc gặp phải hai hướng đông tây truy sát, hai vật phẩm lịch sử lại có thể vừa khớp truy tới tiền triều… Còn có cô gái thần bí này. Tất cả những điều này nhất định không phải là trùng hợp”.

“Nhu Kiếm sơn trang”. Bỗng nhiên Song Tịnh nói: “Nếu phải điều tra, nên bắt đầu từ đây. Chúng ta lúc ban đầu chính là lấy trôm hai mòn đò này từ ‘Thiên hạ đệ nhất sơn trang”, như vậy…”, nàng nhìn cảnh cánh hoa lê như bông tuyết phiêu tán đầy trời trước mắt, một lát sau mới nói tiếp:

“Đáp án cuối cùng về hai món đồ này, nhất định là tại nơi đó”.

Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi tới, vốn dĩ cánh hoa lúc đầu như mưa xuân mềm mại phiêu linh lại điên cuồng cuộn thành những xoáy tròn.

Thiếu nữ áo trắng thần bí kia không biết đứng bên cạnh bọn họ từ lúc nào, ngửa đầu lẳng lặng ngắm nhìn sơn cốc đang tắm trong ánh trăng. Gió lớn đem y phục của tiền triều cũ trên người nàng thổi bay như cánh buồm no gió, ống tay áo và làn váy mở rộng phiêu dật.

“Gió thay đổi”. Nàng không chút biểu tình mà nói.

“Ừm”, Song Tịnh ở bên cạnh leo xuống khỏi lưng Huyền Sinh, đứng bên cạnh hắn như cùng hắn ngước nhìn ánh trăng, cởi bỏ hết những cợt nhả và mỉm cười pha trò của ngày thường, nghiêm túc mà bình tĩnh hờ hững nói: “Sơn minh cốc ứng*…”.

“… Phong khởi vân dũng*”. Huyền Sinh ở bên cạnh không tự chủ mà tiếp lời.

*Sơn minh cốc ứng, phong khởi vân dũng: Núi kêu hang vọng, gió giục mây vần.