Nguyên Tôn

Chương 92: Bảo bối

Dịch giả: Oa La La
Biên: Xiaooo

Lúc này, bầu không khí bên trong địa cung cực kỳ yên tĩnh, hai người Chu Nguyên và Tô Ấu Vi bị rúng động trước những hình ảnh vừa được chiếu trên màn sáng. Thậm chí khi màn sáng đã biến mất được một lúc thì bọn họ mới có thể bình tĩnh trở lại.

-Thật không thể tưởng tượng được bọn chúng có thể làm như thế. Chỉ vì lý do vô lý kia mà đưa ra hình phạt tàn ác khiến vùng đất này không còn sự sống nào.

Trong giọng nói Chu Nguyên đầy vẻ nặng nề.

-.. Chỉ vì thiên kiêu gì đó của bọn họ chết ở đây mà làm như thế...

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ấu Vi cũng trở nên tái nhợt. Bất kỳ ai chứng kiến cảnh này cũng sẽ cảm thấy hành động của kẻ tự xưng thánh tộc kia rất quá đáng, vô tình.

-Rốt cuộc tên đó là thần thánh phương nào, sao hắn lại có sức mạnh khủng bố đến thế? Hắn ta chỉ nói một câu đã khiến sinh linh trong tám vạn dặm không còn một mống.

Vẻ mặt Chu Nguyên đanh lại, lẩm bẩm tự hỏi.

Quả nhiên, tất cả những gì hắn biết so với những thứ tồn tại trong thế giới này vẫn còn ít lắm.

Hắn thầm than vài tiếng rồi nhìn thoáng qua Yêu Yêu đang đứng cạnh hắn. Chính lúc đó, hắn bị sự lạnh lẽo trong mắt của Yêu Yêu dọa hết hồn.

-Yêu Yêu tỷ, tỷ sao thế?

Chu Nguyên vội vàng gọi Yêu Yêu một tiếng.

Còn Yêu Yêu khi Chu Nguyên vừa lên tiếng kêu tên cô thì vẻ mặt cô lại bình thường như trước, mà hàn ý trong mắt thì cũng biến mất không còn một mảnh. Sau đó Yêu Yêu nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên với vẻ khó hiểu, cô hỏi:

-Sao vậy?

Thấy Yêu Yêu hỏi thế, Chu Nguyên đành lúng túng gãi đầu, chẳng lẽ cảnh lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn?

-Yêu Yêu tỷ, đệ thấy viên tinh thạch này chắc hẳn là bản ghi chép lại về sự kiện tàn khốc năm đó, cũng nhờ có thứ này mà chúng ta mới được nguyên nhân vì sao tất cả các thế lực cổ xưa đều biến mất một cách kì quái như thế.

Đối với cảm xúc bất thường của Yêu Yêu mà Chu Nguyên vừa bắt gặp được, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ cho rằng bản thân nhìn nhầm mà thôi. Cho nên, hắn bèn nói về viên tinh thạch trong chiếc hộp đầu tiên rồi nhìn hai chiếc hộp còn lại trên thạch đài.

-Ta thật tò mò, không biết đồ được chứa bên trong hai chiếc hộp này là bảo bối gì? Chắc nó không phải lại là bản ghi chép đâu nhỉ?

Chu Nguyên vừa lầm bầm vài tiếng vừa dè dặt mở nắp hộp thứ hai ra.

Hưu!

Ngay khi nắp hộp vừa được hé ra một chút thì một luồng sáng có hai màu đen trắng xen lẫn bắn thẳng ra ngoài.

Đối mặt với sự cố xảy ra bất ngờ như thế này, Chu Nguyên khẽ giật mình rồi cầm Thiên Nguyên Bút đã biến thành một thanh trường thương đâm mạnh vào luồng sáng đang bắn về phía hắn.

Keng!

Lực va chạm giữa ngòi bút sắc bén với luồng sáng kì lạ kia mạnh đến khiến bàn tay của Chu Nguyên tê dại trong vài giây, mặc dù luồng sáng đó đã bị Thiên Nguyên Bút đánh bật trở ra ngoài nhưng nó lại chuyển hướng lao tới chỗ Tô Ấu Vi đang đứng.

-Ấu Vi, cẩn thận!

Thấy vậy, Chu Nguyên kinh hãi hét lớn.

Tuy rằng Tô Ấu Vi đã có sự chuẩn bị lúc Chu Nguyên vừa hét to nhắc cô nhưng tốc độ của luồng sáng này quá nhanh khiến cô không kịp ra tay chống đỡ, còn luồng sáng thì đánh thẳng vào mi tâm của cô rồi biến mất.


Khi chứng kiến một màn này diễn ra trước mắt mình, đồng tử Chu Nguyên lập tức co rụt, tròng mắt nổi lên vô số tơ máu. Hắn lập tức lao đến chỗ Tô Ấu Vi với vẻ mặt kinh hoảng.

Lúc hắn vừa chạy đến thì Tô Ấu Vi cũng đã tỉnh táo trở lại, sau đó cô vuốt ve vị trí mà lúc nãy bị luồng sáng xuyên vào rồi nói:

-Điện hạ người đừng lo, ta không sao cả!

Nghe cô nói thế, Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào mi tâm cô với vẻ lo lắng rồi hỏi:

-Rốt cuộc luồng sáng quái đản kia là thứ gì thế? Ấu Vi, ngươi thật sự không sao chứ? Có khó chịu ở chỗ nào không?

-Điện hạ, ta thật sự không sao hết, nhưng mà khi nãy đã xảy ra chuyện gì thế?

Tô Ấu Vi nhíu mày trả lời.

Cùng lúc đó Yêu Yêu cũng đã bước đến gần Tô Ấu Vi quan sát một chút rồi mới nói:

-Ấu Vi, ngươi thử kiểm tra xem khí phủ có gì khác lạ không.

Tô Ấu Vi nghe thấy Yêu Yêu nói như thế bèn gật đầu rồi khép mắt lại, bắt đầu kiểm tra khí phủ của bản thân. Trải qua một hồi xem xét kĩ lưởng, cô lập tức phát hiện khí phủ của mình hơi khác thường so với lúc trước.

Cô nhìn thấy trong khí phủ bỗng dưng lại có thêm một luồng hào quang màu đen trắng, trong luồng sáng đó là một thanh kiếm hai màu trắng đen, trên thanh kiếm có thể thấy mơ hồ ba chữ được khắc lên đó, viết bằng chữ triện.

-Dương Minh Kiếm.

Bóng kiếm run lên nhè nhẹ, mơ hộ toát ra một cỗ ba động kinh người. Có điều, toàn thân Dương Minh Kiếm đã ảm đạm, dường như năng lượng bên trong thanh kiếm đã bị tiêu hao không còn một chút.

Tô Ấu Vi trông thấy cảnh này thì lập tức mở to mắt, trong giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc:

-Yêu Yêu tỷ, khi nãy ta làm theo lời tỷ thì phát hiện ở trong khí phủ đột nhiên xuất hiện một bóng kiếm.

Nghe cô nói vậy, gương mặt Chu Nguyên cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Còn Yêu Yêu thì suy nghĩ trong chốc lát rồi mới lên tiếng:

-Xem ra kiếm ảnh trong cơ thể ngươi phải là một thanh thiên nguyên binh, cho nên nó mới có khả năng tiến vào, trú ngụ bên trong khí phủ.

-Tỷ vừa nói gì cơ? Thanh kiếm này là một thanh thiên nguyên binh ư?

Đối với suy đoán của Yêu Yêu, Tô Ấu Vi giật mình thốt lên. Bản thân cô biết rõ, bảo bối như thiên nguyên binh hiện bây giờ cực kỳ hiếm có, cho dù hoàng thất Đại Chu có cho người lục tung hết cả nước thì cũng không thể tìm ra được một món vũ khí thiên nguyên binh nào. Vậy mà bảo vật vô giá như thế lại chui vào trong khí phủ của cô?!

Tô Ấu Vi lập tức nói Chu Nguyên với vẻ mặt hoảng sợ xen lẫn bất an.

-Điện hạ, hay là ta đưa thanh thiên nguyên binh này cho người!?

Một món bảo bối vô cùng quý giá như Dương Minh Kiếm đối với Chu Nguyên nhất định sẽ rất có ích.

Mà Yêu Yêu nghe Tô Ấu Vi nói vậy thì cô không nhịn được khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp:

-Nếu ngươi muốn đưa nó cho Chu Nguyên thì thôi đi. Tất cả những món vũ khí có cấp bậc từ thiên nguyên binh trở lên, bản thân chúng nó đều đã hình thành ý thức riêng rồi. Hơn nữa, chúng nó sẽ tự tìm cho mình một chủ nhân mà nó cảm thấy phù hợp nhất. Theo ta thấy, thanh Dương Minh Kiếm này cũng giống như khí phủ của ngươi, đều mang thuộc tính âm dương. Bởi vì vậy nó mới chọn ngươi làm chủ nhân của nó.

-Nếu như ngươi đưa Dương Minh Kiếm cho Chu Nguyên thì hắn cũng không thể nào thu phục được món vũ khí này. Ngược lại còn xảy ra chuyện không may.


Nghe Yêu Yêu phân tích như thế, Chu Nguyên chỉ chép miệng một cái rồi mỉm cười nói với Tô Ấu Vi:

-Ngươi cứ giữ nó đi, dù sao đây cũng là cơ duyên của ngươi mà. Ngươi không cần thiết phải đưa nó cho ta.

Mặc dù, ở Đại Chu thiên nguyên binh là một bảo bối cực kỳ quý hiếm nhưng trong lòng Chu Nguyên không hề có một chút tiếc nuối nào cả. Hắn cảm thấy rằng, chỉ có thứ phủ hợp với bản thân nhất thì mới có thể làm cho thực lực của hắn trở nên cường đại nhất. Hơn nữa, đối với chuyện Dương Minh Kiếm chọn Tô Ấu Vi làm chủ nhân của nó, trong lòng Chu Nguyên cũng rất vui vẻ.

Dù hắn không có được thiên nguyên binh như Dương Minh Kiếm nhưng Tô Ấu Vi là chủ nhân của nó cũng không khác gì mấy. Suy cho cùng Tô Ấu Vi cũng là ngươi của hắn, so với việc kẻ địch có thứ này trong tay thì tốt hơn rất nhiều.

-Ấu Vi, ngươi có thể triệu hồi Dương Minh Kiếm ra ngoài cho ta xem được không?

Quả thật, trong lòng Chu Nguyên hơi tò mò đối với sức mạnh của Dương Minh Kiếm, hắn không rõ rốt cuộc thanh thiên nguyên binh này lợi hại ở chỗ nào cơ chứ.

Tuy rằng Thiên Nguyên Bút của hắn cũng là một thanh thánh nguyên binh, nhưng mà kể từ lúc thức tỉnh đạo nguyên văn thứ hai xong thì sức mạnh của nó chỉ mới đạt đến cấp độ huyền nguyên binh hạ phẩm mà thôi.

Nếu như hắn truyền ra tin tức Đại Chu vương triều có một thanh thiên nguyên binh thì chỉ sợ không chỉ có cường giả Thái Sơ cảnh mà còn có vô số cao thủ từ các quốc gia khác sẽ chạy đến đây tranh giành nó. Suy cho cùng, bất kỳ ai mà có được thiên nguyên binh trong tay thì sức chiến đấu của người đó chắc chắn tăng vọt lên cực kỳ nhanh.

Nghe Chu Nguyên hỏi thế, Tô Ấu Vi bèn thử triệu hồi Dương Minh Kiếm trong người mình ra ngoài xem sao, có điều, qua lúc lâu sau Dương Minh Kiếm vẫn không đáp lại lời kêu gọi của cô. Cho nên cô đành phải từ bỏ, lắc đầu nói với Chu Nguyên:

-Điện hạ, thanh kiếm này dường như đang hôn mê, hiện tại ta không triệu hồi nó ra được.

Dù rằng Chu Nguyên có chút tiếc nuối khi không thể nhìn thấy hình dạng của Dương Minh Kiếm nhưng hắn cũng không để bụng việc này mà bắt đầu chú ý đến hộp ngọc cuối cùng trên bàn đá.

-Không biết bảo bối bên trong chiếc hộp này lại là thứ gì đây?

Lần này Chu Nguyên cẩn thận hơn rất nhiều, khi vừa chạm vào nắp hộp thì hắn lập tức khởi động nguyên khí bên trong cơ thể đề phòng bất trắcxảy ra như lúc nãy, sau đó mới từ từ mở hộp thứ ba ra.

Có điều từ lúc nhấc nắp hộp lên đến khi Chu Nguyên mở nó ra hoàn toàn thì chẳng có gì xảy ra hết. Điều này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, dù sao thì sự xuất hiện vừa rồi của Dương Minh Kiếm cũng dọa ba người bọn họ giật cả mình. Mà trong hộp cũng không có thứ gì khác ngoại trừ một quả cầu màu bạc.

Trải qua sự quan sát kỹ lưỡng của ba cặp mắt thì bọn họ chợt nhận ra thứ này chính là một khối chất lỏng ngưng tụ lại mà thành. Không những thế, chất lỏng màu bạc này dường như có ý thức của chính nó mà không ngừng chuyển động thành vòng tạo thành hình dạng một quả cầu.

-Cái này là thứ gì thế?

Trong giọng nói Chu Nguyên đầy vẻ ngạc nhiên.

Còn Yêu Yêu đứng bên cạnh hắn thì nhìn chòng chọc vào nó một lúc, sau đó trong mắt cô chợt lóe lên một tia hứng thú, cô nói:

-Thứ này thật sự quá ảo diệu. Hai người các ngươi chú ý xem kỹ một chút xem, có phải có rất nhiều nguyên văn được khắc lên trên mặt chất lỏng này hay không.

-Hả? Tỷ nói gì cơ?

Chu Nguyên nghe thấy vậy thì khẽ giật mình, hắn lập tức khởi động nguyên khí bao phủ đôi mắt mình rồi nhìn chăm chú quả cầu nằm trong hộp. Ngay lúc đó hắn mới phát hiện ra điều mà Yêu Yêu vừa nhắc, quả thật bên trong có khắc không ít nguyên văn, hơn nữa kích thước của những đạo nguyên văn này rất nhỏ, nếu như không phải lả người có ánh mắt nhạy bén, tính quan sát cẩn thận thì sẽ không nhìn thấy được.

-Chiến Khôi Tông bọn họ làm sao có thể khắc nguyên văn lên bề mặt chất lỏng được cơ chứ?

Không chỉ có Chu Nguyên kinh hãi trước chuyện này, mà cả Tô Ấu Vi cũng không nhịn được mà thầm than vài tiếng.

“ Rốt cuộc trình độ của người này cao đến mức nào thì họ mới có thể làm được chuyện khó tin như thế này?”

-Nhưng.. Yêu Yêu tỷ, tỷ có biết nó có tác dụng gì không?

Chu Nguyên buồn bực hỏi.

Còn Yêu Yêu lại suy nghĩ một hồi rồi mới nói với Chu Nguyên:

-Ngươi thử nhỏ máu của ngươi lên phía trên nó xem sao?

Nghe vậy, trong lòng Chu Nguyên hơi do dự một lát, sau đó hắn cũng nghe theo lời nói của Yêu Yêu mà cắn mạnh vào đầu ngón tay mình rồi nặn một giọt máu nhỏ xuống quả cầu.

Ngay khi giọt máu đỏ tươi kia vừa rơi xuống thì khối chất lỏng màu bạc kia cũng lập tức hấp thụ nó.

Ông!

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người Chu Nguyên, Yêu Yêu và Tô Ấu Vi, khối chất lỏng kia dần dần phát sáng rồi bay lên cao. Đồng thời nó cũng bắt đầu tan ra tạo thành một bộ chiến giáp uy nghiêm màu bạc sáng chói.

Hơn nữa rất nhiều đạo nguyên văn cực kỳ huyền bí và phức tạp được khắc ở trên bộ chiến giáp kia, phát sáng lập lòe.

Cùng lúc đó, Chu Nguyên trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào những gì đang diễn ra trước mắt hắn.

Hắn còn cảm giác được bộ ngân giáp này đang tỏa ra hơi thở giết chóc lạnh lẽo, một cỗ uy áp nhàn nhạt khiến người khác phải sợ hãi khi nhìn thấy nó.

-Thứ này là cái quỷ gì vậy? Không lẽ chiến giáp có thể thay đổi hình dạng sao?