Nguyên Tôn

Chương 83: Tranh đoạt

Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

Sau khi nhìn thấy con cự thú kì lạ kia bước ra, tất cả mọi người đều bị sự xuất hiện của nó dọa đến ngây người, ngay cả Chu Nguyên cũng trợn mắt há hốc mồm trước cảnh này.

-Nó... nó là Thôn Thôn ư?

Tô Ấu Vi che miệng, giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt cô.

Nghe Tô Ấu Vi hỏi vậy, Chu Nguyên do dự một chút rồi gật đầu, hắn nói:

-Chắc là Thôn Thôn rồi.

Tuy rằng hắn không tin được cự thú bí ẩn toàn thân toát ra vẻ hung hãn kia chính là Thôn Thôn cực kỳ lười biếng chỉ biết ăn mà hắn biết nhưng lý trí mách bảo rằng, con thú đứng trước mặt họ lúc này do Thôn Thôn biến thành.

-Sức mạnh của nó... lại là Thái Sơ cảnh...

Âm thanh của Vệ Thanh Thanh có chút run rẩy vang lên.

-Hiện tại Thôn Thôn chỉ là ấu thú mà thôi.

Yêu Yêu giống như cảm thấy mọi người chịu kích thích còn ít. Cô mỉm cười nói thêm.

Khi cô vừa dứt lời, đám người Chu Nguyên lập tức ngây người, khóe môi Vệ Thanh Thanh giật nhẹ một cái, tim cô đập liên hồi trước thông tin mà Yêu Yêu vừa nói.

Một ấu thú có sức mạnh Thái Sơ cảnh ư?

Rốt cuộc nó là loài nguyên thú gì mà khủng bố như vậy?

Khi còn nhỏ đã mạnh như thế thì tương lai Thôn Thôn trưởng thành sẽ còn mạnh đến mức nào nữa?

Chu Nguyên chép miệng suy nghĩ, tuy hắn biết Thôn Thôn không đơn giản như vẻ ngoài đáng yêu cảu nó nhưng hắn không thể nào ngờ được nó có thể mạnh đến bậc này, Thôn Thôn chỉ mới là một ấu thú mà đã đột phá được Thái Sơ cảnh.

Trong khi nhóm người Chu Nguyên bị hình dạng chiến đấu của Thôn Thôn dọa phát ngốc thì đám người Tề Hạo cũng không khá hơn bao nhiêu. Vẻ mặt bọn chúng trở nên khó coi vô cùng.

-Làm sao Chu Nguyên có được một con nguyên thú cấp bậc Thái Sơ cảnh cơ chứ?

Giọng nói Tề Hào tràn đầy sự khiếp sợ. Mặc dù hắn có Khống Hồn Địch có thể khống chế chiến khôi mãng xà nhưng chỉ có thể tạm thời điều khiển chiến khôi này tấn công đám người Chu Nguyên để không ai cản trở hắn lấy được Hỏa Linh Tuệ mà thôi. Hơn nữa hắn không thể nào đem chiến khôi khổng lồ này đi cùng hắn, mà thời gian khống chế của Khống Hồn Địch lại không dài.

Nhưng mà bên Chu Nguyên lại có một con nguyên thú vừa hung hãn vừa nghe lời bọn họ.

-Chẳng lẽ... con thú này chính là lá bài tẩy của hoàng thất Đại Chu ư?

Ánh mắt Tề Hạo lóe lên một cái.

Khè!

Tề Hạo đang suy đoán nguồn gốc của con thú trước mặt thì chiến khôi mãng xà đã thoát ra khỏi vách đá, há mồm rít gào với Thôn Thôn vừa đá bay nó vào vách núi, cùng lúc đó, những đạo nguyên văn cổ xưa được khắc trên người nó cũng bắt đầu phát sáng.

Nó dùng đuôi đánh vào vách núi khiến cho một tảng nham thạch lăn xuống rồi quét đuôi đánh tảng đá bay về phía Thôn Thôn.

Mà Thôn Thôn chỉ nâng móng vuốt của nó cào một phát vào không khí.

Xuy!

Ngay lập tức không khí trước mặt Thôn Thôn lóe lên một tia sáng rồi bị xé rách thành năm đường đánh vào tảng nham thạch to lớn đang bay tới kia, khiến tảng đá vỡ nát giữa không trung.


Sau đó Thôn Thôn nhảy lên đỉnh núi nhìn chòng chọc vào chiến khôi mãng xà ở phía dưới, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Rống!

Nó gầm lên một tiếng giống như một vị vương giả cao quý bị xúc phạm đến uy nghiêm của mình, Thôn Thôn nâng chân đạp mạnh xuống đỉnh núi nó đang đứng. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, đỉnh núi bị nó đạp vỡ nát.

Bá!

Cùng lúc đó, Thôn Thôn nhanh như chớp lao về phía chiến khôi mãng xà, nhìn thoáng quá giống như một vòng sáng đỏ rực mang theo khí thế sắc bén không gì cản được.

Chiến khôi mãng xà chỉ kêu một tiếng rồi há mồm phun ra một luồng nguyên khí màu đỏ mang theo sức nóng dữ dội, ngay cả mặt đất cũng bị nó đốt cháy để lại một vệt đen kéo dài.

Đạo nguyên khí này mạnh mẽ đến mức có thể đốt chết bất kì cao thủ Thiên Quan cảnh nào.

Hô!

Nhưng mà Thôn Thôn lại không hề có ý định tránh né luồng nguyên khí kia. Thời điểm sắp bị đánh trúng thì nó há to miệng nuốt chửng nguyên khí nóng rực kia.

Ngay khi nuốt lấy nguyên khí đỏ rực kia, Thôn Thôn đã nhảy tới trước mặt chiến khôi mãng xà đồng thời vung móng cào một cái, trên móng vuốt của nó còn lóe lên tia sáng màu đen.

Khi móng vuốt xẹt qua thân thể chiến khôi mãng xà kia thì con rắn đó lập tức rít gào chói tai. Cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người đều bị chấn động mãnh liệt, đuôi rắn bị tách đôi chỉ với một cú cào của Thôn Thôn.

Thậm chí mặt đất cũng bị vuốt thú sắc bén xé rách thành năm đường sâu hoắc.

Móng vuôt sắc bén của Thôn Thôn có thể sánh ngang với một thanh huyền nguyên binh thượng phẩm.

Lúc đuôi rắn bị chém đứt, chiến khôi mãng xà chỉ rít lên một cái rồi điên cuồng bắn từng luồng nguyên khí màu đỏ về kẻ vừa khiến nó bị thương.

Đối với sự tấn công điên loạn ấy, Thôn Thôn không hề sợ hãi mà lao đến.

Lúc này, cả sơn cốc cũng bị trận đấu của hai con thú khổng lồ này ảnh hưởng mà không ngừng rung lắc.

Tề Hạo đứng một bên nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hắn trở nên âm u cực kỳ. Bản thân hắn nhìn ra, chiến khôi mãng xà khiến bao người sợ hãi đang bị con thú kì lạ kia áp đảo, xem tình hình hiện tại thì nó cũng không thể chống đỡ được lâu nữa.

-Khốn kiếp!

Tề Hạo tức đến mức không nhịn được chửi một câu, hắn nghĩ rằng chỉ cần khống chế được chiến khôi cự mãng thì cục diện ngày hôm nay có thể do hắn sắp xếp, đồng thời hắn cũng có thể khiến toàn bộ nhóm người Chu Nguyên phải chôn thây ở nơi này, nhưng thật không ngờ tên Chu Nguyên đó lại có sự đề phòng.

-Chúng ta không thể dây dưa nữa, đầu tiên phải cướp lấy Hỏa Linh Tuệ rồi tính tiếp!

Tề Hạo trầm giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ của hắn.

Tình hình bây giờ đã không còn nằm trong kế hoạch dự tính của bọn hắn nữa, chỉ còn cách lấy được Hỏa Linh Tuệ trước thì trận thắng này mới thuộc về Tề vương phủ bọn hắn.

-Chúng ta đi!

Tề Hạo không chút do dự ra lệnh, sau đó chạy nhanh vào trong sơn cốc, đám hộ vệ cũng nhanh chóng bám sát theo hắn chạy vào trong.

-Tề Hạo bắt đầu ra tay rồi, chúng ta cũng hành động thôi!

Chu Nguyên luôn theo dõi hành động của Tề Hạo, cho nên lúc Tề Hạo tính bỏ lại bọn họ mà giành lấy Hỏa Linh Tuệ thì Chu Nguyên đã phát hiện rồi, hắn trầm giọng nói.

Đám người Tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh, Lục Thiết Sơn gật đầu nghe theo mệnh lệnh của Chu Nguyên.


Dù sao hai bên cũng giở hết thủ đoạn của mình ra rồi, bây giờ chính là lúc bọn họ phải tự thân chiến đấu.

-Yêu Yêu tỷ, làm phiền tỷ canh chừng đám người ở bên ngoài cốc, đừng để bọn chúng làm ngư ông được lợi.

Chu Nguyên nói với Yêu Yêu.

Bên ngoài sơn cốc tụ tập không ít thế lực nhưng nhìn thấy Vệ Thương Lan đấu với Hắc Độc vương trên không trung, dưới đất lại có hai con quái vật khổng lồ chém giết nhau khiến bọn họ kiêng dè không dám tiến vào nhưng bọn họ vẫn luôn chờ cơ hội để ra tay, không thể không đề phòng đám người này.

Nghe vậy, Yêu Yêu gật nhẹ ra ý cô đã biết.

Thấy cô gật đầu, Chu Nguyên lập tức vung tay ra hiệu dẫn người lao vào bên trong.

Ở trong sơn cốc, đám người Tề Hạo đang chạy hết tốc lực đến chỗ Hỏa Linh Tuệ, Tề Hạo chợt quay đầu nhìn sau lưng thì thấy nhóm người Chu Nguyên cũng đang chạy đến, trong mắt hắn lóe lên một tia âm u lạnh lẽo.

-Cản bọn chúng lại!

Hắn quát một tiếng, ngay lập tức Tề Lăng dẫn theo vài tên cao thủ Thiên Quan cảnh xoay người chạy về phía sau.

-Lục thống lĩnh!

Thấy vậy, Chu Nguyên lạnh lùng lên tiếng.

-Thuộc hạ đã hiểu!

Lục Thiết Sơn gật đầu dẫn theo vài cao thủ Thiên Quan cảnh lao ra ngăn cản bọn người Tề Lăng.

Sức mạnh của hai bên không ai kém ai, nguyên khí không ngừng phóng ra ngoài khiến mọi thứ trong sơn cốc trở nên hỗn loạn.

Hai bên vừa chạy đến chỗ Hỏa Linh Tuệ vừa phái người đánh nhau với đối phương.

Mà Chu Nguyên lẫn Tề Hạo đều không giảm tốc độ chạy thẳng về phía trước, chẳng qua số lượng hộ vệ bên người bọn họ càng ngày càng ít dần.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn Tô Ấu Vi và Vệ Thanh Thanh theo sau Chu Nguyên bảo vệ hắn ở chính giữa, mà hộ vệ của Tề Hạo cũng chỉ còn lại bốn người Dưỡng Khí kỳ mà thôi.

Tề Hạo lạnh lùng liếc Chu Nguyên một cái, hắn nhếch mép khinh thường.

Ngay lập tức, bốn kẻ Dưỡng Khí kỳ ở bên cạnh hắn xoay người bao vây ba người Chu Nguyên.

-Điện hạ, ta có thể đối phó hai trong số bọn chúng.

Vệ Thanh Thanh vừa nói vừa khởi động nguyên khí trong cơ thể cô. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai kẻ đứng phía trước, một kẻ chỉ mới tiến vào Dưỡng Khí kỳ sơ kỳ, kẻ còn lại là Dưỡng Khí kỳ Hậu kỳ.

-Điện hạ, người mau chóng đoạt lấy Hỏa Linh Tuệ, hai tên còn lại cứ giao cho ta.

Tô Ấu Vi cũng lên tiếng, cô nhìn hai kẻ còn lại, cả hai tên này đều ở bậc Dưỡng Khí kỳ cấp Trung kỳ.

-Sẽ không có chuyện gì chứ?

Đối với đề nghị của Tô Ấu Vi, Chu Nguyên hơi do dự hỏi lại. Dù sao Tô Ấu Vi cũng mới đạt đến Dưỡng Khí Kỳ cấp Sơ kỳ, trong khi đối thủ lại là hai kẻ Dưỡng Khí kỳ Trung kỳ.

Tô Ấu Vi cảm giác được sự lo lắng của hắn chỉ nở nụ cười dịu dàng, nhưng trên tay cô lại xuất hiện hai đạo nguyên khí Viêm Lôi Khí và Hàn Minh Khí, ánh sáng của hai luồng nguyên khí không cùng thuộc tính này hắt lên gương mặt cô tạo ra cảm giác mê hoặc vô cùng.

-Điện hạ, người chỉ cần cầm chân Tề Hạo là được, hai người chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết bốn tên này rồi tới giúp ngườii.

Vệ Thanh Thanh nói.

Trong mắt Vệ Thanh Thanh, một người chỉ sắp mở được Dưỡng Khí kỳ Sơ kỳ như Chu Nguyên mà đánh với một kẻ đã ở bậc Dưỡng Khí kỳ Hậu kỳ như Tề Hạo thì không thể nào thắng nổi tên kia.

Nghe cô nói vậy, Chu Nguyên chỉ cười khẽ một tiếng rồi không nói thêm lời nào nữa mà lao vọt về phía trước.

Hiện tại, hộ vệ của hai người không còn một ai, cuối cùng người trước người sau đều đã chạy đến nơi cất giấu Hỏa Linh Tuệ.

Tất cả các thế lực khác khi nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu trong bụng, bọn họ thầm nghĩ.

“Tên điện hạ Chu Nguyên này thật không biết trời cao đất rộng, bản thân không mang theo hộ vệ mà dám một mình đuổi theo Tề Hạo.”

Trong khi đó, trên một mảnh vườn vốn được rất nhiều trồng thảo dược nay đã trở thành một mảnh đất hoang phế, Hỏa Linh Tuệ nhẹ nhàng đung đưa phát ra tia sáng đỏ như lửa, tản ra mùi thơm mê người.

Tề Hạo dừng bước cách Hỏa Linh Tuệ một khoảng sau đó hắn chậm rãi xoay người nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên vừa tiến vào, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.

-Không ngờ ngươi lại có can đảm như vậy, hộ vệ bên người không còn ai mà cũng dám một thân một mình đuổi theo ta vào trong này ư?

-Như vậy thì hôm nay sẽ không có bất kỳ ai có thể xuất hiện kịp lúc mà cứu ngươi được.