“Nhà của cô thật xinh đẹp, có thể tham quan một chút được không?” Tả Khinh Hoan hỏi, nàng muốn nhìn xem chỗ ở của chánh cung nương nương so với kim ốc của mình có gì bất đồng.
“Đương nhiên có thể.” Tần Vãn Thư trả lời. Nàng không chán ghét cùng Tả Khinh Hoan chung đụng, trái ngược còn có chút vui vẻ, cũng không biết đạo có phải hay không nhờ vào diện mạo thanh trần thoát tục của Tả Khinh Hoan mang đến cảm giác gần gũi.
“Đây là phòng sách của chồng tôi.” Tần Vãn Thư dẫn Tả Khinh Hoan đến phòng sách của Hàn Sĩ Bân.
Không cần Tần Vãn Thư giới thiệu, Tả Khinh Hoan cũng nhìn ra đến, trên mặt bàn đặt hình chụp của Hàn Sĩ Bân cùng Tần Vãn Thư. Nàng thản nhiên mỉm cười, trước sau như một ưu nhã xinh đẹp, Hàn Sĩ Bân xem như cũng là khôi ngô tuấn tú, tầm mắt nhìn về phía Tần Vãn Thư rất dịu dàng cùng chuyên chú. Thật là một đôi trai tài gái sắc.
“Đây là chồng của cô?” Tả Khinh Hoan chỉ vào ảnh chụp của Hàn Sĩ Bân, biết rõ cố hỏi.
“Đúng vậy.” Tần Vãn Thư gật đầu.
“Thoạt nhìn rất anh tuấn.” Tả Khinh Hoan không chút nào keo kiệt khen ngợi, cũng là, nếu không anh tuấn, nhiều như vậy nam nhân nàng cố tình chọn lựa Hàn Sĩ Bân.
“Rất nhiều người đều nói như vậy.” Tần Vãn Thư mỉm cười nói, bất luận là đối với mình vẫn là Hàn Sĩ Bân khen ngợi, Tần Vãn Thư đã nghe đến quen thuộc.
“Hẳn là có rất nhiều nữ nhân ái mộ.” Tả Khinh Hoan hướng Tần Vãn Thư thâm ý cười nói.
Tần Vãn Thư hơi sửng sốt, rất nhiều nữ nhân đối với Hàn Sĩ Bân có ý đồ, Tần Vãn Thư đều biết, nhưng này vẫn là lần đầu tiên có nữ nhân ở trước mặt mình biểu hiện ý đồ đối với lão công của mình.
“Vậy tôi phải nên tự hào.” Tần Vãn Thư tự nhiên phóng khoáng nói.
Tả Khinh Hoan ở trong mắt của Tần Vãn Thư không nhìn ra chút nào bất mãn. Nếu không phải Tần Vãn Thư không yêu Hàn Sĩ Bân, thì phải là Tần Vãn Thư đạo hạnh quá sâu, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.
“Đối diện là phòng gì?” Tả Khinh Hoan nói sang chuyện khác, nàng khả không nghĩ ở nguyên xứng trước mặt bại lộ thân phận tiểu tam, tuy nàng cảm thấy Tần Vãn Thư sẽ không làm gì mình, nhưng là kim chủ đại khái sẽ không bằng lòng thấy được bộ dáng hòa thuận vui vẻ của mình cùng lão bà của hắn.
“Là thư phòng của tôi.” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan rất nhanh nói sang chuyện khác, biết Tả Khinh Hoan tựa hồ đối với thư phòng của trượng phu không có hứng thú.
Tần Vãn Thư đưa Tả Khinh Hoan tiến thư phòng của mình, bình thường rất ít cho người khác tiến vào thư phòng của mình, dù sao trong phòng mỗi một đồ vật đều đặc biệt trân quý. Ngay cả quét dọn đều là tự lực gánh sinh, Tần Vãn Thư có thể mời Tả Khinh Hoan đến thư phòng của mình đã muốn là phá lệ.
“Thư phòng của cô nhưng thật ra bày biện không ít đồ cổ…” Tả Khinh Hoan cảm thấy những vật này rất mới mẻ, ngón tay không khỏi nơi nơi sờ soạng. Đây là tật xấu của nàng, cho dù không biết là đó là vật gì, thế nhưng đối với tò mò đồ vật sờ một chút đều cảm thấy được hảo.
Tần Vãn Thư thấy đôi tay không an phận của Tả Khinh Hoan nơi nơi sờ soạng, trong lòng có chút run rẩy, liền sợ bị đánh vỡ, không phải nói những vật này trị giá bao nhiêu, mà những đồ vật ở đây đều là trân phẩm, đều thuộc loại thế gian độc nhất vô nhị. Ngày thường chính mình cực kỳ trân ái, chịu ảnh hưởng từ gia gia, xem những cổ vật này như tính mạng của mình. Nhưng là nếu không cho nàng đụng vào lại có vẻ bản thân keo kiệt, dù sao chỉ cần không làm rơi, sờ cũng không mất đi mảnh nào, Tần Vãn Thư đành phải từ bỏ, đợi Tả Khinh Hoan sờ cho đã.
“Những thứ này là đồ cổ sao?” Tả Khinh Hoan bật hỏi, giống như có nghe nói, Tần đại tiểu thư yêu thích đồ cổ, Tả Khinh Hoan nhìn thấy khắp phòng trưng bày đầy đồ cổ, đột nhiên cảm thấy được Tần đại tiểu thư xuất thân sợ là so với kim chủ của mình còn phải giàu có hơn nhiều.
Tần Vãn Thư gật đầu.
“Cái chén trong tay tôi trị giá bao nhiêu tiền?” Tả Khinh Hoan chỉ vào cái bát trong tay tùy ý cầm lên hỏi. Nàng đối với đồ cổ có bao nhiêu trân quý không hứng thú, phản lại chỉ quan tâm đồ cổ trị giá bao nhiêu tiền.
“Đối với tôi mà nói, đều là vô giá.” Tần Vãn Thư cảm thấy đồ cổ không thể dùng tiền bạc định giá.
“Vậy cô dùng bao nhiêu tiền để mua nó?” Tả Khinh Hoan cảm thấy khó có thể lý giải người như Tần Vãn Thư, tốn nhiều tiền như vậy mua những thứ không thể sử dụng không nói, vừa muốn giống người hầu hầu hạ đám bảo bối này. Đầu óc quả thực có bệnh.
“Ba triệu”. Tần Vãn Thư trả lời. Đa số đồ cổ ở đây là gia gia tặng, theo nàng sinh ra đến nay, nàng nhận được 30 món quà sinh nhật, mà cái chén này là chính mình cùng gia gia lần đầu tiên tham gia bán đấu giá.
“Đổi thành tiền mặt có phải là tốt không?” Tả Khinh Hoan thì thầm một tiếng, nơi này có ít nhất mấy chục món. Thân giới của Tần Vãn Thư thật đúng là xa xỉ.
“Người có sở thích, ngàn vàng khó mua.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.
“Cô chưa từng nghèo túng quá, bằng không sẽ phát hiện, những thứ này đều là rác rưởi, tiền mới là vạn năng.” Tả Khinh Hoan khinh bỉ, Tần đại tiểu thư là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Người không thiếu tiền làm sao biết cuộc sống nghèo nàn là như thế nào, mặc kệ chén có đẹp đẽ tinh xảo đến đâu cũng không bằng đồ ăn trong chén.
“Có lẽ.” Tần Vãn Thư không tranh biện. Nàng không phủ nhận Tả Khinh Hoan quan điểm, cũng không thừa nhận. Có lẽ cũng bởi vì như thế, gia gia mới nói phải đảm bảo chính mình cả đời phú quý, không để tiền tài chi phối.
Tả Khinh Hoan không phải người văn nhã, tò mò với những đồ cổ này rất nhanh không còn. Tần Vãn Thư chạy nhanh đưa Tả Khinh Hoan ra khỏi phòng. Bỏ qua phòng ngủ, Tần Vãn Thư trực tiếp kéo Tả Khinh Hoan lên phòng âm nhạc ở lầu ba.
Phòng âm nhạc rất rộng, so với phòng sách phía dưới còn lớn hơn. Trong căn phòng trống trải đặt một chiếc đàn dương cầm đắt tiền cùng với duy nhất một khung cửa sổ. Thoạt nhìn cách bố trí thực kỳ lạ.
“Trống không, rất vắng vẻ.” Tả Khinh Hoan cảm thấy căn phòng quá lạnh lẽo làm cho người ta có điểm sợ hãi. Nàng cảm thấy người thiết kế nơi này tuyệt đối có tâm lý biến thái. Tả Khinh Hoan bài xích cảm giác trống trải, người không có cảm giác an toàn ở không gian quá rộng lớn tổng sợ hãi bại lộ bản thân.
“Kỳ thật ý định là làm cho ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ tản mạn ở trên đàn dương cầm, tôi nghĩ muốn thể hội một chút quan niệm nghệ thuật khi Beethoven đàn khúc nhạc ánh trăng…” Tần Vãn Thư tiếc hận nói, tiếc là ở đô thị nhìn không thấy ánh trăng.
“Tần Vãn Thư, nhìn không đến cô cũng kiểu cách như vậy nga…” Tả Khinh Hoan cảm thấy được kẻ có tiền thật sự rất phung phí, dùng cửa sổ lớn như vậy, lãng phí không gian chỉ là vì muốn giống Beethoven đàn khúc nhạc ánh trăng…”
“Kiểu cách? Thật vậy sao?” Tần Vãn Thư lần đầu tiên bị người khác chỉ trích, có chút không quen nhìn Tả Khinh Hoan. Kỳ thật mỗi người trong lòng đều sẽ có một chút thiên phương dạ đàm ý tưởng không phải sao? Tần Vãn Thư ngụy biện nói. Tần Vãn Thư không biết chính mình ý tưởng bị Tả Khinh Hoan nghiêm trọng khinh bỉ.
“Đúng vậy, khá là khoe khoang.” Tả Khinh Hoan nhìn thấy Tần Vãn Thư mờ mịt biểu tình, phi thường khẳng định nói.
Tần Vãn Thư biểu tình tao nhã trước sau như một lộ ra chút khó hiểu, tựa như một cái quen nghe tán dương hài tử gặp được đột ngột phê bình có chút luống cuống, biểu tình rất manh, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.
Tả Khinh Hoan chú ý lực rất nhanh từ cửa sổ hướng về dương cầm, mới trước đây, chính mình ngay cả chạm cũng chưa từng chạm qua. Trong trí nhớ đó là vĩnh viễn không thể đụng tay đến, Tả Khinh Hoan ngón tay chạm nhẹ vào mặt trên, sau đó nâng đầu nhìn về phía Tần Vãn Thư.
“Cô biết đàn sao?” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng hỏi. Nàng biết Hàn Sĩ Bân biết đàn, từ lúc cặp kè với Hàn Sĩ Bân đến nay, hắn chỉ đánh cho mình nghe một lần, khi đó Hàn Sĩ Bân chính là tao nhã vương tử. Nữ nhân xinh đẹp này nội tâm đều thẩm thấu thanh nhã, chỉ sợ đánh đàn càng mê người đi.