Ngưu Nam

Chương 96

Trong nháy mắt thời gian bước vào tháng mười rồi, khoai lang khoai tây trên Ngưu Vương trang đều đã thu hoạch xong rồi, hai ngày nay bắt đầu thu hạt dẻ.


Bởi vì trái hạt dẻ có gai, vì mục đích an toàn, La Mông đặt hàng một mớ kính bảo hộ từ trên mạng, để những người này lúc vào rừng hạt dẻ thì đeo kính. Tuy rằng đám cây hạt dẻ trên Ngưu Vương trang đều còn chưa cao lắm, chuyện linh tinh như trái hạt dẻ rớt từ trên cao xuống đập vào mắt không có khả năng xảy ra ở đây lắm, nhưng mà cẩn thận một chút luôn không sai.


Trái hạt dẻ thu về bị chất đống ở trong nhà kho, tới lúc đó độ ấm trong đống hạt dẻ sẽ làm trái hạt dẻ tự nhiên mở miệng, chờ thêm vài ngày, lại lấy hạt dẻ liền sẽ dễ dàng rất nhiều.


Gần đây nhưng người có tuổi trên Ngưu Vương trang đều vội vàng phơi khoai lang khô và khoai tây lát, hiện tại tinh bột khoai lang đã không rửa nữa rồi, mấy ngày hôm trước La Mông mời mấy người có tay nghề lên Ngưu Vương trang nhà anh làm bột khoai, những người đó bỏ một phần tinh bột khoai loang rửa vào nồi hấp, đựng đám bột khoai trong các ngăn của tủ đựng đồ, hấp ra một miếng bột khoai vuông vức, lại dùng công cụ đặc chế bào thành sợi, chỉnh sửa lại thành viên tròn nhỏ phơi nắng.


Một đám bột khoai này làm ra, bên Cực Vị Lâu tự nhiên là không thiếu được, trên Ngưu Vương trang cũng để lại một ít, còn có một phần, liền đăng lên mạng bán, coi như là hồi đáp một chút khách quen, để bọn họ cũng ăn thử chút bột khoai của Ngưu Vương trang, bán hết rồi thì trong khoảng thời gian ngắn liền sẽ không bổ sung thêm hàng mới, bởi vì làm bột khoai thật sự là rất phiền phức.


Đám khoai lang còn lại, liền toàn bộ bị chất đống trong nhà kho, ngoài trừ bán khoai lang tươi chính là làm thành khoai lang khô đăng lên mạng bán. Khoai lang khô không như bột khoai cần phải nấu chín mới có thể ăn, hiện tại trong thành phố rất nhiều người trẻ tuổi căn bản là không nấu nướng, khoai lang khô liền khá được ưa chuộng hơn so với bột khoai.


Buổi sáng ngày này La Mông rãnh rỗi, liền cùng La Toàn Quý ngồi ở bên cạnh chuồng trâu xe thừng cỏ, mấy ngày nay khoai lang khoai tây đều thu xong rồi, trên Ngưu Vương trang  liền không bận rộn như trước nữa, những người thành phố này hiển nhiên có nhiệt tình dị thường đối sự nghiệp thu hái, cho nên mấy ngày nay thu hạt dẻ La Mông cũng không cần lên núi.


Việc xe thừng cỏ đơn giản, rơm rạ ngâm trong nước, ngâm  nhũn  liền cầm mấy cọng trong tay xe xe một hồi, chờ xe tới chiều dài nhất định, một đầu liền đặt ở dưới mông, một đầu cầm ở trong tay xe xe, rơm rạ sắp dùng hết  liền lấy cọng tiếp theo.


Việc này bình thường con nít trong làng đều làm được, xe cọng thừng cỏ treo lên cây làm xích đu và vân vân, nhưng mà sức bọn nó yếu, kĩ thuật kém, xe ra thừng cỏ không chắc chắn, lúc làm xích đu thừng cỏ thường thường đứt đoạn, cũng may con nít trong làng đều khỏe mạnh, té một hai cái căn bản không sao.


Trong chốc lát di động La Mông vang lên, anh cầm lên liền thấy là Quách Đại Oa gọi tới, người này lúc mới khai giảng đã gọi tới một lần, nói là muốn La Mông tăng lớn lượng bánh mỳ sữa và bánh bao sữa cung ứng, La Mông đáp ứng rồi.


Sau đó hai người bọn họ lại nói sơ sơ một chút chuyện cung ứng rau dưa, việc này La Mông liền không có cách, rau của người trong làng trồng ra, muốn bán cho ai thì anh cũng không xen vào được. Chuyện rau dưa của làng Đại Loan, một phần bị Cực Vị Lâu thu đi, một phần sáng sớm mỗi ngày bị người tới làng Đại Loan mua rau mua đi, một phần bị La Hán Vinh thu đi, còn có mộtt phần  lại trải qua chế biến sau đó đăng lên mạng bán.


Liền hiện nay cung cấp rau dưa cho mấy trường cao trung trong thị trấn, đều là người trong làng thật vất vả để ra, rau dưa như nhau, ở trong làng đều bán đắt hàng như vậy, giá cũng không kém, bán tại chỗ còn có thể lấy tiền mặt nữa, ai còn sẵn lòng chuyển tới trong thị trấn chứ, giá lại không được tốt lắm.


Nói thật ra, hiện tại những nông hộ của làng Đại Loan chưa ngừng hàng cung ứng cho mấy trường cao trung trong thị trấn liền coi như nhân nghĩa rồi, tăng số lượng, thật đúng là yêu cầu khó nhằn mà.
“La Mông à, bây giờ cậu đang ở Ngưu Vương trang à?”. Quách Đại Oa hỏi.
“Đang ở”.


“Vậy được rồi, bọn tôi đi lên đó tìm cậu”.
“Chú đi tới đâu rồi? Còn có ai nữa?”. Không đầu không đuôi thế này, muốn tới thì cũng phải gọi một cú điện thoại trước chứ.


“Hài, vốn việc này bọn họ là muốn tìm người trong làng cậu nói, nhưng mà lúc này nếu cậu ở đây, bọn tôi tới chỗ cậu ngồi một chút trước”. Quách Đại Oa nói.
“Vậy còn có ai ạ”. La Mông lại hỏi lần nữa.


“Lần này liền tôi và Lương Đức Hỉ, còn có hiệu trưởng Hoắc của Tam Cao, lát nữa bọn tôi tới rồi, tới lúc đó tôi giới thiệu bọn họ với cậu”.


Quả nhiên, La Mông cúp điện thoại không bao lâu, một chiếc xe thương vụ liền chạy vào Ngưu Vương trang, trên xe xuống ba người, La Mông  biết hai người trong đó, chính là Quách Đại Oa người phụ trách căn tin của Nhất Cao, Lương Đức Hỉ người phụ trách căn tin của Tam Cao, một người La Mông không biết, nói vậy chính là hiệu trưởng Hoắc trong miệng của Quách Đại Oa.


“Chà, tới rồi, sao lại không gọi một cú điện thoại trước chứ?”. La Mông thấy ba người bọn họ từ dưới triền núi đi lên, bỏ thừng cỏ trong tay xuống đi tới đón tiếp, ở đây còn có một người hiệu trưởng mà, dù sao phải nể mặt chứ.


“Tôi cũng sáng náy mới biết, bây giờ hai người bọn họ mới là nhân vật chính, tôi chính là tới đây góp vui thôi”. Quách Đại Oa cười ha hả nói với La Mông.


“La Mông à, vị này chính là hiệu trưởng Hoắc của trường tôi, cũng là người phụ trách [kế hoạch Lục Viên] lần này”. Lương Đức Hỉ bên cạnh giới thiệu nói với La Mông, nói vậy “kế hoạch Lục Viên” Trong miệng của ông ta, đó là mục đích chuyến này của bọn họ.


“Xin chào, tôi gọi là Hoắc Minh Thông, là phó hiệu trưởng Tam Cao”. Hoắc Minh Thông vô cùng nghiêm túc vươn tay phải về phía La Mông. Hoắc Minh Thông này lớn lên cao gầy, tuy rằng trên mặt đeo một cặp kính, lại khó che được cương nghị trên mặt của gã, hiện tại ở trong giáo viên, lãnh đạo như vậy lại rất ít thấy.


Trước đây La Mông quen nhân viên quản lý trường học, phần lớn đều là chút phần tử trí thức cười tủm tỉm, không kiên trì bao nhiêu, sở trường ba phải, ngẫu nhiên có chút hơi gian trá. Cho dù lúc tuổi trẻ lại không có bao nhiêu nhiệt huyết, chờ bọn họ đi tới vị trí bây giờ, phần lớn cũng đều bị mài mòn tới bảy tám phần rồi.


“Xin chào, tôi là La Mông”. La Mông vươn tay cầm tay gã, ấn tượng đầu tiên của anh đối phó hiệu trưởng Hoắc Minh Thông này cũng rất không tồi.


“Cậu trẻ tuổi hơn so với tưởng tượng của tôi, hiện tại ở trong ba trường cao trung bên Vĩnh Thanh chúng tôi, cậu chính là nhân vật nổi tiếng, trong trường chúng tôi, bây giờ còn có nhiều học sinh không biết hiệu trưởng của trường mình là ai, nhưng không có ai không biết cậu”. Hoắc Minh Thông mỉm cười mang theo lễ phép, khen tặng La Mông một phen.


“Hài, đó là bởi vì các anh làm hiệu trưởng rất khiêm tốn”. La Mông cười tủm tỉm khen ngược lại gã.


“Cậu cung cấp bánh mỳ bánh bao cho trường học chúng tôi quả thật là chất lượng tốt giá rẻ, hiện tại không chỉ có là học sinh của trường chúng tôi, ngay cả thầy cô giáo chúng tôi mỗi sáng đều phải tới căn tin trường học báo danh”. Lời này thật không phải giả.


“Nếu hiệu trưởng Hoắc có thời gian, ở lại trấn Thủy Ngưu chúng tôi một ngày, sáng mai tới Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm nếm thử, chủng loại còn nhiều hơn vài món so với trường các anh”. La Mông cười nói.


“Ài, tôi thật ra rất muốn, nhưng mà gần đây trường chúng tôi có nhiều thầy cô trẻ đưa ra phương pháp dạy học mới, sau khi trải qua nhiều lần trao đổi, thông qua một phần [kế hoạch Lục Viên] hiện tại này, làm người phụ trách chủ yếu của kế hoạch này, qua một thời gian nữa tôi sẽ bận nhiều việc”. Hiệu trưởng Hoắc rất nhanh dẫn đề tài tới  việc chính.


“[Kế hoạch Lục Viên] là cái gì?”. La Mông thuận miệng liền hỏi.
“Nếu cậu có hứng thú, cũng có thể xem một cái”. Hiệu trưởng Hoắc từ trong túi công văn lấy ra một phần tài liệu, thật ra cũng chính là mấy tờ giấy A4 dùng máy đánh chữ của văn phòng bọn họ đánh ra, đưa cho La Mông.


La Mông đưa tay đón lấy, lật xem sơ sơ một chút “kế hoạch Lục Viên” của bọn họ.


Thì ra hồi trước lúc Tam Cao xây khu phòng học mới, ngay tại gần đó mua thêm một mảnh đất dự bị, dự định sau này lúc xây dựng thêm sân trường dùng. Nhưng mà mấy năm nay nguồn học sinh trong huyện bọn họ đi nơi khác cực nhiều, các trường học muốn duy trì quy mô trước mắt đều là khó khăn trùng trùng điệp điệp, càng miễn bàn mở rộng trường học.


Hiện tại mấy trường cao trung bên Vĩnh Thanh áp lực đều rất nặng, mỗi người vắt hết óc thu hút nguồn học sinh, trong đó Tam Cao so sánh với  Nhất Cao, liền tình thế xấu rõ rệt.


Gần đây là bởi vì Nhất Cao, Nhị Cao đều là trường công, Tam Cao là trường tư, trong mắt phần lớn phụ huynh học sinh địa phương, trường tư chính là kém một bậc so với công lập. Ngoài ra cộng thêm bọn họ hàng năm tuyển nhận nguồn học sinh trụ cột kém, cứ như vậy, tỉ lệ thi đậu thi đại học liền không tốt, càng miễn bàn số người thi đậu trọng điểm, cơ bản không trông cậy được.


Tam Cao như vậy, muốn cạnh tranh nguồn học sinh cùng Nhất Cao, Nhị Cao và bên ngoài Đồng thành thậm chí xa hơn là thành phố lớn, đó là khó lại càng khó.Vì tăng cường lực cạnh tranh, tạo ra một ít mánh lới thích hợp cũng là rất thiết yếu, ví dụ như phần tài liệu này trong tay của La Mông, liền viết tới khá hùng hồn văn chương hoa mĩ, đoán chừng rất nhiều phụ huynh học sinh nếu như xem, tám phần đều là phải động tâm.


Kỳ thật đơn giản mà nói, nói đơn giản liền chính là muốn khai phá mảnh đất dư của trường họ thành vườn rau, từng lớp phân một mảnh đất, để các học sinh trồng một ít rau dưa trái cây ở đó, thể nghiệm niềm vui lao động, càng thêm dung nhập tập thể, nhiệt tình yêu thương cuộc sống vườn trường, cũng tại trong quá trình lao động tôi luyện tâm tính từ từ.


Đương nhiên, quá trình lao động này đối trường học cũng là một khoản tài nguyên, tới lúc đó bọn họ sẽ đăng nhật kí gieo trồng của lớp phối hình ảnh lên trong diễn đàn trường học, để học sinh và phụ huynh tham dự bàn luận trao đổi, đồng thời đây cũng là một loại quảng cáo tuyên truyền khá tốt.


Cuối cùng, có thể làm cho “kế hoạch Lục Viên” này có thể chân chính thực thi đúng thời gian đã định, hơn nữa vẫn bền chặt phát triển, từ đó phát triển thành một nét đặc sắc của trường học bọn họ, Tam Cao quyết định thuê một ít nhân viên chuyên nghiệp ngoài trường tới dạy học sinh trường họ trống rau như thế nào.


Những nhân viên chuyên nghiệp ngoài trường này, nói đại khái chính là một ít nông dân trồng trọt, nếu những người này hôm nay tới làng Đại Loan, vậy không khó đoán, bọn họ đây là định tìm người ở làng Đại Loan. Vốn La Mông còn tưởng rằng bọn họ lần này tới là vì chuyện cung ứng rau dưa, không nghĩ tới dĩ nhiên là vì chuyện này.


“Các anh đây là muốn để người của làng bọn tôi đi trường học các anh dạy bọn trẻ con trồng rau?”. Đoán thì đoán, xác nhận một chút vẫn là rất cần thiết.


Hoắc Minh Thông gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nói tới thấy hổ thẹn, [kế hoạch Lục Viên] này vừa đề xuất, còn có nhiều thầy cô muốn sắp xếp người nhà mình tới trường học làm việc, nhưng mà cuối cùng đều bị tôi từ chối hết. Trong khoảng thời gian này tới nay làn các cậu vẫn đều cung hàng cho trường chúng tôi, tuy rằng cung hàng không nhiều lắm, nhưng mà coi như cực  hiếm có rồi. Hơn nữa làng các cậu trồng rau quả thật rất ngon, tôi cũng hy vọng học sinh trường chúng tôi có thể học được một ít thứ tốt chân chính”.


“Đi trường học dạy, tôi ta sợ bọn họ không rảnh”. Việc này trong lòng La Mông cũng không để tâm, hiện tại người của làng họ khẳng định là có nhiều thời gian rãnh, nhưng mà đây chính là đi trường học làm thầy cô, dù sao có ít người thà rằng kiếm chút tiền cũng bằng lòng đi.


“Việc này sẽ không chiếm nhiều thời gian lắm của mọi người, tới lúc đó trường chúng tôi chia ba tiết học, mỗi tuần tổ chức ba lượt giảng bài, tiền lương là thanh toán trong ngày, chúng tôi sẽ phụ trách tiền xe đi lại, mọi người có thể mỗi tuần sắp xếp những người khác nhau đi qua, đương nhiên, nếu có ít người thật sự không thích hợp, trường học sẽ đề xuất người trong làng các cậu”.  Bên Tam Cao đại khái hiển nhiên đã chuẩn bị tốt phần lớn kế hoạch rồi.


“Không thì chúng ta cùng nhau tới nhà trường làng ngồi chút đi?’. Việc này La Mông khẳng định là không làm chủ được, còn phải xem ý của người trong làng là như thế nào.
“Được, tôi cũng đang có ý này”.


Đoàn người tới nhà trưởng làng La Toàn Thuận, lúc này La Toàn Thuận còn đang làm việc tại ruộng, nghe nói là hiệu trưởng trong trấn tới, vội vàng liền khiêng cái cuốc về nhà.


Cái “Kế hoạch Lục Viên” gì đó, La Toàn Thuận cũng là nghe tới như lọt vào trong sương mù, ở dưới giải thích của La Mông thì khó khăn mới hiểu được sơ sơ: “Chính là nói, để người làng ta tới trường học dạy trồng trọt?”.
“Đại khái chính là như vậy”. La Mông nói.


“Một lần phải đi mấy người?”. La Toàn Thuận lại hỏi. Kỳ thật ông có chút động tâm, tuy rằng quả thật là làm lỡ việc, nhưng mà đó chính là trường cao trung, việc này nếu thành, khiến trưởng làng ông rất có mặt mũi.


“Hiện tại chúng tôi một ca nhiều nhất chính là mười hai lớp, tới lúc đó chia làm hai nhóm buổi sáng và buổi chiều, nói cách khác làng chú trong ngày sáu người đi qua là đủ rồi, mười hai buổi sáng dạy một tiết, buổi chiều lại dạy một tiết, đương nhiên, tại trong quá trình này, thầy cô chủ nhiệm của các lớp cũng sẽ ở bên cạnh trợ giúp các chú duy trì trật tự”. Hiệu trưởng Hoắc nói đại khái một chút kế hoạch của bọn họ với La Toàn Thuận.


Tuy rằng trong lòng bàn thân la Toàn Thuận rất vui, nhưng mà chuyện này ông cũng không tốt trực tiếp quyết định, tới lúc đó trở ngại người làng họ kiếm tiền, có thể bị người  đâm cột sống hay không, việc này ông phải thận trọng, vì thế cũng không có trực tiếp đồng ý, nói buổi tối mở cuộc họp trong làng, tới lúc đó thông báo cho bọn họ.


Việc này bàn xong rồi, thuận tiện hai người phụ trách căn tin này lại nói một chút chuyện cung ứng rau dưa cùng người trong làng, bày tỏ bọn họ cũng có thể tăng giá rau, tuy rằng so với giá thị trường vẫn là thấp một chút, nhưng mà hàng phải ổn định, còn không xoi mói rau dưa, hy vọng bên làng Đại Loan tận lực cung nhiều hàng cho bọn họ.


Lúc từ nhà trưởng làng đi ra, La Mông và Quách Đại Oa đi ở phía sau, anh liền hỏi Quách Đại Oa: “Hôm nay chú rốt cuộc tới làm gì?”. Tam Cao người ta làm cái “Kế hoạch Lục Viên”, ông ta một người  phụ trách căn tin của Nhất Cao đi theo xem náo nhiệt gì.


“Hiệu trưởng bên tôi bảo tôi hôm nay đi tìm Lương Đức Hỉ”. Quách Đại Oa hắc hắc cười hai tiếng, chính là bảo ông tới làm gián điệp.
“Hiệu trưởng nhà chú muốn làm gì vậy?”. Còn chơi gián điệp trong gián điệp.


“Đại khái là muốn xem [kế hoạch Lục Viên] của trường bọn họ có thể làm thành hay không, nếu làm tốt, chờ một thời gian nữa trường bọn tôi liền phải học theo”. Quách Đại Oa đại khái có thể đoán được hiệu trưởng bọn họ nghĩ cái gì.


“Đây không phải đạo ý tưởng của người ta sao? Còn cao trung trọng điểm mà, vả lại trường chú không có đất dư”. Lúc này La Mông liền cảm thấy rất mất mặt thay trường học cũ của chính mình.


“Đạo gì chứ, cái này gọi là học tập, thứ tốt phải mở rộng chứ, vả lại làm vườn rau trong trường học cũng không phải ý tưởng của bọn họ, nếu cần đất, ngoại ô thị trấn chúng ta có cả đống, tới lúc đó thuê một mảnh là được”. Quách Đại Oa nhận thầu căn tin Nhất Cao cũng có rất nhiều năm rồi, coi nó như là nhà mình, rất không muốn trơ mắt nhìn trường học này càng lúc càng ảm đạm.


Tiễn Quách Đại Oa và bọn hiệu trưởng Hoắc, vào buổi tối trong làng liền họp, nói hôm nay phó hiệu trưởng của Tam Cao bên Vĩnh Thanh tới đây, muốn từ trong làng chúng ta tìm mấy người dạy  học sinh trường họ trồng rau, một tuần muốn ba lần, mỗi lần năm sáu người, hỏi người trong làng có bằng lòng đi?


“Tiền lương tính sao?”. Ngô Đông Mai lập tức liền hỏi, tuy rằng cô khẳng định là không ó thời gian tham dự chuyện này.
“Tiền lương thanh toán trong ngày, cộng thêm tiền xe, mỗi người một ngày cấp một trăm tám”. Việc này La Toàn Thuân cũng là hỏi rồi.


“Vậy sao không bằng lòng chứ? Tới trường học làm thầy cô mà, không trả tiền tôi đều sẵn lòng làm, một ngày một trăm tám còn có gì không muốn chứ?”. Người trong làng lập tức liền nói, tới cao trung trong thị trấn dạy học sinh mà, chuyện rất có mặt mũi nha.


Việc này liền quyết định như vậy, La Toàn Thuận liên hệ cùng bên Tam Cao, sau đó đối phương liền nói thời gian lên lớp là thứ hai thứ ba thứ năm mỗi tuần, qua mấy ngày là thứ hai rồi, liền để người trong làng sắp xếp sáu người trước, tám giờ rưỡi sáng tới trường họ.


Lần đầu tiên lên lớp, rất nhiều người trong làng đều muốn đi, vốn ý của mọi người là muốn để La Mông và ông La đều đi, nhưng mà ông La nói để La Mông đi liền được rồi, trong nhà ông còn có việc, không đi được.


Tuy rằng đối phương nói sáu người La Mông cũng sẽ không thật sự chỉ cùng năm người khác trong làng cùng đi, nói là tới cao trung lên lớp, hiện tại học sinh cao trung có thể có mấy đứa hiền lành chứ? Lần đầu tiên này, nếu không thể làm đám tuổi dậy thì này kinh sợ, sau này căn bản là sẽ không để bọn họ những nông dân trên núi vào mắt.


Trừ bỏ năm người trưởng làng, bản thân La Mông lại tìm mấy người khác, Tiếu Thụ Lâm khẳng định là phải cùng đi, La Chí Phương, Liễu Như Hoa cũng đi theo. La Mông liền nói riêng qua với bọn họ rồi, nói sau khi tới trường học không cần khiêm tốn quá, lúc nên khoe khoang liền ra sức khoe khoang.


“……. Vị này chính là thầy La hôm nay phụ trách lớp đầu tiên của chúng ta”. Sáng thứ hai trên sân bóng rổ của Tam Cao, La Mông đứng ở trước mặt một đám khoảng bốn năm mươi học sinh, chủ nhiệm lớp bọn nó giới thiệu cho anh với học sinh trong lớp.
“Chào thầy La…….”. Các âm thanh uể oải vang lên.


“Chậc”. La Mông vừa nhếch miệng, nở nụ cười, bị gọi thầy giáo quả nhiên là một chuyện cực kỳ không tồi, trách không được người trong làng bọn họ không cần tiền đều sẵn lòng làm.


“Chào các em, tôi gọi là La Mông, hôm nay phụ trách……”. La Mông chậm rãi nói, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận, vì mấy phút nói chuyện sau đó mà đêm qua anh lặp đi lặp lại cân nhắc suy nghĩ suốt hơn nửa đêm.


“Oa!”. Bọn học sinh đột nhiên thán phục liên tục, không chỉ là học sinh lớp La Mông, lúc này cả sân bóng rổ đều xôn xao.
La Mông nhìn lại, liền nhìn đến Liễu Như Hoa đang đứng ở cột đèn chiếu sáng bên cạnh sân bóng rổ luyện Kim Kê Độc Lập………


Bên kia, Tiếu Thụ Lâm đang ném bóng rổ vào trong sọt, đó là ném thật, bên cạnh Tiếu Thụ Lâm là một sọt bóng rổ, tóm một trái ném vào trong sọt, bách phát bách trúng…….


La Chí Phương nhìn nhìn Liễu Như Hoa lại nhìn nhìn Tiếu Thụ Lâm, liền biết lúc nên khoe khoang tới rồi, nhưng mà gã không sở trường gì hết, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đành phải gắng gượng tới dưới cái khung bóng rổ, tay trái cầm một trái bóng rổ tay phải cầm một trái bong rổ, sau đó gã liền nhảy lên úp rổ trước mặt hàng trăm học sinh……..