La Mông về tới trong nhà, bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh còn lại cũng đều hấp không sai biệt lắm, La Hồng Phượng trực tiếp khiêng lồng hấp chứa bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh lên trên xe ba bánh, chuẩn bị trực tiếp chở tới tiệm trên trấn để bán, sẽ không dùng cái sọt, đỡ phải chuyển tới chuyển lui.
Cứ như vậy việc trong tiệm cũng ít, La Hồng Phượng bảo Lưu Xuân Lan ở nhà nghỉ ngơi, cô một mình đi trấn trên là được, La Mông nói muốn đưa cô đi nhưng cô không đồng ý, nói lát nữa trời liền sáng, cô lại lái xe, không xảy ra chuyện gì.
Trong nhà còn để lại chút bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh mới ra lò, Lưu Xuân Lan để Tào Phượng Liên mang mấy cái về, cũng không cần làm bữa sáng, Tào Phượng Liên chối từ vài câu, liền vô cùng cao hứng mang theo một túi bánh bao chay nhỏ đi về nhà.
Bà đều nhìn thấy bột mì làm hôm qua và bánh bao chay hôm nay làm, bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh của nhà La Mông, đều dùng đồ tốt làm, sữa trâu là thứ thiệt, mùi vị rất ngon. Về sau mỗi ngày bà làm việc ở trong này, đồ ăn sáng của hai đứa cháu liền coi như ổn, ăn ngon không nói mà còn dinh dưỡng, ngay cả ông chồng nhà bà đều có thể ăn ké một chút.
Hơn bảy giờ sáng, Mĩ Linh, Mĩ Tuệ và ông La lần lượt thức dậy, trẻ con vốn liền ngủ rất nhiều, ông La lại bởi vì buổi tối trông chừng chuồng trâu, còn phải cho bọn trâu này thêm một chút ăn khuya nên ngủ rất muộn, cho nên liền thức dậy muộn.
La Mông mới vừa định thả đám trâu trong nhà đi ăn cỏ thì bên Quách Đại Oa gọi điện thoại tới.
“Bán được không ạ?”. La Mông cười hỏi ông ta.
“Nói thật là không đủ bán, rất nhiều học sinh tới sau không mua được, vừa mới còn ầm ĩ với tôi này, lúc này mới vừa yên tĩnh”.
“Vậy ngày mai làm thêm một chút không?”. La Mông cũng dự liệu trước tình huống không đủ bán rồi, nữ sinh nam sinh cao trung đang là thời điểm lớn lên, nếu hợp khẩu vị của bọn nó thì bụng của một đám cũng thật có thể chứa.
“Làm nhiều một chút thì cũng không đủ, đã làm thì phải làm thật nhiều”. Đầu bên kia Quách Đại Oa cũng cười, cho tới bây giờ đám nhóc con trong trường học này chưa từng nhiệt tình như vậy, cho dù là bị thúc giục tới đầu đầy mồ hôi, trong đầu của bọn nó cũng thong dong, “Bánh bao sữa chay phải 400 cái, bánh bao nhân đậu xanh phải 800 cái, sữa giao 200 bình trước”.
“Bánh bao nhân đậu xanh, bánh bao chay miễn cưỡng cung ứng đủ cho chú, sữa tạm thời không nhiều như vậy, chờ cháu lại mua thêm mấy con trâu mới đủ”.
“Được, không thành vấn đề, vậy sữa trâu tạm thời liền 50 bình đi”.
“Được rồi, ngày mai đúng giờ đó mang qua cho chú”. Thực tế số lượng bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh phải tăng thêm rồi, sữa còn phải 50 bình, La Mông liền cảm thấy có chút quá sức, số định mức trong tiệm của La Hồng Phượng lại thấp xuống một chút nữa, xem ra cần nhanh chóng mua trâu mới được.
“Đúng rồi, buổi sáng hôm nay người tới chở hàng là Tiếu Thụ Lâm, năm đó hai đứa học chung thì phải?”. Trí nhớ của Quách Đại Oa còn rất tốt.
“Gì ạ?”. La Mông giả ngu giả ngơ.
“Tiếu Thụ Lâm đó, cháu không nhận ra à?”. Mới vừa bán xong bữa sáng, cách cơm giữa trưa còn vài giờ, lúc này Quách Đại Oa rất rãnh, liền tám chuyện qua điện thoại với La Mông.
“Rất nhiều năm không gặp, nhất thời không nhận ra được”. Thực tế La Mông đã sớm nhận ra, còn chào hỏi, chẳng qua người ta không phản ứng với anh mà thôi.
“Chính là con trai của Tiếu lão đại trong huyện chúng ta, năm đó đã học cao trung ở trường này, mấy năm trước mở công ty vận chuyển trong huyện chúng ta, bọn họ kinh doanh chủ yếu chính là tuyến từ trấn Vĩnh Thanh tới trấn Thủy Ngưu”.
“Liền chỉ một tuyến này thôi sao? Thể diện của Tiếu lão đại không phải rất lớn sao?”. La Mông thật đúng là không rõ lắm đối với các thế lực trong trấn anh, lúc trước thời điểm anh tốt nghiệp trung học đi bên ngoài học đại học, vẫn là cái lăng đầu thanh*, gì cũng không hiểu, sau đó tại bên ngoài lăn lộn liền là ngần này năm, hiện giờ đã trở lại, vẫn là mắt nhắm mắt mở.
*Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
[ Nghe đồn là do ]: Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.
[…]
Có điều nó là vì màu sắc cơ thể cùng với cái tên Lăng Đầu Thanh do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.
“Có thể đoạt một cái tuyến này thì thể diện đã không nhỏ rồi, cậu cho là trong huyện mình không có ai sao? Người có quyền có thế cũng không ít. Nhưng mà mấy năm nay Tiếu lão đại ở tại hai nơi khác nhau, giống như có chút hơi hướm giải nghệ, cũng không để con của ông ta kế thừa, liền để làm một cái công ty vận chuyển như vậy, nuôi gia đình sống tạm thôi, vậy là đủ rồi”.
“Cũng thật vất vả”. La Mông nói.
“Cũng không hẳn vậy, đúng rồi, nói với cậu chuyện này”. Lúc này Quách Đại Oa lại nghĩ tới một chuyện.
“Chuyện gì ạ?”. Lúc này La Mông đã cởi dây buộc trâu trong chuồng trâu xuống, vung cành trúc lên, đám trâu này liền chậm rì rì ra khỏi chuồng trâu, theo cái đường nhỏ mấy ngày nay bọn nó ra vào làng, đi đến trên núi hướng xa xa, anh vừa nói chuyện qua điện thoại vừa đi theo ở đằng sau.
“Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, tuy tôi đã hứa không nói rồi nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu một tiếng, chính là Tiếu Thụ Lâm ấy, buổi sáng hôm nay cậu ta từ chỗ tôi mua không ít bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh, nói là muốn mang tới công ty cho mấy người anh em làm bữa sáng”.
“À, liền việc này à”. Giọng nói của La Mông trong điện thoại thản nhiên, nhưng là Nhị Lang nhìn thấy lúc này La Mông đang nhếch miệng cười nè.
“Ừ, chỉ việc này, tôi còn nói cậu ta đều giúp cậu chở hàng, sao không mua đồ mới ra lò ở nhà cậu, cố tình chạy tới nơi này của tôi rồi tranh cùng đám học sinh kia”. Trong giọng nói của Quách Đại Oa cũng có chút ý tứ oán giận.
“Dạ, vậy anh ta nói như thế nào?”. La Mông hỏi.
“Còn có thể nói như thế nào, nói không biết cậu, ngại phiền phức”. Quách Đại Oa bên kia hét lên: “Xì, tôi nói hiện tại mấy ngời trẻ tuổi các cậu, trí nhớ sao kém như vậy chứ?”.
La Mông cười mỉa vài tiếng, lại đáp ứng trời vừa sáng liền đúng giờ đưa bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh qua, lúc này mới cúp điện thoại.
Sau đó anh lại gọi điện thoại cho Bành Lão Cửu, bảo Bành Lão Cửu có trâu thích hợp liền trực tiếp chở tới làng Đại Loan, chỉ cần Bành Lão Cửu thấy ổn thì La Mông sẽ không có ý kiến. Bành Lão lão Cửu hợp tác mấy lần với La Mông rồi, cũng biết người thanh niên này nói là giữ lời, vì thế đáp ứng một đoạn thời gian tiếp theo giúp cậu tìm kiếm trâu, có con thích hợp liền trực tiếp chở tới trong làng của cậu.
Hiệu suất của Bành Lão Cửu rất tốt, ba ngày sau liền chở năm con trâu mẹ lại cho La Mông, hơn nữa năm con đều là trâu mẹ đang kỳ cho sữa, đám trâu lần này giúp sự túng thiếu sữa của La Mông giảm bớt không ít. Mấy ngày nay số lượng bánh bao nhân đậu xanh, bánh bao chay của trường Nhất Cao thật nhiều, việc buôn bán trong tiệm ở trấn trên cũng rất tốt, đã không hề ít khách hàng oán giận, nói là cuối cùng vẫn không mua được bánh bao chay của nhà anh.
Thời gian lại ở trong sự bận rộn trôi qua vài ngày, sáng sớm hôm nay, La Mông đang hấp mấy lồng bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh thì bên Tiếu Thụ Lâm gọi điện thoại tới, anh cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì lần đầu tiên hẹn tốt thời gian và địa điểm chở hàng thì anh và Tiếu Thụ Lâm liền không lại dùng điện thoại liên hệ qua.
“Nhà anh ở đâu?”. La Mông vừa nghe điện thoại thì chợt nghe tới Tiếu Thụ Lâm hỏi một câu như vậy.
“Làng Đại Loan”. Trong lúc nhất thời La Mông không kịp phản ứng lại.
“Chỗ nào của làng Đại Loan?”. Tiếu Thụ Lâm lại hỏi.
“À, liền cách cửa làng không xa, lúc này thì chỉ nhà tôi sáng đèn thôi, thật sự dễ tìm”. Lúc này La Mông mới có chút hiểu ra.
“Ừ, biết rồi”. Bên kia lên tiếng, liền cúp điện thoại.
“Ai vậy?”. Lưu Xuân Lan hỏi.
“Anh lái xe, hình như là tới làng chúng ta”.
La Mông vừa dứt lời, ngoài cửa sân liền có một chiếc xe chạy vào, đèn xe chiếu cái sân đen kịt sáng lóe, trên xe bước xuống hai người, anh đều biết cả, một người là đợt trước lúc anh ở thị trấn tìm xe gặp qua cậu trai lái xe trẻ tuổi, bộ dáng mới hơn hai mươi tuổi, người kia chính là Tiếu Thụ Lâm.
“Ôi, chắc vẫn chưa ăn sáng, mau vào nhà đi”. Lưu Xuân Lan rất nhiệt tình đi ra ngoài tiếp đón.
“Hắc, thật xa đã ngửi được mùi sữa thơm”. Cậu lái xe trẻ tuổi kia tính cách hướng ngoại một chút, vừa thấy chính là người biết ăn nói, lúc này câu nói đầu tiên đã khiến Lưu Xuân Lan mặt mày hớn hở.
“Thấy thơm à, ha ha, vào nhà đi, vừa mới hấp xong một nồi bánh bao chay, còn rất nóng hổi”.
“Ai dô, hôm nay liền có bữa sáng ăn rồi”.
“Các cháu bình thường không ăn sáng sao?”.
“Cũng không phải không ăn, mà nửa đêm liền phải lái xe, mọi nơi tối om, không tiệm nào mở cửa”.
Thằng nhóc này nói mấy câu lừa dối khiến mẫu tính (bản năng người mẹ) của Lưu Xuân Lan đại phát, lại đưa bánh bao chay lại múc canh, La Mông nhìn mà rất là khó chịu.
“Thím, cháu tên là Vương Tương Dương, thím gọi cháu Tương Dương là được”.
“Được, ăn nhiều một chút, về sau đói bụng thì cứ tới nhà thím”.
“À, đây là quản lí của công ty vận chuyển chúng cháu, tên Tiếu Thụ Lâm, thím gọi anh ấy là Thụ Lâm là được, anh ấy không thích người ta gọi anh ấy là quản lí”.
“Ai dô, tuổi còn trẻ đã giỏi giang rồi, ăn nhiều một chút, ăn hết vẫn còn”.
“Dạ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu lên tiếng, coi như là lễ phép, thái độ còn tốt hơn nhiều so với khi gã đối La Mông.
La Hồng Phượng nghe người này tên Tiếu Thụ Lâm, liền nhịn không được liếc mắt nhìn cậu ta nhiều một cái, cô còn nhớ rõ cái tên Tiếu Thụ Lâm, lúc trước chính mình ly hôn, La Mông còn lấy tên cậu ta ra dùng, sau đó bọn họ ở trên xe chạm mặt một người tuổi còn trẻ, La Mông gọi cậu ta là Tiếu Thụ Lâm, đối phương không phản ứng, La Mông liền nói chính mình nhận sai người.
Lúc ấy La Hồng Phượng không nghĩ nhiều, hiện tại nếu nhìn không ra sự bất thường thì ngoại trừ đầu óc của cô là làm bằng bã đậu. Nhưng mà đứng trước một phòng đầy người thì cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ để ý công việc của chính mình, dù sao chuyện của La Mông thì cô cũng không thể hỏi nhiều, không biết vì sao chung quy vẫn cảm thấy lộ ra một cỗ mất tự nhiên.
Hai người Tiếu Thụ Lâm và Vương Tương Dương ăn uống no đủ, lại mua không ít bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh từ nhà La Mông, còn có mấy bình sữa trâu, sau đó trực tiếp khiêng hàng ở trong sân rồi lái xe đi.
“Người trẻ tuổi thật không tồi, người chịu khó, cũng biết ăn nói”. Hai người bọn họ đi rồi, Lưu Xuân Lan còn cười tủm tỉm khen.
La Mông biết mẹ anh khen chính là Vương Tương Dương, trong lòng rất là phản đối, liền Vương Tương Dương giảo hoạt như vậy thì chỗ nào rất tốt? Không phải Tiếu Thụ Lâm tốt hơn cậu ta rất nhiều sao? Chậc, ăn cái gì mà lớn lên đẹp trai thế.