Ngưu Nam

Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…

Hôm nay giờ cơm trưa, Cung Bạch Kì gọi điện thoại cho La Mông, người này gần đây cách hai ba ngày liền gọi một cuộc điện thoại cho La Mông, bình thường không phải vì mật cẩu kỷ chính là vì bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh, thường thường còn để Tiếu Thụ Lâm mang rau qua cho ông ta.


Từ khi Cung Bạch Kì nếm qua rau của nhà La Mong, sau này liền cũng không thích ăn đồ ăn trong chợ nữa, nhất là rau củ trong chợ, cũng là mọc từ trong đất ra, nhưng đám đó có thể coi là rau sao?


“Sao cậu lại đuổi phóng viên người ta về chứ hả?”. Lúc này Cung Bạch Kì gọi điện thoại tới không phải vì rau củ, ông quen biết nhiều trong huyện, vừa mới nghe bạn già bên đài truyền hình nói chuyện này, lập tức liền gọi điện thoại hỏi La Mông sao lại vậy.


“Phóng viên gì chứ?”. La Mông cũng là không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
“Phóng viên của đài truyền hình huyện chúng ta, ngày hôm qua đi tới nhà cậu, nghe nói bị người nhà cậu đuổi về”.
“Không biết, lát nữa cháu hỏi người nhà một chút”.


Lát sau La Mông cúp điện thoại, liền thuận miệng hỏi một chút: “Ngày hôm qua nhà chúng ta có phóng viên tới?”.
“Phóng viên gì chứ?”. Ông La ngớ ra một chút, rất nhanh lại nghĩ tới: “À, thì ra cô gái kia là phóng viên”.
“Phóng viên tới nhà chúng ta làm cái gì?”. Lưu Xuân Lan liền hỏi.


“Đài truyền hình huyện, chẳng lẽ tìm chúng ta để lên TV sao?”. La Hồng Phượng cũng có vẻ có chút bộ dáng vui sướng.
“Gì? Lên TV hả?”. Lưu Xuân Lan cũng rất là kinh hỉ.
“Mọi người liền đừng nghĩ nữa, người đều bị tôi đuổi đi rồi”. Ông La rất thức thời quăng ra một câu.


“Ông xem lại ông đi, còn làm như mình làm được chuyện tốt”. Lưu Xuân Lan không vừa mắt nhất là ông La như vậy, rõ ràng làm sai, còn nói thật đúng lý hợp tình, Lưu Xuân Lan làm người rất nghiêm túc, chuyện gì bà cũng đều xem như chuyện lớn, lên TV chính là chuyện lớn hiếm có khó tìm.


“Tôi làm sao? Chính cô ta lại không nói, làm sao tôi biết được cô ta là phóng viên chứ, hơn nữa đi thì đi thôi, có gì nghiêm trọng chứ”. Ông La chính là xem chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, trời sập đều có thể làm cái mền (=chăn) để đắp, vả lại trời có thể sập xuống sao? Không có việc gì muốn lên TV làm gì?


“Ông còn lí sự hả? Đài truyền hình người ta chính là tìm tôi lên TV, cả đời người cũng liền có một cơ hội như vậy”. Lưu Xuân Lan đối việc lên TV, hiển nhiên là có chút chấp nhất.


“Chú, lên TV làm?”. Lúc này La Mĩ Tuệ liền hỏi. Từ lần trước La Mông chỉ cho cô bé tuyệt chiêu kia, địa vị của 2 chị em cô bé trong đám con nít trong làng thẳng tắp bay lên, hiện tại La Mĩ Tuệ có vấn đề gì đều thích tìm La Mông hỏi, giống như chú của cô bé chính là một cuốn bách khoa toàn thư vạn năng.


“Lên TV à, chính là bị rất nhiều người nhìn chằm chằm”. La Mông giải thích như vậy đối cháu gái của anh. La Hồng Phượng liếc mắt nhìn La Mông một cái, cũng không nói cái gì, cũng chỉ là cười cười.


La Mĩ Tuệ nghe La Mông nói như vậy, nhất thời sẽ không hứng thú, bị rất nhiều người nhìn chằm chằm có cái gì tốt chứ?
“Bị người nhìn chằm chằm có gì tốt chứ?”. Ông La cũng nói.


“Tôi muốn xem bản thân một chút, thì sao?”. Nào có người phụ nữ nào không muốn hình ảnh của mình chiếu trên TV chứ, bà cũng muốn ngồi ở trước TV, xem chính mình ở trong TV là dáng vẻ gì, cái này cũng không được sao?


“Đài truyền hình huyện chúng ta nhỏ, lên sóng cũng không ý nghĩa gì”. La Mông thấy cha mẹ muốn đấu võ mồm, vội vàng ngắt lời, nói: “Ngày mai con để mọi người lên TV thật lâu luôn”.
“Khoác lác gì vậy”. Ông La lầm bầm một câu, nhưng thật ra cũng không nói cái gì nữa.


“Thật mà, đài truyền hình huyện chúng ta quá nhỏ, cũng không mấy ai coi, ngay cả nhà chúng ta cũng không coi, lên sóng cũng không ý nghĩa gì, hôm nào chúng ta lại lên một hồi lâu cũng được mà”. La Hồng Phượng cũng góp lời.


“Nói dễ nghe quá nhỉ”. Lưu Xuân Lan ngoài miệng mắng một câu như vậy, trong lòng thật ra sớm không tức giận rồi,vợ giồng già khắc khẩu mấy câu đều có con cái xoa dịu rồi, cái này không gọi có phúc thì gọi là gì?


Trải qua việc này náo loạn như vậy, La Mông xem như hiểu được, Lưu Xuân Lan đây là muốn lên TV, trong lòng mẹ anh có loại mong muốn này, anh làm con nên thành toàn.


Vì thế rạng sáng ngày hôm sau chưa tới ba giờ sáng, La Mông liền lén lút đi vào sân nhà mình, mở cửa căn phòng mỗi buổi sáng chị em phụ nữ làm bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh kia, chỉnh máy chụp hình của mình thành công năng quay phim, liền giấu ở bên trên tủ chén.


Ngày hôm qua máy chụp hình của anh đã sạc đầy pin rồi, thẻ nhớ dung lượng lớn, quay ba năm giờ đại khái không thành vấn đề. La Mông điều chỉnh tốt góc độ, lại nhìn một chút, tìm cuốn sách cũ che ở bên trên, chỉ để lại một cái ống kính ở dưới bóng râm tối như mực, bình thường không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được.


Sau khi chuẩn bị tốt, La Mông lại chuồn ra sân sau, qua khoảng hơn mười phút, Lưu Xuân Lan liền thức dậy, bắt đầu công việc hôm nay, rất nhanh, mấy người khác cũng đều đến đây, hơn 4 giờ 10, Tiếu Thụ Lâm cũng đến đây, theo thường lệ chính mình cầm chén ăn sáng.


Những người này nên làm gì thì làm cái đó, ai cũng không biết ngay tại trên nóc tủ chén bên cạnh bọn họ, có một ống kính đang thu hình bọn họ.


Hôm nay lúc Tiếu Thụ Lâm chở hàng đi, La Mông nói mình cũng muốn đi Vĩnh Thanh một chuyến, Lưu Xuân Lan tưởng anh vẫn là đi vì chuyện tình căn tin mấy trường học kia, cũng không nghĩ nhiều.
Buổi sáng chín giờ, La Mông trở về nhà, còn khiêng một cái thùng giấy lớn.


“Đây là cài gì vậy?”. Lưu Xuân Lan nhìn cái hình bên ngoài thùng giấy, hình như là TV, nghe nói TV hiện tại đều dài như vậy, nhưng mà cái TV của nhà bọn họ vẫn xài tốt, không có việc gì mua TV mới làm gì?
“Mới vừa mua cái TV”. La Mông nói xong liền dỡ cái thùng giấy ra.


“Không có việc gì mua thứ đồ chơi này làm gì?” Đây không phải lãng phí hay sao, hồi đó TV nhà bọn họ cũng mua mấy ngàn tệ mà.


“Không phải nói muốn cho mọi người lên TV một hồi sao?”. La Mông cười cười, lấy mấy thứ linh tinh ra hết, hai ba cái lắp cái TV lên trên tường, trước đây lúc anh làm kỹ thuật cũng ở phân xưởng thời gian dài, lắp một cái TV, đó còn không phải dễ như trở bàn tay.


“Có ý gì hả?”. Lưu Xuân Lan nghe không hiểu, bây giờ còn chưa thu hình, sao liền lên TV được?
“Chờ một lát mọi người liền biết”. La Mông cắm thẻ nhớ vào chỗ đọc thẻ bên hông TV, mở đoạn ghi hình duy nhất bên trong ra bắt đầu phát.


“Đây là cái gì vậy, đen như mực”. Ông La duỗi cỗ đợi gần nửa ngày, lại không có tiếng động gì, rốt cục mất kiên nhẫn.
“Chờ một chút”. La Mông trấn an cha anh, anh chính là không muốn tua nhanh, lúc mới bắt đầu là hồi hộp nhất, nếu trực tiếp liền chiếu hình ảnh ra, vậy không có ý nghĩa lắm.


Lại đợi mấy phút, ngay khi Lưu Xuân Lan và Ông La đều sắp ngồi không yên rồi, trong TV rốt cục truyền tới một thanh âm “lạc cạch”, trên màn hình liền xuất hiện một bóng đèn sáng ngời.
“Chỗ này sao nhìn quen mắt vậy?”. Ông La nhếch miệng cười nói.


“Đây không phải nhà chúng ta sao?” Trong lòng Lưu Xuân Lan rất vui, bà biết, lập tức liền tới lượt chính mình lên sân khấu, quả nhiên, tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp vang lên, Lưu Xuân Lan bên trong TV từng bước một đi xuống lầu, hướng về phía màn ảnh càng đi càng gần, sau đó quẹo qua đi tới cửa sau, mở cửa sân sau ra…….


“Đi tới xem rất đẹp”. Ông La hắc hắc nở nụ cười hai tiếng.
“Nói vớ vẩn gì vậy”. Lưu Xuân Lan cũng là tươi cười đầy mặt, “Không được, tôi phải gọi mấy đứa nó tới xem cùng”.


Không bao lâu, nhà La Mông liền vây quanh rất nhiều người, trong phòng ngồi không ít, còn có người đứng ở ngoài cửa xem, vừa xem còn vừa ồn ào.


“Đây không phải Mười Sáu sao?”. Có ông bác chỉ vào hình ảnh ở một góc nói. Mười Sáu chính là ông La, vai vế trong gia phả ông La đứng hàng thứ mười sáu. Mọi người theo chỗ ông bác kia chỉ nhìn qua, chỉ thấy ông La mặc quần đùi ngắn chân mang dép lê, tóc lộn xộn mắt mở mắt nhắm, lộp cộp lộp cộp liền đi xuống lầu.


“Ôi, chú Mười sáu đây là muốn làm gì vậy chứ?”. Các dì các thím bên cạnh cũng vui lây.
“Còn có thể làm gì chứ, lúc ấy thức dậy còn có thể làm, xả nước thôi (= đi tè)“. Ông La ghét mấy người này nhiều chuyện, người nào buổi sáng không cần xả nước chứ?


Một sân người ồn ồn ào ào, lúc này giác mộng lên TV của Lưu Xuân Lan cũng viên mãn rồi, cùng ông La cũng không cãi nhau nữa, gia đình hòa thuận, nhiệm vụ của La Mông cũng coi như hoàn thành, như cũ vẫn là tới ngọn núi kia của chính mình làm việc.


Bên Cung Bạch Kì lại gọi điện thoại cho La Mông, nói sao rồi hả, còn muốn lên TV hay không, ông có người quen trong đài truyền hình huyện, muốn ông nói giúp La Mông hay không?


La Mông bảo ông ta tranh thủ nghỉ ngơi đi, không có việc gì lên TV gì chứ, yên yên tĩnh tĩnh sống không tốt sao. Việc lên TV này ở trong mắt La Mông đó là một chút ưu đãi cũng không có, đừng để tới cuối cùng lại mang tới một đống phiền phức tới cho anh.


Sóng gió bên này mới vừa lặng, bên kia một cơn sóng mới lại dâng. Buổi chiều hôm nay La Mông vắt sữa xong lúc trở về nhà, liền nhìn đến bên cạnh dòng suối nhỏ ở cửa làng anh đậu một chiếc xe, xe tải, độ qua rồi, thoạt nhìn như là người có thể ở trong đó.


Bên cái xe gần ghềnh suối, còn dựng một cái dù che nắng, dưới dù che nắng có bàn nhỏ có ghế dựa, còn có một cái cần câu, câu cá gì chứ, chỗ sâu nhất ở dòng suối nhỏ làng anh chỉ cao hơn đầu gối một chút, có thể câu được cá gì chứ?


La Mông nhìn trái nhìn phải, ngay tại dưới cây đào cách đó không xa, rải rác đặt mấy thùng gỗ, hình dạng thùng này anh thấy quen mắt lắm, lại nhìn kỹ, không phải bộ dạng giống y xì thùng nuôi ong nhà anh sao, còn có thể nhìn đến mấy con ong canh gác ra vào cửa tổ nữa.


Anh nói rồi mà, hôm nay sao ong mật trên đỉnh núi nhà anh đặc biệt nhiều, còn cho là ong hoang dại bên ngoài,


La Mông chở sữa về nhà để mấy người phụ nữ nhào bột trước, chính mình lại chạy đến bên cạnh dòng suối nhỏ. Năm thùng nuôi ong kia để ở trên ghềnh suối, hai bờ dòng suối nhỏ mọc đầy tử vân anh, nhưng không thấy thân ảnh ong mật hút mật, không ngờ vẫn là có chủ.


Một lát sau chủ nhân của mấy thùng ong mật này liền đi ra từ trong làng, trong tay còn cầm một trái dưa leo đang gặm. La Mông vừa đánh giá người này từ đầu đến chân, hơn ba mươi tuổi, dáng người trung bình, ngũ quan lớn lên coi như là có chút đẹp, toàn thân cao thấp nhìn thấy tùy tiện, kỳ thật tất cả đều là hàng hiệu.


“Anh tới làng chúng tôi làm gì?’. Làm một thành viên của làng Đại Loan, La Mông cảm thấy chính mình là rất có lập trường hỏi cái vấn đề này.
“Thả ong nha”. Người này chỉ chỉ mấy thùng  nuôi ong dưới tàng cây, trả lời.


“Sao lại không nhìn thấy ong mật nhà anh đâu?”. La Mông biết rõ vẫn cố hỏi.
“Đều đi hút mật rồi”. Người nọ có chút khó hiểu liếc mắt nhìn La Mông một cái, nào có người hỏi vấn đề như vậy chứ?
“À, nhà anh à?”. Người nọ cười như không cười nhìn La Mông.


“Đúng vậy”. Ai không biết ngoài cười nhưng trong không cười chứ, La Mông cũng kéo da mặt cười với gã ta một cái, nhà anh chỉ có hai thùng ong mật đang hút mật thôi, hắn ta lập tức liền chở tới đây năm thùng, năm thùng ong mật này vừa thả ra, mật hoa cẩu kỷ này còn sao?


“Tôi đây cũng không có cách, bọn nó muốn bay bên đó, tôi cũng không ngăn được nha, nếu không cậu lây cái chổi, đập chết là xong”. Người nọ vẫn là ung dung, không nóng nảy không nổi cáu, miệng gặm dưa leo gặm tới kêu rốp rốp.


La Mông hận không thể lấy cái chổi đánh chết gã ta, ong mật kia đầy núi, anh có thể phân rõ chính là ong nhà mình hay ong nhà người khác sao? Nếu anh phân rõ được, vậy không cần gã ta nói, buổi sáng hôm nay cũng đã xuống tay.


“Anh được lắm!”. La Mông dựng ngón giữa với hắn ta, về nhà nghĩ cách đuổi gã ta đi.