Ngưu Nam

Chương 214

Một buổi sáng trời trong,  La Mông và Tiếu Thụ Lâm dẫn theo Bé Khỉ, tại dưới sự trợ giúp của một nhà Búa, lùa đàn dê con này lên Ngưu Tích Câu, bên Ngưu Tích Câu, cũng đã dựng xong một cái chuồng dê rồi, liền bên cạnh cái lán của đàn khỉ.


Gần đây đổ mưa nhỏ mấy ngày liền, mưa rửa trôi bụi bặm trong không khí, không khí trên núi tươi mát rất nhiều so với trước đây, nhiệt độ không khí cũng thấp không ít, trong hô hấp tràn đầy không khí trong trẻo mát lạnh, đó là hương vị của mùa đông.


“Gâu! Gâu gâu gâu!”. Búa và vợ nó đều rất nhiệt tình yêu thương cái công việc chăn dê này, lần này làm lại nghề cũ khiến cho hai bọn nó cực kỳ cao hứng, một nhà ba người chạy trước chạy sau trong đàn dê, cực kỳ cần mẫn.


“Chi! Chi chi chi!”. Chưa tới một lát, lại toát ra rất nhiều khỉ, nhảy lên nhảy xuống ở trên cây, còn có ném trái thông vào trong đàn dê.
“Be he……..”. Nhóm dê con bị cả kinh chạy loạn khắp nơi.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”. Một nhà Búa liền ở dưới tàng cây sủa đám khỉ.


“Tớ sao lại quên mất việc này chứ”. Lúc này La Mông mới rốt cục nhớ tới, quan hệ của đàn khỉ này và chó thật không tốt.
“Búa, tới đây”. Tiếu Thụ Lâm hô một tiếng hướng bên dàn dê.
“Gâu!”. Búa xa xa đáp một tiếng.
“Mau tới đây”. Tiếu Thụ Lâm lại gọi nó.


“Ô…….”. Lúc này Búa mới không tình nguyện dẫn vợ cơn tới đây.
“Ngoan, về nhà”. Tiếu Thụ Lâm lần lượt đút mấy cái bánh quy cho ba đứa nó, bảo bọn nó xuống núi trước.


Việc chăn dê này vốn chính là định phải giao cho đàn khỉ, một nhà Búa còn trông nom đập nước mà, hơn nữa bên Ngưu Tích Câu này trước không làng sau không tiệm (hoang vu không có gì hết), đối với một nhà Búa hàng năm sinh hoạt cùng con người mà nói, hoàn cảnh của nơi này vẫn là rất ác liệt.


“Ô…….Gâu!”. Búa tỏ vẻ kháng nghị, tên này sợ nhất chính là Nạp Mậu Thành, sau đó là Ngưu Hồng Hà, lúc đối mặt những người khác liền không nghe lời như vậy, thường thường còn có thể phát biểu một chút ý kiến của chính mình, nhất là lúc đối mặt với cậu chủ nhỏ của nhà bọn nó, thích nhất làm nũng trêu chọc.


“Mau về đi, Bàn tử đang ninh xương lớn đó, của nhà La Hán Lương đó”. Tiếu Thụ Lâm nhưng thật ra không gạt nó, trưa nay quả thật có xương lớn ăn, nhưng mà về giờ này, thời gian đó là hơi sớm.
“Ô?”. Thật ư?
“Nếu không về liền bị Nha Nha, Đại Bảo ăn hết”. Tiếu Thụ Lâm lại nói.


“Ô……Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Búa không cam lòng lại sủa một trang đối đám khỉ trên cây, lúc này mới dẫn theo vợ con đi xuống chân núi, dẫn tới đám khỉ trên cây kêu to chi chi lịa ném một đống trái thông xuống.


Sau khi lùa đàn dê tới trên núi, để bọn nó tùy ý ăn cỏ trên vùng núi lân cận, La Mông và Bé Khỉ trông chừng, Tiếu Thụ Lâm xuống núi đi lấy cơm trưa của bọn anh, thuận tiện lại thu dọn chút đồ linh tinh mang lên núi, mỗi ngày đàn dê phải ăn hạt bắp và lương thực phụ, cũng để Nhị Lang chở một ít lên.


Chờ ba bốn giờ chiều, lại tới lượt La Mông xuống núi lấy cơm tối, thuận tiện mang thêm chút bánh bao chay, bánh bao lên núi, sáng ngày mai lấy chút nước suối bỏ vào nồi hấp một lát, chính là bữa sáng của cha con ba người, đàn khỉ cũng được ăn ké một chút.


Đối với sự càn quấy của hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm, ý kiến cha mẹ hai bên đều rất lớn, bọn nó thích lăn qua lộn lại như thế nào thì cứ lăn qua lộn lại thế ấy đi, làm sao lại dẫn cháu trai ngoan của họ cũng đi lên núi chịu khổ chứ? Kỳ thật Tiếu Thụ Lâm cũng là vô tội, này hoàn toàn là chủ ý tệ của một mình lão Chu.


“Be! Be!”. Trong đàn dê có một con dê núi nhỏ càng chạy càng xa, dần dần tách rời đoàn đội, khỉ trên cây thấy, vội vàng trèo xuống cây, vung roi nhỏ đuổi nó về trong đàn dê.


“Chi! Chi!”. Bên kia lại phát hiện một con dê nhỏ tụt lại phía sau, khỉ trên cây thấy thế kêu to chi chi, một con khỉ gần đó nhìn nhìn xung quanh, bọn La Mông Tiếu Thụ Lâm đều vắng mặt, liền lùa con dê đó hướng đàn dê thôi.
“Be!!!”. Dê nhỏ kêu to chậy mấy bước, như trước không chịu về đàn.


“Chi…….”. Khỉ lại đi qua đẩy con dê này về bên hướng đàn dê, sau khi cố gắng mấy lần, con dê núi nhỏ này rốt cục về tới giữa đàn.


“Chúng ta nên lên sân khấu rồi”. Cách đó không xa trên một cái cây lớn, La Mông nhìn một màn này, liền chậm rãi trèo xuống cây, động tác trèo xuống cây của anh còn xa mới lưu loát bằng bọn Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ, nhưng mà làm một đứa bé lớn lên ở nông thôn, trèo cây anh vẫn là biết.


Tiếu  Thụ Lâm ngồi ở trên chạc cây ở chỗ cao, thấy La Mông trèo xuống, gã liền không nhúc nhích, tay trái một cái óc chó, tay phải một cái dao điêu khắc, đang khắc óc chó.
Sau khi La Mông trèo xuống khỏi cái cây, đi qua chỗ con khỉ mới nãy vừa chăn dê, vẫy vẫy tay với nó.


“Hô…..”. Đám khỉ mấy ngày này đã sớm quen thuộc cùng một nhà bọn anh rồi, lúc này thấy La Mông vẫy vẫy nó, bịch bịch chạy tới, nó biết La Mông là cho nó đồ ăn ngon.
“Cầm”. La Mông đưa cho nó ba cái bánh quy, sau đó con khỉ liền biết mình làm đúng rồi.


Lặp đi lặp lại nhiều lần, rất nhanh, đám khỉ bắt đầu trông nom đàn dê rồi, tuy rằng cũng vẫn không có thể nhận được phần thưởng, nhưng mà thái độ của một nhà bọn La Mông đã đầy đủ khiến bọn nó hiểu ra, cơm cha áo mẹ của bọn nó mong muốn bọn nó làm như vậy.


Qua mấy ngày, La Mông lại để một con khỉ tại lúc mặt trời vừa mọc, đi mở cửa chuồng dê, sau đó La Mông đi qua, sờ sờ đầu của nó, cho nó mấy cái bánh quy. Rất nhanh, việc mở cửa chuồng cũng bị đám khỉ học rồi, cuối cùng chính là buổi tối lúc trời tối đen phải vội vàng lùa đàn dê vào chuồng dê…….


Đám khỉ rất thông minh, thời gian chưa tới nửa tháng liền học việc chăn dê mười trên mười rồi, kỳ thật đối một đàn khỉ lớn như vậy mà nói, chăn mấy trăm con dê đó là một chuyện cực kỳ thoải mái, đàn khỉ giỏi trèo cây, chúng nó trèo lên cây, tùy thời đều có thể chú ý hướng đi của đàn dê, một khi có dê núi tụt lại phía sau, chúng nó thực dễ dàng liền có thể phát hiện.


Nửa tháng sau, trịnh trọng  giao lại roi chăn dê vào trong tay khỉ đầu đàn.
“Chi!”. Khỉ đầu đàn vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng nhận lấy cái roi từ trong tay La Mông.
“Từ nay về sau, dê này liền thuộc mày quản lý”. Lão Chu vỗ vỗ bả vai của nó, nói.
“Chi!”. Khỉ đầu đàn đáp một tiếng.


“Bọn ta xuống núi trước, ngày mai lại mang đồ ăn lên bọn mày”. Lão Chu lại nói.
“Chi chi! Chi chi chi!”. Muốn ăn bắp nướng! Còn muốn các loại bánh bao đủ vị! Không muốn bánh bao chay, mấy ngày nay bọn nó đã ăn rất nhiều bánh bao chay rồi.


Bọn La Mông rốt cục xuống núi, Lưu Xuân Lan và ông La vừa cao hứng lại lo lắng, cao hứng chính là con trai cháu trai đều về rồi, không ở trên núi làm người rừng nữa, lo lắng chính là đàn dê trên núi, không biết qua mùa đông này còn có thể còn lại mấy con.


Mấy ngày nay ở trên núi một nhà lão Chu sống khá quy luật, mỗi ngày mặt trời mọc liền làm việc mặt trời lặn liền nghỉ ngơi, không có internet cũng không có TV, thậm chí liền tín hiệu di động cũng là khi có khi không, nói thật, bản thân lão Chu thích ứng cũng không tốt, nhưng mà cũng may chiều nào anh đều có mấy tiếng đồng hồ xuống núi hóng gió, lúc xuống dưới lấy cơm tối và một ít đồ đạc khác, thuận tiện cũng sẽ hỏi tới một chút các mục công việc trên Ngưu Vương trang, ôn lại một chút hơi thở sinh hoạt của xã hội.


Tiếu Thụ Lâm liền khác, chút thời gian trước gã mới vừa học một chút điêu khắc, thời gian này làm tới đang hăng say, cả ngày cầm một cái óc chó khắc liên tục, thời gian ở trên núi với gã mà nói thật sự yên tĩnh, vừa vặn có thể chuyên tâm làm chút việc.


Bé Khỉ vốn chính là lớn lên ở trên núi, tự nhiên liền lại càng không thành vấn đề, hơn nữa bé còn có Hoa Hoa con mèo rừng này gần đây lớn một chút, đã dám đi mạo hiểm chung quanh, Bé Khỉ thường thường cùng nó ở trên núi chơi trốn tìm, vừa chơi chính là cả nửa ngày, chơi mệt tìm một mảng có ấm áp khô rắp nằm xuống, lại có thể ngụ cả nửa ngày.


TIếu Thụ Lâm vừa xuống núi, liền trở lại trong căn nhà nhỏ của mình đổ đống óc cho ra tìm kiếm một hồi.
“Bây giờ định khắc kiểu gì?”. La Mông biét cậu ta khẳng định là có ý tưởng mới gì đó.


“Định cũng làm một cái vòng tay”. Tiếu Thụ Lâm vừa cầm óc chó nhỏ tỉ mỉ nhìn vừa trả lới La Mông.
“Muốn tìm hình dạng nào?”. v vốn đang định giúp.


“Tự tớ tìm là được, phải khắc chữ lên bề mặt, phải chọn đường vân”. Trước đó Tiếu Thụ Lâm không có khái niệm gì đối đường vân của óc chó nhà bọn gã, nhưng mà sau khi trải qua một đoạn thời gian luyện tập này, gã đã có thể dễ dàng phân biệt  hai cái óc chó hình dáng lớn nhỏ như nhau đường vân khác nhau.


“Vậy chờ cậu khắc xong, tớ xoa giúp cậu”. La Mông nói. Tiếu Thụ Lâm làm chuyện gì sao có thể thiếu phần anh chứ?
“Ừ”. Tiếu Thụ lâm ngẩng đầu cười cười với La Mông.


“Hắc”. Lão Chu cũng cười cười nhìn cậu ta, cười xong còn nửa ngày chưa chịu mở mắt ra. (cười tới híp mắt luôn á, mê trai vãi)
“Ba ba”. Lúc này Bé Khỉ cũng tới gần.


Lão Chu quay đầu nhìn, chỉ thấy con của anh đội Hoa Hoa trên đầu, cái trán còn mang theo hai vết đỏ, vì thế anh liền nói: “Con trai, ba con mình cắt móng tay cho Hoa Hoa nha”.
“Hoa Hoa không thích”. Bé Khỉ nói.


“Bé ngoan đều phải cắt móng tay”. La Mông không khỏi phân trần, giơ tay liền xách Hoa Hoa tới đây, sau đó từ một bên bên trên mặt tường bên cạnh lò sưởi âm tường mò ra một cây kéo.


Bản thân La Mông lúc nhỏ từng bị một con mèo hoa trong làng cào một vuốt, tới bây giờ trên mu bàn tay anh còn có một vết sạo mờ, lại bị con mèo rừng này cào như vậy một phát nữa, mặt của con anh tám phần phải bị hủy rồi.


“Ngao ô!”. Hoa Hoa phát ra một tiếng kêu to khàn khàn, một móng vuốt liền vung lên trên cổ tay La Mông, La Mông tránh không kịp, bị nó cào ra một vệt đỏ. Con này tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng mà lại lại khá bén nhọn, La Mông bị cào một cái, chỗ sâu, đều chảy giọt máu, đưa cổ tay lên miệng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, nhưng thật ra không có gì cả.


“Để tớ”. Lúc này, Tiếu Thụ Lâm liền xách Hoa Hoa qua từ chỗ La Mông.
“Ngao ô! Ngao ô!”. Hoa Hoa kêu to liên tục.
“Hừ!”. Tiếu Thụ Lâm trừng mắt, hàng này lập tức liền yên tĩnh, ngoan tới giống như mèo con, thành thật duỗi móng vuốt, chấp nhận số phận để Tiếu Thụ Lâm cắt từng cái móng tay cho nó.


Tiếp đó cả ngày, tâm tình Hoa Hoa đều thật không tốt, vũ khí lợi hại nhất của nó, liền bị vô tình tước đoạt như vậy, không có móng vuốt bén nhọn hỗ trợ, nó thậm chí đều không trèo lên trên vai của Bé Khỉ được, trên đầu liền càng đừng nói rồi.


“Ba ba, Hoa Hoa không thích cắt móng tay”. Buổi tối lúc ăn cơm, Bé Khỉ lại nói với La Mông.
“Ngoan, chờ nó lớn lên biết nặng nhẹ lại để lại cho nó”. Ngụ ý, nếu con này vẫn cũng không biết nặng nhẹ, vậy hết cách.


Về nhà ở một buổi tối, chiều hôm sau một nhà bọn La Mông lại lên núi, đi Ngưu Tích Câu xem xét đám khỉ này có trông mo tốt đàn dê hay không, thuận tiện lại cầm theo chút đồ tiếp tế cho bọn nó.


“Be!!!”. Xa xa, bọn La Mông chợt nghe tới tiếng kêu của nhóm dê con, tới gần xem xét một phen, cũng không có phát hiện cái gì không ổn.


Vì thế La Mông và Tiếu Thụ Lâm lập tức bắc cái nồi lớn, sau khi Tiếu Thụ Lâm lau nồi xong, đổ chút dầu bắp vào, La Mông liền cầm cục bột trong sọt ra, nặn một viên, lại bọc một ít nhân vào, xoa viên trong này lại ép dẹp đưa cho Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ lâm liền bỏ cái bánh này vào chảo chiên.


La Mông nặn từng cái từng cái bánh, Tiếu Thụ Lâm chiên từng cái một trong nồi, khi thì trở một chút, Bé Khỉ liền ngồi xổm ngồi xổm nhóm lửa giúp bọn anh, trước đó một nhà ba người bọn anh trên núi nửa tháng, Bé Khỉ liền làm cái này nhiều.


“Chi chi chi!”. Rất nhanh, đám khỉ liền bị mùi hương nồng đậm này hấp dẫn tới đây.


Một năm nay La Mông trồng gạo ở bên Ngưu Vương trang, bên ông La liền không trồng gạo tẻ, chút đất trong nhà, toàn bộ đều dùng để trồng gạo nếp, bột gạo đã xay qua đựng trong túi vải dầy, đè thành cục bột nửa khô, bọc nhân bánh đặc chế của Hầu mập, bỏ vào chảo chiên, này thơm cực!


“Làm tới không tồi, sau này chăn dê thật tốt, còn có đồ ăn ngon”. Lúc đợi tới bánh gạo nếp ra nồi để nguội một nửa, La Mông đầu tiên liền đưa hai cái cho khỉ đầu đàn, không biết có phải do anh nghĩ nhiều hay không, La Mông vẫn cảm thấy con khỉ này hình như là có thể nghe hiểu được tiếng người.


“Chi!”. Khỉ đầu đàn kêu to một tiếng, ngậm hai cái bánh liền trèo lên một cái cây lớn bên cạnh ăn.


Chiều ngày này bọn La Mông chiên bánh gạo nếp cũng không nhiều, ngoại trừ khỉ đầu đàn ăn hai cái, con khỉ khác liền đều chỉ có thể ăn được một cái, bụng khẳng định là không ăn no, còn lại đều dùng bắp lấp đầy bụng.


Đợi tới lúc mặt trời sắp lặn, khỉ đầu đàn chỉ huy đàn khỉ lùa đàn dê vào chuồng dê, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đang định lấy chút hạt bắp cho đám dê này ăn rồi xuống núi, sau đó liền nhìn thấy con khỉ đầu đàn cầm một cái rổ ra, học như bọn La Mông trước đây vậy, bốc từng nắm hạt bắp thả vào trong máng ăn, dẫn tới nhóm dê núi nhỏ trong đàn dê đều vây qua ăn.


Hạt bắp để ở trong phòng nhỏ bên cạnh chuồng dê, phòng nhỏ bình thường đóng cửa nhưng mà không khóa lại, đám khỉ muốn vào ra đó là rất thuận tiện, nhưng mà đám khỉ này đối hạt bắp hiển nhiên không hứng thú lắm, sau khi ăn quen đồ ăn chín của nhà lão Chu, bọn nó rốt cuộc ăn không vô mấy thứ vừa khô vừa cứng lại thô ráp đó.


Ngày này khỉ đầu đàn vừa mới vừa mới hai cái bánh gạo nếp nhà lão Chu, tâm tình rất là tốt, vì thế liền thoải mái bao hết chút việc còn lại.
“Xong, ôm hết việc luôn rồi”. Tiếu Thụ Lâm cười nói.


“Hàng này trước đây sao không làm như vậy chứ?’. Lão Chu sao lại cảm thấy chính mình hình như là bị đàn khỉ này trêu chọc vậy.