Thông thường, vào nghi thức buổi sáng khi các thành viên trong gia đình kể về những giấc mơ của họ, Jonas không tham gia mấy. Cậu rất hiếm khi mơ. Đôi khi cậu thức dậy với cảm giác về những mảnh vụn chập chờn trong giấc ngủ, nhưng cậu không thể nắm bắt được chúng và tập hợp lại thành một điều gì đó đáng để kể trong nghi thức.
Nhưng sáng nay thì khác. Đêm qua cậu đã có một giấc mơ rất sinh động.
Tâm trí cậu cứ mông lung trong khi Lily, như mọi khi, thuật lại một giấc mơ dài dằng dặc, giấc mơ lần này thật đáng sợ, cô đã phá luật khi lái xe đạp của Mẹ và bị các Nhân viên An ninh tóm.
Cả nhà chăm chú lắng nghe và thảo luận với Lily về lời cảnh báo trong giấc mơ.
"Cảm ơn vì giấc mơ của em, Lily," Jonas tự động bật ra câu nói đúng mẫu, và cố gắng chú tâm hơn khi Mẹ kể về một mảnh giấc mơ, một cảnh bất an trong đó bà bị kỷ luật vì một vi phạm nhẹ mà bà không hiểu gì. Mọi người đều đồng ý rằng nó hẳn là do những cảm xúc khi bà miễn cưỡng phán quyết bản án cho công dân đã vi phạm những luật quan trọng tới lần thứ hai.
Bố nói rằng Bố không có giấc mơ nào cả.
"Gabe?" Bố hỏi, nhìn xuống cái giỏ nơi bé mới nằm bi bô nói sau khi được ăn no, sẵn sàng để đưa trở lại Trung tâm Nuôi trẻ đến hết ngày.
Tất cả cười phá lên. Nghi thức kể giấc mơ bắt đầu với các bé Ba. Không ai biết một bé mới có mơ hay không.
"Jonas?" Mẹ hỏi. Họ luôn luôn hỏi, dù biết Jonas rất hiếm khi có giấc mơ nào để mà kể.
"Đêm qua con đã mơ," Jonas nói. Cậu ngọ nguậy trên chiếc ghế, lông mày nhíu lại.
"Tốt quá," Bố nói. "Kể cho mọi người đi."
"Thực ra thì các chi tiết không rõ lắm," Jonas giải thích trong khi cố gắng dựng lại trong đầu giấc mơ kỳ lạ đó. "Con nghĩ con đã ở trong phòng tắm ở Nhà Dưỡng lão."
"Đó là nơi con đã đến hôm qua," Bố nhận xét.
Jonas gật đầu. "Nhưng không hoàn toàn giống như vậy. Trong giấc mơ, có một cái bồn tắm. Nhưng chỉ duy nhất một cái thôi. Còn phòng tắm thật thì có hàng dãy. Nhưng căn phòng trong giấc mơ của con rất ấm và ẩm ướt. Và con đã cởi áo trùm của mình, nhưng
không khoác áo choàng lên mà ở trần. Con đã toát mồ hôi rất nhiều vì nhiệt độ khá cao. Và Fiona cũng ở đó, như ngày hôm qua."
"Có cả Asher nữa chứ?" Mẹ hỏi.
Jonas lắc đầu. "Không. Chỉ có mình con và Fiona trong phòng tắm, cả hai đứng bên cạnh bồn. Cô ấy đang cười. Nhưng con thì không. Trong giấc mơ, con gần như đang tức giận với cô ấy, vì cô ấy không coi lời con là nghiêm túc."
"Lời gì?" Lily hỏi.
Jonas nhìn đĩa thức ăn của mình. Không hiểu vì sao cậu lại thấy hơi ngượng. "Con nghĩ là con đang cố thuyết phục cô ấy vào bồn nước."
Cậu ngập ngừng. Cậu biết rằng mình phải kể hết, không chỉ được phép mà còn bắt buộc phải kể toàn bộ giấc mơ. Vì vậy cập ép mình phải thuật lại phần giấc mơ khiến cậu không thoải mái.
"Con muốn cô ấy cởi quần áo và bước vào bồn tắm," cậu nói thật nhanh. "Con muốn tắm cho cô ấy. Con đã cầm sẵn miếng bọt biển trên tay. Nhưng cô ấy không làm theo, mà chỉ vừa cười vừa từ chối."
Cậu nhìn lên phía bố mẹ. "Thế thôi ạ," cậu nói.
"Con có thể diễn tả cảm xúc mạnh mẽ nhất trong giấc mơ không?" Bố hỏi.
Jonas suy nghĩ về điều Bố hỏi. Các chi tiết rất tối tăm và mơ hồ. Nhưng những cảm xúc thì rất rõ ràng, và một lần nữa lại dâng trào khi cậu hồi tưởng lại. "Sự khao khát," cậu nói. "Con biết là cô ấy sẽ không làm điều con yêu cầu. Và con nghĩ, con biết cô ấy không nên làm thế. Nhưng con muốn điều đó khủng khiếp. Con có thể thấy cảm giác ham muốn tràn ngập cơ thể."
"Cảm ơn giấc mơ của con, Jonas," Mẹ nói sau một lúc im lặng rồi liếc nhìn sang Bố.
"Lily," Bố gọi, "tới giờ đến trường rồi đó. Con có thể đi cạnh bố và để mắt tới nôi bé mới được không? Chúng ta phải chắc chắn rằng cậu nhóc không lăn ra ngoài."
Jonas bắt đầu đứng dậy để xếp sách vở. Cậu thấy ngạc nhiên vì mọi người không thảo luận chi tiết về giấc mơ của cậu trước khi nói cảm ơn. Có lẽ họ cũng thấy bối rối như cậu.
"Đợi đã, Jonas," Mẹ nhẹ nhàng nói. "Mẹ sẽ viết một bức thư xin lỗi cho Thầy dạy của con để con không phải nói xin lỗi vì đến muộn."
Cậu ngồi phịch xuống ghế, tỏ ra khá lúng túng. Cậu vẫy chào Bố và
Lily khi họ ra khỏi nhà, mang theo bé Gabe trong nôi. Cậu nhìn Mẹ dọn phần còn lại của bữa điểm tâm và đặt cái khay ở gần cửa trước cho Đội Thu dọn.
Cuối cùng, bà ngồi vào bàn, bên cạnh cậu. "Jonas," bà nói với một nụ cười trên môi, "con đã miêu tả cảm giác đó như một sự khao khát đúng không? Đó là những rung động đầu tiên của con. Bố và mẹ đã chờ đợi nó xảy đến với con. Điều đó xảy ra với tất cả mọi người. Nó xảy ra với Bố khi ông ở tuổi con. Và với cả Mẹ nữa. Rồi một ngày nó cũng xảy đến với Lily."
Và thông thường," Mẹ nói thêm, "điều đó khởi đầu với một giấc mơ."
Rung động. Cậu đã từng nghe thấy từ này rồi. Cậu nhớ rằng trong Sách Luật có nhắc đến Rung động, dù không nhớ nó viết gì. Và thỉnh thoảng Phát thanh viên lại nhắc đến nó. CHÚ Ý. XIN NHẮC RẰNG NHỮNG RUNG ĐỘNG PHẢI ĐƯỢC BÁO CÁO ĐỂ BẮT ĐẦU CHỮA TRỊ.
Cậu đã luôn phớt lờ lời thông báo đó vì cậu không hiểu nó và nó chẳng bao giờ có vẻ dính dáng tới cậu về bất cứ phương diện nào. Như hầu hết các cư dân khác, cậu bỏ qua rất nhiều mệnh lệnh và nhắc nhở của Phát thanh viên.
"Con có phải báo cáo điều này không?" Cậu hỏi Mẹ.
Mẹ bật cười. "Con đã làm rồi mà, trong nghi thức kể giấc mơ đó. Vậy là đủ rồi."
"Nhưng còn việc chữa trị thì sao? Phát thanh viên nói là phải bắt đầu chữa trị." Jonas thấy thật khổ sở. Ngay khi Nghi lễ - Lễ Mười hai của cậu - sắp diễn ra, thì cậu phải đi đâu đó mà chữa trị? Chỉ vì một giấc mơ ngu ngốc?
Nhưng Mẹ lại cười trìu mến để cậu yên lòng. "Không, không," Mẹ nói. "Chỉ là những viên thuốc thôi mà. Con bắt đầu cần uống thuốc, có thế thôi. Đó là cách chữa trị những Rung động."
Jonas tươi tỉnh hẳn lên. Cậu biết những viên thuốc đó. Cả Bố và Mẹ đều uống mỗi sáng. Và cậu biết, một vài người bạn của cậu cũng vậy. Một lần, cậu chuẩn bị tới trường cùng Asher, cả hai đang lên xe đạp thì bố Asher gọi lại từ bậc cửa nhà ở của cậu ta, "Con quên thuốc này, Asher!" Asher khẽ lầu bầu, cậu quay xe và đi ngược trở lại trong lúc Jonas chờ.
Đó là việc mà người ta không bao giờ đem ra hỏi bạn mình, vì điều đó có thể dẫn đến hậu quả khó chịu là bị liệt vào hạng "khác biệt". Asher uống thuốc mỗi sáng, còn Jonas thì không. Nói về những điểm chung luôn thuận tiện và ít khiếm nhã hơn.
Giờ thì Jonas uống viên thuốc nhỏ mà Mẹ đưa cho.
"Thế thôi ạ? Cậu hỏi.
"Thế thôi," bà trả lời và đặt cái lọ trở lại tủ chè. "Nhưng con không được quên đấy. Trong những tuần đầu tiên, mẹ sẽ nhắc, nhưng sau đó con phải tự giác thực hiện. Nếu quên, Rung động sẽ tái phát. Những giấc mơ về Rung động sẽ trở lại. Thỉnh thoảng sẽ phải điều chỉnh liều lượng thuốc."
"Asher cũng dùng thuốc đó mẹ," Jonas tiết lộ.
Mẹ cậu gật đầu, không chút ngạc nhiên. "Chắc là rất nhiều bạn cùng nhóm con cũng vậy. Ít ra là con trai. Rồi chẳng mấy chốc tất cả đều cần thứ đó, cả con gái nữa."
"Con sẽ phải dùng thuốc trong bao lâu?"
"Cho tới khi vào Nhà Dưỡng lão," bà giải thích. "Suốt cuộc đời trưởng thành của con. Nhưng nó sẽ sớm trở thành thói quen thôi, sau một thời gian thậm chí con sẽ không còn để ý đến nó nữa."
Mẹ nhìn đồng hồ. "Nếu con đi bây giờ thì sẽ không bị muộn học đâu. Khẩn trương lên."
"Và một lần nữa cảm ơn con, Jonas," bà nói thêm khi cậu đi về phía cửa, "vì giấc mơ."
Trong lúc đạp xe hết tốc lực trên đường, Jonas thấy tự hào kỳ lạ, vì đã được gia nhập giới những người dùng thuốc. Dù vậy, trong một thoáng, cậu lại nhớ đến giấc mơ. Lúc đó nó đã khiến cậu thích thú. Mặc dù những cảm xúc rất lộn xộn, cậu nghĩ rằng cậu thích cái cảm giác mà Mẹ gọi là Rung động. Cậu nhớ là khi tỉnh dậy, cậu đã muốn cảm thấy Rung động một lần nữa.
Và rồi, giống như nhà ở của cậu trôi xa phía sau khi cậu cua một góc trên chiếc xe đạp, giấc mơ cũng lướt khỏi những suy nghĩ. Trong chốc lát, cậu đã cố gắng níu kéo nó, dù hơi cảm thấy tội lỗi. Nhưng những cảm xúc đã biến mất. Rung động đã rời xa.