Edit: Bánh
Beta: Yuri
“Anh ta là thẳng nam? Thẳng chỗ nào?”
“Chân.” Owen nói, “Không những thẳng mà còn dài.”
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra anh ta đang diễn sao?”
Đầu óc của Owen vô cùng nhạy bén khi làm bài cơ mà, sao trong chuyện tình cảm lại trở nên ngu rồi?
Owen vuốt lông Mi Mi và nói: “Lúc sau anh đã nhìn ra rồi, nhưng mà anh lại không nỡ từ bỏ.”
Lâm Khải nói: “Anh ta đúng là tra nam.”
Owen nói: “Thật ra, đây là lần đầu anh yêu đương, có thể gặp được Cao Khải, anh cảm thấy anh rất may mắn rồi.”
“Anh không nên có kiểu suy nghĩ như vậy. Phải là anh ta rất may mắn khi gặp được anh. Anh ta xứng đáng bị lừa cả tiền lẫn sắc, tốt nhất là bị bán sang Châu Phi đi đào mỏ!”
Cao Khải từ trong phòng đi ra, hỏi: “Ai bị bán đi Châu Phi đào mỏ?”
“Một thằng tra nam!”
“Chẳng lẽ em trai Tiểu Khải bị tra nam lừa gạt?”
“Không có, nhưng nếu có ai dám nói dối với em là thẳng nam, nhưng mà lại còn cong hơn cả đường xuống núi, em nhất định cho anh ta biết cái gì gọi là gà trống không có trứng!”
Cao Khải lấy tay che lại “em trai” của mình, nói: “Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi, anh đi thay quần áo.”
Châu Ngư thì đang ở trong phòng, Cao Khải đi ra ngoài chụp hình, trong chốc lát nhà trọ chỉ còn lại Lâm Khải cùng Owen.
Hoàn cảnh gia đình nhà Owen rất tốt, bây giờ mới vừa tốt nghiệp, còn chưa muốn đi làm, đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Mi Mi là một chú mèo con hoang được Owen nhặt ở ven đường. Mèo con có hơi sợ người, bình thường chỉ là ở trong phòng chơi, chỉ có lúc mà Owen đi ra ngoài mới đi theo phía sau lưng anh.
Hôm nay là cuối tuần, Owen hỏi: “Em có muốn xem phim kinh dị không?”
“Được á được á! Của nước nào?”
“Của trong nước! Được rất nhiều người khen đó!”
Hai người ôm chăn ngồi trên sofa. Vì cho đúng bầu không khí nên hai người tắt đèn.
Phim chiếu được một nửa, cuối cùng thì con quỷ cũng xuất hiện. Căn cứ cốt truyện, đây là một con quỷ giới tính là nam bị hại chết, trên mặt trét một lớp phấn dày, màu môi thì cũng y như thật, có lẽ sẽ kích thích.
Quỷ nam trên mặt đất nhảy mấy cái, nói: “Là mấy người hại chết tôi. Cuối cùng mấy người cũng rơi vào tay tôi, không nghĩ tới mấy người cũng sẽ có ngày này đúng không. Kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu mấy người đâu.”
Lúc này mấy diễn viên khác cũng phối hợp kêu lên.
Nói thật, bộ phim này chỉ giống phim kinh dị khi mà mấy người diễn viên đóng vai quỷ đọc lời thoại.
Vài phút sau, quỷ nam đứng ở bên cạnh đống lửa, nói: “Tuy rằng mấy người hại tôi, nhưng mà không sao, tôi biết mấy người không phải cố ý. Từ lúc tôi chết, tôi luôn ở bên cạnh mấy người, tôi biết mấy người đã không còn như trước. Tôi sẽ tha thứ cho mấy người, cũng tha thứ cho chính mình.”
Nói xong, quỷ nam nhảy vào đống lửa.
Vào đống lửa.
Đống lửa.
Lâm Khải: “Em hối hận rồi.”
“Anh cũng vậy.”
“Ngay từ đầu chúng ta không nên xem kinh dị trong nước, phim gì mà y chang phim hài.”
“Chuẩn.”
Lâm Khải nói: “Không phải có rất nhiều người khen sao? Anh xem ở đâu vậy?”
Owen nói: “Ở Weibo đó, đều lên hot search, là bộ phim có người khen nhiều nhất.”
Lâm Khải cầm di động tìm thử, vậy mà Owen nói lại thật.
Lâm Khải mở ra phần bình luận, dòng đầu tiên là – phim thật dở.
Người trên mạng trả lời: Phim trong nước như vậy đã là không tệ rồi, còn muốn chê? Không thích thì biến đi. Idol bọn tôi vì đóng phim nên một ngày đóng năm tiếng, đồ trang điểm lại có tính ăn mòn, idol vì bộ phim này mà trả giá nhiều như vậy chính là để cho fans chúng tôi xem.
Quả thật là rất đáng sợ.
Bỗng dưng nhà trọ vang lên tiếng bước chân, một âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Hai người thấy điều khiển từ xa ở đâu không?”
Lâm Khải hô: “Anh đại Ngư?”
Một luồng sáng hiện lên, căn phòng tối thui lập tức xuất hiện một cái đầu cực lớn.
“A!!!!!!”
Cạch.
Owen mở đèn lên.
Châu Ngư đang cầm di động để dưới cằm, chiếu sáng mặt mình tới trắng bệch.
Trên người Châu Ngư mặc nguyên một bộ màu đen, ở trong bóng tối hoàn toàn không thấy thân người ở đâu.
Lâm Khải chỉ chỉ cái điều khiển từ xa đang nằm trên bàn trà, nói: “Ở kia kìa.”
“Tôi muốn cái điều hoà.”
“Em không biết.”
Owen nói: “Em cũng không thấy.”
“Ồ.”
Châu Ngư đi quanh phòng khách một vòng, uể oải về lại phòng.
Lâm Khải ôm chăn nói: “Em bắt đầu tin lời của anh Cao Khải nói rồi.”
“Cao Khải nói cái gì?”
“Anh đại Ngư có thể nuốt trọn một trái kiwi mà không cần lột vỏ!”
Mấy ngày này Châu Ngư toàn có những hành động khó hiểu, sắp làm Lâm Khải bị điên rồi.
Nếu như Châu Ngư không khôi phục lại bình thường, thì anh ấy không còn là anh đại Ngư nữa mà là anh Kinh Ngư.
Kinh trong kinh sợ.
May mắn là Châu Ngư rốt cuộc khôi phục bình thường lại. Bất hạnh là Châu Ngư không nhớ đã từng xảy ra chuyện gì.
Khi mà Lâm Khải rời giường, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Châu Ngư đang làm bữa sáng. Đồ ăn sáng của Lâm Khải rất đơn giản – sữa bò, trứng chiên và sandwich.
Rốt cuộc hôm nay cũng có món mới – ức gà chiên.
Cao Khải đá đá giày Lâm Khải, hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Châu Ngư lấy ra một trái dưa chuột, cắt lát mỏng, bỏ lên mặt trên sandwich. Anh phát hiện hai người đứng sau lưng, hỏi: “Ai mua kiwi thế?”
Lâm Khải giơ tay lên, nói: “Ruột đỏ, ngọt lắm.”
“Vậy à.” Chu Ngư nói: “Tôi chưa ăn bao giờ.”
“Anh chưa từng ăn luôn sao?”
Châu Ngư lắc đầu, nói: “Không biết vì sao mà chỉ cần nhìn trái này tôi liền cảm thấy cổ họng đau.”
Cao Khải đã quá quen với việc này, anh nhỏ giọng nói: “Châu Ngư dù gì thì cũng là cá. Mà cá thì trí nhớ không được tốt.”
Lúc đang ăn sáng, Châu Ngư tuyên bố một tin tức: “Tôi phải đi ra ngoài làm một số chuyện, khoảng một tuần gì đó.”
Lâm Khải hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Tham gia cuộc hội đàm của một nhà văn.”
“Một tuần lận sao?”
“Còn có một cái hội nhỏ ký tên bán sách.” Châu Ngư nói: “Tôi ở trong phòng mấy ngày này là để viết cho xong tiểu thuyết của mình. Bây giờ xưởng in ấn đã làm xong bộ đầu.”
“Em có thể mua một bộ không?”
“Khi tôi về sẽ tặng mỗi người một bộ.”
Cao Khải vỗ tay cho Châu Ngư, nói: “Anh đại Ngư phải chú ý an toàn đấy!”
“Có cái gì đâu mà chú ý?”
“Anh không sợ xảy ra tai nạn xe sao? Lỡ trong phòng khách sạn anh ở có camera ẩn thì sao? Trong xưởng in lỡ đâu anh gặp một tên thương nhân lòng dạ hiểm độc? Lỡ trong lễ ký tên gặp được biến thái…”
Lâm Khải nhanh tay nhét một miếng bánh mì vào miệng Cao Khải, nói: “Im đi!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiếng học bài trong lớp 10/6 vô cùng lớn. Dù vậy nhưng Triệu Uông Dương cũng không hài lòng. Cô chắp tay sau lưng, xụ mặt đi vòng quanh trong lớp.
“Để tôi phát hiện người nào không đọc bài thử xem, sắp thi giữa kỳ tới nơi, các cô các cậu vẫn giữ nguyên bộ dạng lười nhác này. Đến khi họp phụ huynh thì mấy người tính làm sao? Chuẩn bị mua nhang với hoa để cúng sao? Xin lỗi ha, đến lúc đó mấy thứ đó cần phải đặt trước mới mua được đấy!”
Lâm Khải đập sách lên bàn, nói: “Tôi học hết nổi rồi!”
Tề Minh cũng bịt kín lỗ tai, nói: “Làm người thật là khổ.”
Trình độ dạy học của Triệu Uông Dương chỉ cỡ bình thường, nhưng mà trình độ làm hại lỗ tai người khác lại là cao thủ của cao thủ.
Đáng lẽ ra Triệu Uông Dương không nên dạy ở trường này, nơi này quá nhỏ để có thể chứa chấp một vị nhân tài như vậy. Cô nên tham gia đại hội phun tào, chỉ cần thi một lần liền nổi tiếng.
Tan học, Trương Cường quay đầu lại, hỏi: “Hai người đã chuẩn bị bài vở để thi chưa?”
Lâm Khải cùng Tề Minh đồng thời nói: “Chưa học gì cả.”
“Đây là cái gì vậy?”
Trương Cường cướp lấy cuốn tập của Tề Mình, phía trong ghi đầy bài học.
Tề Minh nói: “Đây là vở ghi bài học trên lớp.”
“Cậu đi vệ sinh mang theo cuốn này để làm gì? Ghi tâm tình của cậu lúc cậu đi vệ sinh?
…
Lâm Khải mở tập của cậu ra, nói: “Tôi thật sự không học bài.”
“Cậu còn ghê tởm hơn!”
“Tôi đi vệ sinh không có mang theo tập.”
Trương Cường nói: “Cậu nhất định có ai đó hỗ trợ, nếu không thì sao mà có thể tiến bộ nhiều đến như vậy?”
“Tôi có cao nhân giúp.”
Tề Minh nói: “Không lẽ cậu thuê gia sư?”
“Tôi mà thuê gia sư thì tôi không có bạn gái!”
Trương Cường nói: “Thề độc đến như vậy sao?”
Owen nhiều lắm cũng chỉ xem như là nửa gia sư. Hơn nữa Lâm Khải cũng không có ý định tìm bạn gái để quen.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Trễ rồi trễ rồi trễ rồi!”
Lâm Khải nhìn thoáng qua đồng hồ, quần áo còn chưa kịp mặc, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Từ trước đến nay, Lâm Khải đều nghe mùi thức ăn rồi mới rời giường. Đêm qua Châu Ngư đã đi rồi, Lâm Khải không ngửi được mùi thức ăn Châu Ngư làm, nên đã dậy trễ mười phút.
Lâm Khải đá đá của phòng vệ sinh, la: “Cao Khải, hay là Owen, hai người làm gì thì làm lẹ lên!”
Người trong phòng vệ sinh hoá ra không phải là Cao Khải hay Owen.
“Dậy sớm thế?”
“Xin, xin chào.”
“Cậu là người mới sao? Tôi là Tống Hải.”
Lâm Khải vươn tay chào hỏi, nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.
Lúc mà cậu ra khỏi nhà vệ sinh, Tống Hải hỏi: “Cậu là học sinh sao?”
“Vâng.”
“Vậy để tôi đưa cậu đến trường cho.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lâm Khải ngồi ghế bên cạnh Tống Hải trong xe ô tô, cả người đều căng thẳng.
Châu Ngư thì cao lớn đẹp trai, Cao Khải thì cường tráng, Tống Hải lại là kiểu thành thục thận trọng.
Tống Hải mặc một bộ tây trang, trên cằm lún phún râu, cả người toả ra khí chất tang thương thành thục.
Tống Hải hỏi: “Món quà tôi tặng cho cậu có thích không?”
“Quà gì vậy?”
“Cá vàng nhỏ trên bàn cậu đấy, tôi mua trong shop bán cá đó.”
“Hoá ra con cá đó là của anh à?”
Tống Hải cười một tiếng, nói: “Chứ cậu nghĩ ai?”
Lâm Khải rất thích ba con cá vàng nhỏ đó, Mi Mi cũng vậy.
Lâm Khải thích màu của cá vàng, Mi Mi thì thích vị của cá vàng.
Tống Hải chỉ tốn năm phút để đưa Lâm Khải đến trường. Anh nói: “Giờ học nhớ chú ý nghe giảng.”
May là chưa đến giờ vào học.
Trương Cường cũng vừa mới vào trường. Cậu đi tới bên Lâm Khải, hỏi: “Mới nãy là xe của ai vậy?”
“Cậu thấy à?”
“Không bao lâu nữa, cả trường học này đều sẽ biết Lâm Khải lớp 10/6 là một thiếu gia con nhà giàu.”
“Nói bừa gì vậy?”
Trương Cường nói: “Chiếc xe cậu mới vừa ngồi phải trên ba bốn triệu đó!”
“Thật hay giả?”
“Tôi thấy trên ti vi, người nào có tiền đều ngồi loại xe này hết.”
Có tiền đến như vậy còn ra ngoài thuê nhà? Không lẽ, là tài xế?
Mị có lời muốn nói: Đừng nghĩ bậy bạ nha bà con:>