Edit: Đào Chước
Beta: Yuri
“Mọi người đừng suy nghĩ nhiều quá, đây là chuyện xảy ra khi em còn đang đi học mẫu giáo, lúc đó chơi trò gia đình, em làm chồng, vừa hay Thụy Thu đóng vai vợ, em bèn dắt cô ấy về nhà.”
Lâm Khải nhét một nắm bắp rang vào miệng, nhồm nhoàm hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Thụy Thu vốn đã đính hôn cùng một tên nhà giàu Ả Rập, thế nhưng ai mà ngờ được, tên nhà giàu hãm lol kia lúc nấu cơm lại làm nổ nguyên cái thùng dầu. Cho nên bây giờ cô ấy còn độc thân, còn em thì thảm rồi.”
Lâm Khải: “Hắn ta đứng gần một cái thùng dầu thô nấu cơm?”
“Cho nên mới nói hắn ta ngu không thể tả.”
Cao Khải hỏi: “Vậy em định làm thế nào?”
“Vốn người nhà em đã đồng ý rồi, nhẫn cũng đặt rồi, nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, tháng sau mọi người có thể nhận được thiệp mời của em.”
Châu Ngư nói: “Tốt nhất là em hãy chuẩn bị tinh thần bị cướp hôn đi.”
Cao Khải xì một tiếng: “Vậy phải chuẩn bị 200% tinh thần đấy.”
“Em cũng đang lo đây, em hoàn toàn không có ý gì với cô ấy, em còn nói dối rằng đã có người mình thích rồi.”
Tống Hải: “Cậu chưa nói cho cô ấy biết người cậu yêu là Cao Khải sao?”
“Nếu như em nói cho cô ấy biết, vậy thì có thể giải quyết xong luôn hai chuyện rồi.”
“Một chuyện là Thụy Thu.”
“Một là bản thân em, em sẽ được người nhà cho một vé tống thẳng vào trại đồng tính.”
Lâm Khải: “Trại đồng tính?”
“Một kiểu trại cai nghiện đặc biệt. Rất nhiều phụ huynh đều gửi con cái “bị” đồng tính vào đó chữa trị.”
“Đây là chuyện tốt đó, một đám có chung sở thích được nhốt chung một chỗ, vậy đây không phải thiên đường thì là gì?”
“Mỗi người một phòng riêng, hai mươi tư tiếng không được bước chân ra ngoài, hoạt động giải trí duy nhất là xem phim ngắn, diễn viên chính trong phim là một nam một nữ, thậm chí một nam nhiều nữ. Xem xong còn phải viết bài tổng kết hai nghìn chữ.”
“Làm sao mà anh biết?”
“Bọn anh đã từng triệt phá vài trại cải tạo giống như vậy.” Vũ Phi nói: “Loại biện pháp này trên cơ bản không có tác dụng gì, coi như là nhờ đó mà ‘thẳng’ đi chăng nữa, thì 90% số họ cũng sẽ cong trở lại.”
“Thật đáng sợ.”
Cao Khải: “Vậy bây giờ phải làm sao? Em cũng không thể thật sự lấy cô ta.”
“Em chắc chắn không làm đám cưới giả.” Owen nói: “Em không thể hại bản thân mình, càng không thể gieo họa cho người khác.”
Châu Ngư: “Có lẽ tôi có biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Tôi cần sự trợ giúp của Cao Khải.” Châu Ngư nói: “Mọi người, thời gian kiểm tra khả năng diễn xuất của chúng ta đến rồi.”
Nhà trọ.
Owen dẫn theo cha mẹ đi vào nhà trọ.
Owen nói: “Đây là phòng trọ con thuê.”
Cha Owen: “Mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng nhìn chung cũng rất tốt.”
Mẹ Owen: “Đợi con dọn dẹp quần áo xong chúng ta liền đi đặt tiệc cưới. Còn về vấn đề áo cưới các thứ, con cùng Thụy Thu tự quyết định là được.”
Sau khi sắp xếp xong hết mọi thứ, cha Owen mới lên tiếng: “Chú rất cảm ơn các cháu đã chăm sóc Owen trong thời gian thằng bé ở đây, đến lúc Owen kết hôn, chú sẽ bảo Owen tự tay đưa thiệp mời đến cho các cháu.”
Vũ Phi nở một nụ cười tươi, nói: “Tôi thì không đi được rồi, mọi người ai được thì đi đi.”
Châu Ngư kéo kéo góc áo của Vũ Phi: “Chuyện của tiểu Nam đã qua rồi, anh đừng có tức giận nữa.”
Mẹ Owen hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì không có việc gì.” Owen nhanh chóng cầm lấy hành lý, giục: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đột nhiên có người đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Nam trên người còn mặc bộ quần áo bệnh nhân, trên mặt trắng xanh không một giọt máu. Cô ấy quay sang nhìn Owen, lại liếc nhìn hành lý trên tay cậu ấy, nhỏ giọng hỏi: “Anh định đi thật sao?”
Tiểu Nam siết chặt tay thành nắm đấm, thân thể lung lay tựa như sắp ngã, run run lặp lại lời vừa rồi: “Anh định đi thật ư? Không nói với em một tiếng mà đi luôn sao?”
Mẹ Owen: “Sao mẹ thấy cô gái này trông rất quen nhỉ?”
“Cô ấy là một diễn viên.” Lâm Khải nói: “Trong bộ phim ‘Kiều Thê Tổ An Cùa Bát A Ca’ cô ấy diễn vai thế thân của nhân vật Lục Bình.”
Vũ Phi ôm lấy Tiểu Nam, hỏi: “Tại sao em lại xuất viện? Không phải hứa sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh rồi hay sao?”
“Nếu như em không trở về, có phải mãi mãi sẽ không còn gặp được Owen hay không?”
Vũ Phi hung tợn quát: “Em còn muốn gặp cậu ta làm gì? Em bị cậu ta hại còn chưa đủ hay sao?”
Owen không nhịn được nói: “Tiểu Nam, xin lỗi em.”
“Có gì mà phải nói xin lỗi?” Tiểu Nam ho khan vài tiếng: “Anh trở về làm đại thiếu gia của anh, em tiếp tục sống cuộc sống của em.”
Owen cúi đầu: “Xin lỗi.”
Cha Owen sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Vũ Phi chỉ tay vào mặt Owen mà quát lên: “Em gái tôi vì thằng khốn này, không chỉ từ bỏ sự nghiệp, hiện giờ còn mắc phải căn bệnh nan y. Cậu ta thì sao, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị kết hôn, em gái của tôi thì phải tính sao đây?”
“Owen, chuyện này là sao hả con?”
Owen nói: “Tiểu Nam là bạn gái của con, công ty quản lý của cô ấy quy định không được tự ý yêu đương, nhưng vì có thể ở bên con, cô ấy không chỉ phá hủy sự nghiệp của mình còn phải đền một khoản tiền lớn.”
Mẹ Owen hỏi: “Con làm sao lại không nói cho bố mẹ biết con có bạn gái hả?”
“Sau khi thất nghiệp, cô ấy chỉ có thể làm việc bán thời gian, khi còn làm diễn viên cô ấy nào đã chịu khổ thế này nên mới ngã bệnh, thế nhưng cô ấy không muốn làm ảnh hưởng đến con, cũng không cho con nói với người khác biết.”
Mẹ Owen tức giận véo một cái vào vai Owen: “Con bảo bây giờ phải xử lý mọi chuyện kiểu gì, hả?”
Vũ Phi giúp Tiểu Nam lau nước mắt: “Em gái tôi chuyện gì cũng nghĩ cho cậu hết, nhưng cậu lại định cưới một cô gái khác làm vợ, tôi xin cậu hãy sống cho ra dáng con người đi.”
Ba Owen nói: “Cô bé, chuyện này là lỗi của nhà bác. Cháu yên tâm, nhà bác sẽ chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ tiền thuốc men của cháu, còn có thể cho cháu một khoản gọi là phí an ủi, chắc chắn sẽ khiến cháu thấy vừa lòng.”
Owen và mọi người liếc mắt qua lại mấy lần, cố sức suy tính biện pháp đối phó tiếp theo.
Ba Owen nói: “Nếu như không còn chuyện gì nữa, cô chú đi về trước đây.”
“Tôi không cần tiền của các người, tôi chỉ muốn nhận được một lời giải thích.” Tiểu Nam đẩy Cao Khải ra, cô nhìn chằm chằm vào Owen nói: “Đứa con của chúng ta anh tính sao?”
Tất cả mọi người đều ngẩn cả người: “Đứa bé?”
“Anh, em xin lỗi, em chưa nói cho anh biết.” Tiểu Nam vuốt vuốt bụng của mình, nói: “Đã hơn một tháng rồi, em vốn muốn để dành cho mọi người một niềm vui bất ngờ, không ngờ nó lại trở thành một tai họa.”
Tiểu Nam cười nhẹ một tiếng: “Anh đi đi, em không bắt anh phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì đâu.”
Vũ Phi dựa theo tình huống vở kịch phát triển, một tay tóm lấy cổ áo của Owen: “Hai người các cậu, vậy mà, vậy mà…”
“Anh!” Tiểu Nam nắm lấy cánh tay của Vũ Phi, khuyên nhủ: “Là em tự nguyện, mọi chuyện đều do em tự nguyện cả.”
“Em ngốc à! Một cô gái trẻ nuôi một đứa bé, tương lai của em thì sao?” Đôi mắt của Vũ Phi vì tức giận mà đỏ lên: “Hơn nữa với tình trạng sức khỏe của em, em không muốn sống nữa hay sao?”
Mẹ Owen liên tục đánh vào ngực con trai mình: “Con sao có thể làm chuyện như vậy với con gái nhà người ta?”
Owen bối rối nắm lấy tóc của mình: “Con cũng không biết, con chỉ là không nhịn được bản năng, con không nghĩ mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.”
Mẹ Owen cầm lấy tay của Tiểu Nam: “Con gái, con đừng sợ, cho dù con tính sinh ra đứa trẻ này, nhà chúng ta cũng sẽ nuôi dưỡng thật tốt đứa bé.”
“Các người coi tôi là cái gì?” Tiểu Nam yếu ớt giãy khỏi tay của mẹ Owen: “Con tôi sinh ra tự tôi sẽ chăm sóc nó, ai cũng đừng mong sẽ cướp con rời xa tôi.”
“Mẹ.” Owen khuyên: “Nếu cô ấy muốn tự sinh ra rồi tự nuôi dưỡng đứa trẻ, mẹ cứ kệ cô ấy đi.”
“Thằng khốn này!”
Ba Owen vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Owen: “Tại sao trước đây tao lại không nhìn ra mày là kẻ tuyệt tình như vậy? Sao? Có gan làm lại không có gan chịu trách nhiệm? Con gái nhà người ta bị mày hại ra nông nỗi này, mày lại tưởng phủi mông bỏ đi như vậy?”
Mẹ Owen giúp ba Owen đang tức giận xoa xoa ngực: “Bạn già, thằng bé còn nhỏ, đừng tức giận hại thân.”
Ba Owen tức đến run người: “Nó còn nhỏ? Thanh niên hai mươi mấy tuổi, chuẩn bị cưới vợ làm cha, nó nhỏ chỗ nào? Chuyện này mày tự đi mà nghĩ cách giải quyết!”
“Ba.” Owen đứng thẳng người: “Con muốn chịu trách nhiệm với Tiểu Nam.”
Mẹ Owen hỏi: “Vậy còn Thụy Thu con tính sao?”
“Mọi người thay con nói với cô ấy một tiếng xin lỗi,” Owen ôm Tiểu Nam vào lòng: “Trái tim con đã thuộc về người khác rồi.”
Sau khi ba mẹ của Owen ra khỏi cửa, mọi người đồng loạt thở ra một hơi thật dài.
Nếu có người quay lại đoạn vừa rồi, Vậy đó khẳng định là một tấm bia quan trọng đánh dấu bước tiến mới của nền diễn xuất Trung Quốc.
Tiểu Nam thở ra một hơi: “Phần diễn vừa rồi của tôi ok chứ?”
Lâm Khải nói: “Cô đâu phải là Tổ An công chúa, cô là một cô gái ngốc nghếch đơn thuần số đen gặp phải một tên lừa tình khốn khiếp.”
Cao Khải cười nói: “Tiểu Nam của chúng ta vừa nhận được giải Nữ diễn viên phối hợp xuất sắc nhất tại liên hoan phim Kim Ban Mã (ngựa vằn), có thể mời được cô ấy đến tham gia hoàn toàn là nhờ công lao của anh đây.”
“Liên hoan phim Kim Ban Mã là cái khỉ gì vậy?” Lâm Khải hỏi: “Ngựa vằn không phải màu đen trắng sao?”
“Cậu không hiểu à.” Cao Khải nói: “Có liên hoan phim Kim Kê, liên hoan phim Kim Mã, lí gì lại không có liên hoan phim Kim Hà Mã?”
Tiểu Nam hỏi: “Ai là người viết ra kịch bản này vậy? Máu chó quá má ơi.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Châu Ngư.
Tiểu Nam nói tiếp: “Tuy rằng máu chó nhưng rất có tính khiêu chiến đấy!”
Buổi tối. Trên sân thượng.
Cao Khải đứng uống bia một mình.
Tống Hải cũng cầm một lon bia, hỏi: “Sau này cậu có dự tính gì chưa?”
“Chuyện của tương lai, ai biết được sẽ ra sao đâu?”
“Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, cha của Owen là một người rất truyền thống.”
Cao Khải nhấp thêm một ngụm bia: “Em có tự tin sẽ khiến họ thay đổi tư tưởng.”
“Vậy được.”
“Chắc là do em đã già rồi.” Cao Khải nói: “Lúc trước chưa từng nghĩ đến việc nói chuyện yêu đương, hiện giờ lại sợ hãi đánh mất Owen.”
“Đứa ngốc.” Tống Hải vỗ vỗ vai Cao Khải an ủi: “Cậu là thật tâm vì một người mà rung động.”
“Đừng nhắc chuyện của em không, anh thì sao?”
Cao Khải có Owen, Châu Ngư có Vũ Phi, Lâm Khải cũng có Tề Minh, chỉ còn Tống Hải vẫn còn cô đơn lẻ bóng.
Tống Hải nhấp thêm một ngụm bia, nói: “Tôi cũng ba mươi rồi, không còn nghĩ nhiều như vậy.”
“Đừng vậy mà.” Cao Khải nói: “Em quen rất nhiều người thích gu kiểu anh đó.”
“Tôi cũng già rồi, tùy duyên thôi.”
Tết Thanh Minh.
Trong phòng khách truyền đến từng tiếng quỷ khóc sói gào.
Vũ Phi hỏi: “Hai người Tiểu Khải và Owen đang làm gì đấy?”
Châu Ngư trên tay vẫn bận cắt cà rốt: “Hai người bọn họ đang đón tết.”
“Tết Thanh Minh không phải nên ăn tết ở nhà à?”
“Bọn họ đang xem phim kinh dị.”
“Kích thích vậy luôn? Anh cũng đi xem xem.”
Châu Ngư cười một tiếng: “Anh sẽ hối hận cho mà xem.”
“Vì sao chứ?”
“Hai người đó đang xem kinh dị trong nước sản xuất.”
Vũ Phi ngồi giữa Cao Khải và Owen.
Phim đã chiếu quá nửa, thế nhưng Vũ Phi chỉ nhìn năm phút đồng hồ liền ngồi hồi tưởng lại tình tiết phim của năm phút trước.
Vô cùng buồn chán, phi logic nghiêm trọng.
Tuy rằng đây là một bộ phim kinh dị hàng thật giá thật, thế nhưng từ phòng khách thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng cười của ba người.
Phim vừa kết thúc, Vũ Phi quay sang nói với hai người còn lại: “Tôi đã quên hết phim vừa nói về cái gì.”
Lâm Khải tổng kết: “Diễn viên quá ẻo lả, trên mặt phấn có thể trát hết ba tầng nhà, kỹ xảo hai xu rưỡi, biên kịch thì chắc là bị cửa kẹp đầu rồi viết ra cái kịch bản này.”
Đây là bệnh chung của các sản phẩm điện ảnh trong nước.