Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay

Chương 11: Tư vấn tâm lý

Edit: Đào Chước

Beta: Yuri

Lâm Khải vừa mới bước vào thang máy, một chàng trai khác cũng theo cậu vào.

Anh ta mặc một chiếc jacket thời thượng, trên cổ là chiếc tai nghe màu xanh lam. Ngầu bá cháy.

Chàng trai đó nhấn tầng chín.

Lâm Khải cũng ở tầng chín.

Anh ta chủ động hỏi: “Cậu cũng lên tầng chín?”

Trong thang máy chỉ có một mình Lâm Khải, cậu gật gật đầu: “Cậu cũng vậy à?”

“Ừ.”

Anh bạn hàng xóm này đẹp trai quá đi.

Chàng trai trực tiếp đi đến trước phòng 9402, giơ tay gõ cửa.

Chẳng lẽ là đến tìm Cao Khải?

Owen mở cửa ra, nói: “Xếp hàng.”

Chàng trai: “Tôi đã đặt lịch hẹn trước.”

“Vậy cũng phải xếp hàng.”

Lâm Khải vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Tình huống gì đây?”

Owen cười cười: “Vào trong rồi sẽ biết.”

Chàng trai kéo tay chặn Lâm Khải, “Tại sao cậu ta không cần xếp hàng?”

“Cậu ấy là khách hàng VIP, không cần hẹn trước không phải xếp hàng, còn có thể hưởng thụ dịch vụ tươi cười của anh đẹp trai.”

Lâm Khải bước chân vào nhà trọ, nhịn không được chửi tục một câu: “Đù!”

Nhà trọ như thể biến thành hiện trường một cuộc phỏng vấn, đứng đầy người – tất cả đều là đàn ông, còn là kiểu 5 sao perfect men. Có dạng âu phục thẳng thớm chững chạc, có nam sinh tươi trẻ cầm ván trượt, có người đeo mắt kính dày cộp.

Tuy là phong cách của mỗi người không giống nhau, nhưng tựu chung lại họ đều rất đẹp trai, rất rất khiến người khác thèm nhỏ dãi. (mlem)

Owen: “Ngạc nhiên không? Hoa thơm cỏ lạ* ở khu vực xung quanh đều đến tập trung hết ở đây rồi.”

“Đây là trường quay phim ‘Thợ Săn Thành Phố’ hả?”

“No.”

“Vậy là Xích Thố*?”

*Xích Thố ở đây là chỉ một đạo diễn GV bên Trung Quốc, chứ không phải là con ngựa của Lữ Bố và Quan Vân Trường trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đâu đấy.

“Sai nốt.” Owen nói: “Đây đều là người tới tham gia buổi tư vấn tâm lý của anh đại Ngư đấy.”

“Em còn tưởng là anh Cao Khải bày trò cơ.”

Owen hừ lạnh một tiếng: “Cao Khải còn lâu mới dám ra ngoài gặp mấy người này.”

“Sao thế?”

“Hơn nửa đều là người quen cũ của anh ấy.”

“Quả nhiên.”

“Còn lại một nửa là bạn trai cũ của anh ấy.”

“Thật đáng sợ.”

Châu Ngư đang tư vấn tâm lý trong phòng ngủ.

“Anh đại Ngư, anh có thể gọi em là Mike.”

Trên mặt Châu Ngư treo một nụ cười nhạt: “Được thôi Mike.”

“Chuyện là thế này, em gần đây cảm thấy rất khó chịu. Bạn tốt nhất của em có quen một người bạn trai đã năm năm, nhưng mấy hôm trước hai người đã chia tay rồi, người bạn này đến tìm em khóc lóc kể lể, nhất định là do quá say, cho nên bọn em không kìm chế được lên giường rồi.”

“Hai người có thể thử ở bên nhau.”

“Em cũng đã nghĩ qua chuyện đó, nhưng em thật sự quá lý trí, không thể lẫn lộn giữa tình bạn và tình yêu được. Cho nên vì giúp người bạn này, em đã đi tìm bạn trai cũ của cậu ấy, hi vọng có thể giúp hai người gương vỡ lại lành.”

“Cũng rất có lý.”

“Bạn trai của cậu ấy nói với em, vốn dĩ anh ấy không yêu bạn của em, người anh ấy yêu thật lòng luôn là em. Anh ấy vừa cao to, đẹp trai, giọng nói cũng vô cùng êm tai, tuy rằng lý trí nói rằng không thể, nhưng chúng em vẫn không thể thoát khỏi rung động. Em đã ngủ với cả hai người, hiện tại cả hai đều muốn làm người yêu của em, em bị kẹp ở giữa, cảm giác như sắp phát điên mất.

“Đúng là rất khó xử.”

“Anh hãy tin em, đây chưa phải là vấn đề khó khăn nhất.” Mike tiếp tục: “Em có một người bạn trai vô cùng yêu thương mình, chúng em đã bên nhau bảy năm, hầu như ai cũng biết chuyện của bọn em. Em hiện tại phải lựa chọn một trong ba người! Em không biết bản thân phải làm sao mới tốt!”

Châu Như nói: “Một tuần có bảy ngày, chia ra mỗi người hai ngày, còn một ngày để nghỉ ngơi?”

Mike lắc lắc đầu: “Nào có thời gian nghỉ ngơi! Em cũng không giấu gì anh, có một đàn em khóa dưới vẫn luôn thầm thương trộm mến em, cậu ấy vì em có thể làm mọi chuyện, em không đành lòng để cậu ấy nếm trải quả đắng tình yêu.”

“Nếu tất cả đều không ngại, các cậu có thể thử cuộc sống giống như trong tiểu thuyết sắc tình*, bốn ông một bà, hài hòa chung sống.

*打王者:chỉ “Vinh Diệu Vương Giả” một game online điện thoại có thể thức đấu 5vs5. Ở đây ý chỉ chơi np.

Lúc Tống Hải về đến nhà cũng bị dọa cho một trận. Anh hỏi: “Đại Ngư chuẩn bị mở công ty?”

Lâm Khải nói: “Anh ấy đang làm chị gái xoa dịu mọi vấn đề khúc mắc trong lòng, a.k.a bác sĩ tâm lý.”

“Tình hình thế nào?”

“Châu Ngư như thế nào thì em không biết, nhưng tam quan của em đã nát như mảnh vỡ vũ trụ rồi, vỡ đến không thể vỡ hơn.”

“Tại sao?”

“Chúng ta cùng nghe mấy câu chuyện này thì anh sẽ biết.”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

“Anh đại Ngư, xin chào.”

Châu Ngư đáp lại: “Xin chào.”

“Tôi tên là Minh Thiên.”

“Chào cậu, Minh Thiên.”

“Nhưng có lẽ tôi không thể sống đến ngày mai rồi.”

Châu Ngư hỏi: “Vì sao.”

“Người nhà biết chuyện tôi thích con trai. Tôi hiện tại mới chỉ là học sinh lớp 11, tôi sợ bây giờ về nhà sẽ bị đánh chết.”

“Người nhà cậu tại sao lại biết được chuyện này?”

“Bạn gái của tôi, nói chính xác hơn là bạn gái cũ của tôi, cô ta nói chuyện đó cho tất cả mọi người, bạn bè, giáo viên, ba mẹ tôi, ai cũng biết hết rồi.”

“Cụ thể đã có chuyện gì xảy ra?”

“Tôi là một hotboy trong trường, người thích tôi, ha, xếp hàng từ đây đến ngã tư đường cũng chưa xếp đủ, hotgirl của trường là bạn gái cũ của tôi. Trong lớp có một cậu nhóc đáng yêu vô cùng, tôi chỉ là bị hấp dẫn bởi cậu ta thôi, càng ngày càng thân thiết với cậu ta, sau này trở thành một đôi.”

“Tức là cậu đã bắt cá hai tay, lại còn là hai người, hai giới tính khác nhau.”

“Anh có thể hiểu như vậy. Sau đó bạn gái tôi phát hiện ra chuyện này, một hai đòi tôi giải thích, tôi liền thừa nhận tất cả. Tôi dốc hết gan ruột ra an ủi cô ta, khuyên cô ta đừng quá để bụng, tôi đâu phải là cùng cô gái khác mập mờ, tôi cũng là một người rất chung thủy rất truyền thống, tuyệt không làm việc quá trớn.”

“Ha ha,” Châu Ngư cười khan: “Cậu cũng rất tốt.”

“Đúng chứ, tôi tốt như vậy, cô ta lại không biết thông cảm cho tôi một chút. Còn nói chuyện này cho mọi người ai ai cũng biết.”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Đến giờ cơm chiều, Cao Khải cuối cùng cũng ra khỏi phòng.

Cao Khải hỏi: “Thế nào?”

Châu Ngư: “Ok. Nghe được rất nhiều chuyện thú vị.”

“Em trai tiểu Khải sao lại trưng ra bộ mặt không vui thế kia.”

Tống Hải nói: “Cậu ấy đã phải chứng kiến những góc khuất mà đáng lẽ ở tuổi này không nên chứng kiến.”

Cao Khải hỏi: “Đại Ngư, anh định tiếp tục làm công việc này á hả?”

Châu Ngư gật gật đầu.

Owen mở ra một quyển sổ ghi chép: “Lịch hẹn trước của anh đã lên đến ba chữ số. Hơn nữa số lượng còn không ngừng tăng lên.”

“Ghê vậy luôn?”

“Chiều nay có một người mất công đi máy bay ba tiếng đồng hồ, chỉ vì đến nói mấy câu với anh đại Ngư.”

“Thật hay đùa thế?”

“100% nguyên chất.”

“Nếu đều là người từ bên ngoài đến, anh đây cũng không cần trốn chui trốn lủi trong phòng nữa.”

Tống Hải hỏi: “Đại Ngư, tiểu thuyết của cậu thì sao?”

“Tạm thời dẹp nó sang một bên đã, em muốn nghe thêm một ít cuộc sống của người khác.”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ 

Ban đêm, sao trời lấp lánh.

Châu Ngư đúng ở ban công, ngẩn người nhìn thành phố trước mắt được thắp sáng lên bởi ánh đèn từ vạn ngôi nhà.

Tống Hải cầm hai lon bia đứng sang bên cạnh Châu Ngư, hỏi: “Đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”

“Suy nghĩ về tương lai của họ.”

“Mấy người tìm đến nhờ cậu lúc chiều hả?”

Châu Ngư gật gật đầu: “Trong số họ, có người còn độc thân, khát vọng một tình yêu hạnh phúc, có kẻ tự kiếm cho mình vài mối quan hệ nhưng vẫn không thấy thỏa mãn. Tình yêu bản thân nó vốn là điều tuyệt diệu, tại sao lại bị làm bẩn đến mức này cơ chứ.”

Tống Hải đưa một lon bia cho Châu Ngư: “Tình yêu đương nhiên tốt đẹp, chỉ là có kẻ không biết phải quý trọng thôi.”

Châu Ngư hớp một ngụm bia, hỏi: “Tống Hải, anh có tin tưởng tình yêu không?”

“Tin tưởng.”

Tống Hải là gay, dưới áp lực của gia đình lựa chọn kết hôn giả. Anh vừa mới ly hôn không lâu, quyền nuôi con cũng giao cho vợ cũ, nhưng anh vẫn kiêu định biểu đạt: “Tôi vẫn tin tưởng tình yêu.”

“Thật tốt.”

“Cậu đã nghe nhiều chuyện lắm rồi, muốn nghe thêm câu chuyện đời tôi không?”

Châu Ngư gật gật đầu.

Trước đây có một cậu bé rất thích tôi, cậu ấy nhỏ hơn tôi năm tuổi. Lúc mới bắt đầu sự nghiệp tôi cái gì cũng không có, chỉ có cậu ấy đồng ý bên cạnh tôi. Cậu ấy chứng kiến tôi đạt được thành công, cũng nhìn thấy thời khắc tôi gặp thất bại. Cậu ấy vì tôi mà tiết lộ xu hướng giới tính thật sự của mình với gia đình, rồi vì thế mà bị người nhà đưa đi bệnh viện chữa trị “bệnh” đồng tính. Tôi từng hứa sẽ đem tất cả những gì tốt nhất cho cậu ấy. Sau này tôi kiếm được thật nhiều tiền, cũng mua tặng cậu ấy rất nhiều đồ quý giá. Cậu ấy chỉ hỏi tôi, có đồng ý vì cậu ấy mà nói thật với gia đình không?”

“Anh đã trả lời thế nào?”

“Tôi đã do dự. Quãng thời gian đó, gia đình một mực giục việc kết hôn. Tôi lựa chọn kết hôn giả nhưng vẫn luôn giấu chuyện này không cho cậu ấy biết. Mối quan hệ của chúng tôi đã duy trì suốt bảy năm, từ năm tôi 20 tuổi đến 27 tuổi đều là cậu ấy ở bên cổ vũ, bầu bạn. Sau đó cậu ấy biết chuyện tôi đã kết hôn, bình thường cậu ấy luôn dịu dàng nghe lời, đó là lần đầu tiên cậu ấy nổi giận, còn chửi tôi rất thảm nữa.”

Tống Hải uống một ngụm bia, tiếp: “Tôi lúc đó chỉ nghĩ cậu ấy giận dỗi dăm ba hôm, đợi một khoảng thời gian nguôi ngoai thì dỗ dàng một chút là được. Nhưng mà tôi không nghĩ đến, tôi không tìm thấy cậu ấy. Lúc đó tôi mới biết rằng cậu ấy lại bướng bỉnh đến thế.”

Lon bia trong tay Châu Ngư phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

Châu Ngư cũng đã từng yêu đến điên cuồng một người, anh có thể hiểu được tâm tình của chàng trai ấy, thậm chí là đồng cảm.

“Chính bởi vì xảy ra chuyện đó, tôi mới quyết định ly hôn. Tôi làm sai, không chỉ khiến một chàng trai đau khổ, cũng làm tổn thương một người phụ nữ, thậm chí là con của tôi. Nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu, dẫu sao, là tự tay tôi phá hủy đoạn tình cảm đó, là lỗi của tôi.”

Châu Ngư cuối cùng cũng quay lại trạng thái bình thường. Anh đăng một status lên trang cá nhân: Giới thiệu tác phẩm mới “Sống Lại Thành Đội Trưởng Đội Diệt Trừ Kỹ Nữ”.

Lâm Khải hỏi: “Anh, tác phẩm này viết về cái gì?”

Châu Ngư giơ nắm đấm lên trước mặt: “Lật đổ kỹ nữ, diệt trừ tra nam.”

“What?”

“Câu chuyện kể về một sinh viên do dòng đời xô đẩy phải tự sát nhưng may mắn được sống lại. Sau khi sống lại, anh ta phát hiện kẻ hại mình lại ở ngay bên cạnh, sau đó anh dũng nghịch tập, bất kể tra nam hay trà xanh, sen trắng đều một lưới tóm gọn.”

“Nghe cũng không tồi.”

“Há há.” Châu Ngư cười, “Là câu chuyện của mấy người kia cho tôi linh cảm. Tra nam trên thế giới này vô số, nếu không nghĩ cách ngăn cản, có biết bao nhiêu người bị lừa đây.”

“Ủng hộ tác phẩm mới của anh đại Ngư!” Lâm Khải hỏi: “Thế anh có tiếp tục công tác tư vấn tâm lý không?”

“Có chứ, nhưng sẽ không cùng lúc tiếp nhiều người như trước, một ngày hai ba người là được.”

Tống Hải mất tích.

Tống Hải lại mất tích.

Lâm Khải hỏi: “Có ai biết ông chủ Tống đi đâu rồi không?”

Mọi người đồng thời lắc đầu.

Owen giơ tay: “Mấy ngày trước bọn anh có ngồi nói chuyện ở sofa. Ông chủ Tống nhận được một cuộc gọi sau đó đi rồi.”

“Biểu cảm của anh ấy lúc đó như thế nào?”

“Kinh ngạc, vui sướng, nghi ngờ, khiếp sợ, nghiêm túc.”

Cao Khải nói: “Anh biết rồi. Nhất định là ông chủ Tống nhận được lời mời thử vai diễn của bộ phim nào đó. Ông chủ Tống sắp thành diễn viên nổi tiếng rồi!”

Lâm Khải nói: “Không thể nào.”

“Vậy em giải thích xem, tại sao trong một khoảng thời gian ngắn như thế, anh ấy lại xuất hiện nhiều biểu cảm khuôn mặt như vậy.”

“Hay là chuyện của công ty?” Châu Ngư giả thiết: “Đột nhiên nhận một dự án lớn, bởi vậy nên vừa kinh ngạc vừa vui sướng, sau đó biết được cấp dưới làm hỏng chuyện, thế nên mới khiếp sợ, rồi nghiêm túc nghĩ biện pháp xử lí tình hình.”

Cả nhà trọ vang lên một tràng vỗ tay.