Người Trộm Bóng

Chương 13

- Đừng làm bộ đạo đức giả, cậu chả nói với tôi rằng bố cậu làm cậu phát bực đấy thôi, vậy tại sao các ông bố bà mẹ lại không có quyền được cảm thấy tương tự về những đứa con của họ?

Và, bởi vì Luc vẫn á khẩu không nói nên lời, tôi kéo cậu vào trong bếp và giải thích riêng với cậu rằng Alice có một khẩu vị hài hước đặc biệt của riêng bà. Không nên vì thế mà thấy phật ý với bà cụ. Bà cụ đã bị nỗi khổ đau làm cho mòn mỏi. Cho dù bà cụ đã cố làm mọi cách để giữ độ bình thản trước bấy nhiêu phiền muộn, thậm chí dù đã thử căm ghét các con mình, song tất cả đều vô ích, tình yêu bà cụ dành cho các con vẫn mạnh hơn tất thảy. Và cụ rất đau lòng khi bị bỏ rơi thế này.

Không phải Alice đã chia sẻ với tôi bí mật này, nhưng vào một buổi sáng, trong khi tôi ghé qua thăm bà cụ, mặt trời đã len lỏi vào trong phòng khách và bóng hai chúng tôi đã ghé lại quá gần nhau.

 

Vào những ngày đầu tiên của tháng Ba, tất cả nhân sự của khoa Cấp cứu được triệu tập tới họp. Người ta đã phát hiện ra những tấm lát trần giả có chứa a mi ăng. Các đội chuyên trách sẽ phải tới thay thế chúng, công việc này dự kiến sẽ kéo dài ha ngày ba đêm. Trong thời gian này, một bệnh viện khác sẽ tạm thời đảm nhiệm phần việc của chúng tôi. Vậy là toàn bộ nhân viên của khoa tạm thời thất nghiệp vì lý do kỹ thuật trong suốt dịp cuối tuần.

Tôi lập tức gọi điện cho mẹ để chia sẻ tin vui với bà như vậy tôi sẽ có dịp về thăm bà, tôi sẽ về nhà vào thứ Sáu. Mẹ tôi lặng im một lát trước khi báo với tôi bà rất lấy làm tiếc, nhưng bà đã hứa đi cùng một bà bạn xuống chơi miền Nam. Mùa đông năm nay thực sự khắc nghiệt, thế nên vài ngày dưới ánh mặt trời cũng không hại gì với hai bà già. Chuyến đi đã được chuẩn bị từ mấy tuần nay, tiền phòng đã được chuyển cho khách sạn, còn các vé máy không thể trả lại để rút tiền về được. Mẹ tôi thực sự không biết phải làm sao để hủy chuyến đi. Bà vẫn rất mong có dịp gặp tôi, thật ngốc biết chừng nào, bà hy vọng tôi hiểu và không trách bà. Giọng nói của mẹ tôi buồn tới mức tôi vội trấn an bà, không chỉ tôi hiểu mà thậm chí tôi rất vui khi bà chịu rời nhà dành cho bản thân một chuyến đi chơi. Cuối tháng cũng là lúc mùa xuân tới, khi bà tới thăm tôi, hai mẹ con sẽ cùng nhau bù đắp lại thời gian đã bỏ lỡ.

 

Tối hôm đó Sophie có ca trực, còn tôi thì không. Luc đang bận rộn ôn thi và thực sự cần ai đó giúp một tay. Sau khi đã ngấu nghiến một đĩa pa tê, chúng tôi cùng ngồi vào bàn học của tôi, tôi vào vai giáo sư, cậu sắm vai đệ tử. Tới nửa đêm, cậu bạn tôi vung tay tống cổ cuốn giáo trình sinh học sang tận góc phòng đối diện. Tôi từng kinh qua, khi những kỳ thi của năm thứ nhất tới gần, trạng thái căng thẳng tương tự, cảm giác muốn tung hê tất cả, muốn chạy trốn nỗi lo thi trượt. Tôi bước lại nhặt cuốn sách lên và tiếp tục bài giảng như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng Luc đang để đầu óc tận đâu đâu, và cảm giác bức bối bồn chồn của cậu khiến tôi ít nhiều thấy lo lắng.

- Nếu tớ không chuồn khỏi chỗ này trong ít nhất hai ngày, chắc tớ sẽ nổ tung mất, cậu nói. Và tớ sẽ hiến toàn bộ những gì còn lại từ xác mình cho y học. Cơ thể con người đầu tiên từng nổ bung ra từ bên trong, chuyện này chắc hẳn sẽ khiến người ta hứng thú. Tớ thậm chí đã thấy mình nằm dài thượt trên bàn thực hành giải phẫu với một đám sinh viên nữ trẻ trung xúm xít xung quanh. Như thế, chí ít cũng có các cô nàng mân mê hai quả cà của tớ trước khi tớ kết thúc dưới ba thước đất.

Từ màn diễn thuyết này, tôi buộc phải đi đến kết luận cậu bạn đáng mến của tôi thực sự cần được xả hơi. Tôi nghĩ ngợi một lát về tình hình lúc đó rồi gợi ý rằng Luc nên đi về vùng nông thôn để tiếp tục ôn thi.

- Tớ không khoái mấy con bò cái, cậu ta rầu rĩ đáp.

Cả hai chúng tôi cùng lặng im, tôi không rời mắt khỏi Luc trong khi cậu tiếp tục nhìn mông lung vào khoảng không.

- Biển, Luc nói. Tớ thích được nhìn thấy biển, thấy đường chân trời trải rộng ra vô tận, khơi xa mênh mông, mặt nước mù sương, lắng nghe tiếng những con mòng biển...

- Tớ cho rằng tớ hiểu được bức tranh toàn cảnh rồi, tôi nói với cậu ta.

Bờ biển gần nhất cũng cách xa nơi này ba trăm cây số, chỉ có một chuyến tàu chợ chạy tới đó, sẽ mất chừng sáu giờ cho chuyến đi.

- Bọn mình hãy thuê một cái xe, toàn bộ lương khiêng cáng của tớ sẽ chui cả vào đó, thế cũng được, tớ sẽ chịu tiền thuê, nhưng tớ xin cậu đấy, hãy làm ơn lôi tớ ra biển.

Đúng lúc Luc kết thúc tràng van nài của cậu, Sophie đẩy cửa bước vào phòng.

- Cửa vẫn mở, cô nói, em không làm phiền hai người chứ?

- Anh tưởng tối nay em phải trực mà?

- Em cũng tin là thế, em mất toi bốn giờ đồng hồ chẳng để làm gì cả. Em đã nhầm ngày, và phải mất chừng ấy thời gian em mới nhận ra đang có hai người ở khoa. Thử nghĩ tới việc em có thể trải qua một buổi tối đích thực bên anh.

- Quả vậy, tôi đồng ý.

Sophie nhìn tôi hồi lâu, thái độ của cô báo trước điều tồi tệ nhất. Tôi mở to mắt ra, một phương thức im lặng để hỏi cô có chuyện gì không ổn.

- Anh đi biển cuối tuần này, nếu em hiểu không nhầm? Ồ, đừng làm bộ khó chịu thế, em đâu có nghe lén ngoài cửa, Luc rên rẩm to đến mức từ dưới cầu thang cũng nghe rõ.

Luc dõi theo ánh mắt hai chúng tôi trao đổi với nhau, giống như một khán giả ngồi trên khán đài của sân quần vợt.

- Anh cứ làm những gì anh muốn, nếu hai người thích cùng nhau trải qua dịp cuối tuần, em sẽ tìm được việc để làm cho mình, mọi người đừng bận tâm đến em. Luc hẳn đã nhận ra tình huống éo le tôi đang lâm vào. Cậu đứng bật dậy, tới quỳ xuống dưới chân Sophie, rồi vừa ôm lấy hai mắt cá chân cô vừa van nài cô. Tôi nhớ từng thấy cậu diễn một màn tương tự để thoát khỏi án phạt của cô Schaeffer.

- Anh xin em đấy, Sophie, hãy đi cùng bọn anh, đừng làm bộ khó chịu thế, đừng buộc tội cậu ấy, anh biết em muốn trải qua hai ngày đó cùng cậu ấy, nhưng cậu ấy đang muốn cứu sống anh. Trở thành bác sĩ để làm gì nếu em từ chối giúp đỡ một người lâm vào bước đường cùng, nhất là khi người đó lại chính là anh? Anh sắp chét bẹp dưới đống sách này nếu hai người không lôi anh ra khỏi đây. Hãy đi cùng bọn anh, làm ơn đi, anh sẽ cuốn xéo ra ngoài bãi biển, hai người sẽ không phải nhìn thấy mặt anh đâu, anh sẽ trở thành người vô hình. Anh hứa với em sẽ giữ khoảng cách, anh sẽ ngậm tăm không nói dù một lời, rồi em sẽ quên hẳn anh cũng có mặt ở đó. Hai ngày bên bờ biển, chỉ riêng hai người cùng cái bóng là anh, anh xin em đấy, hãy nói đồng ý đi, anh xin em đấy, anh sẽ chịu tiền thuê xe, tiền xăng và tiền khách sạn. Em còn nhớ những chiếc bánh sừng bò mà anh từng làm chỉ dành riêng cho em không? Bấy giờ anh chưa quen em, vậy mà anh đã biết chúng ta sẽ rất tâm đầu ý hợp. Nếu em đồng ý, anh sẽ làm cho em những chiếc bánh chouquette tuyệt ngon mà em chưa bao giờ được nếm qua đâu.

- Trước hết, những chiếc bánh chouquette đó là gì vậy?

- Thêm một lý do nữa để đi cùng bọn anh, Luc nói tiếp, em không thể bỏ qua những chiếc bánh chouquette của anh được đâu! Mà nếu em từ chối, gã khốn kia cũng sẽ không chịu đi đâu, và nếu anh không được đi thay đổi không khí, anh sẽ không thể tiếp tục ôn thi được, anh thế nào cũng thi trượt, nói tóm lại là cơ hội trở thành bác sĩ của anh đang nằm trong tay em.

- Đừng làm trò ngốc nữa, Sophie dịu dàng nói rồi giúp cậu bạn tôi đứng dậy.

Cô gật đầu và đi đến kết luận mình đang phải đối diện với hai anh chàng lòng vả cũng như lòng sung.

- Hai cậu nhóc! cô nói. Đồng ý với chuyện ra biển, và tôi muốn có những chiếc bánh chouquette của mình ngay khi chúng ta trở về.

Tôi và cô để Luc ở lại với công cuộc ôn thi của cậu, anh bạn tôi sẽ qua đón chúng tôi vào sáng thứ Sáu.

Trong khi chúng tôi rảo bước đi bộ về chỗ cô, Sophie nắm lấy tay tôi.

- Anh thực sự sẽ hủy bỏ chuyến đi cuối tuần nếu em không đồng ý đi cùng chứ?

- Thế liệu em có từ chối không? tôi hỏi lại cô.

Bước vào căn hộ một phòng của mình, cô tâm sự với tôi rằng nói gì thì nói, Luc quả thực là một mẫu người độc nhất vô nhị.

*

Hẳn Luc đã tìm ra chiếc ô tô cho thuê giá rẻ nhất trong thành phố. Một chiếc xe cà khổ già cả với các cánh cửa mang màu sắc khác nhau. Lưới tản nhiệt đã biến mất, chen vào giữa hai cụm đèn pha là bộ tản nhiệt hoen gỉ tạo thành một tổng thể dễ khiến người ta liên tưởng đến cặp mắt lác thiên lác địa.

- Đúng là trông cô nàng này hơi xộc xệch một chút, Luc nói trong lúc Sophie ngần ngại không dám chui vào đống sắt phế liệu có hình xe hơi trước mặt cô, nhưng động cơ vẫn nổ ngon lành và các má phanh còn mới tinh. Cho dù bộ ly hợp có hơi lọc xọc, nó vẫn sẽ đưa chúng ta đến nơi đến chốn, và hai người sẽ thấy, chiếc xe này rất rộng rãi thoải mái.

Sophie quyết định chọn ngồi vào băng ghế sau.

- Em nhường cho hai người hàng ghế trước, cô vừa nói vừa đóng cửa xe lại trong tiếng kêu cọt kẹt ghê tai.

Luc xoay chìa khóa điện rồi quay sang nhìn hai chúng tôi, mặt mày hớn hở. Cậu ta có lý, động cơ lập tức nổ thật êm tai.

Hệ thống giảm xóc vẫn nguyên bản và mỗi cú lượn dù nhỏ nhất cũng làm chúng tôi rập rình chao đảo trong những chuyển động nhấp nhô chẳng khác gì khi ngồi trên vòng quay ngựa gỗ. Sau năm mươi cây số, Sophie khẩn khoản đề nghị dừng lại ở trạm phục vụ dọc đường đầu tiên chúng tôi gặp. Cô lập tức giành lấy chỗ của tôi không chút giữ ý, lần này cô thà sẵn lòng chấp nhận thử vận may của mình trên chỗ ngồi tử thần còn hơn phải chịu đựng cảm giác đau tim đã hành hạ cô trên băng ghế sau, cô liên tục trượt tử cửa sổ bên này sang cửa sổ bên kia sau mỗi cú đánh vô lăng.

Chúng tôi tận dụng thời gian dừng để đổ đầy xăng vào bình và ăn qua loa mỗi người một chiếc xăng uých trước khi tiếp tục bên đường.

Về phần còn lại của cuộc hành trình, tôi không còn nhớ gì nữa. Thoải mái nằm duỗi dài, lắc lư theo nhịp chuyển động của chiếc xa lăn bánh, tôi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Thỉnh thoảng tôi cũng có mở hé mắt, Sophie và Luc liên tục trò chuyện với nhau, giọng nói của hai người ru tôi chìm trở lại vào giấc ngủ.

Năm giờ sau khi khởi hành, Luc lay tôi dậy, chúng tôi đã đến nơi.

Luc đậu xe trước cửa một khách sạn cũ với bề ngoài lở lói hoàn toàn tương xứng với chiếc xe. Đến phải tin rằng đống sắt phế liệu đã theo linh tính tìm về chốn cũ nhà xưa của nó.

- Sẵn sàng đồng ý với hai người, chỗ này quả không phải là khách sạn bốn sao, nhưng tớ đã gánh phần thanh toán hóa đơn và đây là tất cả những gì tớ có thể thiết đãi hai người, Luc nói trong lúc lấy hành lý của chúng tôi từ trong cốp xe ra.

Hai chúng tôi lặng lẽ đi theo cậu tới quầy tiếp tân, không đưa ra bất cứ bình luận nào. Bà chủ của cơ sở nghỉ dưỡng cho người đi tắm biển này chắc hẳn đã nắm quyền quản lý từ khi mới đôi mươi, giờ đây bà chủ nhà đã già thêm năm mươi tuổi nữa và dáng vẻ của bà ăn nhập hoàn hảo với khung cảnh bên trong khách sạn. Tôi vốn hình dung rằng vào lúc trái mùa thế này, chắc chúng tôi là những khách hàng duy nhất, song trên thực tế có tới chừng mười lăm vị khách già cả đang cúi người qua lan can, tò mò ngắm nghía mũi những kẻ mới tới.

- Đây là cư dân thường trú, bà chủ nhún vai lên tiếng giải thích. Nhà dưỡng lão của khu này đã bị mất giấy phép, vậy là tôi buộc phải đón nhận toàn bộ cộng đồng nhỏ dễ mến này, làm sao có thể bỏ mặc họ ngoài đường được. Mấy cô cậu gặp may đấy, một trong các vị khách trọ của tôi mới qua đời tuần trước, phòng của bà ấy vẫn còn trống, tôi sẽ dẫn các cô cậu lên đó.

- Ái chà, em phải công nhận bọn mình đúng là gặp may! Sophie thở dài ngán ngẩm trong lúc bước lên cầu thang.

Bà chủ yêu cầu các vị khách trọ dài hạn của bà vui lòng để ra ít nhiều khoảng trống ngoài hành lang để chúng tôi có thể đi qua.

Sophie đáp lại mỗi nụ cười nhận được từ từng người trong số họ bằng một nụ cười. Nếu chúng tôi bỗng dưng cảm thấy nhớ bệnh viện, cô nói với Luc, ít nhất chúng tôi cũng không cảm thấy quá bỡ ngỡ ở nơi này.

- Thế em nghĩ làm cách nào anh tìm được chỗ này? Cậu ta vặn lại. Một cô bạn cùng lớp năm thứ nhất đã cho anh địa chỉ, trong các kỳ nghỉ cô ấy thường tới đây làm công để kiếm thêm ít tiền.

Cánh cửa phòng 11 mở ra, dẫn vào một căn phòng hai giường ngủ. Sophie và tôi cùng quay về phía Luc.

- Tớ xin hứa sẽ rất kín đáo, cậu thanh minh. Khách sạn được xây ra để làm chỗ ngủ, phải không nào? Hơn nữa, nếu hai người muốn được yên tĩnh, tớ sẽ ra ngủ ngoài băng ghế sau xe, vậy thôi mà.

Sophie đặt bàn tay lên vai Luc và nói với cậu rằng chúng tôi tới đây cốt để được nhìn thấy biển, và đó là tất cả những gì đáng bận tâm. Bình tâm trở lại, Luc đề nghị cô và tôi lựa chọn giường nào chúng tôi thích.

- Chẳng cái nào cả, tôi vừa lầm bầm vừa huých cho cậu một cú cùi chỏ.

Sophie chọn chiếc giường nằm xa cửa sổ hơn, đồng thời cũng nằm gần phòng tắm hơn.

Vừa kịp đặt hành lý xuống, cô đã thúc giục chúng tôi không chậm trễ thêm một giây nào nữa. Cô thấy đói và muốn được ngắm nhìn biển cả. Lúc không để cô phải nhắc lại đến lần thứ hai.

Bãi biển cách khách sạn sáu trăm mét đi bộ, bà chủ cho biết, đồng thời nguệch ngoạc vẽ đường đi lên một tờ giấy cho chúng tôi. Trên đường đi chúng tôi sẽ tìm thấy  một quán bia mở cửa phục vụ cả ngày.

- Lần này em đãi hai anh, Sophie đề xuất, có vẻ đã bắt đầu say sưa ngây ngất với những đám bụi nước đang tìm tới tận chỗ chúng tôi.

Đúng lúc đó, khi chúng tôi đang rảo bước trên con đường chạy qua chợ, tôi chợt có cảm giác từng tới đây rồi. Tôi nhún vai, tất cả những khu bãi tắm nhỏ trông đều na ná như nhau, hẳn là trí tưởng tượng lại vừa lỡm tôi lần nữa.

Luc và Sophie đều đang đói ngấu, thực đơn ngày hôm đó của quán chưa đủ làm hai người thoả mãn, vậy Sophie đề nghị bổ sung thêm một chầu kem caramen.

Khi chúng tôi ra khỏi quán bia nọ, màn đêm đã ập xuống. Biển cách đó cũng không xa lắm, và cho dù không thể thấy gì nhiều trong bóng tối, chúng tôi vẫn quyết định đi dạo một vòng trên bãi biển.

Con đê chắn sóng chỉ được chiếu sáng lờ mờ, ba trụ đèn cũ kỹ tỏa ra ba quầng sáng ở khá xa nhau, toàn bộ phần không gian còn lại chìm hoàn toàn trong màn đêm.

- Hai người có ngửi thấy nó không? Luc vừa nói vừa dang rộng hai cánh tay. Hai người có ngửi thấy mùi i ốt không? Cuối cùng thì tớ cũng vừa tống khứ được khỏi mình thức mùi thuốc khử trùng kinh khủng của bệnh viện luôn dính nhằng nhằng lấy người tớ kể từ khi tớ làm chân khiêng cáng. Thậm chí có lúc tớ từng dùng một cái bàn chải đánh răng thò vào trong mũi mà ngoáy cọ để tống khứ thứ mùi ghê rợn này đi, chỉ vô ích, nhưng giờ thì, thật tuyệt diệu làm sao! Cả âm thanh đó nữa, hai người có nghe thấy tiếng sóng vỗ không?

Lúc không đợi chúng tôi trả lời, cậu cởi giày, lột tất rồi cắm đầu cắm cổ chạy trên mặt cát, lao thẳng về phía mép nước. Sophie nhìn Luc chạy xa dần, nháy mắt ra hiệu cho tôi, rồi cởi giày ra chạy tới bên Luc, cậu bạn tôi mải hăm hở đuổi theo làn thủy triều đang rút, không ngớt hò hét đến váng đầu. Đến lượt mình tôi cũng lao xuống biển, trăng gần như đã tròn và tôi nhìn thấy cái bóng của mình đổ dài phía trước. Khi băng qua bên một vũng nước, tôi dám thề đã nhìn thấy, phản chiếu trên mặt nước biển mặn, hình dáng của một cô bé đang chăm chú nhìn tôi.

Tôi tới bên Luc và Sophie, cả hai đều thở không ra hơi. Bàn chân chúng tôi lạnh cóng, Sophie bắt đầu run lập cập. Tôi ôm lấy cô để xoa lưng cho cô, đã đến lúc chúng tôi cần quay về. Tất cả cư dân còn lại của khách sạn đã ngủ say từ lâu, chúng rôi khẽ khàng nhón chân leo lên cầu thang như những con sói săn đêm.

Sau khi tắm qua loa dưới vòi hoa sen, Sophie chui ngay vào trong chăn và nhanh chóng ngủ say. Luc nhìn cô chìm vào giấc ngủ, ra hiệu chúc tôi ngủ ngon rồi tắt đèn.

 

Sáng hôm sau, ý tưởng ăn sáng dưới phòng ăn của khách sạn không làm chúng tôi hào hứng cho lắm. Không khí dưới đó khó có thể coi là vui vẻ cuồng nhiệt, và những tiếng nhai nuốt ngự trị tại nơi này cũng chẳng khiến người ta thấy ngon miệng mấy.

- Nhưng tiền phòng gồm cả bữa sáng rồi, Luc nằn nì.

Song trước vẻ mặt ỉu xìu của Sophie, lúc này đang nhăn nhó ngồi phết bơ lên miếng bánh bít cốt của cô, Luc đẩy ghế đứng dậy, ra lệnh cho chúng tôi ngồi đó đợi cậu rồi biến mất vào trong bếp. Say mười lăm phút dài đằng đẵng trôi qua, những vị khách trọ dài hạn đang ngồi tại các bàn ăn đồng loạt ngẩng đầu lên khỏi đĩa của mình, với cái mũi vừa bừng tỉnh bởi một thứ mùi lạ lẫm. Cả gian phòng bỗng dưng lặng như tờ, tất cả những con người già cả tội nghiệp đó đều đã bỏ khăn ăn xuống, đồng loạt nhìn về phía cửa, mắt sáng lên.

Cuối cùng Luc cũng quay trở lại, đầu tóc dính đầy bột mì, mang theo một chiếc giỏ đựng đầy bánh ngọt. Cậu đi một vòng qua các bàn, đưa cho mỗi người hai chiếc, rồi quay về bên chúng tôi, đặt ba chiếc bánh vào đĩa của Sophie và ngồi vào chỗ mình.

- Tớ đã cố xoay xở với những gì tìm thấy, cậu vừa ngồi xuống vừa nói. Bọn mình cần nghĩ tới việc đi mua lấy ba gói bột mì, cũng từng ấy bơ và đường nữa, tớ tin là tớ vừa vét hết nhẵn kho dự trữ của bà chủ khách sạn.

Những chiếc bánh ngọt của Luc thật thơm ngon, còn ấm và giòn tan trong miệng.

- Tớ thấy nhớ cảnh tượng này, cậu biết đấy, Luc vừa nói vừa nhìn quanh một vòng. Tớ thích những lúc như thế, được ngắm nhìn các khách hàng đầu tiên trong buổi sáng háo hức tìm tới tiệm bánh. Hãy thử nhìn quanh bọn mình mà xem, trông họ dường như thật hạnh phúc, đây không phải là y học theo đúng nghĩa, song có lẽ nó thực sự có ích với họ.

Tôi ngẩng đầu lên, các khách trọ đang khoan khoái thưởng thức bánh ngọt. Bầu không khí lặng lẽ lúc sáng khi chúng tôi bước vào gian phòng giờ được thay thế bằng những cuộc trò chuyện hào hứng.

- Anh đúng là có đôi bàn tay vàng, Sophie thốt lên với đầy bánh trong miệng, nói cho cùng có lẽ đây cũng là một dạng y học.

- Ông lão đằng kia kìa, Lúc vừa nói vừa chỉ về phía ông già đang ngồi thẳng đuột như một cái cọc, đó hoàn toàn có thể là Marquès trong vài năm nữa.

Tất cả những người còn lại trong phòng ít nhất cũng nhiều tuổi gấp ba lần chúng tôi. Ngồi giữa những khuôn mặt vui tươi đó – thậm chí có thể nghe thấy những tiếng cười vang lên đây đó – tôi chợt có cảm giác lạ lùng như đang quay trở về căn tin trường học, chỉ có điều đám bạn học cùng lớp của tôi cũng hơi già đi chút ít.

- Chúng ta cùng ra xem biển nơi này trông ra sao vào ban ngày chứ? Sophie đề xuất. Sau quãng thời gian cần thiết để quay lên phòng, mặc thêm một chiếc áo pull và khoác măng tô lên người, chúng tôi rời khỏi khách sạn kiêm nhà dưỡng lão.

Ra tới bãi biển, cuối cùng tôi cũng hiểu những gì đã mơ hồ cảm thấy tối hôm trước. Bãi tắm nhỏ này chẳng hề xa lạ với tôi. Ở cuối con đê chắn sóng, tháp đèn của ngọn hải đăng hiện ra giữa màn sương buổi sớm, một ngọn hải đăng nhỏ đã bị bỏ hoang, vẫn giống hệt như trong ký ức tôi còn lưu lại được.

- Đi thôi chứ? Luc hỏi tôi.

- Gì cơ?

- Có một quán cà phê ở cuối bãi. Sophie và tớ đang mơ tới một tách cà phê đúng nghĩa; thứ mà người ta gọi là cà phê khách sạn thật chẳng khác gì nước lã.

- Cứ tới đó đi, tớ sẽ đến sau, tớ cần đi kiểm tra một thứ.

- Cậu cần đi kiểm tra thứ gì đó trên bãi biển sao? Nếu cậu lo biển bỗng nhiên chuồn mất, thì tớ xin hứa với cậu đến tối nay nó sẽ quay trở lại.

- Cậu có thể làm ơn không coi tớ là thằng ngốc được không?

- Và còn xấu tính cau có nữa chứ! Vậy đầy tớ của hai vị xin phép được tháp tùng Quý Bà trong lúc Quý Ông đi đếm vỏ sò trên bãi biển. Liệu tôi có phải chuyển lại lời nhắn nào không?

Chẳng buồn để tâm đến những câu pha trò ngớ ngẩn của Luc lâu hơn nữa, tôi tới bên Sophie, xin lỗi vì không đi cùng cô được, đồng thời hứa tôi sẽ nhanh chóng tới tìm cô và Luc.

- Anh đi đâu vậy?

- Anh vừa chợt nhớ ra một kỷ niệm cũ, anh sẽ đến cùng hai người ngay, chỉ mười lăm phút là cùng thôi.

- Kỷ niệm gì vậy?

- Anh tin rằng mình đã từng đến đây, cùng với mẹ anh, trong một vài ngày ngắn ngủi nhưng rất có ý nghĩ với cuộc đời anh.

- Vậy mà đến giờ anh mới nhận ra sao?

- Lần đó đã từ mười bốn năm trước rồi, và anh chưa có dịp nào quay lại đây.

Sophie quay đi. Trong lúc cô đi xa dần trong vòng tay Luc, tôi bước về phía con đê chắn sóng.

 

Tấm biển gỉ sét vẫn được treo lủng lẳng ở đầu sợi xích. Từ dòng chữ Cấm vào, giờ đây người ta chỉ đọc được các chữ cái C a. Tôi bước qua tấm biển, mở cánh cửa sắt mà ổ khóa bị muối biển ăn mòn đã biến mất từ lâu, rồi tôi leo lên cầu thang tới tận ban công của trụ đèn. Những bậc thang dường như đã co ngắn lại, tôi vẫn tin rằng chúng phải cao hơn nhiều. Tôi leo lên chiếc thang dẫn tới mái vòm, những ô cửa kính vẫn còn nguyên vẹn những bám bụi đen kịt. Tôi dùng hai bàn tay chùi đi lớp bụi bám trên mặt kính, rồi áp đôi mắt nhìn qua hai ô tròn tôi vừa làm xuất hiện trên lớp bụi, hai vòng tròn giống như hai ống kính của chiếc ống nhòm soi vào quá khứ của chính tôi.

Bàn chân tôi chợt vấp phải thứ gì đó. Trên mặt sàn, tôi trông thấy một cái hộp gỗ nằm dưới lớp bụi dày. Tôi quỳ xuống mở nó ra. Bên trong hộp là một chiếc diều đã rất cũ. Khung diều còn nguyên vẹn, nhưng lớp vải lợp hình con đại bàng đã ở trong tình trạng rất tệ. Tôi nâng niu con chim bằng vải trên đôi tay mình, thận trọng nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh của nó, chiếc diều có vẻ thật mong manh. Rồi tôi nhìn xuống đáy hộp, và bỗng dưng nín thở. Một vệt cát dài vẫn còn lưu lại dấu của hình một nửa trái tim. Bên cạnh là một tờ giấy cuộn tròn. Tôi gỡ tờ giấy ra và đọc:

Em đã đợi anh bốn mùa hè, anh đã không giữ lời hứa, anh không bao giờ quay trở lại. Chiếc diều đã chết, em chôn cất nó ở đây, biết đâu một ngày kia anh sẽ tìm thấy nó.

Phía dưới ký tên Cléa.

Bốn mươi mét. Sợi dây diều đã được cuộn lại tỉ mỉ đến mức hoàn hảo. Tôi quay xuống bãi biển, trải con đại bàng của tôi trên mặt cát và lắp lại các thanh khung diều bằng gỗ. Tôi kiểm tra lại nút buộc dây diều vào thân diều, thả năm mét dây diều ra rồi bắt đầu chạy ngược chiều gió.

Đôi cánh của con đại bàng căng lên, nó chao sang trái, lượn qua phải rồi lao vút lên trời. Tôi cố điều khiển chiếc diều vẽ lên trời những hình chữ “S” và hình số “8” hoàn hảo, nhưng lớp vải diều đã bị thủng lỗ chỗ khó lòng tuân theo chính xác những gì bàn tay tôi yêu cầu. Tôi buông thêm một đoạn dây nữa, và chiếc diều vọt lên cao hơn. Cái bóng của nó lượn vòng vèo trên mặt cát, vũ điệu của nó làm tôi ngây ngất. Tôi nghe thấy tiếng cười không sao kiểm soát nổi đang xâm chiếm lấy tôi, tiếng cười vọng lại từ sâu thẳm trong ký ức tuổi thơ, một tiếng cười độc nhất vô nhị, mang âm hưởng tiếng đàn violoncelle.

Không biết giờ cô ra sao, người bạn tâm tình của tôi một mùa hè, cô bé tôi từng thổ lộ cùng tất cả bí mật của mình mà không sợ hãi, vì cô không thể lắng nghe thấy chúng chăng?

Tôi nhắm nghiền hai mắt lại, chúng tôi đang chạy đến hụt hơi, bị lôi theo con đại bàng của chúng tôi luôn bay cao phía trước. Em biết cách làm cho nó bay lượn giỏi hơn bất cứ ai khác, và rất thường xuyên những người đi dạo trên bãi biển dừng bước đứng lại chiêm ngưỡng tài khéo léo của em. Đã bao nhiêu lần anh cầm tay em ở chính nơi này? Giờ em ra sao? Giờ em ở đâu? Em sẽ nghỉ qua những màu hè của mình trên bãi biển nào?

- Cậu đang chơi trò gì vậy?

Tôi đã không hề nghe thấy Luc lại gần.

- Anh ấy chơi diều, Sophie đáp. Em có thể thử chứ? cô vừa hỏi vừa chỉ về phía tay cầm điều khiển dây diều.

Cô giành lấy chiếc diều từ tay tôi mà không để cho tôi kịp có thời gian phản ứng. Chiếc diều xoay tròn rồi đâm nhào xuống bãi biển. Va vào mặt cát, nó vỡ tung ra.

- Ôi em rất tiếc, Sophie xin lỗi, em không được khéo cho lắm.

Tôi vội vàng lao tới chỗ chiếc diều rơi xuống. Hai thanh treo của nó đã bị gãy, hay cánh của con đại bàng cũng gãy gập vào phần thân. Trông tình trạng của nó thật thảm hại. Tôi quỳ xuống, dùng cả hai bàn tay nâng nó lên.

- Đừng có làm ra bộ mặt đó, trông cứ như thể anh sắp khóc đến nơi rồi ấy, Sophie nói với tôi. Chỉ là một cái diều cũ thôi mà, nếu anh muốn chúng mình sẽ đi mua cho anh cái khác mới tinh.

Tôi không nói một lời. Có thể vì kể lại cho cô nghe câu chuyện về Cléa sẽ là một sự phản bội. Tình yêu thời thơ ấu là một điều thiêng liêng, không gì có thể lấy nó đi của bạn. Nó luôn còn đó, neo lại trong sâu thẳm tâm hồn bạn. Chỉ cần một ký ức nào tìm tới giải phóng cho nó, lập tức nó sẽ xuất hiện trở lại, kể cả với đôi cánh đã bị làm cho gãy gập. Tôi gấp chiếc diều và cuộn dây diều lại. Rồi tôi đề nghị Luc và Sophie đợi tôi rồi quay lại cất nó về chỗ cũ ở ngọn hải đăng. Vào tới tháp đèn, tôi để chiếc diều vào trong hộp của nó và thì thầm xin lỗi nó; tôi biết, thật ngốc khi nói chuyện với một chiếc diều cũ, nhưng vậy đấy. Tôi đóng nắp hộp lại rồi ngốc nghếch bật khóc mà không tài nào kìm mình lại được. Tôi quay trở lại bên Sophie, không thể cất tiếng nói nổi với cô một lời.

- Mắt anh đỏ hoe rồi kìa, cô vừa thì thầm vừa ôm lấy tôi trong vòng tay. Chỉ là một tai nạn vô tình thôi mà, em không hề muốn làm hỏng nó…

- Anh biết, tôi đáp. Đó là một kỷ niệm, nó đã êm đềm ngủ yên ở trên kia, đáng ra anh không nên đánh thức nó dậy.

- Em không biết anh đang nói về chuyện gì, nhưng dường như nó khiến anh rất đau khổ. Nếu anh muốn chia sẻ với em, chúng mình có thể tản bộ đi ra ngoài xa hơn, sẽ rất hay nếu chúng mình được cùng nhau trải qua vài khoảnh khắc, chỉ riêng anh và em thôi. Kể từ khi chúng mình đặt chân tới bãi biển này, em có cảm giác như thể đang đánh mất anh, như thể anh đang ở tận đâu vậy.

Tôi ôm hôn Sophie và xin lỗi cô. Cô và tôi cùng dạo bước bên nhau dọc bờ biển, chỉ có hai chúng tôi, cho tới khi Luc tìm đến.

Chúng tôi nhìn thấy cậu từ xa chạy tới, lấy hết hơi sức gọi chúng tôi hãy đợi cậu. Luc là người bạn tốt nhất của tôi; sáng hôm ấy, một lần nữa chúng tôi lại có thêm bằng chứng về điều đó.

- Cậu còn nhớ lần cậu ngã xe đạp dập mặt xuống đất không? Luc hỏi tôi trong lúc bước lại gần, hai tay giấu sau lưng. Được lắm, tớ sẽ khai sáng cho trí nhớ của cậu, đồ vô ơn. Dạo đó mẹ cậu mua cho cậu một chiếc xe đạp màu vàng. Tớ lấy cái xe đạp cũ của tớ ra, và bọn mình đã thử đua với nhau trên con đường đằng sau nghĩa trang. Khi bọn mình phóng đến trước hàng rào, cho đến giờ tớ cũng chẳng rõ có phải cậu muốn kiểm tra xem có bóng ma nào đuổi theo bọn mình hay không, nhưng đột nhiên cậu ngoái cổ ra đằng sau và phải trả giá bằng một cú ngã nên thân. Cậu đã quay một vòng ngoạn mục trên không rồi nằm đo đất thẳng cẳng.

- Cậu đang muốn vòng vèo đến đâu vậy?

- Im đi đã, rồi cậu sẽ hiểu. Vành bánh trước của cậu cong tớn lên, và chuyện đó còn làm cậu hoảng hồn hơn cả hai đầu gối đang rớm máu. Cậu cứ lải nhải mãi là mẹ cậu sẽ giết cậu mất. Cái xe mới mua chưa được ba ngày, và nếu cậu mang nó về nhà trong tình trạng như thế, mẹ cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Mẹ cậu đã phải làm thêm giờ để có tiền mua nó cho cậu, đúng là một thảm họa.

Ký ức về buổi chiều hôm ấy vụt quay về trong tâm trí tôi. Luc đã lấy từ trong hộp dụng cụ nhỏ buộc vào yên xe cậu ra một chiếc cờ lê nhỏ rồi đổi bánh trước hai chiếc xe của chúng tôi cho nhau. Vành bánh xe cậu cũng vừa vặn với xe tôi. Khi đã thay xong, Luc nói với tôi rằng mẹ tôi sẽ không thể nhận thấy sự khác biệt. Sau đó Luc nhờ bố cậu sửa lại vành xe cho tôi, và hai ngày sau chúng tôi lại đổi hai chiếc vành về chỗ cũ. Và đúng là mẹ tôi đã không phát hiện ra điều gì.

- Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra! Được lắm, nhưng tớ cảnh cáo trước, đây là lần cuối cùng đấy nhé, cậu cũng cần phải chịu khó lớn lên đi chứ.

Luc chìa ra thứ cậu giấu sau lưng từ lúc nãy, đưa cho tôi một chiếc diều mới tinh.

- Đây là tất cả những gì tớ tìm thấy ngoài hàng tạp hóa trên bãi biển, ở đó người ta đã thôi không bán diều từ lâu lắm rồi. Đây là một con cú chứ không phải đại bàng, nhưng đừng có làm bộ khó tính, cú thì cũng là một loài chim, mà hơn nữa, nó còn bay vào ban đêm. Giờ cậu hài lòng rồi chứ?

Sophie trải chiếc diều mới trên mặt cát rồi lắp lại, sau đó cô đưa cuộn dây diều cho tôi, ra hiệu bảo tôi cho nó bay lên. Tôi cảm thấy mình có phần hơi lố bịch, nhưng khi Luc khoanh hai tay lại và bắt đầu gõ bàn chân xuống cát, tôi chợt hiểu ra mình đang bị thử thách, vậy là tôi lao đi, và chiếc diều bay vút lên trời cao.

Chiếc diều mới này bay lượn thật hoàn hảo. Các kỹ năng điều khiển một chiếc diều, cũng giống như việc điều khiển xe đạp vậy, chúng không bao giờ mất đi, cho dù đã nhiều năm qua bạn không thử đến. Mỗi lần con cú lượn thành những đường chữ “S” hay hình số “8” hoàn hảo, Sophie lại vỗ tay hoan hô, và cứ mỗi lần như thế, tôi lại có cảm giác đang ít nhiều lừa dối cô. Luc huýt sáo qua kẻ răng, ra hiệu bảo tôi nhìn về phía bờ đê chắn sóng. Mười lăm người già đang dưỡng lão tại khách sạn chúng tôi thuê phòng đã ngồi cả trên bờ đá, hân hoan chiêm ngưỡng màn nhào lộn trên không của con cú.

Chúng tôi cùng quay về khách sạn với họ, cũng đã sắp tới giờ trở về thành phố. Tôi tranh thủ quãng thời gian Luc và Sophie lên phòng thu xếp hành lý để thanh toán tiền trọ cùng một khoản bù thêm nho nhỏ để mua thực phẩm bổ sung cho nhà bếp mới bị khoắng sạch hồi sáng.

Bà chủ khách sạn cho toàn bộ tiền của mình vào két không chút ngại ngùng, rồi khẽ hỏi liệu tôi có thể lấy được cho bà ta công thức làm món bánh ngọt hay không. Bà ta đã tìm cách hỏi dò Luc, nhưng không thành công. Tôi hứa sẽ thử thuyết phục cậu bạn nhả bí mật của mình ra rồi chuyển lại cho bà.

Ông lão ngồi thẳng đờ như một chiếc cọc trong phòng ăn trong khi chúng tôi ăn sáng, chính người mà Luc coi như hiện thân của Marquès khi anh chàng này tới tuổi của ông cụ, bước về phía tôi.

- Trên bãi biển cậu xoay xở khá lắm, chàng trai, ông lão nói với tôi.

Tôi cảm ơn ông vì lời khen.

- Tôi biết rõ mình nói gì, tôi đã bán diều cả đời mình. Từng có thời tôi là chủ hàng tạp hóa trên bãi biển. Tại sao cậu lại nhìn tôi như thế, cứ như thể cậu vừa thấy một bóng ma ấy?

- Thế nếu cháu nói với ông rằng cách đây lâu lắm rồi ông từng tặng cháu một chiếc diều, liệu ông có tin không?

- Tôi nghĩ rằng cô bạn gái của cậu đang cần giúp đỡ, ông lão vừa nói với tôi vừa chỉ về phía cầu thang.

Sophie đang bước xuống bậc cầu thang, mang theo cả túi của cô lẫn túi của tôi. Tôi đỡ lấy chúng khỏi tay cô, mang ra đặt vào cốp xe. Luc ngồi vào trước vô lăng, Sophie ngồi bên cạnh cậu ta.

- Chúng mình đi thôi chứ? Cô hỏi tôi.

- Đợi anh một phút nữa, anh sẽ quay lại ngay.

Tôi vội vàng chạy vào khách sạn, ông lão đã quay về ngồi xuống chiếc ghế tựa của mình trong phòng giải trí và đang xem tivi.

- Cô bé câm, ông còn nhớ cô ấy không?

Ba tiếng còi xe vang lên giục giã.

- Tôi có cảm giác là bạn cậu đang rất vội. Một ngày nào đó hãy quay lại đây, tất cả chúng tôi sẽ rất vui được tiếp đón các cô cậu, nhất là anh bạn của cậu, những chiếc bánh ngọt sáng nay của cậu ấy quả là hiếm có.

Tiếng còi tiếp tục vang liên hồi, vậy là tôi đành miễn cưỡng quay trở ra, lần thứ hai thầm hứa với mình đến một ngày nào đó sẽ quay trở lại bãi tắm nhỏ bé này.