Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Chương 24: Tạm biệt, dương phong!

- Sao cậu đột nhiên đi mà không nói tiếng nào thế? Mẹ lo lắm đấy! - nó bất chợt thẩm vấn hắn

- À thì.......sao bây giờ mới hỏi? Mình chợt nhớ sắp đến ngày đám giỗ của bà. Cứ nhớ lại khoảng thời gian mình đi từ đây lên thành phố bằng xe thì mất phải mấy ngày nên mình vội vã gói đồ đi mà chưa kịp xin phép. Xin lỗi - hắn nhỏ giọng cúi đầu

- Vậy sao không chịu điện thoại?

- Mình tính về đây rồi sẽ điện.....không ngờ đi 1 mạch về nhà đã thấy điện thoại đột nhiên tắt nguồn, chắc là tại hết pin, về sau lại quên mất - hắn không phủ nhận sự đần độn của mình

- Vậy sao không đi bằng tàu lửa?

- Thì mình cũng đi bằng tàu lửa, lại không ngờ đến nhanh như vậy. Vài ngày ở đây với họ hàng cũng rất vui. Mà cậu.....sao đột nhiên xuống tận đây vậy? - lần đầu gặp nó ở đây, hắn đã vô cùng bất ngờ

- À tại.....có chuyện.....muốn nói.....với lại cũng coi.....cậu có ở đây không thôi

- Con gái nhỏ bé như cậu mà đòi đi đâu xa 1 mình hả? Lỡ có nguy hiểm gì thì sao?


- Thì kệ tôi đi. Bây giờ......vẫn không sao đấy thôi? Mà quan trọng hơn chuyện đó......tôi muốn gặp cậu vì.....có chuyện muốn nói

- Chuyện gì thế? - Dương Phong chớp mắt nhìn nó. Lần đầu hắn thấy nó muốn nói 1 chuyện mà lại căng thẳng như vậy, chắc hẳn phải là chuyện khiến nó bận lòng

- Sau này.....cậu có thể sống trong nhà tôi thoải mái

- Sao thế?

- Bởi vì.....bởi vì nhà tôi sắp phải sang Mỹ......- giọng nó trầm hẳn. Dương Phong thở hắt ra, hắn còn tưởng mình nghe lầm cơ. Cái gì? Cái gì mà chuyển đi chứ? Nó cũng phải đi sao?

- Cái.....cái gì? Cậu nói cái gì?? Cái gì mà chuyển đi? - Dương Phong khó nhọc thốt lên từng tiếng hỏi lại mà lòng vẫn chưa bình tĩnh được

- Tôi nói nhà tôi sẽ chuyển sang Mỹ sống vì ba tôi đã làm ăn rất được ở đó, ba muốn.....2 mẹ con cũng qua đó luôn.....

- Sao chứ? Vậy là cậu cũng đi sao?? Đi luôn hả? - hắn mất kìm chế đứng dậy

- Cậu tưởng mẹ tôi cho không cậu cái nhà sao? Tôi đi rồi sẽ về, dù sao cũng chỉ vài năm du học thôi mà, đến khi về.....tôi sẽ lấy lại cái nhà - nó cố gắng nói về tương lai để cho hắn khỏi bị kích động, thà rằng cứ hy vọng vào tương lai, hắn có lẽ sẽ bớt sốc hơn

- Vậy còn mình thì sao? MÌNH THÌ SAO? - nước mắt hắn bắt đầu dàn dụa. Nó chỉ toàn chọn lựa cách rời xa hắn mà thôi, lần trước còn chưa đủ hay sao mà còn hành hạ hắn đến thê thảm đến như vậy. Đôi mắt hắn đỏ hoe thổn thức nhìn nó. Gương mặt Nhật Hạ thoáng chút xót xa, quả thật.....đây có lẽ là quyết định rất bất ngờ của ba, nó không thể làm gì khác được


- Cậu.....cậu thì làm sao chứ? Tôi làm sao.....biết được.... - lời nói nó ngắt quãng đến khó chịu

- CẬU ĐI THÌ MÌNH PHẢI LÀM SAO HẢ? - Dương Phong lắc đầu gào lên chập chững bước tới

- Đừng khóc - Nhật Hạ thấy hắn manh động như vậy, nó chẳng còn biết nói gì hơn. Nó chạm nhẹ bàn tay của mình vào gương mặt đang gồng lên nóng ran, dịu dàng lau đi nước mắt cho hắn. Dương Phong thững thờ 1 chút, lần đầu tiên nó chủ động chạm vào mặt hắn, lần đầu tiên lau nước mắt cho hắn. Vậy là từ nay về sau sẽ không có lần thứ 2 nữa sao? Hắn đau như cắt nhìn nó mà nước mắt không thể ngăn lại được

- Đừng đi.....hic....hic.....không được sao? - hắn thút thít nhìn xuống đôi mắt sâu thẳm đó như tìm sự cứu rỗi

- Không được.....trong lúc tôi đi, cậu không được phá nhà đâu đấy, phải giữ gìn nó cho tốt, để chờ tôi về. Được không? - Nhật Hạ ngước mắt nhìn mắt trấn an. Những lời nói đầy hứa hẹn - Qua đó tôi sẽ liên lạc với cậu, yên tâm

- Thật á? Hức.....hức.....ừm.....đi nhanh rồi về nghe Hạ - hắn chùi chùi nước mắt nhoẻn miệng cười nhìn nó. Hắn đâu phải là gì đâu chứ? Thậm chí hắn biết, nó làm vậy cũng chỉ để dỗ dành 1 đứa như con nít như hắn thôi như nó chẳng hề có chút tình cảm gì với hắn. Nhưng chỉ 1 chút như vậy thôi, cũng làm hắn cảm thấy ấm áp lắm rồi

- Ừm.....nhanh lắm

Nhật Hạ lại dắt hắn về sau 1 hồi dỗ dành. Nó biết nó làm vậy là không tốt, là ích kỷ, cho dù sau này hắn có ghét nó thêm nữa cũng chẳng sao cả, vì chỉ có cách này.....nó mới kiên định được thôi, mới không níu kéo, luyến tiếc mà không nỡ lòng rời đi. Nó nhìn hắn đang phụng phịu thì phụt cười, cứ giữ mãi như vậy thôi, cứ như bây giờ cũng được, đừng có thay đổi. Đôi tay mềm mại của nó hắn sẽ không bao giờ quên đâu

Nó đi rồi hắn sẽ không có thay lòng đâu. Hằng ngày sẽ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ để không bị sứt 1 mảnh nào, đợi nó về. Hắn sẽ học thật chăm để đậu được Đại học và xin được 1 công việc ổn định. Lúc đó hắn sẽ có tiền mua túi hiệu tặng nó. Nhật Hạ cảm giác mình giống như bọn lừa đảo trẻ em thì phải. Nó tự nhủ mình phải kiên cường, chỉ làm nhiệm vụ đến đây thông báo thôi. Nó nói tuần sau nó mới đi nên hắn có thể từ từ rồi về để tiễn nó, dù sao thời gian cũng còn nhiều. Dương Phong nghe những lời đó thì cảm thấy vô cùng an tâm, hắn tự tin bản thân mình sẽ làm thật tốt để không làm nó thất vọng. Hắn sẽ ngoan ngoãn như 1 đứa trẻ đợi nó về nuông chiều hắn, yêu thương hắn 1 lần nữa

Nhật Hạ sáng sớm gói gém hành lý đàng hoàng. Nó hít sâu thở đều, ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây 1 lần nữa trước khi về thành phố. Bà dì hắn nói sáng sớm hắn đã đi đâu rồi ấy, bảo chút nữa sẽ về đưa nó ra bến xe. Dù sao bây giờ cũng còn sớm, ngồi đây chơi chút cũng được


- Bà ơi....chị này là bạn gái anh Phong hả bà? - nó phát hiện đây là thằng cu ngày hôm qua chào nó. Công nhận cái vùng này nhỏ thật, trẻ con có thể chạy qua nhà này nhà nọ dễ dàng

- Ừm....ừm....con ngồi đây chơi với chị chút nhé - bà dì gửi thằng cu cho nó ngó 1 chút. Da dẻ trắng nõn trắng nà trông cũng thật khóm khỉnh, đã vậy còn dỉnh dỉnh cái mũi tẹt lên nữa chứ. Chắc là lần đầu tiên thằng cu thấy điện thoại nên lấy ra nghịch nghịch chơi. Dù sao cũng chẳng có gì nên Nhật Hạ cứ đưa nó chơi thoải mái

Tin....tin......Bình yên chỉ được trong khoảnh khắc thôi. 1 lát sau là thằng cu lại bấm máy loạn xạ hết cả lên. Nhật Hạ thấy nó mất kìm chế quá thì giật điện thoại lại

- Oaaaaa........ - Nhật Hạ giật bắn mình đứng dậy, tay run run cầm điện thoại, mắt nó trợn ngược nhìn thật là ghê. Thằng cu chớp chớp mắt nhìn nó

- Có.....có chuyện gì thế con? - bà dì nghe tiếng hét thì từ trong bếp chạy vọt ra

- Nó......nó.....nó gửi rồi.....

- Gửi? Gửi cái gì?

- Cháu.....cháu đi trước đây cô. Tạm biệt cô!

Nhật Hạ vội vội vàng vàng chạy như bay đến bến xe. Gửi rồi, gửi rồi, cái tin nhắn soạn sẵn của nó gửi đi mất rồi. Mà nội dung thì không mấy trong sáng cho lắm. Chỉ là lúc còn ở nhà, trong 1 lúc bồn chồn nhớ hắn, nó mới lỡ dại lưu lại tin nhắn thôi. Không ngờ cái thằng cu nghịch dại thế nào lại vào mục tin nhắn soạn sẵn mà gửi đi, làm nó phải ba chân bốn cẳng chạy hộc mạng đến bến xe. Nếu mà gặp hắn ở nhà thì.....Nhật Hạ lắc đầu nguẩy nguậy, nó không dám nghĩ nữa. Mà nó đang làm gì vậy chứ? Chỉ là 1 cái tin nhắn thôi mà.....sao cứ giống như nó đang đi tỏ tình thế kia?

Mãi chăm chú vào suy nghĩ mà nó đã đến bến xe từ lâu. Có lẽ nó có tiềm năng trở thành vận động viên olympic cũng nên, chạy nhanh phết!


Ring.....ring.....

- OAaaaa......

Nó run run cầm điện thoại giật bắn người. Nãy giờ chạy mãi mà không để ý, điện thoại cứ reo liên hồi, là hắn, hắn điện rồi, biết nói gì đây? Nói là thằng cu bấm bậy á? Không thể nào.....nó nhỏ như vậy, biết gì bấm chứ? Bấm bậy cũng không thể nào hiện được câu chữ có nghĩ như thế? Nói là nó gửi lộn á? Càng vô lý hơn, sao tự nhiên lại đi tỏ tình ở cái vùng hẻo lánh này bằng điện thoại chứ? Phải làm sao? Phải làm sao đây? Phải thật bình tĩnh, thật tự nhiên, cứ lạnh lùng như trước là được rồi

- Hạ.....

- CÁI TIN NHẮN ĐÓ CHẲNG LÀ GÌ ĐÂU. TÔI CHỈ.....ĐÙA THÔI....ĐÙA TRƯỚC KHI ĐI MÀ THÔI

- Hạ....Cậu đang ở đâu thế?

- Ở bến tàu, sắp đi rồi còn gì? Sao chứ? Tôi muốn cậu đừng có buồn nên mới an ủi cậu kiểu đó thôi chứ tôi không có hề thích cậu đâu - nó nhắm tịt mắt tuông 1 trào

- Tôi biết chứ

- Cậu biết? - nó chớp mắt ngạc nhiên

- Ừm...... - Dương Phong cười nhạt, hắn cũng đoán là nó đang ở bến xe nên an nhàn từ từ mà đi - mình biết mình sao có thể trèo cao đến như vậy, phải không? Cậu còn phải đi du học ở Mỹ, có tương lai tươi sáng, còn mình thì hoàn toàn mù mịt. Ngay cả túi hiệu mà tất cả đàn ông đều có thể dễ dàng mua cho người mình yêu, mình cũng phải hứa hẹn này nọ cho cậu mà. Mình làm gì có đủ tư cách chứ


- Ừm.....ừm..... - nó cúp máy

Nhật Hạ buông thõng tay xuống. Hắn đã nói đúng như những gì mà nó mong muốn. Nhưng sao nó lại thấy mủi lòng đến như vậy. Thì ra trước giờ hắn luôn nghĩ mình như vậy. Hắn luôn nghĩ mình là 1 kẻ nghèo túng nên đến cả tư cách để quan tâm người mình thích cũng không có. Vật chất đâu phải là tất cả, đâu thể đánh đổi được tình cảm chứ

Kể từ khi có tình cảm với hắn, nó nhận ra cuộc sống không có tẻ nhạt như nó tưởng. Và mặc dù có những vấn đề không thể giải quyết 1 cách chính xác như những bài toán, nhưng điều đó làm nên cuộc sống. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nhật Hạ tìm được thứ còn quan trọng hơn kết quả học tập đối với nó. Và nếu hắn có thể nhận được 1 chút niềm tin vào cuộc sống nó vẫn sẽ nói.....