Bóng tối, 1 mình.....đây là những thứ hạn chế phán đoán của hắn. Với 1 tên nhà quê mù đường như vậy, lạc đường là cái chắc. Nhật Hạ 1 tay níu giữ cái mũ chạy đôn chạy đáo đến chỗ học thêm rồi từ từ lòng vòng quanh quanh tìm hắn. Con hẻm không đến nỗi quá tối, chỉ là đèn đường hơi ít, lại vắng người. Bây giờ nhìn lại, có khi nó còn giống ăn trộm hơn đấy. Người gì đâu mà toàn cây đen
Nhật Hạ dừng lại chống tay lên tường thở hồng hộc. Nó vuốt vuốt mồ hôi thấm ướt cả chiếc mũ. 30 phút rồi, 30 phút nó chạy ròng rã trong cái hệ thống đường hẻm phức tạp này nhưng chẳng thấy hắn đâu cả. Chết thật, nếu như đêm nay mà không tìm thấy, có lẽ hắn sẽ ngủ ngoài đường luôn mất
"Hức.....hức......" Nhật Hạ nín thở tập trung nghe tiếng khóc. Có thể đó là tên Hà Dương Phong mà nó đang tìm kiếm nãy giờ.....Men theo con đường ẩm ướt, Nhật Hạ giương mắt nhìn xung quanh.....thì trong cái hốc nhỏ nhỏ bên cái trụ điện tối ôm tối mò, đôi vai to lớn đang run lên từng đợt.....Nhật Hạ thở hắt, rút điện thoại nhanh chóng bấm số. Bây giờ là 9h46
- Mẹ, con tìm thấy rồi...... - nó thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, suýt chút nữa là nó đã bỏ cuộc rồi. Thông báo xong là nó liền cúp máy. Đi bộ chậm rãi để lấy lại hơi thở
Dương Phong cảm nhận được có người đang ở gần mình thì ngẩng gương mặt đẫm nước lên nhìn người đang đứng. Trong bóng tối này, hắn khó có thể nhận diện được ai. Nhưng mà hắn cũng chẳng buồn quan tâm mà phán đoán
- Cậu ngồi đây làm gì? - giọng nói trầm mặc này thì hắn biết rất rõ, hắn biết là ai, là nó, đúng là nó rồi. Nhật Hạ vẫn điềm tĩnh nhìn hắn không có ý định đứng dậy
- Cậu.....hic.....hic......oa.....oa..... - Dương Phong im lặng 1 lúc thì khóc càng to hơn
- Này......sao lại khóc rống lên thế? - nó e ngại nhìn hắn như đứa con nít đang bị nó bắt nạt, may mà ở đây chẳng có ai
- Hu......hu....... - Dương Phong không biết nó đang ở đâu, cứ nhào tới đại, không ngờ ôm được nó thật. Nhật Hạ không lạ gì với hành động này, nó có thể lý giải theo suy nghĩ của đứa con nít 5 tuổi khi bị lạc đường, sẽ ôm chầm lấy người nào đó tìm ra mình -.....hức......thật là.....hức.....thật là thần kỳ.....hic...... mình đã nghĩ.....đã nghĩ tới cậu.....mình nghĩ cậu sẽ.....sẽ tìm được mình.....hic....thế là cậu đã đến được......hic...... - đúng là nó đã tìm ra hắn, thật kỳ diệu, giống như nữ thần thật sự vậy
Hình ảnh nó sinh động long lanh trong tưởng tượng của hắn. Tuy đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở và sự tồn tại của nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Dương Phong dụi dụi cái đầu to vào hõm cổ của nó, nước mắt của hắn hòa làm 1 với mồ hôi của nó, hắn siết nó thật là chặt.....thật chặt như sợ đây chỉ là giấc mơ vậy.....
- Khóc xong chưa? - nó lạnh lùng hỏi sau 1 hồi đứng lặng thinh để hắn mượn cơ thể - việc đi tìm cậu làm tôi mất nhiều thời gian để học bài đấy
- Ồ.....ừm.....mình....mình xin lỗi..... - Dương Phong chầm chậm buông nó ra, hắn lau sạch nước mắt, thỉnh thoảng chỉ phát ra những tiếng nấc nhỏ
- Về thôi, mẹ đang lo đấy - nó quay lưng bỏ đi
- À......cậu có thể.....có thể để mình nắm....áo cậu 1 chút được không.....tối.....tối quá..... - hắn lại quờ quạng lung tung. Nhật Hạ thở dài quay lại, nắm tay cái bàn tay quá khổ so với nó rồi kéo đi
- Chỉ khi trong hẻm thôi, ra đường lớn là cậu tự đi đấy
- Ừm......ừm...... - Dương Phong mặt nóng rang ngại ngùng gật đầu mặc dù nó chẳng nhìn thấy biểu hiện kỳ quái của hắn trên gương mặt
- Mà sao cậu không hỏi đường người ta? - nó đến bây giờ vẫn không tưởng tượng nổi sao hắn lại ngốc đến thế chứ? Ở thành phố 1 năm trời rồi chứ có ít ỏi gì đâu
- Hic......mình đến đường còn không thấy, làm sao thấy được người ta để mà hỏi chứ?
Bây giờ hắn chỉ ước, chỉ ước con hẻm này cứ dài mãi, dài mãi đi không bao giờ hết, cứ tối thế nào cũng được. Nhưng được nắm tay nó thế này, hắn rất thích. Tuy nó chỉ nắm được 1 ngón tay của hắn, có vẻ tay nó quá nhỏ để có thể nắm hết bàn tay, nhưng điều đó không quan trọng. Hắn cười tí tửng trong lòng, cảm nhận được từng tế bào mềm mại đang chạm nhẹ vào bàn tay khô ráp sần sùi của hắn. Cảm tưởng như nếu biết trước chuyện này, hắn sẽ vệ sinh tay mình thật tốt, sứt thật nhiều kem để cho da tay mềm mịn, để nó cảm thấy thật thoải mái
Dương Phong cười cười 1 mình mà không hay nó đã buông tay từ lâu. Nhật Hạ 1 mình cô độc đi trước nhưng hắn cứ cảm thấy con người kia thật mạnh mẽ, thật vĩ đại, con người mà hắn vô cùng vô cùng ngưỡng mộ và yêu thương, đến nỗi hắn không hề muốn nó có 1 chút vết xước nào. Và hắn thật sự rất rất rất rất thích người con gái kỳ lạ này
Từ sau đợt đó, cả nhà quyết định trao đổi số điện thoại với nhau cho tiện sau này. Vậy là cái danh bạ trống rỗng của nó phải nhét thêm 1 số vào nữa rồi. Dương Phong thì có vẻ vui lắm, lấy được số điện thoại của nó, hắn cảm thấy mình như đang theo đuổi nó thật sự vậy. Hắn cứ mãi suy nghĩ về cái tên mà mình sẽ để trong danh bạ, cái tên sẽ hiện lên mỗi khi hắn thấy nhớ nó, cái tên sẽ hiện lên nếu như nó cố liên lạc với hắn. Hắn thật sự vui lắm lắm luôn
- Ưm......Dương Phong...... - giờ ra chơi 1 bạn gái đến gần chỗ hắn mỉm cười đáng yêu
- Hở? Chuyện gì thế? - hắn ngước mắt nhìn cô ấy
- Mình.......mình thích cậu...... - Dương Phong hơi ngạc nhiên, được 1 bạn nữ cùng lớp tỏ tình thế này, hắn đương nhiên là vui rồi. Không ngờ còn có người chịu nói chuyện với hắn cơ đấy. Cả lớp đều nhìn về phía bàn học của hắn trông chờ. Nếu như bây giờ hắn đồng ý thì chắc sẽ trở thành cặp đôi hot nhất lớp mất - cậu......làm bạn trai mình nhé? - hình như bạn học này rất tự tin với nhan sắc của mình ấy nhỉ? Còn giương mắt trông chờ nhìn hắn
- Cảm ơn cậu......vì dám tỏ tình với mình như thế. Thật sự......cảm ơn cậu...... - được 1 người bày tỏ tình cảm, là 1 điều rất thiêng liêng. Hắn đứng dậy chân thành nhoẻn miệng cười híp mắt - nhưng mình thích Nhật Hạ.......
- Nhật Hạ?? Nhật Hạ là ai thế?
- Nhỏ đó không phải ở lớp 11/8 sao?
- Là cái cô bạn lạnh lùng học giỏi đó ấy hả?
- Nhỏ đó thì làm sao tốt bằng Nhã Thư lớp mình chứ?
- Mình xin lỗi - hắn cúi đầu đáng thương - tuy vậy......mình có thể làm bạn không? Mình rất thích làm bạn với bạn gái dễ thương như bạn - hắn gãi đầu cười trừ
- Ừm.......ừm.......mình biết mà, không sao cả - Nhã Thư cũng cười lộ cái răng khểnh đáng yêu rồi trở về chỗ ngồi. Nhỏ tưởng, tưởng hắn sẽ đồng ý cơ, thật không đã có người trông mộng rồi sao?
Nhờ đợt tỏ tình đó mà cả lớp phát hiện hắn cũng chẳng phải tên cá biệt hay đánh nhau hung tợn như xưa, mà ngược lại, nói chuyện rất duyên, dễ thương. Nhìn kĩ thì có vẻ như hắn rất được thì phải nha, vẻ ngoài cao to, hơn nữa lại ở trong đội điền kinh của trường, cơ thể rắn chắc với làn da hơi ngăm đen, chỉ là lúc ở dưới quê hắn rất nghịch ngợm. Không những vậy, cái kiểu ăn mặc của hắn rất dễ để lại ấn tượng là 1 cậu con trai trẻ con, dễ thương, hoạt bát, năng động. Cũng tại cái tính hay cười, hay giúp đỡ bạn nữ làm việc nặng nên hắn nghiễm nhiên trở nên rất nổi. Tiếng thơm vang xa đến tận cả khối. Bây giờ Hà Dương Phong là cái tên chẳng mấy xa lạ. Tuy hắn không hưởng được vẻ đẹp kiểu nghiêng nước nghiêng thành như Tiến Dũng, nhà cũng chẳng giàu nhưng được cái, tình tính rất dễ thương, rất được lòng mọi người
Tụi bạn lớp hắn cũng rất nhí nhố. Rất hay hỏi chuyện tình cảm của hắn. Và cũng biết rằng cái người con gái mà hắn thường đi chung là Nhật Hạ đang nổi như cồn là người trong mộng của hắn. Y như rằng mỗi lần nhắc đến là hắn đều đỏ hết cả mặt rất đáng yêu. Cho nên cho dù thích đến cỡ nào, chị em phụ nữ cũng đành thở dài thôi. Ai ai cũng cố gắng tìm kiếm thông tin từ cô gái may mắn đó nhưng không 1 chút nào, không ai biết con người đó cho đến gần đây
- Này Hạ, cậu có biết dạo này cậu rất nổi không? - Mỹ Dung tơm tớp bên tai nó - cái cậu Dương Phong mà cậu quen bây giờ nổi như cồn luôn. Mà nhìn kỹ cậu ấy cũng men lắm đấy
- Dương Phong? - nó có chút bận tâm nên dừng bút
- Ừm, bất kỳ người con gái nào bây giờ cũng muốn kết bạn với cậu ấy. Nhưng biết sao cậu lại nổi không? Tất cả các cô gái dễ thương tỏ tình đều bị từ chối vì.....hắn ta nói thích cậu đấy. Sốc không?
- Cái gì? - việc hắn thích nó, đương nhiên nó biết, nhưng cũng không cần rêu rao khắp trường làm gì. Như vậy thì rất phiền phức đấy. Nhật Hạ trầm ngâm tiếp tục làm bài tập
Hôm nay thật sự có quá nhiều ánh mắt soi mói của mọi người, luôn bị đặt trong tầm ngắm. Và điều đó làm ảnh hưởng không ít đến việc học của nó. Cho nên nó không thích chút nào. Nhật Hạ xách cặp đến thư viện ngồi học 1 mình. Nếu nói đến nơi yên tĩnh và vắng người nhất ở cái trường này thì chính là thư viện, vì chẳng có ai chăm chỉ đến nỗi thường xuyên đến đây. Họ chỉ đến mượn sách sau đó rời đi thôi
- Ừm, để mình mang dùm cậu cho - Dương Phong bưng cái thùng đựng đầy sách giúp Nhã Thư, Nhã Thư là lớp trưởng mà
- Ok, cảm ơn cậu nha. Tại hôm nay mình có chút việc bận
Cái thùng sách này đối với hắn nhẹ tơn, nhưng còn đối với phái nữ thì có vẻ hơi nặng. Dương Phong tung tăng mang đến thư viện, lóng ngóng tìm kiếm 1 hồi hắn chẳng thấy cô thủ thư đâu hết. Chắc là bị tào tháo dí rồi đây mà. Không có thì thôi, để hắn tự lực cánh sinh, chỉ cần xếp theo đúng loại là được chứ gì. Hắn hí hửng xếp từng cuốn sách lên kệ tủ mà ánh mắt đột nhiên dính chặt lấy 1 hình ảnh đẹp như mơ tưởng như chỉ xuất hiện trong truyện tranh
Cô gái đó đang ngồi học bài ở 1 nơi vô cùng thanh tĩnh, bên cạnh chiếc cửa sổ đầy lá rơi. Gió mùa thu thổi nhẹ nhàng làm bay lọn tóc đang tết lại của nó. Ánh mắt chiếu xuyên qua làn da căng tràn đầy sức sống đó. Không gian tưởng chừng như dừng lại mỗi khi nó thở ra. Thỉnh thoảng cô gái lại cắn cắn đầu bút suy ngẫm, đôi lông mày thanh tú chau lại, và mỗi lúc như vậy, lòng hắn lại thấy thấy hơi xót. Chỉ vì cái bài toán khó nhằng đó mà làm nữ thần của hắn phải để mắt sao. Chẳng bù với những món ăn xung quanh hắn luôn đề nghị với nó