Nụ hôn của Lục Đông Thâm khí thế bừng bừng, trở thành hai thể đối lập với những động tác nhẹ nhàng như gió của anh khi bước vào Lâm khách lầu.
Răng môi cắn xé.
Tay trái của anh ôm chặt lấy eo cô, tay phải chạm vào khuôn mặt cô, ngón cái mơn man vành tay, còn những ngón tay khác luồn vào mái tóc.
Có một khoảnh khắc Tưởng Ly sững người.
Mùi hương quen thuộc của người đàn ông như thuốc độc xông vào hơi thở của cô, bá đạo và cuồng nhiệt, cưỡng ép lại dịu dàng. Đã từng có biết bao ngày tháng, cô say mê trong sự thân mật của nhau, đắm chìm vào mùi hương của riêng anh.
Trong lòng cô dâng lên lớp sóng cao vạn trượng, lôi kéo cô về phía cảnh giác nguy hiểm hơn.
Thấy cô không phản kháng, Lục Đông Thâm xót xa trong lòng, đồng thời cũng lại có chút phấn khích dâng cao. Nụ hôn của anh trở nên dịu dàng và triền miên. Anh kéo sát eo cô lại, chỉ muốn vo tròn cô vào trong cơ thể mình.
Muôn vàn tương tư đều hòa cả vào nụ hôn và cái ôm này. Chỉ mới vài tháng, vậy mà Lục Đông Thâm bỗng cảm thấy mình như đã chia cách cô vài năm trời, càng áp sát vào nhau lại càng nhung nhớ khôn nguôi.
Anh vừa hôn cô vừa thì thầm lẩm bẩm bên tai cô: "Là kẻ thù sao? Kẻ thù có thể đối xử với em như vậy sao?"
Sống mũi Tưởng Ly cay cay, khóe mắt căng lên. Cô hiểu quá rõ bản thân mình, chỉ sợ mình sẽ lạc lối, càng sợ mình sẽ thua tơi bời tan tác. Nhân lúc anh buông lỏng cảnh giác, cô lập tức đẩy anh ra, ngữ khí lạnh nhạt: "Hình như anh quên rồi đấy, chúng ta đã chia tay rồi."
Trong ánh mắt Lục Đông Thâm có chút thảm hại, nhưng phần nhiều là sự không cam tâm. Hai tay anh ghì chặt cánh tay cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, lồng ngực vững chãi phập phồng lên xuống.
Tưởng Ly để mặc cho anh giữ chặt lấy mình, trong lòng sáng tỏ như gương. Nếu anh không muốn buông tay, thì cô có giãy giụa bằng trời cũng không thể thoát ra được. Ánh mắt cô dần dần lạnh đi, cô nói rành mạch từng câu từng chữ: "Lúc đầu, chính anh Lục đây đã chủ động từ bỏ. Anh Lục xưa nay là người một lời hứa tựa ngàn vàng. Nếu đã đồng ý sống chết không gặp lại thì từ nay về sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Tuy rằng đúng là cô đã từng đâm vào tim anh một dao, nhưng cũng không đau bằng hôm nay.
"Chia tay?" Lục Đông Thâm bỗng bật cười. Nhưng trong nụ cười này có đắng cay, có chua chát, còn có vài phần nuối tiếc. Tuy vậy anh vẫn không rời mắt khỏi cô.
Cười mãi, cười mãi, nụ cười ấy cũng tắt dần, con ngươi của anh hơi co lại. Mặt anh đổi sắc, ánh mắt cũng trầm đi. Anh kéo cô vào lòng, giữ chặt eo cô, rồi cúi đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Em là của anh."
Tưởng Ly bị ép phải ngẩng đầu nhìn anh, sống mũi đón nhận mùi hơi thở anh phả xuống: "Anh Lục vừa nãy chỉ uống trà, sao lại nói những lời đầy men rượu vậy?"
"Gặp được em, anh say rồi, hoặc có thể nói, từ ngày đầu tiên quen em, anh chưa bao giờ tỉnh cả." Trái tim Lục Đông Thâm nghẹn lại tưởng chết, chi bằng cô cứ đâm anh thêm một nhát dao còn thoải mái hơn.
Anh thừa nhận mình bất thường. Vốn dĩ anh tới Thương Lăng là để xem cô có thể an toàn vượt qua ải này không, sau đó lặng lẽ trở về Mỹ không để cô phát hiện ra, nhưng anh lại không kiểm soát được chính mình.
Từ đầu tới cuối, anh vẫn luôn theo dõi trận đấu võ của cô, cho dù là ôm theo ý giết người đến đó, chỉ sợ cô hành động cảm tính cuối cùng bị thương, lại không nhịn được tranh thủ lúc cô ngủ mà xử lý vết thương cho cô. Khi ngủ, cô quá yên tĩnh. Không giống như ở Bắc Kinh, khi say ngủ bên cạnh anh, cô luôn như con rái cá ôm chặt lấy anh, hoặc là xoay đủ các tư thế trên giường, cuối cùng dồn ép anh chỉ còn nửa tấc giường nằm.
Cô thường mặt dày nói với anh rằng: Đông Thâm, Đông Thâm, em thích được ôm anh ngủ lắm, mùi hương trên người anh dễ ngửi cực kỳ, thế nên anh không được tiếp khách về quá khuya đâu...
Anh không còn ở bên cô nữa, cô vẫn có thể ngủ được, nhưng không còn trằn trọc nữa, chỉ giữ nguyên một tư thế, đến lật người còn chưa từng.
Cô gầy đi rất nhiều, mắt cũng có quầng thâm, có thể nhận ra bình thường cô ngủ không được ngon.
Anh nên quay người đi, giống như lúc trước. Chí ít thì anh cho rằng bản thân mình làm việc xưa nay không thích lôi thôi dài dòng. Nhưng có lẽ chính vì nơi đây là Thương Lăng, anh mới có nhiều cảm xúc, mới bức bội, mới... muốn có được!
Vì vậy, khi nói những lời đó, Lục Đông Thâm hơi tàn nhẫn: "Em từng đi theo anh, biết rõ khi say anh như thế nào!"
Trái tim Tưởng Ly run lên.
Một giây sau, cô bị anh ấn xuống một chiếc bàn gần đó. Anh quẹt bàn tay lớn, toàn bộ dụng cụ uống trà và bình hoa trên mặt bàn rơi hết xuống đất, tiếng vỡ tan vang lên.
Tưởng Ly nhận ra được dục vọng từ trong đôi mắt tối đen của anh, da đầu như nổ tung. Cô biết rõ anh định làm gì, nên ra sức chống cự.
Khả năng bắt tóm của Lục Đông Thâm xưa nay rất có kỹ thuật, một tay là có thể giữ được hai cổ tay cô, tay còn lại của anh đặt lên eo cô, cơ thể cao lớn áp xuống.
Tưởng Ly nào có phải là người bị trói thì cam chịu? Tay không dùng được cô dùng chân, cố gắng giơ chân lên đá, nhưng lần nào cũng hụt. Vài lần như thế, tiếng hai người giằng co trở nên lớn hơn.
Tưởng Tiểu Thiên nghe thấy động tĩnh liền chạy vào, thở hồng hộc. Nhìn thấy cảnh ấy, cậu chết sững, rất lâu sau mới lẩm bẩm: "Gia, thế này là..."
Rõ ràng gia của cậu đang ở thế dưới, nói chính xác hơn là bị người ta đè chặt chẽ. Về lý mà nói, cậu nên lo lắng và quan tâm. Có điều... có cần cậu nhúng tay vào không?
Đang mải nghĩ thì thấy Lục Đông Thâm quay đầu, mặt sa sầm lại quát cậu: "Ra ngoài!"
Đôi mắt anh như chứa cả cơn bão táp mưa sa, cực kỳ đáng sợ. Tưởng Tiểu Thiên hoảng hốt rụt đầu lại, bỗng dưng có suy nghĩ muốn chuồn đi thật nhanh.
Hơi thở của Tưởng Ly không ổn định, cô vừa chống cự vừa gào lên: "Tưởng Tiểu Thiên, em còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Tưởng Tiểu Thiên bất ngờ tỉnh lại, liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, thưa gia..." Ngay sau đó, cậu chuồn lẹ ra khỏi Lâm khách lầu.
Người sống trên giang hồ, quan trọng nhất chính là đần độn bên ngoài, lanh lợi bên trong.
Chuyện tình cảm là khó phán đoán nhất, cậu không muốn trở thành kẻ tiểu nhân oan uổng.
Giây phút cánh cửa lớn của trà lầu đóng lại, Tưởng Ly gào lên như điên: "Tưởng Tiểu Thiên, đợi đó có ngày chị lột da em ra!"
Ngay sau đó, Lục Đông Thâm cúi đầu chặn đôi môi cô lại.
Anh vươn một tay cánh tay ra, giật tung cúc áo của cô.
Mái tóc của Tưởng Ly đã rối bời, cô cắn mạnh vào môi anh.
Lục Đông Thâm kêu hự một tiếng, nhưng chỉ hơi dừng lại. Ngay sau đó, anh lật người cô lại, để lưng của cô hướng về phía mình.
Cổ tay cô bị cưỡng ép giơ lên đỉnh đầu. Cô nghe thấy tiếng vải lụa bị kéo rách, rơi vào tai giống như tiếng cưa sắt cưa nát trái tim vậy.
Cô mệt đến không còn sức phản kháng, ngay cả sức để gào thét cũng cạn kiệt. Lục Đông Thâm được hời từ Mark. Thắng được Mark, cô đã sống chết một phen. Bây giờ, Lục Đông Thâm trở thành người khiến cô gục ngã hoàn toàn.
Trong mơ hồ, Tưởng Ly dường như nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Tiếp tục lắng nghe thật kỹ, cô mới ý thức được việc này đã thực sự xảy ra. Lục Đông Thâm dừng lại, hoặc có thể nói, tiếng chuông ấy giống như một chiếc búa giáng cho anh tỉnh. Anh sững sờ nhìn Tưởng Ly đang áo quần xộc xệch, nhất thời đáy mắt dâng lên sự sầu não và hối hận. Thấy hốc mắt và cổ tay cô đỏ rực, trái tim anh nhói đau.
Anh dần dần buông tay.
Cuối cùng Tưởng Ly cũng có được cơ hội để thở. Người cô mềm nhũn, cứ thế trượt dần và ngồi bệt xuống đất.
Từng tiếng chuông điện thoại reo vang.
Cuối cùng, Lục Đông Thâm bắt máy, giọng rất trầm: "Nói đi."
Cả căn phòng yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức Tưởng Ly có thể nghe thấy tiếng nói ở đầu kia điện thoại. Có lẽ người ấy là Cảnh Ninh, nghe có vẻ rất sốt sắng: "Tổng giám đốc Lục, xảy ra chuyện rồi!"
Cô bỗng chốc nghẹt thở, đầu cũng ong ong theo.
Lục Đông Thâm không nói nhiều lời thừa thãi, nghe xong im lặng mấy giây rồi ngắt máy.
Sau đó anh đứng nhìn xuống Tưởng Ly.
Tưởng Ly cúi đầu, lưng tựa vào chân ghế, hai cánh tay vòng qua ôm chân, trông rất đáng thương. Lục Đông Thâm thầm mắng mình là kẻ khốn kiếp, chính anh đã một tay phá hoại bầu không khí gặp lại này rồi.
Đây chưa bao giờ là tác phong làm việc của anh, anh chưa từng sốt sắng đến vậy.
Anh ngồi xuống, vươn tay ôm lấy cô, chạm nhẹ môi lên trán cô, hôn lên tóc cô rồi khẽ nói: "Bé con, xin lỗi, là anh không tốt."
Tưởng Ly không dữ dằn với anh, lát sau mới ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt ấy khiến trái tim Lục Đông Thâm chợt hoảng hốt.
Ánh mắt cô không phải phẫn nộ mà là nhạt nhòa, là lạnh lẽo, là quyết tuyệt. Giọng cô cũng rất khẽ khàng, tới mức khiến trái tim anh băng giá.
Cô nói: "Lục Đông Thâm, tôi không còn là của anh nữa, lần này, là tôi không cần anh."
~Hết chương 195~